*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một người, hai người, ba người...
Bóng dáng được bao trùm trong áo giáp vô cùng vô tận.
Có lá chắn, có giáp, có cung, có nỏ...
Đây là một đội quân hoàn chỉnh!
Đây là phủ quân tinh nhuệ của phủ Giang Lăng!
La Hồng chỉ cảm thấy da đầu của mình tê rần. Hắn không thể nào ngờ được rằng, bản thân mình vừa ra khỏi thành liền bị phủ quân bao vây.
"Trương tri phủ cố ý sao?"
"Không... Không đúng, hẳn không phải là ý của Trương tri phủ"
La Hồng hít sâu một hơi, đè chấn động trong lòng xuống.
Quân đội đen nghịt giống như là một dòng lũ đen ngòm, vây La Hồng dưới cửa thành cao ngất.
Cảnh tượng này có hơi kỳ lạ.
Giống như là đại quân công thành, mà La Hồng một thân áo trắng đứng lặng trước thành, độc thủ cửa thành.
La Hồng khẽ liếc nhìn đội phủ quân, số lượng ít nhất cũng có một vạn người.
Phủ quân trấn thủ phủ Giang Lăng, khoảng chừng năm vạn, ở đây đã điều tới gần một vạn người vây giết một Ngũ phẩm như hắn.
La Hồng cũng nở nụ cười.
Cười có mấy phần âm u đáng sợ.
Hắn nhìn về phía người dẫn đầu phủ quân ở nơi xa.
Chỗ đó có một phó thống lĩnh được bao trùm trong áo giáp, trong tay cầm lệnh bài màu vàng óng của phủ quân, khuôn mặt lãnh khốc túc sát.
Mà bên cạnh vị phó thống lĩnh là hai têm thái giám có tu vi Nhị phẩm bên người Ngụy Thiên Tuế, bọn chúng ngồi ngay ngắn lưng ngựa, mang theo chế giễu nhìn về phía La Hồng.
Trong ánh mắt của hai người này thật sự mang theo chế giễu.
Dù sao thì La Hồng hao hết trăm cay nghìn đắng tưởng rằng ra khỏi thành là có thể an toàn.
Nhưng mà trên thực tế, khi hắn ra khỏi thành mới thật sự là vào miệng cọp.
Cửa thành bị đóng, ngăn lại tất cả những tu sĩ cao phẩm có thể bảo vệ La Hồng ở bên trong thành.
Chỉ còn lại một mình La Hồng đối mặt với một vạn quân.
"Tuyệt vọng sao?"
Khóe miệng một tên thái giám trêu tức, hắn ta ngồi trên lưng ngựa hơi cúi người, cười nói với La Hồng.
Trương Tĩnh Chi tưởng rằng phủ quân của phủ Giang Lăng do y kiểm soát hoàn toàn, nhưng mà y há có thể biết, trong phủ quân cũng có người mà Ngụy Thiên Tuế xếp vào, hay là nói... Là người thuộc bè phái của thái tử.
Phủ quân chung quanh vô cùng lãnh khốc, họ là quân đội nên làm việc theo quân lệnh.
Tổng quân lệnh ở trong tay phó thống lĩnh, vậy bây giờ họ sẽ làm việc theo mệnh lệnh của phó thống lĩnh.
Cơn gió xơ xác tiêu điều đánh thẳng vào mặt, lạnh lùng giống như là muốn phá nứt da thịt người ta.
La Hồng buông Tiểu Đậu Hoa xuống.
Lúc này bên trong đôi mắt của Tiểu Đậu Hoa tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
Nàng tưởng rằng ra khỏi thành thì sẽ an toàn.
Nhưng mà không ngờ ra khỏi thành rồi thì nguy cơ mới thật sự bắt đầu.
Đây là một đội quân, một mình công tử làm sao có thể đối mặt với cả một đội quân chứ?
Cơ thể Tiểu Đậu Hoa khẽ run.
Bỗng nhiên, La Hồng giơ tay lên vỗ vỗ đầu của nàng.
Hắn nhét Phiêu Tuyết và Thuần Quân kiếm vào trong ngực của nàng.
"Dưỡng kiếm cho tốt, đi theo sau lưng ta"
"Công tử đưa ngươi đi chém giết xông ra ngoài."
La Hồng nói.
Hắn không quay đầu lại nhưng giọng nói lại làm cho tâm thần Tiểu Đậu Hoa từ từ bình tình hơn nhiều.
Tóc bạc bay lên, lụa trắng bay tán loạn.
Tay La Hồng nắm chặt Thiên Cơ Kiếm, nở nụ cười.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Lần này đến phủ Giang Lăng, trên thực tế hắn cũng đã sớm bố cục, hắn cũng bố trí át chủ bài ở ngoài thành...
Chỉ là con bài này dùng có tốt hay không thì La Hồng cũng không rõ lắm, cũng không nắm chắc cho lắm.
Mà La Hồng thật sự không ngờ, những phủ quân này sẽ ngồi xổm ở ngoài thành đợi hắn.
Thế nhưng nếu như đã tới tình trạng như thế này thì La Hồng còn có thể làm gì được?
Chỉ có thể liều chết đánh một trận.
"A, hy vọng tên kia thật sự làm theo yêu cầu của ta, đừng phản bội..."
La Hồng giơ tay chỉnh mặt nạ Tà Quân ở trên mặt cho ngay ngắn, hắn liếc nhìn rất nhiều phủ quân, sát cơ bốn phía nhẹ giọng thì thầm.
Sau đó tay phải của hắn cầm Thiên Cơ Kiếm, mũi kiếm chỉ quân đội của phủ Giang Lăng ở phía xa, tay trái dựng thẳng kiếm hướng lên trời.
"Vậy thì, giết đi!"
Cùng lúc đó.
Bên ngoài phủ Giang Lăng.
Trong rừng rậm.
Hoàng Siêu của Thiên Địa Tà Môn treo ngược người trên cành cây, run lẩy bẩy nhìn tình huống ở phủ thành Giang Lăng.
Phía sau hắn ta có một tên tà tu khí tức mạnh mẽ yên tĩnh đứng đó.
Hắn ta cũng nheo lại mắt nhìn chằm chằm tình huống ở phủ thành, đáy mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
"Hoàng Siêu, làm không tệ, tin tức này cung cấp rất kịp thời."
Hoàng Siêu thân là tà tu trên Hoàng bảng lại có thể có phán đoán kịp thời, để họ ngồi chờ La Hồng ở bên ngoài phủ thành Giang Lăng, ngay từ đầu hắn ta còn chưa tin, dù sao thì La Hồng vào phủ thành Giang Lăng, bên trong có Ngụy Thiên Tuế còn có rất nhiều Nhị phẩm vây giết mà muốn chạy ra khỏi cửa thành thì khó như lên trời.
Thế nhưng La Hồng lại làm được.
Dựa vào giá trị bản thân La Hồng được treo thưởng trên Huyền Môn Địa Bảng, hắn ta thân là đà chủ phân đà ở phủ Giang Lăng cũng kích động không thôi.
Nếu như có thể giế t chết La Hồng khi kẻ này ra khỏi thành, hắn ta cũng có thể kiếm một món hời.
Hắn ta nhẹ nhàng vuốt v e Hoàng Kim Tà Lệnh trong ngực, bên trong lệnh bài thế nhưng lại cất giấu phần thưởng khổng lồ.
Chỉ riêng Bản Nguyên Sát Quang đã có một nghìn sợi, đây đều là để ban thưởng cho kẻ nào giế t chết La Hồng.
Một người, hai người, ba người...
Bóng dáng được bao trùm trong áo giáp vô cùng vô tận.
Có lá chắn, có giáp, có cung, có nỏ...
Đây là một đội quân hoàn chỉnh!
Đây là phủ quân tinh nhuệ của phủ Giang Lăng!
La Hồng chỉ cảm thấy da đầu của mình tê rần. Hắn không thể nào ngờ được rằng, bản thân mình vừa ra khỏi thành liền bị phủ quân bao vây.
"Trương tri phủ cố ý sao?"
"Không... Không đúng, hẳn không phải là ý của Trương tri phủ"
La Hồng hít sâu một hơi, đè chấn động trong lòng xuống.
Quân đội đen nghịt giống như là một dòng lũ đen ngòm, vây La Hồng dưới cửa thành cao ngất.
Cảnh tượng này có hơi kỳ lạ.
Giống như là đại quân công thành, mà La Hồng một thân áo trắng đứng lặng trước thành, độc thủ cửa thành.
La Hồng khẽ liếc nhìn đội phủ quân, số lượng ít nhất cũng có một vạn người.
Phủ quân trấn thủ phủ Giang Lăng, khoảng chừng năm vạn, ở đây đã điều tới gần một vạn người vây giết một Ngũ phẩm như hắn.
La Hồng cũng nở nụ cười.
Cười có mấy phần âm u đáng sợ.
Hắn nhìn về phía người dẫn đầu phủ quân ở nơi xa.
Chỗ đó có một phó thống lĩnh được bao trùm trong áo giáp, trong tay cầm lệnh bài màu vàng óng của phủ quân, khuôn mặt lãnh khốc túc sát.
Mà bên cạnh vị phó thống lĩnh là hai têm thái giám có tu vi Nhị phẩm bên người Ngụy Thiên Tuế, bọn chúng ngồi ngay ngắn lưng ngựa, mang theo chế giễu nhìn về phía La Hồng.
Trong ánh mắt của hai người này thật sự mang theo chế giễu.
Dù sao thì La Hồng hao hết trăm cay nghìn đắng tưởng rằng ra khỏi thành là có thể an toàn.
Nhưng mà trên thực tế, khi hắn ra khỏi thành mới thật sự là vào miệng cọp.
Cửa thành bị đóng, ngăn lại tất cả những tu sĩ cao phẩm có thể bảo vệ La Hồng ở bên trong thành.
Chỉ còn lại một mình La Hồng đối mặt với một vạn quân.
"Tuyệt vọng sao?"
Khóe miệng một tên thái giám trêu tức, hắn ta ngồi trên lưng ngựa hơi cúi người, cười nói với La Hồng.
Trương Tĩnh Chi tưởng rằng phủ quân của phủ Giang Lăng do y kiểm soát hoàn toàn, nhưng mà y há có thể biết, trong phủ quân cũng có người mà Ngụy Thiên Tuế xếp vào, hay là nói... Là người thuộc bè phái của thái tử.
Phủ quân chung quanh vô cùng lãnh khốc, họ là quân đội nên làm việc theo quân lệnh.
Tổng quân lệnh ở trong tay phó thống lĩnh, vậy bây giờ họ sẽ làm việc theo mệnh lệnh của phó thống lĩnh.
Cơn gió xơ xác tiêu điều đánh thẳng vào mặt, lạnh lùng giống như là muốn phá nứt da thịt người ta.
La Hồng buông Tiểu Đậu Hoa xuống.
Lúc này bên trong đôi mắt của Tiểu Đậu Hoa tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.
Nàng tưởng rằng ra khỏi thành thì sẽ an toàn.
Nhưng mà không ngờ ra khỏi thành rồi thì nguy cơ mới thật sự bắt đầu.
Đây là một đội quân, một mình công tử làm sao có thể đối mặt với cả một đội quân chứ?
Cơ thể Tiểu Đậu Hoa khẽ run.
Bỗng nhiên, La Hồng giơ tay lên vỗ vỗ đầu của nàng.
Hắn nhét Phiêu Tuyết và Thuần Quân kiếm vào trong ngực của nàng.
"Dưỡng kiếm cho tốt, đi theo sau lưng ta"
"Công tử đưa ngươi đi chém giết xông ra ngoài."
La Hồng nói.
Hắn không quay đầu lại nhưng giọng nói lại làm cho tâm thần Tiểu Đậu Hoa từ từ bình tình hơn nhiều.
Tóc bạc bay lên, lụa trắng bay tán loạn.
Tay La Hồng nắm chặt Thiên Cơ Kiếm, nở nụ cười.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Lần này đến phủ Giang Lăng, trên thực tế hắn cũng đã sớm bố cục, hắn cũng bố trí át chủ bài ở ngoài thành...
Chỉ là con bài này dùng có tốt hay không thì La Hồng cũng không rõ lắm, cũng không nắm chắc cho lắm.
Mà La Hồng thật sự không ngờ, những phủ quân này sẽ ngồi xổm ở ngoài thành đợi hắn.
Thế nhưng nếu như đã tới tình trạng như thế này thì La Hồng còn có thể làm gì được?
Chỉ có thể liều chết đánh một trận.
"A, hy vọng tên kia thật sự làm theo yêu cầu của ta, đừng phản bội..."
La Hồng giơ tay chỉnh mặt nạ Tà Quân ở trên mặt cho ngay ngắn, hắn liếc nhìn rất nhiều phủ quân, sát cơ bốn phía nhẹ giọng thì thầm.
Sau đó tay phải của hắn cầm Thiên Cơ Kiếm, mũi kiếm chỉ quân đội của phủ Giang Lăng ở phía xa, tay trái dựng thẳng kiếm hướng lên trời.
"Vậy thì, giết đi!"
Cùng lúc đó.
Bên ngoài phủ Giang Lăng.
Trong rừng rậm.
Hoàng Siêu của Thiên Địa Tà Môn treo ngược người trên cành cây, run lẩy bẩy nhìn tình huống ở phủ thành Giang Lăng.
Phía sau hắn ta có một tên tà tu khí tức mạnh mẽ yên tĩnh đứng đó.
Hắn ta cũng nheo lại mắt nhìn chằm chằm tình huống ở phủ thành, đáy mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
"Hoàng Siêu, làm không tệ, tin tức này cung cấp rất kịp thời."
Hoàng Siêu thân là tà tu trên Hoàng bảng lại có thể có phán đoán kịp thời, để họ ngồi chờ La Hồng ở bên ngoài phủ thành Giang Lăng, ngay từ đầu hắn ta còn chưa tin, dù sao thì La Hồng vào phủ thành Giang Lăng, bên trong có Ngụy Thiên Tuế còn có rất nhiều Nhị phẩm vây giết mà muốn chạy ra khỏi cửa thành thì khó như lên trời.
Thế nhưng La Hồng lại làm được.
Dựa vào giá trị bản thân La Hồng được treo thưởng trên Huyền Môn Địa Bảng, hắn ta thân là đà chủ phân đà ở phủ Giang Lăng cũng kích động không thôi.
Nếu như có thể giế t chết La Hồng khi kẻ này ra khỏi thành, hắn ta cũng có thể kiếm một món hời.
Hắn ta nhẹ nhàng vuốt v e Hoàng Kim Tà Lệnh trong ngực, bên trong lệnh bài thế nhưng lại cất giấu phần thưởng khổng lồ.
Chỉ riêng Bản Nguyên Sát Quang đã có một nghìn sợi, đây đều là để ban thưởng cho kẻ nào giế t chết La Hồng.
Danh sách chương