Thẩm Mỹ Vân "Tôi và anh ấy có quen biết từ trước."

"Sớm đã nói qua, sẽ không đếm."

Lý do này ngược lại không đúng.

Tiểu Tần cũng không hỏi thêm, tâm tư của cô ấy đều đặt trên chiếc xe đạp màu lam của mình, cô ấy nghĩ có thể đạp chiếc xe này đến xưởng.

Nhất định cô ấy sẽ là người được ngắm nhiều nhất xưởng sản xuất máy móc.

Không có ai!

Bởi vì chiếc xe màu làm này là lần đầu cô ấy thấy.

Thấy cô ấy vui vẻ.

Thẩm Mỹ Vân cười cười "Vậy tạm biệt, hẹn gặp lại mọi người."

Đương nhiên, cô hóa trang kỹ rồi mới đến đây, mấy người này lần sau gặp lại nàng, cũng không nhận ra.

"Được."

"Được, cảm ơn cô."

Tiểu Tần rất cảm kích, đối với cô ấy mà nói, mặc dù 300 tệ đau như cắt thịt, nhưng chiếc xe này, cô ấy có thể sử dụng được mười năm.

Tính toán như vậy, một năm 30 tệ, một ngày có khả năng không tốn một xu!

Chuyện này không phải giống như được miễn phí sao.

Thấy Tiểu Tần cảm ơn, Cao Công và Lý Hữu Phúc cũng cảm ơn với Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu "Tiền hàng rõ ràng."

Nói đến đây, ngược lại Lý Hữu Phúc nhớ tới "Nếu như sau này tôi có bạn bè muốn mua xe đạp thì sao?"

Lời này vừa nói ra, Cao Công và Tiểu Tần cũng nhịn không được quay đầu nhìn anh ta.

Anh ta thật là tham.

Còn muốn có lần sau.

Thẩm Mỹ Vân "Tôi không biết lần sau khi nào mới có hàng, nếu như có tôi sẽ liên hệ với anh."

Cho một ba phải lưỡng có thể đáp án.

Lý Hữu Phúc có chút thất vọng, nhưng suy nghĩ lại, hôm nay anh ta kiếm được rất nhiều.

Cũng không tham, đi theo đồng nghiệp giúp đẩy xe, hùng dũng oai vệ rời đi.

Thẩm Mỹ Vân cũng không ở đây lâu, bọn họ vừa đi, cô liền tháo hóa trang trên mặt xuống.

Lấy chiếc mũ mà Miên Miên mang theo.

Giống như hai người khác nhau, sau khi đi ra, tìm một nơi không có người, lúc này mới lặng lẽ rời đi.

Trên đường.

Miên Man cầm tay Thẩm Mỹ Vân, nhịn không được hỏi "Mẹ, lần này chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền?"

Thẩm Mỹ Vân nói "800 tệ."

"Oaa."

"Thật nhiều tiền."

Thẩm Mỹ Vân gật đầu "Miên Miên muốn mua gì không?"

"Mẹ mua cho con."

Miên Miên lắc đầu "Không được đâu, vên ngoài không có gì bằng Bào Bào."

"Mẹ, con có thể ăn bánh ngọt trong Bào Bào không?"

Rất lâu rồi cô bé chưa ăn.

Cô bé nháy đôi mắt to, dáng vẻ khao khát, không có ai có thể cự tuyệt được.

Thẩm Mỹ Vân cũng vậy.

"Đương nhiên, con có thể tự lấy."

"Mẹ cho con xem."

Cô bé phải chú ý không để ai thấy được.

Miên Miên trốn ở phía sau cây, hôm nay là một ngày rất nóng, mọi người đều ở trong nhà.

Thế cho nên trên đường không có nhiều người.

Cô bé lấy ra cái bánh ngọt vị ô mai, nghĩ đi nghĩ lại, lại lấy ra một ly kem.

Đưa cho Thẩm Mỹ Vân.

"Mẹ ăn thôi."

Thẩm Mỹ Vân nhìn Miên Miên như vậy, không nhịn được ôm cô bé hôn một cái "Con gái mẹ thật tốt."

Ăn cái gì cũng không quên cô.

Miên miên cười "Mẹ là mẹ con mà."

Sao cô bé có thể quên mẹ.

Cô bé nhìn Thẩm Mỹ Vân ăn ly kem, cũng có chút thèm "Mẹ, con ăn một miếng được không?"

Thẩm Mỹ Vân "Được."

Sau đó, Miên Miên nhẹ nhàng cắn một cái, kem lành lạnh, ngọt ngọt, còn có mùi thơm của sữa.

"Ăn kem ly ngon hơn, kem que không ngon lắm."

Ngược lại, cô bé có một tật rất xấu.

Thẩm Mỹ Vân nhéo mặt cô bé "Ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta quay về."

Cô vốn muốn đi chợ đêm một chuyến, nhưng nhìn thấy Miên Miên như vậy, cô cũng không nỡ.

Lúc này gần mười một giờ, trời rất nóng, cho nên người đi ngoài đường có cảm giác như bị đốt cháy.

Miên Miên dạ một tiếng, thuần thục ăn hết bánh ngọt vị ô mai, còn không quên lấy một chai nước, uống vào cho tan hết mùi vị.

"Mẹ, con xong rồi."

"Được, bây giờ chúng ta trở về."

"Mẹ, không thể để ba biết sao?"

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ, cô gật đầu "Đúng vậy, chỉ có mẹ và con biết thôi."

"Người khác không được biết."

Ngay cả Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà, cô cũng chưa nói với họ, chỉ là cô và Miên Miên mới có thể lấy ra được.

Mà không phải, chỉ có Miên Miên mới có thể lấy ra được.

Cô và Thẩm Hoài Sơn, Trần Thu Hà, là quan hệ huyết thống.

Nhưng cùng với Quý Trường Thanh thì không phải.

Trên mặt tình cảm Thẩm Mỹ Vân rất lý trí, thậm chí là lãnh khốc đến vô tình. Một khi trong tương lai cô và Quý Trường Thanh nháo đến tan vỡ.

Tất nhiên cô sẽ dẫn theo Miên Miên rời đi.

Cô không thể đặt Miên Miên vào nguy hiểm.

Đương nhiên, cũng có thể không đi đến bước kia, nhưng Thẩm Mỹ Vân chỉ có thể nói, coi cố gắng hết sức nghĩ đến hoàn cảnh xấu nhất.

Sau đó, mới đi chuẩn bị.

Miên Miên nghe thế, cô bé khẽ thở dài "Ba thật đáng thương."

Đây là bí mật giữa cô bé và mẹ.

"Không thể thương tình, như thế chúng ta mới có năng lực tự bảo vệ mình, chúng ta cũng là con át chủ bài, ai cũng không thể biết."

Ngay cả nửa kia của Miên Miên sau này khi kết hôn, cũng không thể

Miên Miên nhỏ giọng dạ một tiếng.

Sau đó thu thập thỏa đáng, hai người mới về nhà.

Nhà họ Quý đã làm xong cơm trưa, cả bàn còn rất thịnh soạn, chờ Thẩm Mỹ Vân trở về.

Mà Quý Trường Thanh trực tiếp đứng ở cửa, rất giống hòn vọng phu.

Không ngừng chờ đợi.

Các thành viên trong gia đình đều không nói nên lời.

Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên xuống xe, anh liền đi ra đón "Sao bây giờ mới quay về?"

Nghe thấy giọng điệu này, không biết còn tưởng rằng Thẩm Mỹ Vân đi mười ngày chưa về.

Nhưng thực tế cũng không có, cô đi đến giờ trưa, cũng mới bốn tiếng.

Thẩm Mỹ Vân nhếch môi, nhìn mồ hôi trên Quý Trường Thanh "Anh không vào sao?"

Cô nhẹ giọng hỏi.

Quý Trường Thanh "Em không ở nhà, anh vào làm gì?"

Trước kia anh không thích về nhà.

Hôm nay có thể ở nhà đợi, đó là vì trong nhà có Thẩm Mỹ Vân.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thở dài, cầm khăn tay lau mồ hôi cho anh "Anh ngốc thật hay giả, cho dù đợi người, thì cũng tìm chỗ mát mà đợi chứ."

Không ai ngốc như anh vậy.

Quý Trường Thanh cười cười, để cô lau mồ hôi cho mình, anh rất hưởng thu dáng vẻ người vợ gần gũi của cô.

"Chỉ muốn gặp em sớm thôi."

"Vợ."

"Lần sau ra ngoài, nhớ dẫn anh theo."

Còn không quên kí cô một cái.

Thẩm Mỹ Vân "Em sẽ cố gắng hết sức."

Nói xong, khóe môi Quý Trường Thanh hiện ra một nụ cười "Anh biết ngay vợ anh đối với anh là tốt nhất."

Nghe thấy lời mật ngọt này, Thẩm Mỹ Vân nhịn không được nhéo eo anh "Chú ý đi bên cạnh còn có con đó."

Quý Trường Thanh nhìn thoáng qua Miên Miên, lập tức Miên Miên che mắt "Con không thấy, con không thấy."

Nói liên tục, Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Thanh không nhịn được nở nụ cười.

Sau khi người một nhà vào phòng, tránh không được mọi người trong nhà trêu ghẹo Thầm Mỹ Vân và Quý Trường Thanh một phen.

Quý Trường Thanh mặt không đổi sắc "Con không đi đón vợ, thì ai đi đón vợ con đây."

Vợ anh ra ngoài không dẫn anh đi cùng, anh có thể làm sao đây?

Chỉ có thể tuân thủ nghiêm ngặt, đúng ở cửa nhà đợi cô.

Bà nội Quý có chút nhìn không nổi "Ăn cơm đi."

Thế là đủ rồi.

Trước kia cũng không biết con mình lại ngọt ngào đến thế.

Thật sự không thể xem vẻ ngoài của một người.

Quý Trường Thanh cũng không xấu hổ "Mẹ, con thì tính là gì, không bằng một nửa mẹ và ba năm ấy."

Khi bà nội Quý và ông nội Quý còn trẻ, được xem là một cặp đôi ân ái.

Thật sự là đủ.

Ông nội Quý có chút lấy làm tiếc "Khụ khụ, ăn cơm đi đừng nói chuyện này nữa."

"Nói chuyện chính, các con khi nào đến quân đội?"

Quý Trường Thanh đưa cho Thẩm Mỹ Vân đôi đũa, lỗ tai lợn lạnh, nhìn cô ăn, lúc này mới nhìn về phía ông nội Quý trả lời.

"Ngày mai."

"Cái gì?"

Ông nội Quý sửng sốt "Sao nhanh vậy?"

Đưa trẻ này một chút tin tức cũng không lộ ra.

"Không nỡ xa con sao?"

Quý Trường Thanh cắn vào miệng miếng khoai lang, ngọt ngọt, anh cảm thấy Thẩm Mỹ Vân hẳn rất vui vẻ, liền thuận tay gắp cho cô.

"Nếm thử, khoai lang này mùi vị rất ngon."

Đương nhiên cũng không quên Miên Miên.

Nhìn Quý Trường Thanh quan tâm như vậy.

Cả người nhà họ Quý đều trợn tròn mắt, biết rõ trước kia Quý Trường Thanh là một hỗn thế ma vương, tới bây giờ chỉ có người khác chăm sóc anh.

Không có chuyện anh chăm sóc người khác.

Chăm sóc người khác không nói, còn chăm sóc họ một cách chu đáo.

"Nhìn gì vậy? Hai người mau ăn đi."

Quý Trường Thanh nhanh chóng giải quyết dạ dày của mình "Ba, ngày mai bọn con sẽ đi, ba và mẹ đều ở Bắc Kinh, cũng có thể đến quân đội thăm người thân."

Chuyện này anh và Thẩm Mỹ Vân thương lượng qua.

Lời này đã nói.

Ông nội Quý và bà nội Quý nhất thời có xúc động "Tỉnh Hắc rất nóng sao?"

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu "Trước mắt đến xem, bên kia ôn hòa thấp hơn Bắc Kinh mười độ."

Như vậy xem ra, tỉnh Hắc thích hợp để đi nghỉ mát.

Bà nội Quý có chút xúc động, hỏi ông nội Quý "Thời gian này anh có chuyện gì không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-539.html.]

Ông nội Quý "Có chuyện, nhưng mà-"

"Không có nhưng mà, chúng ta đi tỉnh Hắc nghỉ mát thăm người thân về, anh ở đây làm."

Bà nội Quý quyết định dứt khoác "Ngày mai bọn ta đi tỉnh Hắc với các con."

Tính toán thời gian, bây giờ là tháng sáu dương lịch, không sai biệt thì tháng chín trở về.

Ông nội gia muốn từ chối cũng không được, bởi vì bà nội không cho ông từ chối.

Ở dưới gầm bàn ông ấy túm lấy bà ấy, dẫn đến cửa sổ "Sao em lại làm càn vậy, Quý Yêu Nhi và Mỹ Vân vừa mới kết hôn, chúng ta ở đó thích hợp sao?"

Chuyện này hình như là...

Bà nội Quý suy nghĩ "Có thể ở khách sạn mà? Buổi tối chúng ta không ở cùng một chỗ với bọn nó."

Chuyện đó ông nội Quý biết rõ.

Ông ấy đi hỏi Quý Trường Thanh.

Quý Trường Thanh thở dài nói "Không ở khách sạn."

"Chỗ ở chẳng phải có rồi sao."

Bà nội Quý thản nhiên nói "Chỉ hỏi con có hay không?"

Quý Trường Thanh "Có."

"Vậy thì được."

Bà nội Quý vô cùng quả quyết "Chúng ta tới thăm người thân, tiền ba mẹ tự giải quyết, ban ngày tới chỗ con ăn cơm là được."

Hôm nay Bắc Kinh nóng muốn chết, mới tháng sáu, trời nóng đến mức người ta không có khẩu vị để ăn.

Chuyện này-

Quý Trường Thanh nhìn bà ấy tự mình quyết định, anh cũng không khuyên "Được, tùy mẹ."

Dù sao bà ấy cũng không nghe anh.

Quý Trường Thanh nói chuyện này với Thẩm Mỹ Vân, cô liền sửng sốt "Để ba mẹ ở nhà khách, có phải không tốt lắm không?"

Dù sao cũng là trưởng bối.

"Không có gì không tốt, dù sao bọn họ tự nguyện."

Được!

Chuyện này cũng không đến lượt Thẩm Mỹ Vân nói.

Sau khi quyết định chuyện này, Quý Trường Đông và Cố Tuyết Cầm còn muốn khuyên bảo "Ba mẹ, tuổi ba mẹ lớn rồi, đường từ Bắc Kinh đến tỉnh Hắc không gần, hà cớ gì phải chịu khổ như vậy?"

Chuyện này không phải nói giỡn sao?

Người 60 tuổi, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, làm sao đây?

Bà nội Quý phấn chấn nói "Mẹ lớn tuổi mới chịu ra bên ngoài chạy, bây giờ mẹ chạy không được, sợ qua vài năm nữa không của động được, chỉ có thể ở Bắc Kinh."

Chuyện này-

Quý Trường Đông thấy khuyên không được, liền nói đến Quý Trường Thanh, nói anh mới cưới vợ, người già bọn họ đến đó không thích hợp.

Kết quả, bà nội Quý bất ngờ nói "Mẹ ở nhà khách, mẹ không ở cùng bọn nó thì lo cái gì?"

Được!

Lý do gì bà ấy cũng nói được.

Dù sao trong lòng cũng muốn đi.

Quý Trường Đông thở dài, bí mật dặn dò Quý Trường Thanh "Ba mẹ đến chỗ em, em chăm sóc ba mẹ nhiều chút."

Quý Trường Thanh "Em biết rồi."

"Nhưng mà anh cảm thấy em chăm sóc được sao?"

Mẹ anh là người rất cá tính, không bao giờ nghe anh.

Nói giống Mỹ Vân cũng không khác lắm.

Quý Trường Đông nhéo ấn đường "Lúc trên bàn cơm em không nên nói ba mẹ đến thăm người thân."

Bây giờ đã ổn.

Che nước khó thu.

Quý Trường Thanh "Nào có đáng sợ như anh nói, hai người họ chỉ ở một thời gian, rất nhanh sẽ về, anh ít quan tâm một chút, nhìn nếp ngăn trên ấn đường của anh đi, đủ kẹp c.h.ế.t một con muỗi"

Quý Trường Đông là anh cả nhà họ Quý, từ nhỏ thích quan tâm nhiều chuyện.

Thế cho nên chỗ ấn đường có ba gạch rất sâu.

Quý Trường Đông ừm một tiếng "Em mới kết hôn không hiểu, quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu rất phức tạp, không muốn hai bên tức giận."

"Lúc đó em sẽ bị kẹp ở giữa."

Quý Trường Thanh suy nghĩ "Cho nên nhiều năm nay anh luôn bị kẹp ở giữa sao?"

Đúng!

Hỏi xong, Quý Trường Thanh không muốn để ý đến ông ta "Dù sao anh bỏ lỡ có hội cũng biết rõ."

Còn dám đem ba mẹ ra, ông ta thật sự còn quá trẻ.

*

Bên kia, bà nội Quý lôi kéo Thẩm Mỹ Vân vào phòng, lôi kéo đối phương ngồi trên giường, lấy cái rương trong ngăn kéo nhỏ.

"Đây đây đây, Mỹ Vân mẹ cho con nhìn vật quý giá mẹ cất nhiều năm."

"Đương nhiên không thể để ba của con thấy được, nếu không thì ông ấy sẽ nói mẹ, sao chưa vứt thứ này đi."

Nói xong, bà ấy như lấy ra hiến bảo, kéo chiếc hộp ra.

Vừa mở ra, Thẩm Mỹ Vân lập tức kinh ngạc, thật sự bên trong chiếc hộp này, ấu mức quý giá.

Có một đôi nhẫn bảo thạch màu lam, còn có vài chiếc vòng tay ngọc, nhẫn vàng, một cây trâm phượng, hai cái ngọc vịn chỉ, một cái vòng tay bằng ngọc màu lục.

Nói thật, một rương trang sức này, tùy tiện bán một cái đều là giá trên trời.

Chẳng qua là, ở thời đại bây giờ, chuyện này rất nóng tay.

Thẩm Mỹ Vân thấy hoa mắt.

Bà nội Quý biết rõ cô sẽ vui vẻ, tiện tay cầm một cái vòng ngọc đeo vào tay cô "Như thế nào? Mẹ biết ngay con đeo cái này rất đẹp."

Phụ nữ, không ai không thích trang sức.

Cô cũng không ngoại lệ.

Một cái rương này, gần như là cả đòi của gia đình cô. Khi ấy cũng có người đến kiểm tra, nhưng bà nội Quý cất nó ở trong sân, trong ngăn kéo dưới gầm giường.

Lúc đó mới qua một kiếp.

Từ lúc đó, bà nội Quý cũng không đem cái này ra trước mật tiểu bối.

Bọn nhỏ nhà họ Quý, đều tưởng những cái này đã bị bà nội Quý vứt đi, nhưng thật ra không có.

Bà ấy vẻ trước trang sức hoa lệ, thế cho nên khi nào tâm trạng không vui, liền đem ra nhìn một chút. Sau khi thấy Thẩm Mỹ Vân, bà ấy biết cô đeo chiếc vòng này rất đẹp mắt.

Làn da của Thẩm Mỹ Vân quá trắng, được chiếc vòng tay này vào, càng trắng nõn nà.

Và đúng như thế.

Thẩm Mỹ Vân nhìn có chút hoa mắt, cô nhẹ nhàng tháo ra "Mẹ, cái này rất quý giá."

Mấy năm nay, giá trị của chiếc vòng tay này là bảy con số.

Bà nội Quý "Quý giá cái gì? Bây giờ mọi người đều nghĩ vật này là củ khoai lang bỏng tay, con không phải ngại cứ lấy đi."

Dù sao bà ấy vui vẻ, nhưng sinh ra không có, c.h.ế.t không mang theo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không bằng cho Mỹ Vân.

Mỹ Vân cũng không ngại, ngược lại cô cũng rất vui vẻ "Mẹ, nhưng mà-"

"Được rồi, lần trước chị dâu con xảy ra chuyện kia xửa lý không tốt, không phải mẹ nói sẽ bồi thường cho con một cái sao? Cái này là được rồi."

Sau khi bà ấy lấy ra chiếc vòng tay, bà ấy lại cầm một chiếc nhẫn bảo thạch màu lam đeo lên trên tay Thẩm Mỹ Vân.

Chiếc nhẫn màu lam dịu dàng, ngón tay trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp.

Bà nội Quý nhìn một lát rồi nói "Khi mẹ còn trẻ, đeo không đẹp bằng con."

Đôi nhẫn bảo thạch màu lam này, là mẹ cho bà ấy, đã qua đòi rồi, truyền đến đời thứ tư.

Thẩm Mỹ Vân cúi đầu nhìn, mười ngón tay nhỏ nhắn, thật sự rất xinh đẹp.

"Đồ Quý."

"Quý cái gì, bất quá chỉ là vật chết, con đeo nó mới có giá trị."

Không đeo cũng không dùng gì.

Đã nói đến đây, còn từ chối nữa thì không thích hợp.

Thẩm Mỹ Vân liền cười nói "Cảm ơn mẹ."

"Được rồi, bây giờ mới là người một nhà."

Cho trang sức xong, bà nội Quý lại lấy một xấp tiền nhân dân tệ từ trong ngăn kéo ra "Tiền đủ không? Con giữ cái này lại dùng."

Thẩm Mỹ Vân ước lượng, ít nhất là 500 tệ. Ở nhà người khác, số tiền này hơn một năm lương.

Bị bà ấy tiện tay cho cô, hơn nữa mắt cũng không chớp.

Thẩm Mỹ Vân bị bà ấy làm cho kinh ngạc "Mẹ!"

Bà nội Quý "Suỵt suỵt suỵt, cho con tiền tiêu vặt, đừng để Trường Thanh biết, con giữ lại chút tiền dùng."

Nói đến đây, bà ấy liền dạy dỗ "Chúng là phụ nữ chỉ có thể ở nhà, nhưng phải nắm quyền tài chính."

"Về nhà mặc kệ con nói gì, cũng phải nắm tiền lương của Quý Yêu Nhi trong tay."

Đây là dạy cho Thẩm Mỹ Vân quản lý tài chính gia đình, quản lý chồng.

Nói lời này, Thẩm Mỹ Vân rất kinh ngạc.

Bà nội Quý thản nhiên "Không chỉ riêng con, mẹ đối với mỗi người con dâu đều dạy như vậy, gia đình muốn hòa thuận, sống tốt, chồng phải nghe lời vợ."

"Cho nên khi bắt đầu con phải đứng vững ở gió đông." Dù sao gió đông không áo đảo gió tây, thì gió tây áp đảo gió đông.

Thẩm Mỹ Vân nghe vậy liền suy nghĩ, những điều như vậy Trần Thu Hà không dạy cho cô.

Chỉ có thể nói, bà nội Quý thật sự khác.

Sau khi học xong, Thẩm Mỹ Vân còn muốn nói thêm "Mẹ, mấy năm nay mẹ quản lý ba như thế nào?"

Bà nội Quý nháy mắt mấy cái, cười không nói.

Sau khi bà nội Quý rời khỏi, Thẩm Mỹ Vân trở lại phòng của mình.

Nàng đem những vật bà nội Quý cho mình, đưa cho Quý Trường Thanh xem "Đẹp không?"

Cô còn cố ý đeo trên tay.

Quý Trường Thanh theo bản năng ngẩng đầu "Mẹ cho sao?"

Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng "Mẹ có nhiều đồ tốt, cái này là mẹ chọn cho em."

Quý Trường Thanh "Mẹ cho em, em nhận đi, trước đây nhà ông ngoại anh làm kinh doanh, trong nhà có rất nhiều đồ tốt, vứt đi không ít, hôm nay còn sợ là ở trong tay mẹ."

Nói đến đây, anh nhìn chằm chằn vào chiếc nhẫn bảo thạch trong tay Thẩm Mỹ Vân, nhịn không được mà cảm thán nói "Mẹ vẫn thích em nhất."

"Chiếc nhẫn bảo thạch này, khi đó chị dâu cả và chị dâu hai đều mơ ước, nhưng mẹ khước thuyết như thế họa cây cho xử lý, ai cũng không cho."

Ai có thể nghĩ tới chứ!

Lòng vòng như vậy mà lại cho vợ anh.

Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ "Khả năng là yêu anh yêu luôn chó của anh?"

Dù sao, bà ấy rất thích Trường Thanh.

Quý Trường Thanh lắc đầu "Em muốn nói yêu anh yêu luôn chó của anh, mẹ anh thích nhất là anh cả, bà ấy ôm kỳ vọng rất lớn vào anh ấy, đối với ta-"

Anh ho nhẹ "Vui vẻ là được rồi."

Anh nhỏ nhất nhà, ba mẹ cũng không trông cậy vào anh, cho nên từ khi sinh ra đối với địa vị của anh cũng rất rõ ràng.

Thẩm Mỹ Vân ngây người "Vậy anh là trứng bảo bối."

Đùng coi thường vui vẻ là tốt rồi, nhưng nó cũng có cái giá của nó.

Quý Trường Thanh nhướng mày "Tại sao anh là cái trứng bảo bối, vậy em không phải trứng bảo bối của trứng bảo bối sao?"

Chuyện này-

Hình như cũng có đạo lý.

*

Nếu bà nội Quý và ông nội Quý có ý định đi theo Quý Trường Thanh, bọn họ đi quân đội thăm người thân.

Như vậy ngày hôm sau tất nhiên là muốn đi cùng.

Quý Trường Thanh đi mua vé, anh mua thêm hai vé cho hai người già nhà anh nằm, coi như là chung một khoang.

Vừa vặn bốn vị trí, bị người nhà của anh bao quanh.

Nếu không nói như vậy, triều đình có người tốt làm việc đâu.

Xe lửa chạy một ngày một đêm, bà nội và ông nội Quý lúc đầu còn xem cảnh vật ngoài cửa sổ, cuối cùng lại đi ngủ mất.

Giữa trưa ngày thứ hai mười hai giờ, đã đến tỉnh Hắc, bọn họ lên xe đến thành phố Mạc Hà, tại đây dọn xe đến chỗ ở quân đội.

Quá trình vận chuyển ba bốn lần.

Thể cốt bà nội Quý coi như khỏe, cũng không chịu nổi "Khó trách thằng cả một mực khuyên mẹ ở nhà."

Vì để nghỉ mát, hận không thể làm gãy xương cốt bà ấy.

Quý Trường Thanh cười "Trước lạ sau quen, ba mẹ đi vài lần thì quen."

Bà nội Quý và ông nội Quý nhìn nhau, liền lắc đầu.

Miên Miên giòn giã nói "Nhưng mà ông bà không đến, thì sao gặp Miên Miên?"

Đúng!



Một câu hỏi, bà nội Quý cảm thấy mình giống như bò, muốn bò đến gặp Miên Miên!

"Được, bà nội đến, bà nội phải đến"

Thấy Miên Miên là một đứa trẻ nhu thuận dễ thương, bà nội Quý cảm thấy không có gì không vui nữa.

Thấy cảnh này, Thẩm Mỹ Vân lắc đầu, kề tai nói nhỏ với Quý Trường Thanh "Em cảm thấy nếu ba mẹ đến, có thể sẽ chiều Miên Miên tận trời."

Hai vị người già đối với Miên Miên, thật là không có chút nguyên tắc!

Chúc vu các vì sao, không cho ánh trăng cái kia loại.

Quý Trường Thanh "Miên Miên rất thông minh, trong lòng con bé có chừng mực, em cũng đùng quan tâm."

Anh nhỏ giọng nói "Em đật hết tâm tư lên người của anh."

Thẩm Mỹ Vân "..."

Người này thật là đủ.

Cả gia đình vội vã đến đón vị 688 nơi thường trú của quân đội, đã là năm giờ chiều.

Tại cửa lớn quân đội, Quý Trường Thanh dẫn ông nội Quý và bà nội Quý đi đăng kí.

Liền dẫn bọn họ quay về nhà.

Chẳng qua là, ngoài ý muốn Quý Trường Thanh và Thẩm Mỹ Vân chưa đến cửa, thì đã có người chờ ở đó-

Nhìn thấy người ngồi chồm hổm dưới đất vẽ vòng tròn, thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Mỹ Vân nước mắt chảy xuống với vẻ mặt buồn bã.

"Mỹ Vân, cuối cùng cô cũng trở về rồi."

Nỗi nhớ nhung bên trong giọng nói kia, không có cách nào giấu được.

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy sĩ quan hậu cần như vậy, thì cô thở dài: "Không phải chứ sĩ quan hậu cần, sao anh không đợi ở trong phòng làm việc, mà lại đến trước cửa nhà tôi làm gì?"

Nếu không phải khoảng thời gian này, cô vẫn luôn ở chung một chỗ với Quý Trường Tranh, thì người khác nhìn thấy sĩ quan hậu cần như vậy.

Có lẽ sẽ có những suy nghĩ kì lạ.

Sĩ quan hậu cần đứng lên, ngồi chồm hổm lâu, nên đầu có hơi choáng váng, anh ấy tiến lên định vỗ xuống tay Thẩm Mỹ Vân, thì lại bị Quý Trường Tranh hất ra.

Sĩ quan hậu cần cũng không giận, anh ấy rưng rưng nói: "Trại nuôi heo không thể không có cô."

Thật sự như vậy.

Mấy ngày nay Thẩm Mỹ Vân đi, tim anh ấy đều vỡ vụn.

Thẩm Mỹ Vân giao hành lý cho Quý Trường Tranh, hỏi: "Sao thế?"

"Cô đến xem là biết ngay, từ lúc cô không ở trại nuôi heo, mỗi ngày Tiểu Trường Bạch đều muốn vượt ngục, chạy như điên ở khắp nơi tìm cô."

"Mấy ngày trước vẫn khá tốt, hôm qua thì lại không đi ra ngoài, tuy nhiên hình như khả năng đi đứng của nó có vấn đề."

Chuyện này ——

Vừa nhắc tới heo, thì sắc mặt của Thẩm Mỹ cũng trở nên nghiêm túc hơn, cô quay đầu nhìn về phía Quý Trường Tranh.

Quý Trường Tranh hiểu ngay: "Em cứ đi xem trước đi, ở nhà đã có anh, không cần phải lo lắng."

Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, quay đầu giải thích với ông Quý và bà Quý: "Ba mẹ, trại nuôi heo bên kia có chút vấn đề, con muốn qua đó xem tình hình một chút, trước tiên hai người ở nhà chơi một lúc nhé."

Đương nhiên ông Quý và bà Quý sẽ không từ chối.

Ngược lại đến lúc này sĩ quan hậu cần mới chú ý tới, ông Quý và bà Quý lại đi theo tới đây, sau khi gật đầu với đối phương, thì trực tiếp rời đi theo Thẩm Mỹ Vân.

Lúc này, không phải là thời điểm để trò chuyện.

Chờ bọn họ vừa đi, bà Quý không nhịn được hỏi: "Trại nuôi heo có quan hệ gì với Mỹ Vân nhà chúng ta?"

Quý Trường Tranh lấy chìa khóa ra mở cửa, sau đó gọi bọn họ đi vào, rồi mới lên tiếng: "Mỹ Vân học đại học là chuyên ngành nông nghiệp, sau khi xuống nông thôn gia nhập đội, thì nuôi heo rất chuyên nghiệp, trước đó cô ấy là cán bộ công xã nuôi heo ở công xã, sau đó được sĩ quan hậu cần đào về nuôi heo ở quân đội."

Nghe được cái này.

Ông Quý không nhịn được nói: "Con bé nuôi heo lợi hại đến mức nào?"

Mà phải khiến cho người của quân đội ra tay đào người.

Quý Trường Tranh nhướng mày: "Cô ấy đã từng phát ngôn một câu rất hoành tráng là, mục tiêu nhỏ đầu tiên của cô ấy là để cho quân đội của chúng con, một tuần ăn một con heo."

Anh vừa dứt lời, bà Quý và ông Quý không nhịn được nhìn nhau một cái: "Khẩu khí này cũng không nhỏ nhỉ."

Phải biết rằng, bà Quý vừa mới làm một bữa tiệc ở Bắc Kinh.

Vì để cho đủ nguyên liệu, cho dù phải cúi đầu trước mặt những người mà bà ấy không hoà hợp thì mới có thể gom đủ.

Tất cả các món thịt ở bữa tiệc kia, nhất là thịt heo mà nói, bà ấy đã phải gom góp tất cả phiếu thịt, nhưng lại không thể dùng.

Tại sao?

Bởi vì không có thịt.

Trước sau đó bà ấy chỉ mua được mười một cân, mà đó đều là nhờ quan hệ và tốn giá cao mới mua được.

Miễn cưỡng mới góp đủ để làm các món thịt trong bữa tiệc, không bị ít đi chút nào. Trên thị trường hiện nay nguyên liệu rất khan hiếm, nhất là thịt heo là món khan hiếm nhất.

Cho dù là người có điều kiện tốt, việc ăn thịt mỗi bữa cũng không phải là điều dễ dàng.

Nhưng mà Thẩm Mỹ Vân lại nói như thế, để cho quân đội một tuần ăn một con heo, đây thật sự là lời tuyên bố vô cùng hoành tráng.

Dù sao, bà Quý là không nghĩ tới được.

"Mỹ Vân thật là lợi hại."

Ông Quý cũng không nhịn được nói: "Rất là lợi hại, lời kia không có người bình thường nào dám nói."

Quý Trường Tranh thấy bọn họ phản ứng như vậy, thì tay đang thu dọn đồ đạc ngừng một lát: "Ba mẹ không ngại chuyện cô ấy nuôi heo sao?"

Trước đó Mỹ Vân vẫn còn lo lắng, ba mẹ chồng sẽ cảm thấy thanh danh sẽ không tốt nếu biết cô nuôi heo, còn cố ý bảo với anh, không được nói cho họ biết.

Ông Quý vừa nghe, thì vỗ tay nói: "Chê? Chê cái gì? Con bé nuôi heo để cho các chiến sĩ quân đội có thịt để ăn, đây là chuyện rất đáng để tự hào, có gì xấu mà chê chứ."

Bà Quý cũng nói theo: "Đó là do con bé có năng lực."

"Có mấy người dám nói ra những lời như vậy, cũng chỉ có Mỹ Vân dám."

Nếu như không có bản lĩnh, thì sao cô dám nói lời này?

Phải!

Thấy phản ứng của ba mẹ, Quý Trường Tranh cũng vui vẻ hơn: "Mấy lời này sau này ba mẹ nhớ nói với Mỹ Vân nha."

Miên Miên cũng nói theo: "Đúng đúng đúng, sau này ông bà nói với mẹ của cháu nha."

Mẹ còn sợ vì mẹ nuôi heo, mà ở trường học cô bé sẽ bị các bạn học cười nhạo.

Nhưng mà căn bản sẽ không có chuyện đó mà?

Các bạn học của cô bé đều thật sự rất hâm mộ, khi cô bé có một người mẹ biết nuôi heo đó!

Như vậy sẽ có rất nhiều thịt.

Hấp dẫn biết bao!

*

Trong khi Thẩm Mỹ Vân đi đến trại nuôi heo, không hề biết người trong nhà, đang đặc biệt thảo luận chuyện cô nuôi heo.

Lúc này ở trên đường đi cô tranh thủ tìm hiểu sự việc thông qua sĩ quan hậu cần.

"Anh xác định là bắt đầu từ ngày hôm qua sao?"

Sĩ quan hậu cần ừ một tiếng: "Trước đó Tiểu Trường Bạch rất thích chạy ra bên ngoài, ngày hôm qua đột nhiên không chạy đi, tôi còn cảm thấy kì lạ, sau đó tôi đi vào chuồng heo kiểm tra một chút, lúc này mới phát hiện ở trên một vị trí chỗ khớp chân của nó có một cục u lớn."

Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Tôi phải đi xem qua mới biết."

Khi họ đang nói chuyện, thì đã đến chuồng heo, chuồng heo xây trước giờ đã sử dụng được một nửa, khi lứa heo con sau lớn lên, chuồng heo có thể sẽ không còn đủ dùng nữa.

Tuy nhiên, đó là chuyện sau này.

Thẩm Mỹ Vân rũ bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu, sau đó đến trại nuôi heo, đi thẳng đến bên trong chuồng heo, chạy thẳng chuồng của Tiểu Trường Bạch.

Chẳng qua là ——

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này cô mới phát hiện Tiểu Trường Bạch đổi chuồng rồi?

Cô quay đầu nhìn sang sĩ quan hậu cần, anh ấy thở dài: "Không phải vị trí chuồng heo ban đầu của Tiểu Trường Bạch ở sát cửa sao? Sau đó nó thường xuyên vượt ngục đi ra ngoài, tôi cũng không có biện pháp nào khác, tôi đành phải di chuyển nó từ trước ra sau."

Điều anh ấy không nói là anh ấy đã chuyển nó sang chỗ cuối cùng.

Thẩm Mỹ Vân vừa nghe vậy thì nói: " Được rồi, chỉ cần chạy không thoát là được."

Một đường đi đến chuồng heo cuối cùng, quả nhiên ở vị trí tận cùng, đã tìm được Tiểu Trường Bạch.

Tinh thần của Tiểu Trường Bạch dường như không phấn chấn giống như lúc trước, mà mà toàn thân nó đang nằm trong ao, một nửa phần thịt cũng ngâm ở bên trong.

Hình như rất không thoải mái.

Đôi mắt đậu đen từ trước đến giờ vốn luôn trong sáng giờ đã mờ đi.

Thấy thế Thẩm Mỹ Vân có chút đau lòng: "Tiểu Trường Bạch?"

Cô đứng ở bên ngoài chuồng heo kêu một tiếng.

Tiểu Trường Bạch khó nhọc ngước mắt lên, tai rủ xuống: "Éc!"

Ngay cả âm thanh cũng uể oải.

Thậm chí, nó còn không đứng lên nổi.

Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân cảm thấy hoảng hốt, cô trực tiếp mở cửa chuồng heo ra, muốn đi vào nhìn một chút, nhưng toàn thân Tiểu Trường Bạch đều ngâm trong ao.

Căn bản không thấy được.

"Anh nói trên đùi của Tiểu Trường Bạch có một cục u dài sao? Là chân trước hay là chân sau?"

Sĩ quan hậu cần: "Chân trước."

Nghe được cái này, Thẩm Mỹ Vân liền có tính toán, ô lấy trong túi ra một nắm hạt dưa bắt đầu ăn hạt dưa đầu tiên.

Rắc rắc một tiếng.

Đôi mắt đậu đen đang cụp xuống của Tiểu Trường Bạch đột nhiên trở nên tràn đầy sinh lực, nó quay đầu lại, bắt chính xác vỏ hạt dưa do Thẩm Mỹ Vân đánh rơi.

Dường như nó muốn dùng mũi heo ủn đồ.

Kết quả ——

Quên mất trên đùi có một cục u, vừa đứng lên đi đi lại lại, đã khiến nó đau đến độ kêu gào thống khổ một tiếng, chân cũng lập tức mềm nhũn.

Sắc mặt Thẩm Mỹ Vân đột nhiên tối sầm, bởi vì trong giây phút Tiểu Trường Bạch đứng lên đó, cô đã nhìn thấy cục u ở trên chân của nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://www.monkeydtruyen.com/phu-ba-ban-nha-cat-tru-cua-cai-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-540.html.]

Rất lớn, còn hơi sưng đỏ.

"Cái này chắc chắn không phải mới bắt đầu từ hôm qua, ít nhất đã ba ngày rồi."

"A?"

Sĩ quan hậu cần bối rối: "Nhưng mà mấy ngày trước chúng tôi còn thấy Tiểu Trường Bạch, vượt ngục đi ra ngoài."

Động tác của nó hết sức khỏe mạnh, hoàn toàn không thể nhìn ra được nó đang bị thương.

Thẩm Mỹ Vân: " Có thể bên trong nó đang lớn lên, nhưng tôi vẫn chưa tìm ra, tôi đã xem xét vị trí của cục u đó, trong thời gian ngắn sẽ không thành hình như vậy được."

Nói đến đây, cô đứng lên: "Anh để cho bác sĩ Tần đến đây khám chưa?"

Sĩ quan hậu cần: "Bác sĩ Tần vẫn đang nghỉ phép."

Bằng không, anh ấy cũng không gấp gáp như vậy.

Thẩm Mỹ Vân không có ở đây, lão Tần cũng không ở đây, nếu như Tiểu Trường Bạch thật sự xảy ra chuyện gì, thì anh ấy thật sự muốn cho mình một tát.

Thẩm Mỹ Vân: "Nó bị viêm khớp xương do liên cầu khuẩn."

"Để tôi về nghĩ cách chuẩn bị một ít thuốc, để tiêm cho Tiểu Trường Bạch."

Chuyện này ——

Sĩ quan hậu cần nghe vậy thì hỏi lại: "Là sao cơ?"

"Nói đơn giản thì đây là bệnh nhiễm trùng do vi khuẩn gây ra."

Dĩ nhiên, cô cũng chỉ là gà mờ, cho nên chỉ có thể giải thích đại khái như thế.

"Anh ở lại đây canh chừng Tiểu Trường Bạch, tôi trở về lấy thuốc tới, bệnh của Tiểu Trường Bạch không thể kéo dài được."

Nói xong những chuyện này, Thẩm Mỹ Vân còn không quên đưa hạt dưa trong tay mình cho anh ấy: "Anh tách hạt dưa cho Tiểu Trường Bạch đi, nó thích ăn vỏ hạt dưa."

Sĩ quan hậu cần gật đầu một cái, không nhịn được mà hai mắt ngấn lệ: "Mỹ Vân ơi, cô quay về một cái, là như tâm phúc của tôi trở về vậy đó."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Cô không muốn nói chuyện với sĩ quan hậu cần có nước mắt lưng tròng.

Sau khi ra khỏi trại nuôi heo, cô chạy thẳng tới về nhà. Lúc cô về đến nhà, Quý Trường Tranh đã dọn dẹp xong hết tất cả đồ trong nhà.

Họ đã mang rất nhiều thứ từ Bắc Kinh về, trong đó có hầu hết mọi thứ là đồ ăn thức uống.

Có một ít sẽ mang đến cho chị dâu ở khu nhà dân, đều là người ở chung một chỗ, như vậy sẽ duy trì mối quan hệ qua lại giữa họ.

Tuy nhiên, bây giờ không có thời gian để lấy nó.

Sau khi Quý Trường Tranh sắp xếp xong tất cả những việc này, ông Quý và bà Quý cũng đi theo hỗ trợ, công việc cũng gần như đã hoàn thành.

Họ tìm một cái ghế nằm rồi nằm xuống, thời điểm họ tới Mạc Hà tỉnh Hắc đã là năm, sáu giờ chiều rồi, trời không có nắng nóng như ở Bắc Kinh.

Ngược lại, ở đây có những làn gió mát mẻ thổi tới, gió hoàn toàn không mang theo hơi nóng.

Đó là loại nhiệt độ cực kỳ dễ chịu.

Bà Quý không nhịn được thở dài nói: "Cảm giác như nơi ở trong quân đội ở bên này thấp hơn ở Bắc Kinh của chúng ta, ít nhất phải năm sáu độ trở lên."

Thời điểm bà ấy ở Bắc Kinh mặc đồ tay ngắn, cũng nóng đến đổ mồ hôi, còn ở đây mặc đồ tay ngắn không chỉ không bị nóng, mà gió thổi lâu, đang khiến cho người ta muốn mặc thêm áo khoác.

Quý Trường Tranh: "Ở đây sáng sớm và chiều tối nhiệt độ chênh lệch rất lớn."

Bà Quý nằm nghỉ ngơi không muốn động đậy: " Chờ mẹ nghỉ ngơi khỏe lại, thì một hồi con dẫn mẹ đến phòng tiếp khách đi."

Lúc này thật sự bà ấy không muốn cử động.

Ngồi xe một ngày một đêm khiến cho người ta mệt mỏi đến đầu ngón chân cũng muốn được nghỉ ngơi.

Quý Trường Tranh cũng không gấp.

"Công việc của Mỹ Vân rất cực khổ sao?"

Bà Quý mới vừa hỏi xong, thì Thẩm Mỹ Vân đẩy cửa viện, tiến vào, cô cười một tiếng: "Dạ khá tốt, không tính là khổ cực."

Cô chỉ cần góp sức vào những thời điểm quan trọng, không đến lượt cô làm những việc như cho heo ăn, dọn dẹp ngày thường.

Bà Quý không ngờ Thẩm Mỹ Vân lại về vào lúc này.

Bà ấy chào hỏi: "Mỹ Vân con tan làm rồi hả?"

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Dạ chưa, trại nuôi heo có heo bị bệnh, con trở lại lấy thuốc." Nói xong thì vội vàng đi tìm Miên Miên.

"Miên Miên đâu rồi?"

"Ở chỗ này."

Miên Miên tránh ở bên trong phòng nghỉ ngơi, đang nằm ở trên giường lăn lộn. Nghe thấy tiếng nói của mẹ thì lập tức chạy đi ra, Thẩm Mỹ Vân kéo cô bé đi vào: "Đi thôi, con tìm thuốc với mẹ, thuốc kia lúc trước là con cất."

Miên Miên le lưỡi một cái: "Dạ mẹ."

Sau khi đi vào phòng, Thẩm Mỹ Vân mở tủ ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp bằng gỗ, bên trong hộp toàn bộ đều là thuốc men.

Đương nhiên là từ bên trong Bào Bào lấy ra, nhưng sẽ nói với bên ngoài là lấy từ Thẩm Hoài Sơn.

Thẩm Mỹ Vân chọn mấy ống Ceftizoxime, sau đó cô muốn tìm ống tiêm, nhưng lại không có, cô nghĩ đến lúc chuẩn bị thuốc ở nhà, bọn họ chỉ có loại thành phẩm này.

Bác sĩ Tần lại không có ở đây.

Cô cũng không biết cách tiêm thuốc.

Sau khi suy nghĩ, cô quyết định thay thế Ceftizoxime dạng tiêm sang Ceftizoxime dạng viên uống, tuy hiệu quả của đường uống không nhanh bằng đường tiêm.

Nhưng mà họ cũng không còn cách nào khác.

Sau khi lấy thuốc xong, cô cất hộp thuốc bằng gỗ, chuyện này khiến cho Miên Miên không nhịn được hỏi: "Mẹ không cầm theo sao?"

Lời này tựa hồ chỉ có Thẩm Mỹ Vân mới có thể nghe hiểu.

Thẩm Mỹ Vân lắc đầu một cái: " Không cần, tạm thời như vậy là đủ rồi, nếu như không đủ mẹ sẽ nhờ Miên Miên tới hỗ trợ."

Cô tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.

Sau khi lần nữa đến chuồng heo, thì cô trực tiếp bỏ thuốc Ceftizoxime trộn vào bên trong thức ăn của heo, rồi đút cho Tiểu Trường Bạch ăn.

Về phần hiệu quả có tốt hay không, Thẩm Mỹ Vân cũng không xác định được.

Cô chỉ có thể nói rằng cô nuôi lợn theo kiến thức trong sách, trên thực tế chính cô cũng là một người ngoại đạo.

Trong lúc trời xui đất khiến mà đi lên con đường nuôi heo.

Người khác còn tưởng cô là người chuyên nghiệp, trên thực tế khụ, một người ngoại đạo như cô không dám để cho người ngoài biết.

Đợi sau khi đút cho Tiểu Trường Bạch ăn hết thuốc.

Sĩ quan hậu cần nhìn cô với ánh mắt sùng bái: "Mỹ Vân à, trại nuôi heo này thật sự không có cô là không được mà."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới mà.

Liên tiếp ba ngày cho Tiểu Trường Bạch dùng Ceftizoxime, sau đó cô lại cho thêm thuốc giảm đau, thì cô phát hiện cục u trên khớp của Tiểu Trường Bạch đã nhỏ đi khá nhiều.

Ngay cả tinh thần cũng tốt.

Đến khi ngày thứ bảy, Tiểu Trường Bạch đã hoàn toàn sinh long hoạt hổ, chuyện này khiến cho Thẩm Mỹ Vân cũng thở phào.

Nguy hiểm thật sự, cửa ải này cuối cùng cũng đã qua.

Nhưng mà sĩ quan hậu cần lại không giống vậy, anh ấy nhìn thấy Tiểu Trường Bạch vui vẻ chạy giỡn ở trong chuồng heo, thì anh ấy lần nữa thở dài nói: "Quyết định chính xác nhất của tôi, chính là đào cô đến đây."

"Mỹ Vân à, cô thật sự là chuyên gia ở giới nuôi heo đó."

Thẩm Mỹ Vân: "..."

Không muốn nói chuyện với sĩ quan hậu cần, nên cô ấy dữ liệu và xem xét tất cả các điều kiện tăng trưởng của heo con trong giai đoạn này.

Cô chỉ vào hai con heo con đang lớn rất nhanh và nói: "Nhốt hai con này riêng với nhau."

Khoảng cách tăng trưởng của heo con hơn hai tháng tuổi ngay lập tức được nới rộng.

Một số thì gầy, nhưng hai con bị Thẩm Mỹ Vân chỉ ra, thì thân thể của nó rất mập mạp, đầu cũng rất to.

Sĩ quan hậu cần gật đầu một cái, tỏ ý cho Lý Đại Hà nhận lấy: "Sau đó thì làm như thế nào?"

Thẩm Mỹ Vân: "Nuôi hai con heo con mà riêng biệt với nhau, ngoài ra tiếp tục ghi số liệu của những con con con còn lại như bình thường."

"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra —— "

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lý Đại Hà đang đón lấy hai con heo nhỏ: "Chúng hẳn là hai con mạnh nhất trong lứa này, nếu sau sáu tháng phối giống thì hai chúng nó sẽ được ưu tiên."

Nói cách khác, hai con này rất có thể là lứa heo giống mới.

Vừa những lời này, sĩ quan hậu cần và Lý Đại Hà cảm thấy rét cả người: "Biết rồi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai chúng nó."

"Không cần, cứ nuôi như những con heo con khác là được, chẳng qua nuôi riêng lẻ, để có thể ghi chép số liệu tốt hơn."

Đợi sau khi thống kê xong, Thẩm Mỹ Vân liền mang theo số liệu về nhà.

"Được rồi, ở đây làm phiền cậu nhé Đại Hà, tôi tan làm đây."

Mắt thấy đã năm giờ rưỡi, cô phải đi đón Miên Miên tan học. Lý Đại Hà cũng biết bình thường giờ này Thẩm Mỹ Vân sẽ tan làm nên anh gật đầu một cái: "Yên tâm đi, chị dâu."

Thẩm Mỹ Vân cởi quần áo bên ngoài, đi tới chỗ vòi nước để rửa tay.

Sau đó cô rời khỏi trại nuôi heo với sĩ quan hậu cần.

Tuy nhiên sĩ quan hậu cần không giống cô, Thẩm Mỹ Vân đi đón con, mà sĩ quan hậu cần thì đi đến phòng ăn, tiếp tục một phần việc khác.

Thật là!

Mới có mấy tháng, mà tóc bạc trên đầu sĩ quan hậu cần tăng lên nhiều đến nỗi có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Anh bận rộn như thế, có được gấp đôi tiền lương không?"

Thẩm Mỹ Vân cười hỏi.

Nhìn thấy bước chân vội vàng của sĩ quan hậu cần, có lẽ anh ấy thật sự muốn được gắn thêm bánh xe ở dưới chân.

Sĩ quan hậu cần xùy một tiếng: "Đương nhiên là tôi cũng muốn như vậy, nhưng mà lãnh đạo cũ lại không chịu phản ứng gì với tôi cả."

Anh ấy bóp trán: "Quên đi, quên đi, tôi đến đây vì tổ chức tỏa sáng, nói tiền làm tổn thương tình cảm."

"Dẫu sao, có vài người có một số việc, cho dù có tiền hay không cũng phải đi làm."

Thẩm Mỹ Vân nghe anh ấy nói như vậy, thì giơ ngón tay cái lên với anh ấy, nói: "Lợi hại."

Sau khi tạm biệt đối phương, trước đến trường học, thì cô đến hợp tác xã cung ứng trước, thì tình cờ hợp tác xã cung ứng vừa mang vào một nhóm kẹo hồ lô.

Mỗi một xâu được gắn ở trên cây rơm, mỗi xâu đều có màu đỏ tươi được bọc trong lớp đường trong suốt, khỏi phải nói cũng biết nó đẹp như thế nào.

Thẩm Mỹ Vân biết chắc chắn Miên Miên sẽ rất thích, cô liền hỏi: "Chị Cao, kẹo hồ lô có giá bao nhiêu tiền?"

Chị Cao cười một tiếng: "Năm phân tiền, không cần phiếu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện