Đúng vậy, về chu sa án, Chân Hoàn đã sớm có đối tượng hoài nghi.

Thực ra chuyện này bỏ sót quá nhiều chi tiết, đặc biệt là kẻ đứng sau còn muốn dùng nó vu oan giá hoạ, liền càng hiện ra trăm ngàn sơ hở.

Cho đến hôm nay còn không tra ra kết quả, chẳng qua là bởi Như Ý giống như bị ép uống thuốc câm, chỉ biết trăm miệng khó cãi. Còn Hoằng Lịch lại là heo đồng đội, không chỉ không tiếp tục tra hỏi A Nhược, còn phong nàng ta làm Thận Thường tại.

Nếu Chân Hoàn ở trong hoàn cảnh của Như Ý, chẳng lẽ thoát tội còn không dễ dàng sao? Từ đầu tới đuôi chuyện này đều rất vớ vẩn.

Đầu tiên là chu sa, nếu A Nhược đã phản bội, vậy hoàn toàn có khả năng là người mua chuộc A Nhược sai nàng ta bỏ nó vào, thân là đại cung nữ, mỗi ngày nàng ta đều có thể tiếp xúc đến bàn trang điểm của Như Ý.

Cho dù có mùi trầm thuỷ hương nhưng trầm thuỷ hương lại không khó kiếm, trước tiên huân một chút cho bám mùi rồi lại bỏ vào bàn trang điểm hoàn toàn có thể.

Sau đó là Tiểu Lộc Tử, nếu bàn trang điểm có nhiều chu sa như vậy, có thể chứng minh Như Ý đưa chu sa cho Tiểu Lộc Tử theo từng đợt, nếu vậy thì ngày nào đưa, ai đưa, số lượng bao nhiêu...

Lại lừa Tiểu Lộc Tử một chút, cố ý nói một ngày, hỏi có phải ngày đó A Nhược đưa chu sa cho hắn không. Chờ đến khi hắn nhận, lại nói với mọi người, thời điểm đó Như Ý cùng A Nhược đều ở nơi khác, có nhân chứng, lời chứng của Tiểu Lộc Tử ngay lập tức trở nên vô căn cứ.

Còn A Nhược, chủ tớ hai người sớm có mâu thuẫn, chuyện này rất nhiều người ở Diên Hi Cung có thể làm chứng, chẳng qua niệm tình nghĩa trước kia mới không đuổi ra cung, lời chứng của một người như vậy độ đáng tin là bao nhiêu?

Còn nữa ba người này thề thốt khẳng định là nàng sai sử, nhưng không có bất kì ai có chứng cứ đúng chứ?

Nếu một chút chứng cứ cũng không có đã kết tội được nàng, có phải sau này chỉ cần thu mua vài người, bắt bọn họ lấy tính mạng vu cáo là có thể kéo một phi tử đang ở Tần vị rơi đài?

Có câu nói nhiều sai nhiều, càng bị vu hãm, càng phải bắt đối phương kể ra càng nhiều chi tiết, nhưng cố tình Như Ý một câu cũng không nói, một câu cũng không thèm hỏi.

Lúc trước Chân Hoàn bị ép lấy m.á.u nghiệm thân, đối phương có nhân chứng, có vật chứng, mấu chốt nhất chính là, đối phương nắm trong tay điểm yếu chí mạng của Chân Hoàn, một là Ôn Thục Sơ thật sự từng cầu hôn nàng, hai là Hoằng Chiêm và Linh Tê thật sự không phải hài tử của Hoàng Thượng, chẳng qua đối phương tố cáo lầm người.

Nhưng Chân Hoàn vẫn có thể tuyệt xứ phùng sinh*, nếu Chân Hoàn cũng giống Như Ý trăm miệng khó cãi, nàng đã sớm c.h.ế.t 800 lần. Nếu Như Ý bị như nàng, có lẽ Kỳ Tần đã có thể an toàn lui thân.

* Tuyệt xứ phùng sinh, nguy nhi bất bại.

(Nơi tuyệt địa gặp đường sống, nguy mà không thất bại)

Chỉ là ngày đó mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Chân Hoàn còn chưa kịp thu thập càng nhiều bằng chứng. Tuy rằng những người này cùng nhau tố cáo Như Ý có vẻ cực kỳ không thích hợp, nhưng lỡ như Như Ý thật sự là hung thủ, chẳng qua nàng ta quá ngu xuẩn thì sao?

Nàng ta trong hiếu kỳ xem kịch còn phải tìm nhiều người tới xem chung, nha hoàn hồi môn còn có thể phản bội, ai có thể đảm bảo đây không phải một trong những lần nàng ta làm chuyện ngu xuẩn?



Cho nên Chân Hoàn đang tính nghe thử Như Ý nói thế nào lại suy xét bước tiếp theo nên làm gì, nhưng kết quả cuối cùng mọi người đều đã biết, Tiểu Lộc Tử giống như phát điên, không màng cửu tộc, ngự tiền tự sát.

Như Ý nửa ngày rặn ra một câu trăm miệng khó cãi, đại điện loạn thành một nồi cháo, Nghi Tần ngất xỉu, sau đó Mai Tần động thai, Chân Hoàn không thể không kêu tạm dừng.

Nhưng đó là vì nàng cảm thấy, dù có Như Ý hay không, nàng cũng có thể tra ra sự thật.

Tiểu Lộc Tử đã chết, không phải còn có Tiểu Phúc Tử và A Nhược sao? Tách ra thẩm vấn, bắt bọn họ trả lời, quá trình chu sa từ chỗ Như Ý đến chỗ Tiểu Lộc Tử là như thế nào, ai phụ trách giao, ngày nào giao, một lần đưa bao nhiêu.


Nếu Diên Hi Cung chỉ có Như Ý, A Nhược và Tiểu Phúc Tử ba người biết chuyện này, vậy chu sa chính là ba người bọn họ đưa, nếu khai thời gian không khớp vậy chính là có vấn đề.

A Nhược và Tiểu Phúc Tử đều có người nhà, nếu là vu hãm, nếu không thành thật công đạo thì chờ liên lụy cửu tộc đi.

Nhưng lúc này heo đồng đội Hoằng Lịch lên sân khấu chiếm màn ảnh, hắn không cho người của Chân Hoàn nhúng tay, kiên trì chỉ muốn người của mình thẩm vấn, kết quả không nói tới chuyện không thẩm ra được gì, đến kẻ mua hung g.i.ế.c người cũng không bắt được.

Còn thừa dịp Chân Hoàn chiếu cố Mai Tần và Nghi Tần nhất thời không để ý mà phong A Nhược thành phi tần, Chân Hoàn cũng không đụng vào được.

Mà hiện tại Tiểu Phúc Tử bị giam trong Thận Hình Ti cực kì thận trọng, luôn trả lời không phải ta phụ trách hoặc là ta không biết, muốn đẩy hết mọi chuyện cho A Nhược và Như Ý.

Đến tận đây, toàn bộ chứng nhân trong vụ án chu sa này cơ bản đều không dùng được.

Nhưng dù vậy, Chân Hoàn vẫn khoanh vùng được đối tượng tình nghi, nghi phạm số một trong lòng nàng chính là Gia Tần.

Lúc trước nàng đi thăm Bạch Nhụy Cơ, Bạch Nhụy Cơ từng nói là Thuần Tần bảo ăn nhiều cá tôm tốt cho hài tử, phản ứng đầu tiên của Chân Hoàn là nghĩ, chẳng lẽ chuyện này là Thuần Tần làm.

Khi Nhàn Tần bị tố cáo, Bạch Nhuỵ Cơ cũng động thai khí, Chân Hoàn không lập tức đi quấy rầy nàng, chờ gần nửa tháng, Vệ Lâm nói nàng đã điều dưỡng khoẻ hơn chút, Chân Hoàn mới đi hỏi Bạch Nhụy Cơ ngày đó Thuần Tần nhắc tới cá tôm là tình huống như nào.

Bạch Nhụy Cơ nói là hôm đó Gia Tần gặng hỏi Thuần Tần nhớ lại xem ăn gì tốt cho hài tử, Thuần Tần mới nhắc tới cá tôm.

Vì thế, trong lòng Chân Hoàn hoài nghi Gia Tần hơn hẳn Thuần Tần.

Đương nhiên, khi nàng biết Như Ý cũng biết chuyện này, nhưng lúc bị tố cáo nàng ta cũng không liên tưởng ra được, càng không trông đợi gì vào chỉ số thông minh của Như Ý.

Lại nói, hai người Mai Tần và Nghi Tần đều xuất thân không cao, dựa theo quan niệm của những người trong cung này, hài tử của hai người họ hẳn không thể cạnh tranh được với hài tử do phi tần có xuất thân cao sinh ra.

Nếu Hoàng Đế sẽ luôn có thêm hài tử, những phi tần có Hoàng tử không phải nên vui vì người sinh con là hai người bọn họ sao, chắc cũng không có ai nghĩ rằng Hoàng Đế mới hơn hai mươi tuổi từ nay về sau không có thêm hài tử đâu nhỉ?

Cộng thêm lời đồn về quý tử lưu truyền trong cung trước đó, Chân Hoàn cảm thấy so với giúp nhi tử của chính mình thanh trừ toàn bộ đối thủ cạnh tranh, càng có khả năng cao là có người muốn sinh ra đứa bé đầu tiên sau khi Hoàng Đế đăng cơ, vì vậy mặc kệ là ai, xuất thân ra sao, chỉ cần sinh con trước nàng đều là kẻ ngán đường.



Vậy trừ Mai Tần và Nghi Tần còn ai đang mang thai? Là Gia Tần, người ta còn thuận thế chuyển vào Dưỡng Tâm Điện dưỡng thai. Kết hợp động cơ và hành vi, người Chân Hoàn nghi ngờ nhất chính là Gia Tần. Cho nên nàng ngay lập tức phái người điều tra Gia Tần.

“ Hai huynh đệ Tiểu Lộc Tử và Tiểu Phúc Tử có thể đã bị mua chuộc từ lâu, trong khoảng thời gian này người của chúng ta tra xét người của Gia Tần và phủ nghĩa phụ nàng ta, vẫn chưa phát hiện tin tức gì có liên quan tới hai thái giám này. Nhưng lại tra được Cao đại nhân phụ thân Cao Phi khi còn ở Hà Bắc từng hỏi thăm tìm người nhà Tiểu Lộc Tử nhưng không tìm được."

“Chuyện này Hoàng Hậu đã từng nói với ai gia, lúc ấy Cao Phi ở trên đường hồi cung bắt gặp Tiểu Lộc Tử đang khóc. Ngươi nói xem có trùng hợp không, vừa lúc phụ thân Cao Hi Nguyệt ở Hà Bắc, người nhà Tiểu Lộc Tử cũng mất tích ở Hà Bắc. Vừa vặn Cao Hi Nguyệt đi ngang qua nơi đó, Tiểu Lộc Tử liền không màng cung quy ở trên đường khóc. Càng trùng hợp hơn là Cao Hi Nguyệt xoay người liền gặp được Gia Tần.”

“Này đúng thật là quá trùng hợp, giống như là cái bẫy được chuẩn bị tốt chờ Cao Phi nương nương rơi vào vậy."

"Bởi vì đệ đệ của Tiểu Lộc Tử là Tiểu Phúc Tử làm việc ở Diên Hi Cung, Cao Hi Nguyệt cũng vui vẻ thi ân, muốn thu phục tai mắt cho mình. Thẳng đến khi hai người bọn họ liên quan đến chuyện mưu hại hoàng tự, khiến nàng sợ hãi, lập tức tìm Hoàng Hậu xin giúp đỡ."

Chân Hoàn thở dài một tiếng: “Tìm không thấy bằng chứng Tiểu Phúc Tử Tiểu Lộc Tử có liên lạc với Kim Ngọc Nghiên, chúng ta liền không có chứng cứ. Trước phái người giám sát Gia Tần đi, đừng để nàng ta lại có cơ hội hại người.”

"Vâng, hôm nay ngài cũng bận rộn cả ngày, cũng nên sớm nghỉ ngơi."

"Ừ, nhớ kêu Hoà Uyển an bài người canh chừng Mai Tần và Vĩnh Giác."

Phúc Già cười nói: “Ngài yên tâm đi, Hòa Uyển đã tự mình chăm sóc Mai Tần rồi, ngài đó, đúng là quá vất vả."

Chân Hoàn cũng muốn biết, một cô gái trẻ trung phơi phới như mình sao lại thành bà nội chuyện gì cũng phải lo: “Không có cách nào, là số phận phải vậy."

——

Tuy Mai Tần giữ được tính mạng, nhưng thân thể chịu thương tổn, phải ở cữ hai tháng. Vĩnh Giác từ em bé sơ sinh khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm đã biến thành em bé trắng nõn, Bạch Nhuỵ Cơ vẫn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng.

Vĩnh Giác cũng được nuôi dưỡng ở Từ Ninh Cung. Nó là đứa bé ngoan, trừ phi thân thể không thoải mái nếu không rất ít quấy khóc. Nghi Tần Hoàng Kỳ Doanh cũng đang ở tại Từ Ninh Cung, cũng rất thích Vĩnh Giác, thường xuyên tới thăm em bé.

Hơn nữa từ sau khi Vĩnh Giác được sinh ra, tuy ngoài miệng không nói nhưng Cao Hi Nguyệt vẫn luôn đi theo Phú Sát Lang Hoa cùng nhau tới Từ Ninh Cung, nhìn Vĩnh Giác có phản ứng gì, trên mặt nàng cũng không nhịn được cười.

Hôm nay vừa vặn Cao Hi Nguyệt, Phú Sát Lang Hoa, Hoàng Kỳ Doanh đều ở chỗ Chân Hoàn, mọi người đang trò chuyện, Hoàng Kỳ Doanh liền có cảm giác muốn sinh.

Người của Từ Ninh Cung đã an bài đâu ra đấy cả rồi, ma ma đỡ đẻ cũng nói thai thi của Nghi Tần vị trí rất ổn, khi sinh sẽ không quá gian nan.

Nhưng nhìn các cung nữ đem từng chậu nước hỗn hợp m.á.u màu đỏ nhạt đi ra, sắc mặt Cao Hi Nguyệt ngày càng trắng.

Mọi người đều dồn sự chú ý về phía phòng sinh, nhất thời không ai phát hiện Cao Hi Nguyệt khác thường, thẳng đến khi nghe Mạt Tâm kêu lên mới phát hiện Cao Hi Nguyệt thế mà lại ngất xỉu rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện