Sau đó y bỗng nhiên phất tay áo, áo bào trên người xoay tròn giống như là một ngọn núi cản trở tất cả mọi người.  

"Tôn Thống lĩnh, cản tất cả họ lại, nếu ai dám cất bước thì lập tức chém hai chân ném vào địa lao!"  

Trương Tĩnh Chi nói.  

Tôn Thống lĩnh nghe vậy, lập tức rút đao đeo ở bên hông ra, trong thoáng chốc, ánh đao vụt sáng dường như chém cả trời đất.  

Làm cho rất nhiều Nhị phẩm đều vô cùng kiêng kỵ phải rút lui nửa bước.  

Thống lĩnh phủ quân...Người này chính là cao thủ Nhất phẩm xuất thân từ trong quân đội!  

Họ có thể không kiêng kị sao?  

Ỗ phía xa.  

Viên Hạt Tử tay cầm ngân thương nghe vậy lập tức cười ha ha:  

"Trương tri phủ! Viên mỗ bội phục, chuyện lần này Viên mỗ nợ ngài một nhân tình!"  

Viên Hạt Tử cười to làm cho sắc mặt của rất nhiều cường giả ra tay đều vô cùng khó coi.  

Vẻ mặt Trương Tĩnh Chi rất khó coi lườm Viên Hạt Tử: "Ngậm miệng, bản Tri phủ chỉ dựa theo quy tắc mà làm việc, đừng xem bản Tri phủ giống như đám người các ngươi."  

Tiếng cười của Viên Hạt Tử lập tức dừng lại, Trương tri phủ này cái gì cũng tốt nhưng chỉ có mỗi tính cách là giống y như Trương thủ phụ lúc còn trẻ, mở miệng chưa từng lưu tình bao giờ.  

Nguy Thiên Tuế bị Tư Đồ Vi và Viên Hạt Tử ngăn trở thì sắc mặt âm u.  

Lão ta thâm trầm nói: "Trương Tĩnh Chi... Ngươi đừng có gây rắc rối cho phụ thân ngươi."  

"Từ trước đến này Trương thủ phụ chưa từng tỏ thái độ đứng về phía nào, ông ấy vẫn duy trì trung lập, ngươi cũng đừng làm hỏng thanh danh của Trương thủ phụ."  

"Phụ thân ta là phụ thân ta, ta là ta."  

Trương Tĩnh Chỉ thản nhiên nói.  

Nguy Thiên Tuế ngoài cười nhưng trong không cười.  

"Nghe nói quan hệ của Trương Tĩnh Chi ngươi và Lý Tu Viễn vô cùng tốt, La Hồng là sư đệ của Lý Tu Viễn, Trương Tĩnh Chỉ ngươi hiển nhiên sẽ thiên vị hắn, bổn gia sao có thể nương tay chứ..."  

"Trương Tĩnh Chi, ngươi cho rằng ngươi có thể bảo vệ La Hồng sao?"  

"Ngươi thật sự cho rằng phủ Giang Lăng chỉ có một mình ngươi sao?"  

La Hồng ra khỏi thành thì hắn sẽ chết càng nhanh hơn.  

Ánh mắt của Ngụy Thiên Tuế lộ ra vẻ cười giễu.  

Vừa mới dứt lời.  

Sắc mặt Viên Hạt Tử, Tư Đồ Vi đều thay đổi.  

Trương Tĩnh Chi nhíu đầu lông mày, quay đầu nhìn ra bên ngoài phủ thành Giang Lăng.  

Bên ngoài phủ thành đối với La Hồng mà nói càng nguy hiểm hơn sao?  

Không thể nào?  

Rất nhiều Nhị phẩm đuổi giết đã bị ngăn lại, Ngụy Thiên Tuế cũng đã bị kéo lại, còn có thứ gì có thể uy hiếp La Hồng chứ?  

Bỗng nhiên dường như Trương Tĩnh Chi nghĩ đến điều gì đó.  

Sắc mặt cũng thay đổi.  

Bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía thống lĩnh phủ quân.  

Quế hương lâu.  

Lão Hoàng và Sở Thiên Nam nhìn thấy đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.  

"Một trận đại chiến thật hay"  

"Lão thái giám Ngụy Thiên Tuế này thật là lợi hại, không hổ là hồng nhân bên người Hạ Hoàng, năm đó cao thủ trên Thiên Bảng..."  

"Tư Đồ Vi dựa vào đàn nhập đạo Nhất phẩm, thực lực rất mạnh, qua một thời gian nữa chắc chắn có thể trèo lên Thiên Bảng, về phần Viên Thành Cương sau khi đánh võ tâm ma từ lâu đã có thực lực lên Thiên Bảng, hai người này liên thủ lại vẫn bị Ngụy Thiên Tuế trấn áp như cũ"  

Lão Hoàng bụm miệng không ngừng kinh ngạc kêu lên.  

Sở Thiên Nam cũng gật đầu, trận chiến Nhất phẩm này thật đã nghiền.  

Nhưng mà đã ghiền nhất vẫn là La Hồng có thể trốn khỏi phủ thành Giang Lăng từ trong sự đuổi giết của rất nhiều cao thủ Nhị phẩm.  

"Chẳng lẽ, thật sự trốn đi được sao?"  

Sở Thiên Nam thì thầm.  

Lão Hoàng lại lắc đầu: "Trốn?"  

"Không dễ dàng như vậy, lần này Ngụy Thiên Tuế được Thái tử sai bảo quyết tâm muốn giết La Hồng, sao có thể để cho hắn chạy trốn đơn giản như vậy được."  

"Mặc dù Trương tri phủ ra tay là ngoài dự đoán, nhưng cũng là hợp tình hợp lý"  

"Lão Hoàng ta có thể đoán được chứ đừng nói là Ngụy Thiên Tuế"  

Lão Hoàng vỗ nhẹ thanh đao bên hông nói.  

Sở Thiên Nam cũng không ngốc, hắn nghe vậy thì trong lòng thầm suy nghĩ, không khỏi hít sâu một hơi.  

"Như vậy chẳng phải là... La Hồng ra khỏi phủ thành Giang Lăng thì càng nguy hiểm hơn sao?"  

Lão Hoàng nhếch miệng cười lộ ra đầy răng vàng: "Tiểu hầu gia cũng đoán ra rồi sao?"  

"La Hồng... Sợ là sẽ vô cùng nguy hiểm"  

Bên ngoài thành.  

La Hồng chặn ôm Tiểu Đậu Hoa, nhanh chóng lướt ngang, tốc độ cực nhanh.  

Hắn quả thực không ngờ Trương tri phủ thật sự sẽ ra tay vì hắn, điều này làm cho hắn hơi cảm động.  

Về phần tại sao thì La Hồng cũng có thể đoán được một chút.  

Có lẽ là bởi vì bản thân mang chữ "Chính" trên người, Trương tri phủ là Nho tu thuần khiết, nhìn thuận mắt cho nên mới ra tay giúp đỡ.  

La Hồng cười, ân tình này.  

La Hồng hắn nhận.  

Trương tri phủ ngăn lại nhiều cao thủ Nhị phẩm như vậy, áp lực sợ là cũng không nhỏ.  

Dù sao Trương tri phủ cũng không phải là quan lớn, y chỉ là một tri phủ mà thôi, nghe nói cha của Trương tri phủ rất giỏi, hình như là Trương thủ phụ trong triều, có lẽ do có quan hệ này nên Trương tri phủ hẳn là sẽ không bị đánh chết.  

Bỗng nhiên.  

Áo trắng nhanh nhẹn đạp xuống.  

La Hồng bỗng nhiên dừng bước.  

ầm ầm!  

Âm thanh nặng nề nổ vang, đó là tiếng cửa thành đóng kín, tiếng vang nặng nề giống như là muốn đâm sâu vào trong linh hồn.  

Đôi mắt La Hồng khẽ co rút lại, quay đầu quan sát thì phát hiện cửa thành cao lớn của phủ Giang Lăng đột nhiên đóng kín.  

Thình thịch!  

Một tiếng vang thật lớn giống như sấm sét nổ rung trời làm cho lông tơ của người ta dựng hết lên, linh hồn rung động.  

Cửa thành phủ Giang Lăng đóng kín!  

Thương thương thương!  

Âm thanh của áo giáp ma sát va chạm giống như là thanh đao sắc bén ra khỏi vỏ nổ tung bên tai La Hồng.  

La Hồng nhìn về phía nơi xa đã thấy có vô số bóng đen, uy áp như núi giống như là dòng lũ sắt thép chậm rãi nhấp nhô nghiền ép đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện