Tôi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của hắn, sự chiếm hữu trong đáy mắt trào ra như một dòng lũ được mở cửa thoát nước.

 

Nếu như nói lần đầu tiên hôn là dò xét, vậy lần này chính là xâm lược.

 

Hương cam quất trên cơ thể Tống Hoài xâm chiếm khoang mũi của tôi, khiến tôi không thể kiềm chế được mà đắm chìm.

 

Không biết đã hôn bao lâu, hắn mới quyến luyến không thôi buông tôi ra.

 

"Lần trước khóc nhè cũng là bởi vì chuyện này?"

 

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, không lên tiếng, coi như là thầm chấp nhận.

 

"Ngốc, khi còn bé còn nói muốn gả cho anh mà, sao lớn lên lại không tính nữa?"

 

Tôi nghe hắn nhẹ giọng dịu dàng thì thầm.

 

"Vậy anh còn nói con trai và con trai không thể kết hôn?"

 

Tống Hoài nghe tôi nói không khỏi khẽ cười một tiếng.

 

"Là anh sai, nếu như là Tiểu Triệt, như thế nào cũng có thể."

 

Vừa dứt lời, hắn lại hôn lên, tôi cũng không cự tuyệt, chủ động ôm lấy cổ hắn.

 

Chỉ như vậy, vào ngày lễ tốt nghiệp của Tống Hoài, chúng tôi đã ở bên nhau.

13

 

Không ngoài dự liệu, Tống Hoài thi đậu vào một trường đại học hàng đầu trong nước, mà tôi cũng tiến vào lớp mười hai.

 

Nghỉ hè tôi cũng không nhàn rỗi, mà đi/ên cuồ/ng học hỏi kiến thức từ bạn trai kiêm sinh viên năm nhất, Tống Hoài.

 

"Tiểu Triệt, đến một trường học cùng anh được không?"

 

Hắn ôm lấy tôi từ phía sau, khẽ nói bên tai tôi.

 

Tôi dùng bút bi đ/âm đâm vào thắt lưng hắn.

 

"Mục tiêu của em vốn là trường đó từ trước rồi, anh đứng dậy trước đi, đừng quấy rầy em học."

 

Tống Hoài cũng không gi/ận, chỉ ngồi đối diện tôi, chống đầu nhìn tôi.

 

"Tiểu Triệt thật quá đáng, có được rồi lại không quý trọng nữa."

 

Tôi nhếch môi, lợi dụng lúc hắn không chú ý, đứng dậy hôn Tống Hoài một cái.

 

"Để cho em học!"

 

Tống Hoài liếm khóe miệng một cái, như thưởng thức gió xuân.

 

"Được rồi!"

14

 

Sau một năm cố gắng không ngừng, tôi thi đậu rồi.

 

Khi tôi nhận được kết quả, tôi ngay lập tức gọi video cho Tống Hoài.

 

"Anh, em thi đậu rồi!"

 

Tống Hoài bên kia cũng cười rực rỡ.

 

"Tiểu Triệt thật giỏi, anh có một sự bất ngờ cho em."

 

"Là gì vậy?"

 

Tôi đang mong đợi sự bất ngờ của hắn, vài giây sau, chuông cửa vang lên.

 

Tôi vội vàng đi mở cửa, thấy Tống Hoài xách một chiếc bánh ngọt đi vào, ba mẹ đằng sau cũng xách một đống đồ.

 

"Anh, sao lại trở lại rồi!"

 

"Tiểu Triệt thi đậu không nên ăn mừng một trận sao?"

 

Ba mẹ đặt đồ lên bàn, cả gia đình chúng tôi ngồi trước bàn, tôi nghĩ đây có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

 

Tôi nhìn Tống Hoài, hắn cũng nhìn tôi, mà hai tay chúng tôi ở dưới bàn nắm ch/ặt nhau.

15

 

Năm thứ nhất đại học, tôi và Tống Hoài thú nhận mối qu/an h/ệ của chúng tôi với ba mẹ.

 

Ban đầu tưởng rằng sẽ bị đ/á/nh một trận, kết quả bọn họ chấp nhận nhanh chóng hơn dự định.

 

Đột nhiên tôi cảm thấy thật may mắn vì có cha mẹ sáng suốt.

 

Tôi vẫn sống cùng Tống Hoài trong nhà trọ, chỉ là phòng ngủ của chúng tôi đã biến thành phòng có giường lớn.

 

Tống Hoài ôm tôi vào lòng, bàn tay không an phận luôn sờ lo/ạn trên người tôi.

 

"Tống Hoài, anh làm gì vậy?"

 

Trong đôi mắt của Tống Hoài toàn là d/ục v/ọng đen đặc.

 

"Tiểu Triệt, đã lâu rồi anh không nghe em gọi anh là anh trai nữa."

 

"Không muốn, em không muốn gọi."

 

Tống Hoài xoay mình một cái đ/è trên người tôi, những nụ hôn tỉ mỉ dày đặc rơi xuống.

 

"Điều đó không phải do em quyết định."

 

Tôi còn muốn phản kháng, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất lực để Tống Hoài làm bậy.

 

"Tống Hoài, em không muốn có qu/an h/ệ gì với anh nữa!"

 

"Không được, em đã nói rồi, muốn ở bên cạnh anh suốt đời."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện