Tưởng Lăng ngồi trong trướng, bên cạnh có hai tên lính đang trông coi, hai người dưới đất dường như đã tỉnh lại, vừa mở mắt đã phát hiện mình đang bị trói, lập tức giật thót.
Hai người nhìn thấy bên cạnh còn có hai tên tính Tiêu quốc, thận trọng liếc nhau, vờ hỏi: “Vị quân gia này, sao tiểu nhân lại ở đây vậy ạ?”
Binh lính không trả lời, ngay cả ánh mắt cũng không nhúc nhích, cứ thẳng tắp như pho tượng đứng đấy.
Hai người không biết làm sao, đành phải đưa mắt nhìn Tưởng Lăng: “Vị công tử này, sao chúng ta lại bị bắt đến đây vậy?”
Tưởng Lăng liếc hắn một cái, ra vẻ ngây thơ nói: “Ta cũng không biết.”
Hai người cũng cạn lời: “Vậy sao ngươi lại ở đây?”
Tưởng Lăng cười thân thiện, “Ta đến gặp người trong lòng á.” Này là nói thật, nhưng chắc chắn sẽ không ai tin, ngay cả binh lính vốn bất động như núi cũng dùng ánh mắt kinh dị nhìn hắn một cái.
Đến quân doanh để gặp người trong lòng? Ai tin cho nổi!
Không bao lâu sau bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Tưởng Lăng ngưng thần lắng nghe, bất ngờ đứng bật dậy, hai mắt như phát sáng, cũng mặc kệ ánh mắt nghiêm nghị đang trừng mình của hai binh lính, nhìn chằm chằm màn trướng.
Sau một khắc, màn trướng bị vén lên, bước vào đầu tiên là Trần Phong, Tưởng Lăng lập tức vọt tới nhào vào trong ngực hắn, kêu lên một tiếng.
Trần Phong thoáng cái thấy có người xông đến đang định tránh đi. Kết quả liếc nhìn lại thấy khuôn mặt quen thuộc, nháy mắt ngơ người đứng yên một chỗ, biểu cảm nghiêm túc trên mặt cũng nứt ra, sau đó rất vững vàng quen thuộc đón lấy Tưởng Lăng, ôm chặt.
Bước vào sau là Tào Chính và Phạm Huy thấy cảnh này, so với tướng quân nhà mình thì biểu cảm trên mặt lập tức rách luôn.
Trần Phong có rất nhiều lời muốn hỏi Tưởng Lăng, nhưng do đây không phải lúc, bèn ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Đợi một chút, ta giải quyết chính sự đã.”
Tưởng Lăng nghe xong cũng không định rời khỏi ngực hắn, chỉ hơi dịch sang một bên tiếp tục tựa vào, hốc mắt ửng đỏ.
Trần Phong cho dù đau lòng cho Tưởng Lăng đường đi vất vả, cho nên cũng để mặc đối phương tựa trong ngực mình, ánh mắt nam nhân đáp xuống trên hai người dưới đất, hỏi Tào Chính: “Ngươi nói là bọn chúng?”
Tào Chính gật đầu, bước lên xốc cổ áo hai tên kia, lộ ra hình xăm ở bả vai: “Hầu gia, tướng quân, ngài xem.”
Trần Phong và Phạm Huy tập trung nhìn lại, đây chẳng phải là hình vẽ của cỏ Ngân à? Có thể xăm hoa văn này lên bả vai không phải thám tử Địch quốc thì còn ai nữa?
Nhưng mà, hắn nhìn thoáng qua Tưởng Lăng đang đu trên người Trần Phong, hỏi Tào Chính: “Sao ngươi lại giam hắn với công tử này chung một chỗ?
Tào Chính kể lại chuyện ban sáng, Trần Phong biết rõ tính cách Tưởng Lăng, biết hắn sẽ không tùy tiện làm ẩu, nhưng Phạm Huy lại cảm thấy kì lạ, không khỏi hỏi: “Vị công tử này sao lại muốn hạ độc bọn chúng vậy?”
Tưởng Lăng nói: “Ta nghe bọn hắn nói muốn trộm ngựa của ta, nên muốn cho chúng một bài học. Thuốc kia không có hại, chỉ là nôn mửa rồi ngất xĩu thôi.” Thuốc này là hắn cố ý làm ra để phòng thân.
Trần Phong và Phạm Huy liếc nhìn nhau, hỏi: “Ngươi kể từ đầu đến cuối kĩ càng ta nghe thử.”
Tưởng Lăng bèn kể lại chuyện tối qua hắn bắt gặp cho họ nghe, sau đó mới hỏi: “Thế nào?”
Trần Phong vỗ vỗ vai của hắn, mỉm cười, “Làm rất tốt, Tào giáo úy, ngươi dẫn hắn đến doanh trướng của ta, ta và Phạm tướng quân sẽ thẩm vấn hai gã này.”
Tào Chính nghe vậy nhanh chóng mời Tưởng Lăng về doanh trại Trần Phong.
“Tào giáo úy” Tưởng Lăng gọi Tào Chính đang định đi lại, khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ mang ý cười, “Ngựa của ta còn ở khách điếm.”
Tào Chính nghĩ thầm ngươi này có quen biết với Uy viễn hầu, hẳn là không có hiềm nghi gì, thế là gật đầu: “Ta lập tức bảo người dẫn nó đến.”
Sau khi hắn đi, Tưởng Lăng đứng dậy đi dạo, nhìn doanh trướng đơn sơ mà Trần Phong đang ở, dạo một hồi mệt bèn nhào lên giường gỗ đặt trong một góc, vui mừng nhắm mắt lại.
Rốt cục cũng gặp được Trần Phong rồi! Không uổng công hắn vất vả hữu kinh vô hiểm lặn lội đến đây.
Không biết qua bao lâu, hắn mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong chăn ấm, hơn nữa còn bị ai đó ôm chặt trong ngực.
Tưởng Lăng vừa động đậy, nam nhân đang ôm hắn cũng mở mắt, ánh mắt chạm vào nhau, Trần Phong cười cười: “Tỉnh rồi thì đi ăn cơm với ta.”
Tưởng Lăng mặc dù đói nhưng vẫn muốn ở cùng với Trần Phong hơn, cho nên không đáp lời, nằm yên lặng ngắm nam nhân trước mặt.
Trần Phong không biết đã dẫn binh đánh trận bao lâu, đêm qua Địch quốc bất ngờ lui binh, hắn còn đang suy nghĩ xem trong này có âm mưu gì không, không ngờ hôm nay lại bắt được hai tên thám tử, hơn hết là gặp được người trong lòng nhớ mong bao ngày.
Sau khi thẩm vấn thám tử hắn bèn cùng Phạm Huy tương kế tựu kế, sau khi sắp xếp xong xuôi mới trở về doanh trướng, bước vào đã thấy Tưởng Lăng không đắp chăn nằm trên giường ngủ say, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng, vừa hay hắn cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, bèn leo lên giường nằm ôm Tưởng Lăng cùng ngủ.
Người trong ngực vừa động đậy, hắn cũng tỉnh dậy.
“Chưa muốn ăn, hai tên kia thế nào?” Tưởng Lăng tựa đầu vào ngực hắn, đoạn nói: “Thuốc ta hạ không có nghiêm trọng đâu, thật đấy.”
Trần Phong hôn lên trán hắn một cái, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng, “Lần này ngươi lại lập công lớn rồi, muốn thưởng gì?”
Tưởng Lăng nghe vậy, chôn đầu trong ngực nam nhân lầm bầm nửa ngày, mới ló đầu ra ấp a ấp úng nói: “Muốn.. ừm.. ngươi.”
Trần Phong thấy tai đối phương lộ ra ngoài dần đỏ lên nhịn không được cười ra tiếng, cách lớp chăn quấn trên người Tưởng Lăng nhích lại gần, ép sát vào người hắn, một tay nâng đầu đối phương cúi xuống triền miên, hai người dây dưa đến khi Tưởng Lăng nghẹn đỏ mặt sắp hết hơi mới bèn buông hắn ra.
Nhìn cánh môi bị hôn đỏ ửng, ánh mắt Trần Phong tối dần, thấp giọng nói: “Ta cũng rất muốn ngươi, rất muốn rất muốn.”
Tưởng Lăng cười khanh khách.
“Hầu gia, đã sắp xếp trong thành theo như dặn dò của ngài.” Phó tướng ở ngoài trướng bẩm báo.
Trần Phong lên tiếng đáp lại, sau đó dỗ Tưởng Lăng dậy, “Chúng ta cùng ăn cơm, hai ngày nữa hẳn sẽ có trận chiến ác liệt cần đánh, lúc đó ngươi ở lại đây đợi ta đừng đi lung tung.”
Tưởng Lăng không nói gì, vừa nghe Trần Phong dặn dò vừa theo hắn đến nhà ăn.
Phạm Huy đang ăn cơm, vừa nhìn thấy hai người đã chạy tới chào hỏi một tiếng. Hắn vốn đang nghi ngờ quan hệ của hai người, giờ đây nhìn lướt qua cánh môi sưng đỏ của Tưởng Lăng, trong lòng lập tức xác định, lén lút nháy mắt ra hiệu với Trần Phong, cười ranh mãnh.
Trần Phong không để ý tới hắn, nhưng vẫn giới thiệu Tưởng Lăng với hắn, Tưởng Lăng nghe giới thiệu xong ngoan ngoãn chào một tiếng.
Cơm nước xong xuôi, hai người trong tiếng cười đầy tâm cơ của Phạm Huy về doanh trướng nghỉ ngơi.
“Đợi trận chiến này kết thúc ta sẽ đích thân đưa ngươi về kinh thành.” Trần Phong rót một chén nước ấm đưa cho hắn.
Tưởng Lăng nhận lấy uống một ngụm, không vui nói: “Ta tới đây để sung quân, không phải đi du ngoạn, chiều nay ta thấy rất nhiều binh lính đang phụ giúp làm việc ngoài kia, ngày mai ta sẽ đến đó giúp.”
Trần Phong thở dài, “Bây giờ ngươi sung quân cũng chỉ có thể bắt đầu từ cấp bậc nhỏ nhất, lại còn muốn ra chiến trường, ta không yên tâm.”
Tưởng Lăng hừ một tiếng, “Ngày trước ngươi có thể, sao ta lại không thể? Vả lại, ngươi vừa nói lần này ta lập công lớn, nếu ra chiến trường giết được thêm mấy tên địch, vậy phải chăng là sẽ được thăng lên vài bậc không?”
“Ngươi là người mới, cho dù thăng lên đi nữa thì họ làm sao phục ngươi?” Trần Phong không phải không tin năng lực của hắn, là do không nỡ để hắn chịu khổ, lại đối mặt với nguy hiểm rình rập.
Tưởng Lăng hất mặt, “Bằng không chúng ta cược đi, cược ta trong vòng hai tháng có thể thu phục được lòng quân, được không?”
Trần Phong thấy ý hắn đã quyết đành không ngăn cản nữa, dù sao đến lúc đó có việc gì hắn sẽ che chở cho Tưởng Lăng, lại thêm người này vốn thông minh, hẳn là sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng.
“Được thôi, cược gì?”
“Người thua sẽ phải đồng ý với người thắng một chuyện.”
Trần Phong đương nhiên không có ý kiến, chẳng qua chuyện sung quân thì đợi hai ngày nữa lại bàn, hiện tại thế cục rối ren, Tưởng Lăng lại vừa bôn ba đường dài đến chưa quen thuộc với phương thức tác chiến, không thể tùy tiện ra chiến trường.
Chiều hôm sau, Tưởng Lăng từ trên bàn của Trần Phong lấy ra một quyển binh thư, bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu, ban ngày theo binh lính bên ngoài tập trận, cứ chốc chốc lại liếc nhìn sang bóng dáng cao lớn mạnh mẽ đang đứng trên cao.
Trời chiều dần buông, sắc cam rơi xuống trên nửa gương mặt nhễ nhại mồ hôi của nam nhân, Tưởng Lăng cảm thấy cảm xúc trong người sắp mất khống chế.
Đêm hôm đó, Trần Phong vừa tắm xong trở về doanh trướng, thấy Tưởng Lăng ngồi trên giường đọc sách cho nên không quấy rầy hắn, ngồi dưới ánh đèn tỉ mỉ lau Ngậm Sương.
Lát sau, có tiếng động từ trên giường phát ra, Trần Phong tra kiếm vào vỏ, quay người nhìn lại, thấy Tưởng Lăng lấy một mình sứ nhỏ từ tay nải ra, sau đó ngay trước mặt hắn bắt đầu cởi quần, chỉ lát sau đã lộ ra nửa gò mông, ừm, trắng trẻo mềm mại…
“Ngươi làm gì?” Trần Phong thu tầm mắt.
Tưởng Lăng ngồi trên giường mở to mắt vô tội nhìn hắn, “Trên đường đến đây ta cưỡi ngựa suốt, đùi mài bị thương rồi, ta định bôi chút thuốc.”
“Mài rách da rồi? Nghiêm trọng không? Có đau không?” Trần Phong nghe vậy vội vàng bước tới, cũng không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung nổi nữa, thoắt cái đã đẩy mở hai chân của hắn ra xem xét vết thương.
Chỉ thấy bên đùi trong trắng nõn bị mài rách da, có nơi đã kết vảy, có chỗ vẫn còn từng đường tơ máu, thật ra vốn không nghiêm trọng, nhưng Trần Phong vừa nhìn đã thấy đau lòng.
“Đưa thuốc cho ta, ta bôi giúp ngươi.” Trần Phong thận trọng cầm lấy bình thuốc, dùng ngón tay nhón lấy một ít thuốc, nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương, chỉ sợ mạnh tay sẽ làm đau Tưởng Lăng.
Dưới ánh nến, đùi thon dài trắng nõn mịn màng như ngọc lộ ra trước mắt, nhưng dường như Trần Phong không thấy được sắc đẹp cần thưởng thức này, chỉ lo chăm chú thoa thuốc.
Tưởng Lăng cắn môi, lại lôi từ tay nải ra thêm một bình thuốc khác, đợi Trần Phong thoa thuốc xong liền nhét bình vào tay hắn.
Trần Phong sững sờ, “Cần phải bôi hai loại thuốc sao?”
Tưởng Lăng bất ngờ chen chân vào sấn tới, khoác chân lên lưng hắn, sắc mặt dần đỏ lên, “Lúc trước Tiểu Thanh tặng thuốc này cho ta, ta chưa dùng bao giờ, bây giờ muốn ngươi dùng nó với ta.”
Đầu Trần Phong trống rỗng.
Tưởng Lăng áp môi mình lên môi hắn, rầm rì: “Chẳng phải ngươi nói thích kiểu mãnh liệt nóng bỏng tựa như rượu ở biên cương sao?”
Trần Phong lấy lại tinh thần, thoắt cái đặt hắn nằm dưới thân mình, hắn vốn còn chưa nói hết, người so với rượu càng khiến người thưởng thức mê say hơn.
Thế là hai người cùng nhau say một đêm, toàn bộ quá trình từ trên xuống dưới có thể nói rằng nhẹ nhàng sung sướng, dư vị nhớ mãi không quên.
Hôm sau Tưởng Lăng nằm trên giường hơn nửa ngày, lúc tỉnh lại được Trần Phong bón hết một bát cháo, sau đó tiếp tục ngủ.
Chuyện phong lưu vốn dĩ là chuyện sẽ truyền đi nhanh nhất, chưa hết một ngày, quan hệ giữa Tưởng Lăng và Trần Phong người của cả quân doanh đều biết. Chẳng qua bọn họ không quan tâm lắm, dù sao mấy chuyện thế này vẫn thường thấy, nơi này không có nữ nhân, nam nhân giúp nhau cũng không có gì lạ.
Ngày thứ ba, Tưởng Lăng sinh long hoạt hổ trở lại, tinh thần sảng khoái. Vốn định đến tìm Trần Phong, nhưng chẳng may, Địch quốc lại tiến công.
Lần này thế địch tới hung mãnh dị thường, có vẻ như thật sự muốn san bằng Úy hải quan. Đáng tiếc, hai tên thám tử trước đó bị Tưởng Lăng hạ thuốc, sau đó đưa về quân doanh thẩm vấn. Trần Phong cùng với những người đã bàn bạc tương kế tựu kế, gậy ông đập lưng ông, cuối cùng trận đánh thuận lợi như hoa rơi nước chảy, đẩy lùi quân địch lui ra ngoài năm mươi dặm.
Toàn doanh trên dưới đều hoan hô ăn mừng.
Từ đáy lòng Tưởng Lăng cũng cảm thấy hạnh phúc, nhưng khi nhìn đến những người không may hi sinh hoặc bị thương nặng, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Địch quốc nhiều lần xâm lăng, tổn thương đồng bào của hắn, nếu có thể đánh khiến bọn chúng sợ vỡ mật không dám tùy tiện quay lại gây sự thì tốt rồi.
Trận này đánh thắng quả thật dễ dàng hơn những lần trước, ít nhiều đều có công lao của Tưởng Lăng, vì thế hắn chính thức trở thành biên quân. Chẳng qua mới đầu những binh lính kia đều nhìn hắn với ánh mắt bất thiện, có lẽ là vì biết quan hệ giữa hắn và Trần Phong.
Tưởng Lăng biết nhưng vẫn không quan tâm, khoảng thời gian sau đó trải qua rất nhiều lần đấu trí đấu dũng, lần lượt lập được nhiều công lao lớn nhỏ khác nhau, Tưởng Lăng ở Úy hải quan dần có được một chút tiếng tăm.
Hắn vốn không phải kẻ ngốc, võ học cũng có tư chất, trong quân doanh chịu cực chịu khổ hơn so với nhiều người, vả lại thường xuyên có những cách đánh kì lạ mưu ma chước quỷ, khiến cho quân Địch khổ không thể tả, có lần thậm chí không tốn một binh một tướng nào mà vẫn giúp Trần Phong gặt đầu của một tên tiểu tướng xuống dễ dàng.
Thế là, danh hào Tưởng tiểu quân sư dần truyền ra ngoài.
Có lần Trần Phong hỏi hắn, những chủ ý khiến người ta khó bề nhìn ra rốt cuộc từ đâu mà có, Tưởng Lăng nghe xong cười tủm tỉm đáp: “Mỗi lần đại quân của Hầu gia tiến công dũng mãnh, trong đầu ta kiểu gì cũng sẽ có được chút linh cảm, nghĩ đến việc làm sao bảo vệ biên cương, bảo vệ người dân. Thế tiến công của Hầu gia càng mạnh mẽ thần tốc, ta nghĩ được càng nhiều.”
Thế là đêm hôm ấy, Uy viễn hầu cùng Tiểu quân sư của hắn bắt đầu bắt tay suy nghĩ cách công thủ, phần kế hoạch ‘kinh tâm động phách’ ấy không cần miêu tả tỉ mỉ làm gì, chỉ biết là trận chiến hôm sau, Địch quốc lại lần nữa bị đánh chạy như vịt, đối với vị quân sư tên Tưởng Lăng bên trong Úy hải quan càng thêm kiêng kị.
Mà đoạn đối thoại của hai người không biết làm sao truyền khắp quân doanh, thế là từ Phạm Huy đến từng tiểu binh đều hi vọng hai người có thể đánh cờ tác chiến cùng nhau đến cùng trời cuối đất, tốt nhất là cứ thế này phát huy để đánh tan xác quân địch. Trần Phong bị ám chỉ không chỉ một lần, Phạm Huy cứ hết nháy mắt lại ho lao với hắn, dặn dò với hắn trên giường phải thật tân tâm tận lực, ngay cả quân y cũng nhiệt tình đưa một loạt bình lọ chai các kiểu đến, bảo rằng những thứ này có thể giúp Tưởng quân sư vui thích ‘chơi’ đùa, lại còn có thể bảo dưỡng chỗ kia dùng được lâu dài.
Trần Phong không khách sáo thu hết vào tay, đều dùng hết trên người Tiểu quân sư của hắn.
Thiên Gia năm thứ tám, Địch quốc và Tiêu quốc kí hiệp định tạm ngưng chiến tranh. Thiên Gia đế hạ chỉ triệu Trần Phong, Tưởng Lăng cùng hồi kinh. Phong cho Trần Phong tước vị Hộ quốc công, thưởng rất nhiều ruộng đất và của cải, phong cho Tưởng Lăng làm Trường Đức Hầu, cũng ban thưởng rất nhiều tơ lụa quý báu và vàng bạc trang sức.
Thiên Gia năm thứ mười hai, Thiên Gia đế tuyên bối thoái vị để thái tử Tiêu Phàm đăng cơ, ngay năm sau đó, đổi niên hiệu đất nước thành Vĩnh Xương.
Vĩnh Xương năm đầu tiên, Hộ quốc công và Trường Đức Hầu cùng nhau đợi lệnh đến biên quan phòng thủ. Địch quốc cử sát thủ đến ám sát Trường Đức Hầu, Hộ quốc công vì bảo vệ Trường Đức Hầu bị chém trúng vài kiếm, sau khi chẩn trị một thời gian thì đã không nguy hiểm tính mạng, nhưng vùng biên quan vốn nghèo nàn khí hậu khắc nghiệt, không tiện cho việc an dưỡng, thế là Trường Đức Hầu cùng Hộ quốc công cùng nhau hồi kinh, trao trả toàn bộ quân quyền, một lòng chỉ muốn về quê dưỡng thương.
Lúc đó, thanh danh của Hộ quốc công lẫn Trường Đức Hầu quá nổi bật, Địch quốc cũng vì hai người này còn đó nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, đợi sau khi hai người vừa về đến kinh thành cáo quan về quê dưỡng thương, Địch quốc lại bắt đầu không an phận.
May mắn, trên chiến trường năm đó Trường Đức Hầu và Hộ quốc ông từng cứu mạng một tiểu binh, Trường Đức Hầu thân mang công phu không tệ, thấy tiểu binh kia có tư chất tốt bèn thu nhận làm đệ tử, từ đó dốc lòng bồi dưỡng.
Kể từ đó, biên quan thiếu đi một vị Trường Đức Hầu, nhưng lại nhiều thêm một người tên Chu Hồng Dạ.