Phủ tướng quân.
Chu Hồng Dạ bảo người hầu dâng trà cho Thôi Chí, Lương Huy, đoạn nói: “Các ngươi vừa thương lượng xong đã vội chạy đến chỗ ta làm gì?”
Thôi Chí thừa dịp hắn không chú ý, ngón tay nhẹ sờ vào mạch đập trên cổ tay hắn, Chu Hồng Dạ thấy động tác của của hắn cũng không nhúc nhích, nghiêng mắt nhìn: “Bắt ra được mạch gì rồi?”
Thôi Chí nhíu mày, “Ủa? Ngươi không bị gì hết à?”
Chu Hồng Dạ cười lạnh: “Vậy ngươi hi vọng ta bị gì?”
Thôi Chí mất tự nhiên ho khan, giờ đây ai mà không biết Thái tử điện hạ có ý với ngươi chớ? Nghe nói đêm qua tên này còn ngủ lại trong Đông cung của Thái tử, rồi sao không xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa hết vậy nè?
Chu Hồng Dạ đọc từ trong mắt của hắn ra trăm ngàn lời nói, mắt phượng nhướng lên, nhích đến gần hắn nói: “Ta ở lại Đông cung một đêm, sao có thể không xảy ra chuyện gì được?”
Thôi Chí kịp phản ứng, trợn mắt lên, sao nhìn không giống xảy ra chuyện gì hết vậy!!
Chu Hồng Dạ cười vỗ vỗ vai của hắn, “Ngươi biết thì tốt, nhưng đừng nói với ai nhé, Thái tử điện hạ cũng cần mặt mũi mà.”
“Hai người các ngươi đang nói chuyện gì vậy?” Lương Huy thấy hai người thì thầm, không khỏi tò mò hỏi.
Chu Hồng Dạ thấy mặt tên này ngây ngô thuần khiết, giúp hắn châm trà, “Không có gì, chẳng qua Thôi quân y hỏi ta thân thể này của hắn có thể luyện võ hay không thôi.”
Lương Huy ghét bỏ quan sát Thôi Chí từ trên xuống dưới, mạnh dạn đáp: “Không thể.”
Thôi Chí tổn thương nói không thành lời.
“Đúng rồi, các ngươi có biết chuyện Địch quốc đưa công chúa đến hoà thân chưa?” Lương Huy bắt đầu bát quái.
“Ừ, có nghe nói” Thôi Chí nháy mắt với Chu Hồng Dạ, “Hình như là để ý Thái tử điện hạ đó nha.”
Chu Hồng Dạ nhấp hớp trà, cười cười, không nói gì.
Ba người trò chuyện đôi ba câu, ngoài viện có hai người đi đến, Chu Hồng Dạ vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy Tiêu Phàm dẫn đầu, sau hắn còn có một thiếu niên môi hồng răng trắng, có vẻ chỉ mới mười hai mười ba tuổi.
Cả ba đứng dậy hành lễ với Tiêu Phàm, Chu Hồng Dạ gọi người hầu dâng trà nóng lên, mời hai người kia ngồi xuống, đoạn hỏi Tiêu Phàm: “Điện hạ, người này là?”
Tiêu Phàm ở quân doanh sinh hoạt thời gian dài cũng đã quen, căn bản không để ý thân phận của đôi bên, tuỳ ý nói: “Đây là đường đệ của ta, con trai của An Vương đã mất.” Hắn nói xong rất tự nhiên vươn tay cầm lấy chén của Chu Hồng Dạ uống một ngụm trà.
Lương Huy không để ý mấy, ngược lại Thôi Chí vừa nhìn thấy hành động này đã cười nham hiểm nhìn Chu Hồng Dạ.
“Bái kiến thế tử.”
Tiêu Thành Cẩn cười ngượng ngùng, “Các vị tướng quân, hôm nay ta mạo muội đến đến mong rằng Chu tướng quân đừng trách.”
Chu Hồng Dạ cười cười, “Thế tử nói quá lời.”
“Thành Cẩn, ta muốn trò chuyện mấy câu với Chu tướng quân, ngươi ở đây trò chuyện cùng với Lương Huy, Thôi Chí đi.” Tiêu Phàm nói xong vội đứng dậy, lôi Chu Hồng Dạ vào phòng.
Chu Hồng Dạ theo hắn vào phòng, ngồi xuống trên giường ngửa đầu nhìn Tiêu Phàm, “Ngươi muốn nói gì với ta?”
Tiêu Phàm cúi ngươi hôn lên môi hắn một cái, buồn bã nói: “Tối hôm qua huynh đá ta một cái bây giờ còn đau lắm.”
“Ngươi bị đao chém trúng cũng không thấy la đau, bị đá nhẹ một cái lại đau?”
“Ở trước mặt huynh, lúc nào nên đau thì đương nhiên phải đau.” Da mặt Tiêu Phàm lại dày thêm một chút rồi.
Chu Hồng Dạ không biết nói gì, đứng dậy đoạn bước ra ngoài, “Không có gì nói thì ta ra ngoài.”
Tiêu Phàm một tay ngăn hắn lại, “Công chúa Địch quốc hoàn toàn không có quan hệ gì với ta, huynh đừng nghe họ đồn bậy.”
Ánh mắt Chu Hồng Dạ khẽ động, “Ta biết.”
Tiêu Phàm ôm chặt lấy hắn, “Hồng Nghiệp ca, sao tối hôm qua huynh lại không đồng ý với ta vậy?”
Mặt Chu Hồng Dạ nóng lên, đẩy hắn ra, nhanh chóng đổi đề tài, “Sắp đến tiết thanh minh, ta muốn về Giang Lăng một chuyến.”
Mặt Tiêu Phàm lộ vẻ cô đơn, “Ta là Thái tử, không thể đi cùng huynh được.”
Chu Hồng Dạ vốn cũng không để ý chuyện này, “Ngươi còn phải xử lí chính sự, ta đi một mình là được rồi.”
Tiêu Phàm nắm tay của hắn, “Huynh vẫn chưa trả lời vấn đề vừa rồi của ta.”
Chu Hồng Dạ bất đắc dĩ, “Hôm qua chúng ta đều đang ở Đông cung.” Nếu như bị người ngoài biết được Thái tử cùng với thần tử ở Đông cung làm chuyện kia, sẽ tổn hại đến thanh danh của Thái tử.
“Vậy ý của huynh là nếu không phải Đông cung thì sẽ được?” Tiêu Phàm nói xong nhanh như chớp định ôm hắn lên giường.
“Tiêu Phàm!” Chu Hồng Dạ tức giận, “Còn người ở bên ngoài kìa, chúng ta ra ngoài đi.”
Tiêu Phàm thấy hắn nổi giận, đành phải từ bỏ ý nghĩ của mình, theo bước Chu Hồng Dạ vào trong viện.
Ánh mắt gian xảo của Thôi Chí dạo trên mặt hai người một vòng, bắt đầu cười he he.
“Thái tử ca, Chu tướng quân.” Tiêu Thành Cẩn cười lên lộ ra hàm răng trắng noãn, giống như một con cừu con, rất đáng yêu.
Đám người hàn huyên nửa ngày, Tiêu Phàm bèn dẫn Tiêu Thành Cẩn đi, Thôi Chí và Lương Huy cũng nhanh chóng về nhà, trong phủ phút chốc chỉ còn lại một mình Chu Hồng Dạ.
Kinh thành ồn ào náo nhiệt, nhưng sự náo nhiệt này vốn không thuộc về hắn, chỉ có lúc ở biên quan, hắn mới không cảm thấy tịch mịch.
Ngồi ở trong viện yên lặng uống xong ly trà, Chu Hồng Dạ quay người về phòng, vừa chuẩn bị đóng cửa, cửa phòng chợt bị ai đó đẩy mở từ bên ngoài, khuôn mặt tuấn tú bất ngờ xuất hiện trước mặt.
“Chẳng phải ngươi hồi cung rồi sao?” Chu Hồng Dạ kinh ngạc hỏi.
Tiêu Phàm chen vào phòng, đóng cửa phòng lại, “Ta lừa bọn họ đi thôi, miễn cho bọn họ đến chiếm dụng thời gian của huynh.”
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên đặc dính.
Chu Hồng Dạ rũ mắt, bỗng dưng cười khẽ một tiếng, “Hồi cung trễ, Hoàng thượng có trách tội ngươi không?”
Tiêu Phàm đưa tay nâng cằm hắn lên, cúi đầu hôn xuống, “Hôm nay trước khi xuất cung ta đã bẩm rõ với hoàng thúc, tối nay sẽ nghỉ ngơi ở phủ tướng quân.”
Nến đỏ trên bàn chảy cạn, vầng trăng trầm mình sau núi Tây.
Thiên Gia năm thứ mười hai, Thiên Gia đế tuyên bố thoái vị, Thái tử Tiêu Phàm đăng cơ, năm sau đó, đổi niên hiệu thành Vĩnh Xương.
Vĩnh Xương năm đầu tiên, Trường đức hầu Tưởng Lăng lúc ở biên quan bị địch tập kích bất ngờ, Hộ quốc công Trần Phong vì bảo vệ hắn nên bản thân bị thương nặng, bất đắc dĩ phải về kinh dưỡng thương, sau đó trao trả lại binh quyền.
Địch quốc nghỉ ngơi lấy sức được mấy năm lại bắt đầu rục rịch không yên.
Vĩnh Xương đế từng ở quân doanh biên quan hai năm, đối với Địch quốc hung hăng ngang ngược cực kì tức giận căm ghét, trước đó thấy bọn chúng yên lặng được bốn năm, giờ đây lại giở thói ngang ngược ám sát Trường đức hầu, còn mưu toan lần nữa xâm lăng phía nam, lập tức ra lệnh cho Đại tướng quân Chu Hồng Dạ khởi binh ra biên quan kháng địch.
Chu Hồng Dạ vốn là đệ tử của Trường đức hầu, mưu trí rất cao, võ nghệ phi phàm, nhanh chóng công phía được rất nhiều thành trì của Địch quốc, một đường tiến thẳng thế như chẻ tre. Địch nước hết cách, đành phải lần nữa cầu hoà.
Vĩnh Xương đế cười lạnh một tiếng, chỉ nói ngắn gọn, trừ phi chấp nhận cắt đất cầu hoà, nếu không thì chuẩn bị diệt quốc đi.
Đối mặt với binh lực lớn mạnh của Tiêu quốc, Địch nước đành phải chấp nhận hạ mình lùi lại, cắt bỏ một số thành trì ở biên cương dâng lên, cầu xin được một góc an bình.
Đại tướng quân Chu Hồng Dạ đánh thắng trận khải hoàn về triều, Vĩnh Xương đế đích thân đến cửa thành nghênh đón, mở tiệc lớn trong cung đón tiếp.
Sau khi ăn uống linh đình một phen, Đại tướng quân được kính rượu nhiều nên hơi quá chén, Hoàng thượng lấy làm thương tiếc cho người đỡ về trong điện nghỉ ngơi, Hoàng thượng bảo quần thần ý ăn uống, còn mình thì rời khỏi đại điện trở về tẩm cung.
Chu Hồng Dạ bị chuốc quá chén lúc này đang ngồi trong tẩm cung của Hoàng thượng, tinh thần minh mẩn uống trà xanh thượng hạng được người hầu dâng lên, nhìn thấy Tiêu Phàm bước vào, chỉ ngước mắt nhìn hắn một cái, không hành lễ cũng không nói gì.
Tiêu Phàm mấy năm nay càng trở nên cao lớn anh tuấn, khuôn mặt lạnh lùng tự mang nét uy nghi của Hoàng thất, chỉ là tất cả mọi uy nghiêm ở trước mặt Chu Hồng Dạ đều biến thành dịu dàng và cẩn trọng hết mực.
“Mấy ngày xuất chinh ta rất lo cho huynh.” Tiêu Phàm ôm hắn, thấp giọng nói.
Chu Hồng Dạ nhíu mày, “Nghe nói thiên kim nhà Lý thừa tướng là hoàng hậu hợp cách mà quần thần chọn cho ngươi?”
Tiêu Phàm thấp giọng cười, “Ai có thể phù hợp hơn huynh chứ? Chỉ là huynh mãi không chịu đồng ý với ta, huống hà ta cũng không nỡ để huynh bị mấy tên kia lấy ngòi bút làm vũ khí nói ra nói vào huynh, trước đây ta đã nói rồi, Hoàng thúc làm được thì ta cũng có thể làm được.”
“Vậy trăm năm sau thì sao?”
Tiêu Phàm biết hắn đang hỏi chuyện người thừa kế, nghe vậy cười nham hiểm ôm lấy hắn đặt xuống trên long sàng, thoắt cái đè lên trên, “Chuyện này ấy hả, chi bằng tướng quân nỗ lực thêm chút, giúp trẫm sinh một đứa nhé?”
Chu Hồng Dạ đối với mấy lời thô thiển kiểu này của Hoàng đế bệ hạ đã miễn dịch, đáp lại: “Vi thần có mang thai được hay không, còn phải xem xét năng lực của hoàng thượng nữa.”
Màn lụa thơm buông xuống, y phục rơi vãi xuống sàn điện bóng loáng, hai ngươi như cá gặp nước vui thích quấn quýt đến nửa đêm, tóc bết trên trán Chu Hồng Dạ ướt đẫm nằm trong ngực Tiêu Phàm, trên người đầy vết đỏ ái muội, mắt phượng khép hờ, đuôi mắt phủ lên một tầng hoa đào.
Tiêu Phàm vươn tay đè lên phần bụng bằng phẳng của hắn, nhíu mày, “Hình như trẫm vẫn chưa đủ cố gắng.” Nói dứt lời đã định tiếp tục cày cấy.
Chu Hồng Dạ quét mắt nhìn hắn một cái, “Thần mệt.”
Tiêu Phàm đành phải dừng lại động tác, giúp hắn vén lại mái tóc tán loạn, nhích đến gần bên tai người trong lòng, ” không còn động tác, thay hắn sửa sang tóc tán loạn, xích lại gần hắn bên tai, “Qua thêm vài tháng nữa Hoài Vương sẽ thành thân, đến lúc đó để phu thê hai người họ sinh nhiều thêm mấy đứa là được rồi.”
Hoài Vương chính là Tiêu Thành Cẩn, Tiêu Phàm định để Tiêu Thành Cẩn sinh con xong thì nhận làm con thừa tự.
Chu Hồng Dạ nhếch khóe miệng, nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
Vĩnh Xương năm thứ hai, Hoài Vương Tiêu Thành Cẩn thành thân, Vĩnh Xương đế đích thân đến chúc mừng.
Vĩnh Xương năm thứ tư, Hoài Vương phi sinh hạ được một người con trai, được phong làm Hoài Vương thế tử.
Vĩnh Xương năm thứ sáu, Hoài Vương phi lại sinh thêm được một người con trai nữa, Vĩnh Xương đế vừa gặp đã yêu thích, hết lòng thương yêu, tự mình đặt tên là Tiêu Tuân, thường đưa vào trong cung để bên cạnh dạy dỗ chăm sóc.
Vĩnh Xương năm thứ hai mươi hai, Tiêu Phàm lập Tiêu Tuân làm thái tử, ban thưởng cho ở Đông cung.
Vĩnh Xương năm thứ hai mươi bốn, Vĩnh Xương đế gấp không chờ được tuyên bố thoái vị, trực tiếp trao lại hoàng vị cho Tiêu Tuân thái tử năm nay sắp tròn mười tám, ngay trong đêm thúc ngựa rời khỏi kinh thành.
Mưa xuân như tơ, biến thành Giang Lăng non nước hữu tình thành một bức tranh thuỷ mặc, xinh đẹp vô ngần.
Một chiếc xe ngựa lái về phía sơn cốc phía ngoài thành Giang Lăng, dừng bên ngoài sơn cốc, một nam nhân trông có vẻ hơn ba mươi tuổi bước xuống xe ngựa, sau đó quay người vươn tay ôm thêm một người khác xuống xe.
“Tiêu Phàm, ngươi già mà không đứng đắn!” Chu Hồng Dạ vẫn như cũ không thay đổi nhiều, nếu không nhìn thấy phần đuôi mắt có thêm vài đường vân mờ nhạt.
Tiêu Phàm buông hắn xuống, “Ta mới hơn bốn mươi, sao lại già được? Ta còn muốn sống đến một trăm tuổi, đến lúc đó huynh lại nói mấy lời này cũng không muộn.”
Chu Hồng Dạ không trả lời hắn vấn đề này, nhìn về phía cửa sơn sốc, “Lão thánh nhân và Định quốc công vẫn luôn ở đây sao?”
Tiêu Phàm lắc đầu, “Cũng không phải ở mãi nơi này, đã qua nhiều năm rồi, hẳn là bọn họ cũng đã ngao du khắp Tiêu quốc, nghe nói lúc nào mệt mỏi thì lại quay về đây nghỉ ngơi, lần này là chúng ta may mắn đuổi kịp họ thôi.”
“Vậy vào trong gặp chút đi.” Chu Hồng Dạ dứt lời đã cất bước vào trong cốc.
Hai người xuyên qua một rừng trúc mát mẻ, chợt thấy trước mặt suối nước róc rách chảy, một toàn biệt viện tinh xảo xuất hiện, trước gian nhà bên dòng suối, có hai nam nhân thong thả cầm cần câu câu cá.
Tiêu Phàm cùng cùng Chu Hồng Dạ thả nhẹ bước chân đến phía sau bọn họ, mãi đến khi cần câu của Tiêu Cư Mạo giật một cái, một con cái giãy đành đạch rơi xuống trên bờ, hắn vui vẻ cười lên, “Thời Quan, ta câu được cá trước ngươi nhé, ha ha.”
Đàm Thời Quan cưng chiều nhìn hắn, “Ừm, ngươi lợi hại.”
Tiêu Phàm nhìn thấy hai người họ, trong lòng bùi ngùi mãi thôi, đã nhiều năm như vậy mà Hoàng thúc vẫn phong hoa như cũ, tình cảm với Nhị thúc cũng càng ngày càng sâu đậm.
Tiêu Cư Mạo để Đàm Thời Quan nhặt cá câu được bỏ vào trong thùng gỗ, ném cần câu nhìn về phía Tiêu Phàm và Chu Hồng Dạ, cười nói: “Biết các ngươi hôm nay sẽ tới, ta đặc biệt câu một thùng cá, tối nay chúng ta sẽ ăn ngư yến.”
Trong cốc không có ai khác, Tiêu Phàm không khỏi thắc mắc, “Hoàng thúc, ai xuống bếp ạ?”
Tiêu Cư Mạo đưa tay vỗ vỗ bả vai Đàm Thời Quan, “Nhị thúc ngươi mấy năm nay trù nghệ vươn xa, tối nay có dịp để các ngươi nếm thử rồi, Tiểu Phàm nhớ theo sau học hỏi đi.”
Tiêu Phàm nhìn trên khuôn mặt hoàng thúc chưa khắc nhiều gian nan vất vả, lại nhìn qua mặt Chu Hồng Dạ, cảm thấy mình nhất định phải học hỏi Nhị thúc thật nhiều, nuôi Hồng Nghiệp ca thật trắng trẻo mập mạp, mạnh mẽ gật đầu, “Ta sẽ cố gắng học!”
Tối đến lúc ăn cơm, Tiêu Phàm quả nhiên đối với năng lực trù nghệ của Đàm Thời Quan phục sát đất, quyết định bái Đàm Thời Quan làm sư phụ, cẩn thận nghiên cứu trù nghệ.
Hôm sau, hắn tràn đầy phấn khởi chạy đến suối nước bắt thêm vài con cái, định dựa theo cách Đàm Thời Quan nói làm thử vài món, kết quả thiếu chút nữa đốt trụi căn bếp.
Thế nhưng Tiêu Phàm là ai chứ? Hắn sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy? Thất bại tiếp tục hết lần này đến lần khác, nhưng mà, đúng thực là không thành công được lần nào.
Đàm Thời Quan không nỡ nhìn phòng bếp, trầm mặc giây lát, cuối cùng kết luận: “Huyết mạch Tiêu gia các ngươi đại khái là không có thiên phú trên phương diện này rồi.”
Tiêu Cư Mạo nhớ lại mấy lần ‘học tập’ trước kia của mình, vỗ vỗ Tiêu Phàm còn đang ỉu xìu, thâm sâu nói: “Cho nên mới nói, chúng ta là trời sinh hưởng phúc, cứ ngồi chờ ăn ngon là được.”
Chu Hồng Dạ bất đắc dĩ, không nỡ nhìn dáng vẻ áy náy của Tiêu Phàm, bèn nói mình sẽ theo Đàm Thời Quan học tập, Đàm Thời Quan nhìn phòng bếp vừa mới lau dọn xong, cố gắng đáp ứng.
Kết quả đúng thật rất bất ngờ, Chu Hồng Dạ thực sự có thiên phú, dạy một lần đã biết, làm lại rất thành thạo, Đàm Thời Quan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Cư Mạo dựa vào bên cạnh hắn, nắm chặt tay của đối phương, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
_______Kết Thúc Toàn Văn_______
Tác giả có lời muốn nói: Chính thức hoàn thành, tung bông ~ Cảm ơn mọi người đã bên cạnh bầu bạn cho đến tận đây, cúi đầu ~
Editor: Ờm, nói chung là lương tâm cắn rứt quá, edit mà bỏ PN giữa chừng tui cảm thấy như kiểu bỏ con giữa chợ ấy, nên thôi vẫn ngồi edit hết luôn cho mọi người nè. Ai thích đọc của CP nào thì cũng đều có để mà đọc nhá. Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng tui trong suốt hơn 1 năm qua :))))