Đột nhiên nghĩ đến nếu Triệu Cạnh và Vi Gia Dịch sống trong thế giới ABO.
Triệu Cạnh gặp Vi Gia Dịch ăn mặc rất thời thượng trong các sự kiện xã hội, sau vài lần, không nhịn nổi nữa, bực mình chặn Vi Gia Dịch trong hành lang.
Triệu Cạnh: "Không phải là lần đầu tiên tôi ngửi thấy pheromone của anh đâu, đừng cố ý toả ra mỗi khi đi ngang qua tôi nữa. Tôi ghét nhất là người mưu mô, lần sau mà còn thế, tôi sẽ không nể mặt bất kỳ chủ nhà nào, gọi bảo vệ đuổi anh ra ngoài đó."
Vi Gia Dịch: "Tôi là Beta mà."
Vẫn là ABO (vì không thể viết thành ngoại truyện nên không nhịn được phải tạo ra vài đoạn ngắn).
Vi Gia Dịch tự nhận mình là Beta, Triệu Cạnh không mấy tin tưởng.
Anh chặn Vi Gia Dịch trong hành lang ngoài tiệc tối, gọi điện cho năm người bạn quen Vi Gia Dịch để xác nhận chuyện này.
Mỗi người đều nói: "Đúng rồi, tôi biết mà, Vi Gia Dịch là Beta."
Triệu Cạnh cảm thấy bực mình, cũng có hơi lúng túng. Vì giờ đây anh cũng cảm nhận được pheromone của Vi Gia Dịch, rất đặc biệt, mỗi lần gặp mặt đều ngửi thấy, cứ tưởng Vi Gia Dịch cố ý dùng thủ đoạn này để gây chú ý. Triệu Cạnh là Alpha cấp cao, không phải pheromone của Omega nào cũng ảnh hưởng đến anh, trước đây chưa bao giờ có chuyện như vậy xảy ra.
Vi Gia Dịch thì lại mỉm cười, ban đầu khoanh tay dựa vào tường, thấy Triệu Cạnh không gọi điện nữa, bèn đứng thẳng dậy hỏi nhẹ nhàng: "Xin hỏi bây giờ tôi có thể về được chưa?" Trông không hề tức giận, mang theo khí chất dịu dàng.
Sau khi nói chuyện với Vi Gia Dịch, Triệu Cạnh không còn nổi giận nữa: "Ừ" một tiếng rồi lặng lẽ rời đi.
Sau khi tách ra, trong lòng Triệu Cạnh vẫn có một nút thắt chưa gỡ được. Anh lại nghĩ liệu có thể Vi Gia Dịch xịt nước hoa có chứa pheromone không? Mà trong tình huống đông người thế này, khả năng đó rất khó xảy ra.
Bằng trí thông minh siêu việt, anh loại bỏ suy đoán sai lầm đó.
Tối đến, Triệu Cạnh nằm trên giường thấy khó ngủ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới: Hay là kỳ phát tình đến, pheromone rối loạn. Anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho mình.
Bác sĩ lập tức mang dụng cụ đến, sau khi kiểm tra xong, mức độ pheromone của Triệu Cạnh hoàn toàn bình thường, thậm chí hôm nay còn ở trạng thái tốt nhất.
Điều này khiến Triệu Cạnh không hiểu nổi nữa. Không làm rõ được thì hôm nay anh không ngủ yên được.
Mười một giờ đêm, Vi Gia Dịch đang ở ngoài uống rượu buồn cùng bạn bè.
Nhờ năm cuộc gọi của Triệu Cạnh, giờ đây ai quen biết anh cũng đều hỏi về chuyện này. Anh vừa giải thích với từng người: "Không có gì đâu, chỉ là hiểu lầm đã làm rõ", vừa âm thầm chửi Triệu Cạnh có vấn đề trong ba tiếng liền.
Đang uống thêm một ly, điện thoại đột nhiên sáng lên, anh cầm lên xem, tưởng lại có người đến hỏi han, trong lòng chợt thấy phiền.
Nhưng tin nhắn này đến từ một số không lưu: "Vi Gia Dịch, anh dùng loại nước hoa gì thế? Tôi muốn nhờ cơ quan phân tích thành phần, tôi nghi ngờ có chứa chất cấm."
"À, tôi là Triệu Cạnh."
Nhìn tin nhắn hai lần, Vi Gia Dịch không hiểu tại sao Alpha này lại cứ chấp nhất với nước hoa của mình như vậy. Có phải có vấn đề về pheromone không nhỉ? Nhà giàu thật là nhiều vấn đề.
Mặc dù thường xuất hiện cùng một nơi, nhưng Vi Gia Dịch và Triệu Cạnh là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Triệu Cạnh đến để hưởng thụ sự tôn vinh, Vi Gia Dịch đến để mưu sinh.
Kinh tế không tốt, làm nghệ thuật cũng chẳng khấm khá. Ngày nào anh cũng bị quản lý phòng trưng bày kéo đi xã giao, nói là tìm cơ hội, thực chất là làm mặt vui vẻ với đám công tử nhà giàu.
Khả năng giao tiếp của Vi Gia Dịch không tệ, nhưng nói với quản lý cũng vô ích, mấy Alpha nhà giàu này không đến để giao tiếp thật sự. Thường thì nhìn thấy mặt Vi Gia Dịch, họ sẽ đến bắt chuyện, giọng nhẹ nhàng, nhưng sau khi biết anh là Beta thì lại mất hứng. Vi Gia Dịch thường cảm thấy mình không phải là nhiếp ảnh gia, mà là đi làm bồi, mỗi lần đi xã giao cũng thấy rất khổ sở.
Anh hơi muốn kết thúc hợp đồng với phòng trưng bày hiện tại, nhưng sau hơn một năm về nước, tài trợ mà thầy anh tìm được sắp hết hạn, ảnh mà không bán được thì tiền thuê nhà không có, thật sự phải đi uống gió Tây Bắc mà sống. Đây là phòng trưng bày tốt nhất trong thành phố, anh không có quyền lựa chọn.
Vì vậy, mặc dù đã hơi say, Vi Gia Dịch cũng biết người công tử được tâng bốc khắp nơi này thực sự có thể hô mưa gọi gió, không thể đắc tội, nên lễ phép gửi thương hiệu và mùi nước hoa cho Triệu Cạnh.
Biết đâu kiểm tra xong không có vấn đề, Triệu Cạnh thấy có lỗi lại mua hết ảnh của anh thì sao. Mơ mộng đâu có tội.
Nghĩ đến đây, Vi Gia Dịch gửi luôn trang web tác phẩm của mình cho anh, kèm theo: "Chào anh Triệu, đây là trang web tác phẩm của tôi." Sau đó lại vội nói: "Gửi nhầm, xin lỗi."
Triệu Cạnh trả lời ngay: "Lần sau chú ý đấy."
Đúng là đàn gảy tai trâu. Vi Gia Dịch thử kinh doanh lại thất bại, nên quên luôn chuyện này.
Hơn một tuần sau, vì túng thiếu, Vi Gia Dịch đành nhận một công việc chụp ảnh thương mại vốn muốn từ chối, không ký tên, tiền ít, mà yêu cầu của khách hàng thì nhiều, anh chụp rất mệt. Vừa chụp vừa nghĩ, có lẽ nên chuyển nghề thôi.
Tối về nhà, cuối cùng cũng tắm xong, kiệt sức nằm trên giường thoải mái nghịch điện thoại, có tin nhắn quảng cáo mới, anh tiện tay mở ra, lướt qua hàng ngàn tin chưa đọc.
Toàn là quảng cáo và tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ ngân hàng. Trong đó có một tin từ số không lưu: "Báo cáo có rồi, bấm vào..."
Lúc này, số đó lại gửi thêm một tin nhắn mới: "Đã xem báo cáo chưa..."
Vừa nhìn đã đoán là lừa đảo, Vi Gia Dịch quay lại chơi game.
Khoảng hai mươi phút sau, Vi Gia Dịch đang chơi đến đoạn căng thẳng thì có một cuộc gọi đến. Anh tưởng là cuộc gọi quấy rối, bèn cúp máy, không ngờ một lát sau lại gọi tới lần nữa.
Vi Gia Dịch tâm trạng không tốt, cau mày nhấc máy: "Alo."
"Vi Gia Dịch!" Đối diện giọng to đến mức Vi Gia Dịch thấy như tai mình bị đánh: "Anh dám cúp máy của tôi hả?"
Vi Gia Dịch đưa điện thoại ra xa một chút, khi nhận ra là ai thì ngơ ngác mất vài giây.
Người này sao lại xuất hiện nữa? Không có việc gì làm à? May mà mình không có tiền để mua cổ phiếu công ty anh ta, chứ không thì chắc lỗ chết.
Triệu Cạnh vẫn đang gọi tên anh liên tục.
Vi Gia Dịch trong trạng thái tê liệt cảm xúc bèn đổi sang giọng điệu chân thành pha chút áy náy: "Xin lỗi nhé, dạo này điện thoại tôi hay bị đụng nhầm, chắc là sắp hỏng rồi. Muộn thế này, có chuyện gì gấp à?"
Triệu Cạnh chất vấn liền một câu: "Bị hỏng thì sao không đổi?"
Ngay sau đó lại hỏi: "Anh xem báo cáo chưa?"
Vi Gia Dịch gắng chịu đựng sự khó chịu trong lòng, giả vờ kiên nhẫn: "Đang mở ra xem đây, vừa mới tắm xong."
Anh bật loa ngoài, vặn âm lượng nhỏ xuống, rồi mở liên kết ra xem một cái.
Bên trong là một đống tên hóa chất loằng ngoằng, chẳng hiểu gì cả. Vi Gia Dịch nhìn nửa ngày cũng không đánh giá nổi, đành thành thật nói: "Tôi không hiểu, trong báo cáo có nói nước hoa có vấn đề gì không?"
Triệu Cạnh cũng không chê anh ngu: "Báo cáo nói không có vấn đề gì."
Vi Gia Dịch thở phào: "Thế thì tốt rồi."
Chuẩn bị cúp máy thì Triệu Cạnh lại chưa nói xong: "Vậy thì sau khi loại trừ mọi khả năng, bây giờ tôi nghi ngờ là anh mua phải hàng giả. Tôi muốn mua lại chai nước hoa anh đang dùng để kiểm tra lại lần nữa."
Vi Gia Dịch im lặng hai giây.
Triệu Cạnh không chịu được, lập tức hỏi: "Sao không nói gì? Anh ra giá đi. Việc này liên quan đến sự an toàn cá nhân của tôi. Nếu có kẻ xấu lợi dụng hóa chất trong pheromone này để gây hại cho tôi, hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi."
Đúng lúc này, Vi Gia Dịch nhận được một tin nhắn mới – là từ chủ nhà.
Chủ nhà nhắn: "Gia Dịch, tiền thuê tháng này đến hạn rồi."
Loa ngoài vẫn đang bật, giọng không vui của Triệu Cạnh lại truyền ra: "Vi Gia Dịch, anh đâu rồi? Điện thoại lại hỏng à?"
Vi Gia Dịch vội vàng đáp lại: "Không, không, tín hiệu không tốt ấy mà. Anh nói cũng có lý thật, vì chai nước hoa đó đúng là không phải tôi tự mua."
Đang kẹt tiền, tự nhiên có người "mở ví" lao tới, đầu óc Vi Gia Dịch xoay vòng cực nhanh, liền nói: "Nhưng mà chai nước hoa đó với tôi có ý nghĩa đặc biệt lắm, là người rất quan trọng tặng cho tôi, không thể định giá được đâu."
Anh bịa một câu chuyện để có thể hét giá cao hơn.
Triệu Cạnh hỏi ngay: "Ý anh là không bán? Thế thì hỏi bạn anh mua ở đâu đi."
...
Vi Gia Dịch không biết là do mình thực sự thiếu năng khiếu buôn bán, hay chỉ đơn giản là lần đầu đi lừa tiền thì đụng ngay phải đối tượng sai.
Nhưng giờ cũng chẳng còn gì có thể mang ra bán để đóng tiền nhà, Vi Gia Dịch liều một phen, tự tìm bậc thang cho mình bước xuống:
"Không, không phải vậy. So với món quà kỷ niệm thì an toàn của anh tất nhiên quan trọng hơn rồi. Cứ hỏi tới hỏi lui mất thời gian lắm, chai nước hoa đó cũng dùng được nửa rồi, anh cứ nhìn mà trả đại cho tôi chút gì đó là được."
Triệu Cạnh: "Ờ, vậy gửi số tài khoản ngân hàng và địa chỉ cho tôi."
Ba phút sau, tài khoản ngân hàng của Vi Gia Dịch có thêm... mười vạn.
*
Triệu Cạnh đang trên đường từ công ty về nhà thì nhận được địa chỉ Vi Gia Dịch gửi đến.
Ban đầu anh định sai thư ký đi lấy, nhưng khi nhìn kỹ địa chỉ, phát hiện khoảng bảy phút nữa mình sẽ đi ngang qua đoạn đường đó, bèn gọi lại cho Vi Gia Dịch: "Anh mang ra ngoài đi, tôi sắp đến cổng khu chung cư nhà anh rồi."
"Được thôi, không thành vấn đề." Vi Gia Dịch đáp lại bằng giọng dịu dàng, như thể thật sự lo lắng thay cho Triệu Cạnh: "Tôi sẽ mang ra ngay."
Triệu Cạnh đã quá quen với kiểu lấy lòng như vậy trong đời sống thường ngày, anh vốn không để tâm. Dù Vi Gia Dịch có khéo léo đến đâu, anh cũng chẳng mảy may dao động.
Tuy nhiên, dù gì nước hoa cũng là món quà do người bạn quan trọng tặng cho Vi Gia Dịch, cưỡng ép lấy đi thứ người khác trân quý thì không phải quân tử, mà phép lịch sự thì Triệu Cạnh chắc chắn có.
Xe dừng lại bên kia đường, đối diện khu chung cư của Vi Gia Dịch. Khu này nằm ngay trung tâm thành phố nhưng đã khá cũ kỹ. Triệu Cạnh nhìn thấy Vi Gia Dịch đang đứng đợi bên cánh cổng sắt. Anh mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi màu be, cầm theo một chiếc túi nhỏ. Triệu Cạnh hạ cửa kính xe xuống, Vi Gia Dịch lập tức bước tới.
Vi Gia Dịch đưa cho anh một chiếc túi giấy nhỏ, Triệu Cạnh nhìn thấy tay anh, ngón tay thon dài, mu bàn tay trắng trẻo, bị tay áo che khuất một nửa. Anh thoáng ngẩn người, rồi ngay khoảnh khắc đó, hương pheromone kỳ lạ từng ngửi thấy trên người Vi Gia Dịch lại tràn ngập khoang mũi anh, tim anh khẽ giật mạnh một cái.
Vi Gia Dịch không để ý, dịu dàng nói: "Tôi tắm xong thì không dùng nước hoa nữa, đã bọc kỹ chai nước hoa bằng rất nhiều lớp màng bọc thực phẩm rồi, sợ mùi tỏa ra ảnh hưởng đến anh. Như vậy chắc là ổn rồi nhỉ?"
"Vẫn còn mùi, mang ra ngoài đi."
Triệu Cạnh đẩy tay Vi Gia Dịch khỏi cửa sổ xe, chạm vào da anh, lập tức dâng lên một sự khó chịu chưa từng có: "Để vào cốp xe."
Anh lập tức kéo kính cửa sổ lên.
Tài xế nhanh chóng xuống xe, cầm chai nước hoa bỏ vào cốp, rồi tiếp tục lái đi.
Vi Gia Dịch hoàn toàn không giận, còn vẫy tay chào nhiệt tình phía sau xe.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Cạnh lại nhận được tin nhắn từ Vi Gia Dịch: "Xin lỗi anh, tôi không ngờ nước hoa lại ảnh hưởng đến anh nghiêm trọng như vậy, biết trước thì tôi đã để thẳng vào cốp rồi. Chúc anh sớm bình phục."
Triệu Cạnh trả lời: "Tôi đâu có bệnh."
Vi Gia Dịch lập tức gửi tin nhắn khác: "Xin lỗi, tôi không có ý đó. Chỉ là vừa nãy thấy anh trông không được khỏe, tôi cũng cảm thấy rất áy náy."
Dù không hoàn toàn là lỗi của anh ta.
Triệu Cạnh nhớ lại nét mặt có phần bối rối của Vi Gia Dịch khi bị anh đẩy tay ra lúc nãy, hiếm khi mềm giọng đáp lại một câu an ủi: "Không cần đâu."
Nước hoa được gửi đi kiểm nghiệm. Vài ngày sau, bản báo cáo mới được gửi về. Ngoài dự đoán của Triệu Cạnh, thành phần trong chai nước hoa đó hoàn toàn giống với bản báo cáo lần trước.
Triệu Cạnh lật qua lật lại đọc nhiều lần, cảm thấy hướng điều tra rơi vào bế tắc. Đúng lúc ấy, Vi Gia Dịch lại nhắn tin đúng giờ như thể tính trước: "Tổng giám đốc Triệu, báo cáo mới có chưa? Có tìm ra được chất hóa học nào gây hại cho sức khỏe của anh không?"
Triệu Cạnh đáp: "Có rồi. Chai nước hoa của anh cũng không có vấn đề gì."
Vi Gia Dịch nhắn lại ngay: "Sao lại thế được, thế này phải làm sao đây..."
Giọng điệu trong tin nhắn có vẻ rất sốt sắng, hoàn toàn khác hẳn lần trước – lần mà Triệu Cạnh nhắn bao nhiêu cũng chẳng được hồi âm. Chẳng lẽ hôm đó trông anh thật sự quá khó chịu, dọa cho Vi Gia Dịch sợ rồi?
Ngay sau đó, Vi Gia Dịch lại nhắn thêm: "Nhà tôi còn một vài món khác cũng có mùi thơm, cũng có thể là nghi phạm. Anh có muốn đến kiểm tra thử không?"
*
Nếu là Vi Gia Dịch của hai năm trước, e là anh ta đã sớm tránh xa một Alpha khó chiều, tính tình thất thường và phiền phức như Triệu Cạnh. Nhưng giờ anh đã từng trải với cái gọi là hiểm ác của xã hội, từ lúc nhận được khoản chuyển tiền kia, Vi Gia Dịch bỗng thay đổi cách nhìn về Triệu Cạnh:
Đúng là một người tốt.
Không giống những Alpha khác, thích tỏa ra pheromone mà anh không ngửi được, dùng ánh mắt dâm đãng nhìn chằm chằm anh, ngay cả khi chỉ là mua lại một lọ nước hoa còn dư, Triệu Cạnh cũng thanh toán cực kỳ hào phóng.
Trong tất cả Alpha của thành phố này, đạo đức cá nhân như vậy chắc chắn xếp vào top năm.
Lần này cũng vậy, ngoài việc đồng ý với đề nghị đến nhà Vi Gia Dịch kiểm tra, Triệu Cạnh còn chủ động bảo: "Anh yên tâm, tôi sẽ không lấy đồ của anh mà không trả tiền. Tôi sẽ trả đầy đủ." Nhờ vậy thiết bị chụp ảnh mới của Vi Gia Dịch cũng có nguồn chi phí rồi.
Vi Gia Dịch vui vẻ gửi số nhà cho Triệu Cạnh, còn tích cực nói: "Nếu không tìm thấy thì tôi xuống đón. Anh yên tâm, tôi vừa tắm nhưng không dùng sữa tắm đâu."
Anh bày tất cả những thứ có mùi thơm trong nhà ra, như đang mở sạp hàng vậy. Lúc chuông cửa vang lên, anh đi ra mở cửa thì thấy một người đàn ông lạ mặt nhưng hơi quen mắt.
Người đó cầm điện thoại, tự giới thiệu: "Chào anh Vi, tôi là thư ký Ngô Duệ của Tổng Giám đốc Triệu. Để tránh xảy ra tình trạng khó chịu như lần trước, Tổng Giám đốc Triệu cử tôi đến lấy những vật phẩm nghi ngờ."
Vi Gia Dịch lịch sự mời anh ta vào nhà, giới thiệu từng món một bày kín cả bàn lẫn sàn. Vừa nói đến: "Hôm đó lúc tôi gặp Tổng Giám đốc Triệu thì có dùng chai sữa tắm này...", đột nhiên nghe thấy giọng Triệu Cạnh: "Ngô Duệ, chai đó mang đi."
"Vâng vâng."
Vi Gia Dịch thấy thư ký Ngô cầm điện thoại đưa gần lại chai sữa tắm, lúc này mới phát hiện anh ta đang gọi video với Triệu Cạnh. Trong màn hình, Triệu Cạnh ngồi nghiêm chỉnh trong văn phòng, sắc mặt nghiêm túc, có vẻ rất chú tâm đến sức khỏe của bản thân.
Camera của thư ký Ngô đang ở chế độ trước, nên Triệu Cạnh không thấy được Vi Gia Dịch. Nhưng đã biết Triệu Cạnh đang theo dõi, Vi Gia Dịch vẫn lễ phép chào hỏi: "Chào Tổng Giám đốc Triệu, dạo này anh còn cảm thấy khó chịu không?"
Triệu Cạnh như dừng lại một nhịp rồi mới nói:"Không, tôi rất khỏe, không cần anh lo."
Vi Gia Dịch còn chưa kịp nói "Vậy thì tốt quá", Triệu Cạnh lại hỏi: "Cái chai kia là gì?" Anh đang chăm chú nhìn vào camera, chỉ đạo Ngô Duệ: "Cái chai màu xanh đó."
"Là kem dưỡng da." Vi Gia Dịch vội vàng giải thích: "Tôi quên mất hôm đó có bôi hay không rồi..."
"Thôi được rồi." Triệu Cạnh quyết định: "Ngô Duệ, những gì anh ấy lấy ra thì cứ mang hết đi."
Giao dịch xong, tài khoản của Vi Gia Dịch bỗng tăng lên kha khá, vừa thấy hạnh phúc vừa gửi vài tin nhắn quan tâm cho Triệu Cạnh.
Triệu Cạnh trả lời rằng lần này đồ kiểm tra nhiều, nên báo cáo sẽ chậm hơn một chút:"Bình thường tôi rất khỏe, trường hợp này cũng hiếm. Anh không cần lo lắng quá."
Trong lúc chờ kết quả, bạn bè của Vi Gia Dịch cũng có người hỏi về chuyện trước đó Triệu Cạnh đi khắp nơi điều tra anh có phải là Beta hay không. Vi Gia Dịch đều nói đó là hiểu lầm, sau đó không tiếc lời khen ngợi nhân cách của Triệu Cạnh, mong rằng lời khen ấy sẽ truyền đến tai anh ta, để anh ta biết rằng anh rất biết ơn.
Triệu Cạnh thỉnh thoảng vẫn gửi cho Vi Gia Dịch các báo cáo kiểm tra, cập nhật tiến độ. Nhưng trong báo cáo chưa từng phát hiện thành phần gây hại nào.
Vài ngày sau, Vi Gia Dịch được một nhà đầu tư của phòng tranh đưa đi dự tiệc. Khi xe dừng trước sảnh yến tiệc, nhà đầu tư kia đột nhiên xịt một lớp nước hoa, phần lớn lại xịt lên người Vi Gia Dịch. Vi Gia Dịch lập tức thấy có gì đó kỳ lạ, bèn ghé mắt xem thử, mới phát hiện đó là lọ nước hoa chứa pheromone của Omega.
Nhà đầu tư là Alpha, lý do xịt nước hoa vào người anh thì ai cũng hiểu. Dù tính khí Vi Gia Dịch tốt đến đâu cũng không nhịn được, lập tức cãi nhau với ông ta, dù không quá gay gắt.
Chưa cãi được mấy câu, nhà đầu tư đã tức giận mắng anh không biết điều, bảo cậu cút đi. Vi Gia Dịch liền xuống xe.
Anh vốn định bắt taxi về, nhưng có lẽ nhờ "hiệu ứng pheromone", nhanh chóng có vài Alpha tụ lại xung quanh, ánh mắt nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến đầu anh muốn nổ tung. Anh đành đi về hướng cửa chính khách sạn, định tìm chỗ vắng người rồi mới gọi xe.
Khách sạn này rất lớn, phải đi qua vài bãi cỏ và một đoạn đường dài mới đến được cổng chính. Đến khi ra đến đường lớn, xung quanh tối đen, một chiếc xe chạy ngang qua người Vi Gia Dịch, qua một lúc lại quay đầu, đuổi đến cạnh anh.
Vi Gia Dịch cứ tưởng lại là một Alpha nào đó bị pheromone dẫn dụ, khó chịu quay đầu nhìn thì thấy cửa kính xe hạ xuống, là Triệu Cạnh ngồi bên trong.
"Vi Gia Dịch." Giọng Triệu Cạnh vang lên khá lớn, nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, không hề bị pheromone ảnh hưởng, trên mặt chỉ có một vẻ kinh ngạc: "Anh đi nhầm đường rồi! Yến tiệc ở bên trong mà! Sao ngay cả chỗ này cũng đi lạc được vậy?"
*
Ánh sáng hơi hắt xuống.
Da anh rất trắng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng, lễ phép chào hỏi: "Chào anh, lâu rồi không gặp."
Triệu Cạnh không hiểu tại sao Vi Gia Dịch không bị lạc đường nhưng lại đi ngược hướng, bèn hỏi: "Vậy anh đi đâu thế?"
Giờ đây ấn tượng của anh với Vi Gia Dịch đã không còn tệ như trước. Thứ nhất, chuyện anh khó chịu không phải lỗi của Vi Gia Dịch; thứ hai, anh ấy đã rất hợp tác trong quá trình điều tra, còn thường xuyên nhắn tin hỏi thăm, cũng xem như đã vì lo lắng cho tình trạng của anh.
Triệu Cạnh vốn rộng lượng, luôn xử sự công bằng, công tư phân minh. Đã không còn lý do để ghét anh ta, thì hoàn toàn có thể chung sống hòa bình.
Mà điều kỳ lạ là hôm nay hai người đứng gần nhau, Triệu Cạnh có ngửi thấy một chút mùi pheromone Omega lạ, nhưng lại không có cảm giác khó chịu như trước. Anh ghi nhớ điểm nghi ngờ này.
Vi Gia Dịch nghe câu hỏi, cúi đầu nói: "Tôi định ra cổng lớn của khách sạn để bắt xe. Tôi nhầm rồi, hoạt động hôm nay không mời tôi."
"Cái này cũng nhầm được?" Triệu Cạnh cảm thấy anh này thật ngốc đến đáng thương, hỏi tiếp: "Từ đây đến cổng phải đi ít nhất hai mươi phút, xe đưa anh đến đâu rồi?"
Vi Gia Dịch lắc đầu: "Xe đi mất rồi. Không sao đâu, đi hai mươi phút cũng ổn, tôi quen đi bộ mà." Anh nói xong "tạm biệt" rồi quay người tiếp tục đi.
Có lẽ vì quá gầy, lại ăn mặc phong phanh, dáng vẻ Vi Gia Dịch bước đi trong bóng tối trông thật cô đơn. Triệu Cạnh cũng chẳng rõ vì sao, chỉ theo bản năng mà không thích nhìn cảnh này, bèn gọi tên anh: "Vi Gia Dịch, đừng đi nữa. Tôi đưa anh vào trong là được." Dù sao có anh đi cùng, sẽ chẳng ai dám cản.
Vi Gia Dịch quay đầu lại, nhìn Triệu Cạnh mấy giây, rồi lại từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn anh. Tôi còn chút việc."
"Việc gì?" Triệu Cạnh hỏi.
Xét về mặt logic, lời Vi Gia Dịch nói không đúng. Nếu thật sự có việc, anh ta đã chẳng đến nơi này để tham dự một buổi tiệc tối kéo dài ít nhất ba tiếng. Nên Triệu Cạnh hỏi thẳng: "Chẳng lẽ anh thật ra không muốn đi, nên mới nói dối là không được mời?"
Vi Gia Dịch không lại gần, vẫn đứng ở khoảng cách ấy, im lặng vài giây.
Triệu Cạnh biết mình đoán đúng. Vừa định hỏi vì sao lại nói dối, thì Vi Gia Dịch đã chủ động ngắt lời: "Thôi, không làm phiền anh nữa. Tôi đi trước đây."
Hai người chẳng qua cũng chỉ quen biết sơ sơ, mà Triệu Cạnh từ nhỏ đã biết giữ chừng mực, tất nhiên không đến mức đuổi theo ép Vi Gia Dịch cùng vào.
Vừa đến cửa yến tiệc, Triệu Cạnh liền nhận được tin nhắn từ Vi Gia Dịch: "Triệu tổng, cảm ơn anh vì đã muốn đưa tôi vào. Xin lỗi, vừa rồi tâm trạng tôi không tốt, có chút bất lịch sự."
Lời xin lỗi rất chu đáo. Tài xế đã mở cửa xe chờ sẵn bên ngoài, Triệu Cạnh ngồi trong xe, suy nghĩ giây lát rồi bình tĩnh trả lời: "Tôi không để bụng."
Anh thuận tiện hỏi thêm: "Vừa rồi trên người anh sao có mùi pheromone của Omega?"
Chờ một lúc, Vi Gia Dịch cuối cùng cũng trả lời:"Có người xịt nước hoa pheromone, vô tình xịt trúng tôi."
Đúng lúc này, người chủ trì buổi tiệc đi đến cạnh xe tìm Triệu Cạnh, anh bước xuống xe, vừa gật đầu chào vừa nhắn tiếp: "Đây là lý do anh không muốn vào? Sợ xảy ra chuyện?"
Anh vừa cầm điện thoại chờ tin nhắn, vừa trò chuyện với vài người bạn đến đón, cuối cùng cũng nhận được hồi âm: "Cũng xem là vậy. Anh ngửi thấy rồi, có cảm thấy khó chịu không?"
"Không, anh yên tâm." Triệu Cạnh trả lời sự áy náy và quan tâm của đối phương: "Chỉ là mùi hơi khó chịu một chút."
Vi Gia Dịch gửi một biểu cảm xin lỗi, trông vô cùng tội nghiệp.
Đến đây cuộc trò chuyện đáng ra nên kết thúc, Triệu Cạnh cất điện thoại đi, nhưng không hiểu vì sao, lại lôi ra xem thêm mấy lần nữa.
*
Hội trường cách rất xa, từ buổi tiệc tối trở về mất hơn một tiếng đồng hồ.
Về đến nhà, Vi Gia Dịch tắm rất lâu. Anh đứng dưới vòi sen, tắm đến mức dùng hết cả nước nóng. Tắm xong bước ra ngoài, cũng chẳng biết pheromone trên người mình đã bị rửa trôi hết chưa, vì bản thân anh chẳng ngửi thấy gì cả.
Cảm giác chán ghét xã giao của Vi Gia Dịch đã lên đến đỉnh điểm. Anh cũng biết, tình trạng khó khăn hiện tại có thể là do chính sự bất lực của mình tạo ra, nên trong lòng chỉ còn lại sự mệt mỏi và vô lực. Bước ra khỏi phòng tắm nhỏ hẹp, đang lau khô người thì thấy Triệu Cạnh lại nhắn tin đến, nói: "Giờ tôi nghi mình bị dị ứng với một thành phần trong nước hoa và sữa tắm mà anh hay dùng. Tôi đã trao đổi với bác sĩ và đang trên đường đi kiểm tra."
"Vì cơ thể tôi trước giờ luôn khỏe mạnh, chưa từng có chất gây dị ứng, nên mới nghĩ là do pheromone Omega, không nghĩ đến khả năng dị ứng."
Vi Gia Dịch không biết nên trả lời gì. Anh suy nghĩ rất lâu, đến khi tóc không còn nhỏ nước nữa mới nhắn lại: "Dị ứng thì rất khó chịu, hiểu lầm cũng là chuyện bình thường thôi."
"Anh dị ứng với cái gì?" – Triệu Cạnh nhắn lại rất nhanh, giọng điệu như chẳng có gì bận rộn cả.
Nhưng sau lần gặp lại vào tối nay, Vi Gia Dịch đã không còn ghét Triệu Cạnh chút nào nữa. Thậm chí anh còn thấy ghen tị với anh ta – một người chẳng phải lo chuyện sinh kế, sống không cần nhìn sắc mặt ai. Anh sấy khô tóc, rồi trả lời:
"Tôi bị dị ứng phấn hoa, mỗi khi vào mùa xuân đều rất khó chịu, thở không nổi, đầu nặng chân nhẹ."
"Tôi cũng có triệu chứng giống vậy."
Nói chuyện với Triệu Cạnh có cảm giác như đang chơi trò suy luận phá án độ tuổi thiếu nhi. Vi Gia Dịch cảm thấy khá nhàm chán, khô khốc đáp lại:
"Nếu tìm ra nguyên nhân thì tốt quá rồi, không thì thật sự lo cho sự an toàn cá nhân của anh đấy."
"Anh hình như còn lo hơn cả tôi ấy." Triệu Cạnh đáp lại.
Vi Gia Dịch bị câu nói thẳng thừng và tự tin ấy chọc cho bật cười, bao nhiêu mệt mỏi khi tắm cũng tan biến, không kìm được bèn đáp trả lại một cách trêu chọc: "Đúng vậy, tôi lo quá đi mất. Thật sợ có kẻ xấu lợi dụng mấy chất đó để hãm hại anh."
Ban đầu cậu chỉ định trêu cho vui, không ngờ vài giây sau, Triệu Cạnh đã gọi điện đến.
Vi Gia Dịch cứ tưởng anh gọi để hỏi tội, bối rối bắt máy, lại nghe Triệu Cạnh ở đầu dây bên kia nói rất nghiêm túc: "Vi Gia Dịch." Rồi an ủi: "Anh không cần lo quá. Tôi có đội bảo vệ rất tốt. Nếu chỉ là dị ứng thì càng đơn giản, có thuốc điều trị."
Cảm giác như bị bắt nạt vì ngu ngốc vậy, Vi Gia Dịch thấy toàn thân như chực tan chảy vì tội lỗi, bỗng chốc chẳng biết nói gì, nhỏ giọng bảo:
"Vậy thì tốt."
"Khi nào có kết quả tôi sẽ báo cho anh."
Vi Gia Dịch đáp lại một câu "Cảm ơn", nhưng chính anh cũng không rõ mình đang cảm ơn vì cái gì. Lời đã nói xong, vốn nên chào tạm biệt, nhưng im lặng hai giây, Triệu Cạnh lại mở đầu một chủ đề mới: "Tôi cũng ngửi thấy mùi nước hoa dính trên người anh ở hội trường. Nhưng không để ý là từ ai. Mùi pheromone trên người anh rửa sạch chưa?"
Vừa nghe tới đây, Vi Gia Dịch đã thấy phiền não, giọng cũng trở nên mệt mỏi: "Tôi không biết nữa, hồi nãy tắm rất lâu rồi, nhưng tôi chẳng ngửi thấy gì. Cũng không biết ngày mai có ra khỏi nhà được không nữa."
Triệu Cạnh lập tức nói: "Chuyện này đơn giản mà. Tôi khám xong sẽ qua xem giúp anh. Tôi ngửi được."
*
Vi Gia Dịch đợi đến mức ngủ gục luôn trên sofa, thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Anh phát hiện màn hình điện thoại đang sáng, Triệu Cạnh vừa gõ cửa vừa gọi cho anh. Nhưng điện thoại anh đang để chế độ im lặng, không nghe thấy.
Anh nhấc máy, Triệu Cạnh nói đang đứng ngoài cửa: "Vì sao gõ cửa mà không mở?"
Anh cúp máy rồi đi mở cửa, mới thấy trên điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ các quản lý phòng tranh, cùng với mấy tin nhắn chưa đọc.
Liếc qua, toàn là chất vấn anh tại sao lại chống đối nhà đầu tư, trách mắng anh không phối hợp khiến người ta khó xử.
Vi Gia Dịch chỉ gõ một câu: "Người toàn mùi pheromone mà bước vào, tôi sợ bị ai đó báo cảnh sát bắt mất."
Gửi xong mới mở cửa.
"Vi Gia Dịch."
Triệu Cạnh ăn mặc hoàn toàn không hợp với hành lang tối tăm này, sắc mặt lại khó coi: "Tôi gõ cửa hai phút rồi đấy!" Rồi lại nói: "Tóc cậu sao rối vậy?"
"Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi ngủ quên mất."
Vi Gia Dịch ngáp một cái, nghiêng người mời anh vào, không ngờ Triệu Cạnh từ chối thẳng:"Không vào đâu, tôi còn phải về nhà ngủ. Cậu thấy khó chịu chẳng lẽ tôi thì không sao? Trên người cậu vẫn còn mùi pheromone, dù nhạt hơn hồi nãy."
Vi Gia Dịch đứng đơ tại chỗ, chỉ "ừm" một tiếng, không biết phản ứng sao cho phải. Triệu Cạnh đưa cho anh một túi giấy: "May mà tôi bảo bác sĩ chuẩn bị sẵn cho một chai xịt khử pheromone."
Anh nhét túi vào tay Vi Gia Dịch rồi rời đi.
Vi Gia Dịch quay lại bên sofa, ngồi một lúc, xịt thuốc rồi nhắn cảm ơn cho Triệu Cạnh.
Trên đường về nhà, Triệu Cạnh nhận được một đoạn tin nhắn dài cảm ơn từ Vi Gia Dịch. Anh chỉ nhắn lại ngắn gọn mà đúng mực: "Không cần."
Nhưng không hiểu sao, trong đầu anh lại hiện lên mái tóc rối bù, gò má hơi ửng đỏ, và giọng nói có phần khàn khàn của Vi Gia Dịch lúc nãy.
Triệu Cạnh thấy kỳ lạ, Vi Gia Dịch ở nhà một mình, sao lại ngủ thành ra thế kia? Chẳng ra thể thống gì cả!
Lúc này, Vi Gia Dịch lại nhắn tin đến, hỏi kết quả kiểm tra chất gây dị ứng khi nào có.
Chuyện kỳ lạ hơn nữa lại xảy ra, vì sự quan tâm thiết tha ấy, Triệu Cạnh bỗng thấy vui vui, nhưng chưa kịp vui thì lại thấy bực. Vì mỗi lần thấy Vi Gia Dịch thì thế giới thật rõ ràng, còn không thấy thì lại mơ hồ, trong lòng cứ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng... có gì đáng để gặp chứ? Họ chẳng có quan hệ công việc gì, cũng không phải thân thích bạn bè.
Triệu Cạnh nhắn lại: "24 tiếng."
Vi Gia Dịch đáp: "Được rồi, tôi chuẩn bị đi ngủ đây. Ngủ ngon nhé!"
Triệu Cạnh lại thấy không vui: Vi Gia Dịch sao đi ngủ sớm vậy?
Anh gọi điện qua, Vi Gia Dịch bắt máy có vẻ hơi hoảng: "Có chuyện gì sao?"
"Ngủ ngon." Triệu Cạnh nói vậy.
Vi Gia Dịch im hai giây, rồi cũng nói: "Ngủ ngon."
*
Kết quả kiểm tra dị ứng của Triệu Cạnh nhanh chóng được gửi đến cho Vi Gia Dịch, xác nhận rằng đúng là anh bị dị ứng với nước hoa và sữa tắm của Vi Gia Dịch, hai sản phẩm đến từ cùng một thương hiệu.
Vi Gia Dịch đoán rằng nguyên nhân là do môi trường sống hằng ngày của Triệu Cạnh quá sạch sẽ, tiếp xúc với xã hội quá ít, nên hệ miễn dịch trở nên nhạy cảm với những tác nhân phổ biến.
Dĩ nhiên, Vi Gia Dịch không nói điều này với Triệu Cạnh. Anh còn cảm thấy thương anh ta. Bởi lúc gọi điện, giọng Triệu Cạnh trĩu nặng, như thể lần đầu tiên phát hiện mình không phải là "bách độc bất xâm", cũng có yếu điểm, điều đó khiến anh khó lòng chấp nhận.
Từ sau chuyện đó, quan hệ giữa Vi Gia Dịch và phòng tranh trở nên căng thẳng. Còn giữa anh và Triệu Cạnh, nếu phải dùng từ để miêu tả, thì...
Vi Gia Dịch không phải kiểu người ảo tưởng bản thân, nhưng rõ ràng Triệu Cạnh dù đang ở nước ngoài công tác, lệch múi giờ cả tuần, vẫn liên lạc với anh với tần suất không ai thấy là bình thường nổi. Điều này khiến Vi Gia Dịch khó mà không nghĩ ngợi.
Phía quản lý phòng tranh giám sát rất gắt, nhất quyết không nhượng bộ với các điều khoản hợp đồng, khiến Vi Gia Dịch mệt mỏi vô cùng. Mỗi khi nhận được tin nhắn hay cuộc gọi của Triệu Cạnh, anh có cảm giác như mình từ địa ngục hiện thực bước vào một ốc đảo trong mơ, tâm trạng cũng dịu đi đôi chút.
Dù Triệu Cạnh không nói, Vi Gia Dịch cũng giả vờ như không biết. Tin nhắn thì mập mờ, điện thoại vào buổi tối thì toàn nói những chuyện không rõ ràng. Anh giữ khoảng cách, nhưng cũng chẳng thật sự đẩy ra.
Cho đến một ngày, Vi Gia Dịch nhận được email thông báo về khoản đền bù vì hủy hợp đồng. May mắn là số tiền đó không đến mức trên trời. Trước đây nhờ bán đồ cho Triệu Cạnh mà anh kiếm được một khoản, tuy không thể chi ra ngay, nhưng cũng không đến mức không xoay xở nổi.
Không có tài sản thế chấp, Vi Gia Dịch đành gọi điện xin xỏ quản lý, chạy đến tận nơi năn nỉ cả nửa ngày. Cuối cùng quản lý cũng đồng ý cho anh thanh toán trước 60%, phần còn lại trả trong năm.
Rời khỏi phòng tranh, Vi Gia Dịch mệt mỏi đến tê dại. Đứng ở ngã tư, không biết nên đi xe đạp hay xuống tàu điện. Đúng lúc ấy, Triệu Cạnh gọi tới: "Tôi vừa đáp máy bay."
Vi Gia Dịch "ừ" một tiếng, cố tỏ ra vui vẻ: "Vậy tốt quá rồi."
Triệu Cạnh im lặng vài giây, rồi bất ngờ hỏi: "Anh có muốn gặp tôi không?"
Vi Gia Dịch vốn không muốn gặp ai, nhưng trong đầu bỗng thoáng qua một suy nghĩ: sáng nay anh còn dùng loại sữa tắm khiến Triệu Cạnh dị ứng.
"Sao bất cẩn vậy?" Triệu Cạnh trách, nhưng lại hơi đắc ý: "May mà giờ tôi luôn mang thuốc dị ứng bên người."
"...Uống thuốc nhiều không tốt lắm đâu. Hay để mai rồi nói?" Vi Gia Dịch thử từ chối.
"Không sao." Triệu Cạnh lập tức nói: "Tôi uống rồi. Tôi tới đón anh."
"Tôi không có ở nhà." Vi Gia Dịch thở dài, rồi gửi địa chỉ cho cậu.
Đứng ven đường chờ, anh lại thấy mình có chút mong được gặp Triệu Cạnh. Không phải là muốn gặp người, mà là... chỉ muốn gặp anh ấy.
Triệu Cạnh vừa đến đã thấy anh đứng đó, gió đầu xuân còn lạnh, áo khoác của Vi Gia Dịch bị gió thổi bay, trông như sắp bị cuốn đi mất. Nhìn cảnh ấy, Triệu Cạnh cảm thấy: Vi Gia Dịch chỉ khi ở bên mình mới an toàn.
Xe đến chậm mười lăm phút, Vi Gia Dịch cũng không tìm chỗ ngồi mà cứ đứng mãi. Chắc là thật sự rất muốn gặp anh. Triệu Cạnh lại thấy may mà Vi Gia Dịch là Beta. Nếu là Omega, đứng giữa đường thế này mà tỏa mùi pheromone ra thì rất dễ gặp chuyện.
Chưa từng rơi vào tình huống như vậy, mấy ngày nay Triệu Cạnh đã hỏi han bạn bè. Cuối cùng, mọi người đều đồng tình rằng với tần suất nhắn tin và ám chỉ mập mờ như vậy, hai người bọn họ đã bước vào giai đoạn yêu đương "mập mờ" rồi.
Triệu Cạnh hủy bỏ kế hoạch công tác tiếp theo, đổi vé về sớm, định tối nay sẽ cùng Vi Gia Dịch để làm rõ mọi chuyện.
Từ nhỏ anh đã được dạy phải có trách nhiệm, không thể trốn tránh.
Vi Gia Dịch lên xe, Triệu Cạnh nhạy cảm nhận ra anh đang không vui. Ánh mắt lơ đãng, lời nói cũng không để tâm.
Chẳng lẽ vì dùng nhầm sữa tắm khiến Triệu Cạnh phải uống thuốc, nên anh cảm thấy áy náy sao? Triệu Cạnh chủ động an ủi: "Yên tâm, dị ứng không phải bệnh nan y, uống thuốc là được."
"Hả?" Vi Gia Dịch mở miệng, ngơ ngác nhìn anh, rồi lại "ừ" một tiếng.
Họ về nhà Triệu Cạnh ăn cơm. Vi Gia Dịch ăn không nhiều, nhưng lại uống khá nhiều rượu. Đến khi Triệu Cạnh cảm thấy anh không nên uống nữa, định lấy ly đi.
Ngay lúc đó, Triệu Cạnh như bừng tỉnh: hóa ra tâm trạng sa sút của Vi Gia Dịch chẳng liên quan gì đến mình. Anh hỏi: "Vi Gia Dịch, có tâm sự gì à?"
Vi Gia Dịch đưa tay muốn lấy lại ly rượu, nhưng không được. Anh nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi muốn về nhà."
Triệu Cạnh đành đưa anh về. Sau khi đến nhà, Triệu Cạnh vẫn cảm thấy bất an. Vì Vi Gia Dịch lúc này như một con ma men. Đứng ở cửa do dự chưa đi, quả nhiên Vi Gia Dịch lại khiến anh bất ngờ:
"Anh còn ở đây làm gì?" Giọng điệu như đang làm nũng. Sau đó anh mở tủ lạnh lấy một lon bia.
Triệu Cạnh lập tức giật lấy, Vi Gia Dịch đưa tay giành lại, anh trách: "Hôm nay anh sao vậy?"
Vi Gia Dịch cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, Triệu Cạnh hỏi: "Có chuyện gì không thể nói với tôi sao?"
"...." Trong mắt Vi Gia Dịch hiện lên chút bối rối, im lặng một lúc rồi nói: "Tôi vừa chấm dứt hợp đồng với phòng tranh. Cảm thấy mình chẳng làm nên trò trống gì cả."
Anh nói với giọng rất buồn, hiếm khi khiến Triệu Cạnh không biết an ủi thế nào.
"Tôi không thấy vậy, tại sao anh lại nghĩ thế?"
Vi Gia Dịch hơi lại gần, nói nhỏ: "Tôi không nói cho anh biết đâu."
Giọng anh nhẹ nhàng, cả người lảo đảo, môi càng lúc càng gần.
Chẳng lẽ định hôn anh? Vi Gia Dịch còn chưa nói thích anh cơ mà. Có thể hôn trước rồi mới yêu không? Tim Triệu Cạnh đập thình thịch, Vi Gia Dịch sắp chạm đến môi...
Bỗng có tiếng hét ngoài hành lang: "Gia Dịch, nhà tôi có trẻ nhỏ đấy, có thể bớt tỏa mùi pheromone được không? Nó bay tận vào phòng rồi, con tôi không học được gì cả!"
Triệu Cạnh khựng lại, Vi Gia Dịch trong vòng tay anh cũng ngẩng mặt lên. Sau hai giây, anh bật cười, là kiểu cười thoải mái, không gánh nặng.
"Tôi quên mất, nhà tôi không có thuốc ức chế."
Triệu Cạnh nói: "Vậy đến nhà tôi đi, tôi có."
Vi Gia Dịch lại cười, nói: "Anh ngốc thật." Không hôn anh, chỉ chạm nhẹ lên má, rồi ra cửa xin lỗi hàng xóm: "Chúng tôi đi ngay đây."
Triệu Cạnh nhận ra, Vi Gia Dịch có vẻ đánh giá thấp trí thông minh của mình. Nhưng anh cũng phát hiện một chuyện, hai người họ là trời sinh một cặp. Chỉ cần đơn giản như vậy... là có thể dỗ được Vi Gia Dịch vui lên.
Chỉ có điều, căn phòng này của Vi Gia Dịch quá không riêng tư rồi.