PHIÊN NGOẠI 2
Khi Thư Mông đang mơ màng sắp ngủ, vốn định ngả đầu dựa người bên cạnh —— cô nhớ lúc nãy tựa lưng ghế sofa xem tivi thì Nguyên Triết ngồi ngay cạnh cô mà…
Nhưng không tìm thấy bờ vai nào cả, ngược lại cảm giác mất trọng lực khiến cô giật mình tỉnh giấc.
Hoảng hồn giữ vững cơ thể, Thư Mộng chớp chớp mắt nhìn quanh, ơ, đây không phải ở nhà! Nhưng sao trông quen thế nhỉ, giống giống cái công ty nhỏ nơi cô từng làm trước khi xuyên qua.
Thư Mông hoang mang nhìn ngang ngó dọc một hồi, cuối cùng xác nhận đây đúng là công ty đó, hơn nữa vị trí cô đang ngồi chính là bàn làm việc trước khi xuyên sách.
Trên bàn ngoài cái máy tính rởm do công ty trang bị, bàn phím, con chuột ra còn có chiếc cốc giữ nhiệt mà cô dùng để pha trà quanh năm suốt tháng, một chiếc máy tạo độ ẩm hình cây xương rồng, và một đống tài liệu cần cô hoàn thiện trong tháng này.
Rồi cô cúi đầu xem bản thân, trên người bộ đồ công sở quen thuộc, phía ngực trái đeo bảng tên kèm chức vụ.
Có người mở cửa bước vào khiến gió lạnh ùa theo tràn khắp văn phòng.
Thư Mông theo phản xạ rụt cổ, ngẩng đầu nhìn điều hòa, tuy thấy biểu tượng mặt trời kèm hiển thị 25°C, song cô lại chẳng cảm nhận được chút ấm áp nào.
Hình như hồi đó cũng thế…… Thư Mông thất thần ngẫm lại, công ty do tiết kiệm tiền toàn dùng điều hòa vừa cũ vừa hỏng, mùa hè làm mát không nổi, mùa đông bật hoài cũng chẳng tăng tí nhiệt độ nào, hoàn toàn là đồng nát sắt vụn.
Có điều, cô rõ ràng phải đang cuộn mình trên ghế sofa ấm áp, cùng Nguyên Triết vui vẻ xem TV chứ! Rốt cuộc chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?!
Đang lúc cô đắm chìm trong nghi hoặc, một giọng nữ quen thuộc bên cạnh bỗng cất tiếng gọi: “Thư Mông?”
Thư Mông quay đầu nhìn, là một gương mặt quen mắt—— hình như là đồng nghiệp cũ của cô, tên Chương gì gì đó?
“Sao cậu vẫn còn buồn ngủ thế, sắp đến giờ tan làm rồi.” Cô nàng thấy vẻ mặt đờ đẫn của Thư Mông bèn nhắc.
Thư Mông cuối cùng cũng nhớ ra tên cô ấy: “Chương Duyệt?”
“Ừ, làm sao?” Nghe thấy Thư Mông gọi mình, ánh mắt đầy thắc mắc.
“Không có gì.” Thư Mông lắc đầu, trong lòng lại tự hỏi: Rốt cuộc đây là tình huống gì? Sao cô đột nhiên ở đây? Phải chăng đã xuyên về thế giới thật?
Nhưng không phải là đang ở trong chăn ư? Dẫu sao lúc trước là sau khi đọc cuốn tiểu thuyết kia rồi ngủ thiếp đi, rồi mới xuyên vào thế giới trong sách…… Đúng rồi, cuốn tiểu thuyết đó!
Thư Mông bỗng nhiên nhớ tới nó, tuy cô không nhớ tên nó lắm nhưng trên điện thoại chắc chắn có lưu lại.
Cô vội vàng thò tay vào lục túi, quả nhiên tìm thấy chiếc điện thoại cũ trước khi xuyên, trông vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Mật khẩu màn hình để mở khóa cô đã quên từ lâu rồi, nhưng may mắn có thể dùng vân tay. Thư Mông mở ứng dụng đọc truyện thường dùng của mình, chọn mục yêu thích………
Cuốn này không phải, cuốn kia cũng không phải… Sai rồi, vẫn sai rồi!
Mặc dù tên chính xác cô nhất thời quên mất, nhưng nhìn thấy nó ắt hẳn sẽ vẫn nhận ra, quan trong hơn là là cô rõ ràng đã mua theo giới thiệu của đồng nghiệp, sao lại không tìm thấy trong mục đọc gần đây và mục yêu thích nhỉ?
Từ từ, đồng nghiệp……?
Sau vài giây lục tìm ký ức mờ nhạt, Thư Mông chợt nhớ ra người giới thiệu sách cho mình hình như chính là Chương Việt ngồi bên cạnh.
“Chương Duyệt, có phải cậu từng giới thiệu cho tớ một cuốn truyện không?” Thư Mông lập tức hỏi.
Chương Duyệt đang xem video trên điện thoại, ngẩng đầu đầy khó hiểu hỏi lại: “Cuốn nào cơ?”
Vấn đề là, cô cũng chẳng nhớ rõ là cuốn nào, chỉ biết đưa ra một vài đặc điểm: “Một cuốn ngôn tình, nữ chính tên Tần Ti Vũ, nam chủ tên Hứa Hạo Nhiên!”
Nêu tên Nguyên Triết chắc đối phương không nhớ đâu, nhưng nếu là hai nhân vật chính, biết đâu còn chút ấn tượng.
“Á, cậu nói truyện đó ý hở!” Không ngờ Chương Duyệt đoán ra ngay, cười nói, “Còn không phải là “Vô Biên Ti Vũ” sao? Tớ đang xem bản chuyển thể web drama của nó đây! Tớ giới thiệu nguyên tác cho cậu tầm hơn một năm trước rồi nhỉ?”
“Web drama?! Hơn một năm trước?!” Thư Mông không mường được sẽ nhận được đáp án này, bất giác cao giọng.
“Suỵt!” Chương Duyệt lập tức căng thẳng ra hiệu im lặng với cô, thấp giọng nói: “Chết mất! Còn mười lăm phút nữa mới hết giờ, đừng có la toáng lên thế lộ chuyện tớ làm biếng mất!”
Thư Mông liếc nhìn ngày giờ trên điện thoại – quả thật đã một năm rưỡi kể từ lúc cô xuyên sách. Và đúng là chỉ còn chưa đầy 15 phút nữa là đến giờ tan sở, nên cả cô và Chương Việt đều đang tranh thủ “câu giờ”.
“Cậu ngủ đến váng đầu rồi phải không?” Thấy cô cau màykhông biết đang nghĩ gì, Chương Duyệt tò mò hỏi, “Phim không phải đã chiếu từ mấy hôm trước à, tớ còn bảo cậu nữa! Cậu lúc ấy kêu nam phụ xấu điên, cậu không nuốt nổi nên không xem.”
“Nam phụ xấu điên?”
Từ khi xuyên vào truyện, ngoài hai nhân vật chính thì cô không tiếp xúc nhiều với các nhân vật phụ. Thứ nhất là vì truyện xoay quanh Tần Tư Vũ và Hứa Hạo Nhiên, thời học sinh của họ chiếm phần lớn nội dung, cô nghiễm nhiên không thể tiếp cận. Hai là từ đầu chí đuôi cô luôn đồng hành cùng Nguyên Triết, mà anh chỉ là bạch nguyệt quang đỡ mờ nhạt hơn những nhân vật khác xíu, thật sự không có nhiều cơ hội dính dáng đến mạch chuyện chính.
Bởi vậy Thư Mông lúc này quả thực không biết nam phụ bị cô chê kia là ai.
“Chính là Nguyên Triết đó!”
Đối phương trả lời khiến Thư Mông bàng hoàng: “Hả?!”
Thấy Thư Mông cỏ vẻ không tin, Chương Duyệt éo thanh tiến độ video đến cảnh nam phụ xuất hiện, chỉ cho cô xem: “Đây nè, đoạn này là Tần Ti Vũ lần đầu gặp bạch nguyệt quang. Nhưng! Diễn viên quay người lại, hoàn toàn thực xin lỗi ba chữ ấy!”
Thư Mông thò lại gần coi thử, chỉ thấy cảnh quay do đạo diễn dàn dựng khá có mỹ cảm. Có lẽ để tạo không khí cho khoảnh khắc chạm mặt lần đầu giữa nữ chính với nam thần “bạch nguyệt quang”, toàn bộ khung hình dường như được phủ một tầng ánh sáng bàng bạc.
Dưới hiệu ứng, Tần Tư Vũ nhìn chàng trai mặt lạnh tanh đang vẽ tranh, lộ ra biểu cảm chấn kinh với nhan sắc ấy: “Anh là…… đàn anh Nguyên Triết ạ?”
Ống kính thuận thế lia đến khuôn mặt của diễn viên đóng vai Nguyên Triết trong phim—— Thư Mông bỗng muốn đánh người! Quần què, dựa vào đâu mà dám diễn vai chồng chị?!
“Cái chó gì thế này?” Thư Mông buột miệng chửi thề. Vẻ mặt Chương Duyệt bên cạnh hiện ba chữ “Biết ngay mà”, an ủi: “Trước đó cậu cũng chửi vậy, phim mạng mà, nhân vật phụ thường tìm diễn viên xấu hơn để làm nền cho chính. Chiêu trò quen thuộc cả!”
Thư Mông tỏ vẻ không thể chấp nhận. Nhưng cô cũng chẳng có thời gian để bận tâm chuyện này, việc cấp bách là nhanh chóng tan làm để cô đi nghiên cứu cái tiểu thuyết kia, nhìn xem hiện tại đến tột cùng là cái tình huống như thế nào. Xem xem rốt cuộc tình hình hiện tại là thế nào. So với bản thân, cô càng sốt ruột Nguyên Triết hơn, không biết anh có đang lo lắng tìm kiếm cô không, hay là căn bản đã quên mất cô?
Nghĩ đến khả năng thứ hai, Thư Mông tức khắc có cảm giác hít thở không thông.
May mắn thay, 15 phút trôi qua nhanh chóng. Nhìn đồng hồ máy tính điểm đúng giờ tan sở, cô liền lưu loát tắt máy đứng dậy.
“Ố, Thư Mông sao vội thế?” Vừa hay Chương Duyệt ngày thường cũng thích chuẩn giờ chạy vè, do đó đã đuổi kịp cô.
“Tớ…… Có chút việc gấp.” Thư Mông gượng cười, bước chân vội vã.
Tuy nhiên đang lúc cúi đầu hắm hối bước xuống bậc thềm ở tòa nhà công ty, mới đặt chân lên mặt đất bằng phẳng, cô chợt ngẩng đầu lên.
Thư Mông:!!!
“Vội dữ vậy…… Aaaaa!” Chương Duyệt đi phía sau nói được một nửa thì không nhịn được bụm miệng reo lên, “Anh chàng kia đẹp trai quá đi mất!”
Đúng thế, người đàn ông cao ráo tuấn tú đứng hướng về phía này có khuôn mặt giống hệt Nguyên Triết mà cô từng gặp ở thế giới kia. Huống hồ, cặp mắt hắc diệu thạch thâm tình chứa đựng vô vàn cảm xúc phúc tạp kia đang dán chặt vào nàng, giúp Thư Mông lập tức xác định được sự chân thật của anh.
Nguyên Triết trước mắt không phải ảo giác, cũng không phải người lạ giống anh, Nguyên Triết trước mắt không phải ảo giác
“Wow, là diễn viên nào à?” “Điển trai quáaaa!” “Trời ạ!” Đúng lúc các công ty tan làm, liên tục có người từ bậc thềm phía sau đi xuống, nhìn thấy Nguyên Triết đứng thẳng tắp như tùng như trúc, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
Ngay cả Chương Duyệt – người tự xưng đã nhìn ngán toàn bộ nam thần giới giải trí, bây hai mắt cũng lấp lạnh, thấp giọng cảm thán: “Anh ấy cứ nhìn về phía này! Đang chờ ai đó sao? Ôi chao ôi, đẹp quá đẹp quá!”
“Ừm,” Thư Mông theo bản năng trả lời cô nàng, có điều đôi mắt không rời khỏi Nguyên Triết, bước chân cũng không dừng, “Anh ấy đang đợi tớ.”
“Đợi cậu…… Phốc, Thư Mông cậu đang nói gì thế?” Chương Duyệt không nhịn được bật cười.
Đúng rồi, cô đang nói gì vậy? Lúc này với những ánh mắt trìu mến của mọi người xung quanh, cô không nên nói bất cứ lời nào, mà phải xông lên trực tiếp tuyên bố chủ quyền!
Thế là Chương Duyệt được chứng kiến đồng nghiệp của mình đột nhiên như mũi tên bắn khỏi cung, phi tới anh chàng siêu điển trai kia…… Cô vừa giật mình vừa lo sợ rằng hành động liều lĩnh của Thư Mông sẽ khiến anh chàng kia ném văng cô ra xa.
Chẳng qua khiến mọi người kinh ngạc rớt cằm, đó là đối phương thế nhưng tận dụng đà lao tới của cô mà ôm trọn Thư Mông vào lòng!
“Nguyên Triết!” Thư Mông ôm chặt lấy anh, sợ rằng sẽ không được gặp lại anh nữa.
“Anh đây, Mông Mông.” Giọng Nguyên Triết vẫn dịu dàng như thuở nào.
Hai người ôm nhau quấn quýt một lúc lâu, mãi đên khi đám đông xung quanh đã tản đi, Thư Mông mới chợt nhớ ra điều gì đó, khẽ đẩy vai anh. Nguyên Triết hiểu ý buông lỏng vòng tay, nhìn thấy một cô nàng với vẻ mặt hoang mang tiến lại gần.
“Thư Mông nè, cậu không giới thiệu chút sao?” Tâm trạng Chương Duyệt lên xuống như tàu lượn siêu tốc.
Thư Mông nghĩ lại tình huống vừa rồi, có chút ngượng ngùng: “Đây là đồng nghiệp của em, Chương Duyệt. Đây là chồng… bạn trai tớ!” Cô suýt tý nữa thì buột miệng nói “chồng tớ”! Cơ mà đó chỉ là chuyện ở trong sách, còn ở hiện tại bọn họ vẫn chưa được pháp luật công nhận.
“A ha ha, sao cậu có một bạn trai đẹp trai đến thế mà chẳng báo cho tớ câu!” Chương Duyệt có thể nói là vừa ăn “cơm chó” vừa ghen tị, nhưng vẫn phải cố gượng cười.
“”Trước đây không có cơ hội, hì hì.” Thư Mông lấy đại lý do.
Chương Duyệt biết nói gì thêm: “Thôi bạn trai đến đón rồi, tớ đi trước nhé, bái bai!”
“Bai bai!” vẫy tay chào tạm biệt cô, rồi quay sang Nguyên Triết, chăm chú nhìn anh.
Nguyên Triết đứng ngoan cho cô ngắm nghía. Một lúc sau, Thư Mông lại lặng lẽ ôm chầm lấy anh: “Em sợ nhất là không gặp lại được anh, song càng sợ anh quên em.”
“Không đời nào.” Nguyên Triết nhẹ nhàng ôm lấy Thư Mông, dịu dàng đặt nụ hôn lên trán cô.
……
Khi Thư Mộng tỉnh dậy, chuông báo thức trên điện thoại đầu giường đang reo.
Đúng lúc cô nhăn mặt khó chịu, một cánh tay thon dài từ phía sau vươn ra tắt hộ. Cô tức khắc hài lòng cọ cọ cổ đối phương: “Em mới mơ một giấc mộng.”
“Em mơ gì?” Giọng Nguyên Triết khàn khàn bên gối vào buổi sáng, đặc biệt quyến rũ.
“Hình như em lại xuyên về, lại như là lạc mất anh… lung tung lắm, giờ không nhớ nổi rồi.” Giấc mơ vốn rõ ràng ừ lúc tỉnh dậy đã bắt đầu từ từ phai nhạt, nhưng đó là chuyện bình thường nên Thư Mông dứt khoát từ bỏ.
Tay Nguyên Triết chải nhẹ cô, tựa hồ là đang an ủi: “Mơ đều là điềm báo ngược thôi.”
“Em biết mà.” Thư Mông mãn nguyện rúc vào lòng anh, “Bây giờ buồn ngủ mới là thật…… Cho em ngủ thêm mười phút nhé.”
“Hôm nay phải đi thử váy cưới đấy.”
“Vậy năm phút, năm phút nữa thôi rồi anh gọi em nha!”
Nguyên Triết khẽ thở dài tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn cưng chiều đồng ý với yêu sách của cô: “Thế nếu em không chịu dậy, đừng trách anh sẽ gọi bằng cách khác đấy nhé?”
“…… ưm……”