Ngoại truyện:
Ta là Đông Trạch, ta có một người bạn rất thân ở Thượng Thanh, tên là Tư Mệnh.
Lúc bấy giờ, Đế quân còn chưa phải là Ngột Hạo. Mẹ của Ngột Hạo phạm phải luật trời, bị Thiên đế xử tử tại Tru Tiên đài, hồn phi phách tán.
Ngột Hạo khi ấy vẫn còn ẵm ngửa, lại bị nhẫn tâm vứt bỏ xuống nhân gian.
Tư Mệnh nói rằng, Thiên đế lúc đó thật sự căm hận mẹ của Ngột Hạo, mới cố ý chọn cho hắn một số phận thê thảm như vậy.
Mệnh cách của hắn mang đầy âm khí, người sinh ra hắn vì hắn mà chết, người nuôi dưỡng hắn vì hắn mà mất.
Phàm là những người thân cận hắn, đều không được c.h.ế.t tử tế.
Hắn bị người người khinh miệt, sống không bằng heo chó.
Mẹ của Ngột Hạo là cô cô của Quân Tuyết, hai người khi còn là bào thai, đã được định sẵn hôn ước.
Quân Tuyết lúc đó tuy còn nhỏ, nhưng lại vô cùng gan dạ.
Nàng nghĩ rằng, hắn vốn là phu quân tương lai của mình, há có lý nào lại bỏ mặc hắn được.
Nghĩ vậy, nàng liền quyết tâm nhảy vào vòng luân hồi, đầu thai làm cung nữ bên cạnh Ngột Hạo.
Hôm ấy, ta chuốc rượu cho vị Tư Mệnh say mèm, dò hỏi được ý định của nàng, rồi cũng nhảy xuống theo nàng.
Nếu nàng nhất quyết muốn bảo vệ Ngột Hạo, vậy để ta bảo vệ nàng.
Tư Mệnh tỉnh dậy, phát hiện trong thoại bản về một kiếp nạn nơi trần thế, vậy mà lại có đến ba vị chân thần bước vào, sợ hãi đến mức không dám bẩm báo.
Những ký ức này thực sự rất đau đớn, dù ta đã tỉnh lại, ta vẫn cảm thấy như một cơn ác mộng.
Tư Mệnh, ngươi thật sự quá tàn nhẫn.
Ngột Hạo trở về từ nhân gian, dần dần trưởng thành.
Nhưng hắn đã đánh mất nửa trái tim hóa thành vảy hộ tâm nơi trần thế, tính tình trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn.
Quân Tuyết trở về, trên Bia Phong Thần lại xuất hiện một vị Hoa Thần mới.
Chỉ là, nàng đã quên hết những chuyện đã xảy ra nơi phàm trần.
Còn Phục Linh, nàng ta lại lén lấy thoại bản của Tư Mệnh, rồi bị Ngột Hạo nhận nhầm là tiểu cung nữ năm xưa.
Dưới Tru Tiên Đài, ta tuy đã cứu được mạng sống cho hai mẹ con Quân Tuyết, nhưng bản thân cũng mất đi vạn năm tu vi.
Sao Tử Vi ảm đạm suốt ngàn năm, ta cũng chìm vào giấc ngủ say dài đằng đẵng.
Chỉ trong mộng cảnh, ta dùng chút thần lực ít ỏi, khó nhọc nuôi nấng Quân Tuyết bé bỏng.
Trong giấc mơ ấy, ta hóa thành hình dáng trưởng thành của Quân Tuyết, nuôi nàng khôn lớn, để nàng thật sự tin rằng mình là con gái Hoa Thần.
Chỉ khi để nàng tin tưởng, mới có thể qua mắt được Phục Linh.
Nhưng về sau, ta dần rơi vào hôn mê, thần thức suy yếu, không thể ở bên cạnh nàng mãi, khiến nàng phải chịu nhiều khổ cực.
Sau khi Ngột Hạo ngủ say, vì nữ đế còn quá nhỏ, Quân Tuyết ngày ngày ở lại nhân gian chế tạo thuốc, không muốn quay về.
Ta đành phải ngày ngày thay nữ đế phê duyệt tấu chương, xử lý chính sự, tối đến lại chạy về nhà ăn cơm vớI vợ, nghỉ ngơi.
Thực sự là mệt mỏi đến thê thảm.
Ta đã trách cứ Quân Tuyết, nếu nàng còn không chịu trở về, ta sẽ trực tiếp bắt người.
Nàng thì hay rồi, cứ thế mà dẫn theo Nữ Đế cùng tiểu ma thú chạy vào trong Huyễn Cảnh Châu chơi đùa, ngày ngày bắt Thỏ Ma, trồng Khoai Ma.
Tiểu Nữ Đế à, con mau chóng trưởng thành đi thôi.
Nếu không, những ngày tháng khổ sở của ta, cũng chẳng biết đến bao giờ mới đến hồi kết thúc...
--------Hết---------