Sau tết nguyên tiêu, Lâm Thanh Thanh nghe được tin Ngô Khởi bị thương, là chị nói cho cô biết.
Nghe nói là bị thương khi bắt côn đồ, bọn chúng chống trả quyết liệt, Ngô Khởi lại là người không đạt được mục đích thì không bỏ qua, đã dùng hết mọi biện pháp mềm cứng đều không ăn thua, thời gian lại gấp gáp, Ngô Khởi không muốn lãng phí thời gian quần nhau với hắn, liền dứt khoát đưa súng lên. Cuối cùng cũng khống chế tên côn đồ thành công, nhưng Ngô Khởi cũng bị thương, đương nhiên là không nặng lắm, chân anh bị trúng đạn, nhưng không ảnh hưởng đến xương.
Hình như cũng vì thế mà Ngô Khởi nhận được bằng khen hạng nhất.
Những chuyện này là Lâm Trân Trân nghe một người bạn kể, cậu ta có quan hệ rất tốt với Ngô Khởi, nên đã thảo luận trong một nhóm bạn học trên mạng, thổi phồng lúc đó Ngô Khởi oai phong cỡ nào. Nhưng Lâm Trân Trân cũng không quan tâm Ngô Khởi có oai phong hay không, cô chỉ quan tâm đến chuyện anh bị thương.
Lúc Lâm Trân Trân nói những lời này với Lâm Thanh Thanh, dường như chỉ là vô tình nhắc đến, nhưng Lâm Thanh Thanh quá hiểu rõ chị mình. Chị cô là một người kín đáo nên sẽ không chủ động chạy tới thăm Ngô Khởi. Chị gọi cho cô nhắc tới chuyện Ngô Khởi bị thương, thật ra là muốn cô bảo mình đi thăm Ngô Khởi một chút.
Lâm Thanh Thanh đoán được suy nghĩ của Lâm Trân Trân, liền thuận theo ý chị: “Ngô Khởi bị thương, vậy chị đi thăm một chút đi.”
“Không… không tốt lắm đâu.”
“Có gì mà không tốt? Không phải hai người là bạn học ư? Lại nói, trước đây người ta còn cứu chị, chị đi thăm một chút thì có gì không tốt chứ? Nếu như chị ngại, vậy thì em đi cùng với chị.”
“Chị ngại gì chứ, chẳng qua đi thăm người bệnh một chút thôi mà.”
“Không phải vậy.”
“Thôi, em vẫn nên đi với chị thì hơn.”
“…”
Sau khi Lâm Thanh Thanh tan làm liền đến đón tiểu Uyên trước, sau đó đi đến bệnh viện cùng chị gái.
Mấy người họ đi vào phòng bệnh của Ngô Khởi liền thấy bên trong có một đám đàn ông lớn nhỏ. Lâm Thanh Thanh thấy có mấy người mặc quần áo cảnh sát hình sự, liền đoán họ chính là đồng nghiệp của Ngô Khởi.
Khi thấy hai người phụ nữ và một đứa bé đi vào, mấy người đàn ông trong phòng lớn đều sững sờ, từng cặp mắt dừng lại trên người Lâm Thanh Thanh, Lâm Trân Trân và bạn nhỏ tiểu Uyên, sau đó lại đồng loạt nhìn về Ngô Khởi đang nằm trên giường bệnh.
Bạn nhỏ tiểu Uyên lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng, cất tiếng gọi ngọt ngào giòn tan với Ngô Khởi trên giường bệnh: “Dượng lớn.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Trân Trân: “…”
Mấy người đàn ông trong phòng: “(O_o)??”
Trong đó, có một thanh niên mặt chữ điền bình tĩnh lại đầu tiên, lập tức đùa vui: “Anh Khởi, đứa cháu lớn này của anh từ đâu chui ra vậy, sao bọn em không biết?”
Lâm Trân Trân hơi xấu hổ, liền vội vàng giải thích: “Đồng ngôn vô kỵ, mọi người đừng để ý.”
Thanh niên mặt chữ điền liền phất tay, vẻ mặt sảng khoái nói: “Không để ý, không để ý.” Sau đó liền nhìn Lâm Trân Trân và Lâm Thanh Thanh tìm tòi nghiên cứu: “Nhưng trong hai người, ai là chị dâu vậy?”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Trân Trân: “…”
Lâm Trân Trân thấy mặt mình nóng lên, chị dâu gì chứ? Lâm Trân Trân quay qua nhìn Ngô Khởi, anh đang lười biếng nằm trên giường, xem ra cũng không định giải thích.
Lâm Trân Trân cười khan nói: “Mọi người hiểu lầm rồi. Tôi là bạn học của Ngô Khởi, đây là em gái tôi, thằng bé là con của em ấy. Tôi nghe nói Ngô Khởi bị thương nên đến thăm một chút.”
“Thì ra chị là chị dâu à.” Người đàn ông mặt chữ điền mỉm cười, lập tức lệ phép chào một tiếng: “Chào chị dâu.”
Mấy người đàn ông bên cạnh cũng học theo, đồng thanh hô: “Chào chị dâu.”
Lâm Trân Trân: “…”
Gì vậy… chị dâu? Thật sự khiến người ta xấu hổ chết mất.
Lâm Trân Trân ngước nhìn Ngô Khởi, nhưng Ngô Khởi lại làm lơ ánh mắt cầu xin anh giải thích của cô. Anh vẫy tay với tiểu Uyên, bé liền ngoan ngoãn đi tới. Ngô Khởi nhấc bé lên ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi: “Ăn hết kẹo chưa? Hết rồi thì chú sẽ mua thêm cho cháu.”
Tiểu Uyên lắc đầu: “Chưa hết ạ.”
Kẹo lớn như vậy thì sao có thể ăn hết trong chốc lát chứ.
“Chú Ngô Khởi, vết thương của chú đỡ hơn chưa?” Vừa rồi, bé không để ý nên đã lỡ lời gọi dượng lớn, không biết chú Ngô Khởi có tức giận không nữa, bọn họ đã nói khi không có người bé mới được gọi như vậy.
Ngô Khởi không hề tức giận, anh xoa đầu bé rồi nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Lâm Thanh Thanh nhìn một màn này cũng hơi ngạc nhiên, quan hệ giữa tiểu Uyên và Ngô Khởi tốt như vậy từ lúc nào thế?
Lâm Thanh Thanh đặt giỏ hoa quả vừa mua xuống, nói vài câu khách sáo bảo Ngô Khởi nghĩ ngơi tĩnh dưỡng cho khỏe. Một lát sau thì Dịch Trạch Duyên gọi điện tới hỏi hai mẹ con cô đi đâu, Lâm Thanh Thanh nói qua với anh, Dịch Trạch Duyên liền bảo cô thăm xong thì về sớm một chút.
Dù sao cô cũng đưa chị gái tới rồi, nên cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.
“Anh nhà em gọi điện tới giục, em về trước đây. Chị ở đây với Ngô Khởi một lúc rồi hãy về nhé.”
Lâm Trân Trân nghe thấy em gái muốn đi, một mình cô sao có thể đối mặt với một loạt ánh mắt của mấy người đàn ông trong phòng chứ. Lâm Trân Trân muốn em gái ở đây cùng mình, nhưng lại nghĩ hiện giờ em mình đã có gia đình riêng, ở lại thì không tốt lắm.
“Vậy em đi đường cẩn thận nhé.” Cuối cùng, Lâm Trân Trân chỉ nhắc nhở một câu như vậy.
Lâm Thanh Thanh dắt theo tiểu Uyên, chào mấy người trong phòng rồi rời đi. Mấy người đàn ông trong phòng cũng rất biết ý, thanh niên mặt chữ điền liền nói một câu:
“Em nhớ mình còn nhiệm vụ chưa làm xong, em đi trước đây.”
Thanh niên mặt chữ điền nói xong thì những người khác cũng hùa theo: “Tôi cũng có nhiệm vụ, đi trước nhé.”
Chỉ có một cậu thanh niên còn nhỏ tuổi, trong tay còn đang cầm một bát mì chưa ăn xong, thanh niên mặt chữ điền liền bắt lấy tay cậu ta dắt ra ngoài, cậu ta liền bất mãn nói: “Làm gì vậy, còn có mấy miếng cuối thôi mà.”
Thanh niên mặt chữ điền liền gõ vào đầu cậu ta, mắng: “Ăn cái rắm ấy! Đi mau!”
Sau đó, đám người vừa rồi còn bắt chuyện với Ngô Khởi rời đi nhanh như một làn khói, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Trân Trân và Ngô Khởi.
Căn phòng lập tức yên tĩnh lại, Lâm Trân Trân lập tức cảm thấy xấu hổ. Ngô Khởi nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, quét mắt nhìn cô. Lâm Trân Trân cảm thấy vô cùng mất tự nhiên: “Chuyện đó… tôi…”
“Tôi muốn ăn táo, có thể giúp tôi không?”
Lâm Trân Trân đang muốn tìm cơ hội chuồn đi, nhưng Ngô Khởi lại ngắt lời cô.
Trong ngăn tủ bên cạnh giường bệnh có một túi táo. Lâm Trân Trân cầm dao gọt trái cây lên gọt sạch vỏ táo, gọt xong liền đưa cho anh. Ngô Khởi nhận lấy cắn một miếng: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Căn phòng lập tức lâm vào lúng túng một lần nữa. Mặc dù Lâm Trân Trân và Ngô Khởi là bạn học mấy năm, nhưng lại không thân, mà hai người lại thuộc về hai thế giới khác biệt, cho nên cô không thể tìm được tề tài để nói chuyện cùng anh, cộng thêm anh chàng Ngô Khởi này khá lạnh lùng, cho nên khi không có người ở đây, hai người khá lúng túng.
“À… tôi còn có việc, tôi…”
“Đừng đứng ngốc, ngồi đi.” Giọng của anh khá gọn gàng.
Ban đầu, cô muốn nói tạm biệt. Nhưng khi nghe Ngô Khởi nói vậy, cô như chìm vào mộng, sau đó gật nhẹ đầu ngồi xuống một bên, lúc sau mới phản ứng lại được, cô vốn muốn rời đi mà.
“Ngồi xa như vậy làm gì? Đến đây.”
Anh dùng mắt ra hiệu vị trí bên giường.
Lâm Trân Trân: “…”
“Sao vậy? Đã qua nhiều năm rồi mà vẫn còn sợ tôi?”
“…”
“Ngồi ở đây.”
Như chém đinh chặt sắt, còn có giọng điệu ra lệnh nữa.
Đã nhiều năm vậy rồi, nhưng Ngô Khởi vẫn bá đạo giống như trước đây. Cô còn nhớ rõ, lúc học cấp ba đó, cô chạy bộ bị trật chân. Hôm đó, vừa hay đến phiên cô trực nhật, phải quét dọn phòng học xong mới được về nhà.
Tất cả mọi người đều về hết rồi, cô khập khễnh đi lấy cây chổi, vừa mới quét được hai cái thì một thân hình cao lớn xuất hiện ở bên cạnh. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ngô Khởi vác cặp sách đứng ngay trước mặt cô.
Mấy ngày trước, anh mới ép cô vào vách tường nói thích cô, mấy ngày nay, cô nhìn thấy anh đều cúi đầu bước đi, cho nên lúc này nhìn thấy anh, cô cảm thấy rất lạ, có chút sợ hãi, cũng có chút xấu hổ nữa.
“Đưa chổi cho tôi.” Mặt anh không đổi sắc ra lệnh cho cô.
Có lẽ là do cái tên này đã tích uy ở lớp học rất lâu rồi, cho nên cô cứ ngơ ngác như vậy mà đưa chổi cho anh.
“Về phía sau ngồi.”
Anh nói xong liền bắt đầu quét rác.
Lúc này, Lâm Trân Trân mới nhận ra anh muốn trực nhật giúp mình, liền vội vàng nói: “Không cần, tôi tự làm.”
Cô vừa đưa tay ra thì nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn ngồi cho tôi.”
Lâm Trân Trân: “…”
Lâm Trân Trân rút tay về, đi đến bàn cuối lớp ngồi xuống.
Ngô Khởi chính là Tiểu Bá Vương của lớp này, sau lưng anh có một đống chó săn. Khi đến phiên anh trực nhật thì đống chó săn đó sẽ tranh nhau giúp anh quét dọn, còn anh thì vung tay giống như một đại gia. Nhưng bây giờ, cái tên Tiểu Bá Vương này lại giúp cô trực nhật, thật sự cô không thể hiểu nổi.
Có mấy lần, cô muốn đi tới cướp lấy cây chổi, nhưng lại sợ mình không giành được. Sức của anh rất lớn, mà anh lại còn hung hăng như vậy.
Về sau, Lâm Trân Trân ngồi được một lát thì Tần Bách Luân đến tìm cô. Khi đó, quan hệ của cô và Tần Bách Luân còn đang mập mờ. Mặc dù mập mờ nhưng cũng có thể coi chính xác là quan hệ bạn trai bạn gái. Anh ta ở lớp khác, vẽ rất đẹp, và vào năm lớp mười một, khi cô chọn lớp năng khiếu, anh ta kết hợp với giáo viên để hướng dẫn bọn cô vẽ tranh. Anh ta hào hoa phong nhã, khí chất và tài hoa của anh ta nhanh chóng hấp dẫn cô, sau đó hai người bọn họ bắt đầu mập mờ, gửi thư tới lui. Một thời gian sau, hai người bọn họ liền cùng nhau tới trường.
“Trân Trân.”
Tần Bách Luân đứng trước cửa lớp gọi cô.
Cô có cảm giác nhiệt độ trong phòng học lập tức lạnh lên, mà khuôn mặt nghìn năm không đổi sắc của Ngô Khởi bỗng chốc cũng âm trầm hơn rất nhiều.
“Chờ… chờ một lát.”
Người ta trực nhật giúp cô, sao cô có thể bỏ anh mà về trước được.
“Em đi đi.”
Đột nhiên Ngô Khởi nói một câu, giọng nói lạnh băng khiến người ta sợ hãi.
Lâm Trân Trân rụt rè nhìn anh, Ngô Khởi không nhìn cô mà nhấc chân đá văng chiếc ghế trước mặt, miệng lạnh lùng gạt ra một chữ.
“Đi.”
Lâm Trân Trân đeo cặp sách, khập khiễng rời đi.
Nhưng cô không biết rằng, Ngô Khởi nhìn bóng hai người sóng vai rời đi, thiếu chút nữa đã bẻ gãy chiếc chổi trong tay.
Lâm Trân Trân thu hồi suy nghĩ, đối diện với ánh mắt của Ngô Khởi. Trong ký ức của cô là thiếu niên hung ác tàn bạo, dù đã qua nhiều năm rồi, dù hiện giờ anh đã trở thành cảnh sát bảo vệ chính nghĩa, nhưng khi nhìn thấy anh, cô không khỏi không nhớ đến bộ dạng của thiếu niên hung ác đánh người ngày đó.
Sao cô dám ngồi xuống bên cạnh anh đây?
“Sợ tôi vậy sao?”
“Không có… không có mà.”
“Vậy vì sao không ngồi xuống đây?”
Thôi thôi, mọi người đều lớn cả rồi, cũng không có gì đáng sợ cả. Lâm Trân Trân nghĩ vậy liền đi tới bên giường ngồi xuống, đưa lưng về phía anh, ánh mắt đối diện cửa sổ.
“Còn cần gì sao?” Cô hỏi.
Anh không nói gì, nhưng cô biết anh đang nhìn mình. Cô gọt táo cho anh, anh còn chưa ăn xong, lúc này đang cắn từng miếng. Sau đó, cô có cảm giác anh vươn một cánh tay khác từ trong chăn ra. Tay của cô chống xuống giường, tay của anh vươn ra, tựa như vô tình dịch chuyển tay về phía tay cô đang chống.
Cô liếc mắt liền thấy được, nhưng cũng không có ý định dịch tay đi.
Trong phòng vang lên âm thanh gặm táo thanh thúy, hoặc có thể là tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của cô.
Khi đầu ngón tay anh còn chút xíu nữa là chạm vào, cô vội vàng nhắm mắt lại.
Trước khi ngón tay anh chạm vào tay cô, đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Dường như cô bị làm cho kinh hãi, vội vàng bật dậy khỏi giường, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng. Ngô Khởi vẫn còn bình tĩnh nằm ở trên giường, ném hột táo vào thùng rác. Thùng rác cách đó hơi xa, nhưng anh lại ném chính xác vào bên trong.
Cô chợt nhớ anh rất thích chơi bóng rổ, anh mặc quần áo thể thao, đứng dưới khung bóng rổ, nhảy lên thoăn thoắt, một tay cầm bóng tung lên phía trước, bóng rổ vụt qua tạo thành hình cung rơi trúng vào rổ.
Sau đó bên cạnh có rất nhiều nữ sinh reo hò, hét lên vì anh.
Đi vào là một đôi vợ chồng, là ba mẹ của Ngô Khởi. Mẹ Ngô đi vào, vừa nhìn thấy Lâm Trân Trân thì hai mắt lập tức sáng lên: “Cháu là Trân Trân?”
“Chào chú, chào cô ạ.”
Trước đây, cô có một người bạn rất thích Ngô Khởi, khi họp phụ huynh sẽ chỉ vào ba mẹ Ngô Khởi cho cô nhìn, vì thế nên cô nhận ra. Nhưng quan hệ giữa cô và Ngô Khởi không tốt, nên cũng chưa từng bắt chuyện với ba mẹ anh, không biết vì sao mẹ Ngô vừa nhìn đã nhận ra cô nhỉ?
“Được được được.” Mẹ Ngô tiến lên nắm chặt tay cô, nhiệt tình hỏi han: “Cháu ăn cơm rồi sao?”
Đối diện với sự nhiệt tình của bà, Lâm Trân Trân hơi mất tự nhiên: “Cháu ăn một ít rồi ạ. Nhưng sao cô lại nhận ra cháu?”
Mẹ Ngô nói: “Sao có thể không biết chứ? Trong sổ ghi chép của Ngô Khởi kẹp rất nhiều ảnh của cháu.”
Lâm Trân Trân: “…”
Ngô Khởi lạnh lùng nói: “Nhìn lén chuyện riêng tư của người khác thì có gì đáng nói?”
Mẹ Ngô không trả lời anh. Dường như bà rất thích Lâm Trân Trân, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười nói: “Chưa ăn cơm thì lát đến nhà cô và Ngô Khởi ăn cơm nhé?”
Lâm Trân Trân cười khan: “Không… không cần đâu ạ.”
Khi Lâm Trân Trân đang nói chuyện trời đất cùng mẹ Ngô thì ba Ngô ngân nga đi đến bên giường, tiện tay gõ một cái vào đùi Ngô Khởi. Ngô Khởi đau đến nhíu mày, ba Ngô lại cười tí ta tí tửng, nói: “Ồ, không sao chứ?”
Lâm Trân Trân nhìn trợn mắt há miệng, cô không ngờ kiểu người lạnh lùng âm trầm như Ngô Khởi còn có người thứ hai giống vậy, đó là ba anh.
Mẹ Ngô thấy thế, nét mặt bình tĩnh mắng: “Cái ông già này, tiểu Khởi còn đang bị thương.”
“Chẳng qua tôi chỉ kiểm nghiệm một chút xem vết thương của nó có nặng hay không thôi mà.” Ba Ngô coi như không phải chuyện quan trọng, hừ hừ vài tiếng rồi ngồi xuống một bên.
“Cháu còn có chuyện, cháu xin phép đi trước.”
Ba mẹ Ngô Khởi đã tới rồi, cô không cần thiết phải ở lại đây để lúng túng thêm nữa.
Mẹ Ngô thấy cô muốn đi, liền vội vàng nói: “Không đến nhà cô ăn cơm sao? Nếu không cô bảo Ngô Khởi tiễn cháu nhé?”
“Không cần đâu ạ. Ngô Khởi đang bị thương, cứ để anh ấy nghỉ ngơi cho khỏe ạ.”
“Cũng đúng!” Mẹ Ngô nói xong thì lườm Ngô Khởi: “Con không sao chứ, bị thương ở đâu vậy?”
Lâm Trân Trân: “…”
Lâm Trân Trân cảm thấy rất kỳ quái. Vì sao một người lạnh lùng như Ngô Khởi lại có ba mẹ hài hước như vậy nhỉ? Nhưng mặc dù tích cách của ba mẹ và con trai khác biệt, nhưng có thể nhận ra tình cảm gia đình bọn họ rất tốt. Cô rất hâm mộ Ngô Khởi, từ nhỏ đã được lớn lên trong bầu không khí hài hòa, có người bầu bạn rồi.
**
Lúc Lâm Thanh Thanh đưa tiểu Uyên trở về thì nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ đang đứng chờ trước cổng.
Nhìn Lương Phỉ Phỉ tiều tụy hơn rất nhiều. Ở tuổi này của bà ta, làn da rất mẫn cảm, chỉ cần hơi lơ là một chút là lập tức hiện ra vẻ già nua.
Lâm Thanh Thanh tự mình lái xe trở về, Lương Phỉ Phỉ nhìn thấy xe cô lập tức đi tới chắn lại.
Lâm Thanh Thanh hạ cửa kính xuống, Lương Phỉ Phỉ vội vàng chạy tới, sắc mặt bà ta tái nhợt, vẻ mặt ủ rũ u sầu: “Thanh Thanh, dì biết dì không nên tới quấy rầy con, nhưng dì đã không còn đường để đi nữa rồi, chỉ có thể mặt dày mặt dạn đi cầu xin con. Lương Hân thật sự biết sai rồi. Thanh Thanh, con có thể nghĩ tới quan hệ chị em thân thiết lúc nhỏ mà tha cho nó được không?”
Bà ta nói xong, hai mắt liền đỏ ửng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, bất lực và thống khổ, trông rất đáng thương.
Nhưng Lâm Thanh Thanh đã không còn thiện cảm với bà ta nữa, nét mặt cô không thay đổi nhìn bà ta, nói: “Bà hẳn là rất may mắn vì hôm nay có con tôi ở bên cạnh, nếu không tôi sẽ chẳng nói chuyện với bà bằng cái vẻ mặt hòa nhã này đâu.”
“…”
“Trước khi tôi gọi bảo vệ thì tốt nhất bà nên cút cho tôi. Nếu sau này bà còn dám xuất hiện trước mặt tôi, bà có tin tôi để cho Lương Hân chết già trong tù không?”
“Thanh Thanh…”
“Nói thêm câu nào thì tôi sẽ để cho cô ta ngồi tù thêm mười năm.”
Lương Phỉ Phỉ bị dọa sợ, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Lâm Thanh Thanh kéo cửa xe lên, đạp chân ga lái xe vào cổng.
Lương Hân còn chưa chính thức bị đưa vào tù, cho nên hiện giờ đang ở trại tạm giam, bên trong một căn phòng nhỏ.
Lương Hân được đưa ra, chờ đến khi mấy cảnh sát ở trại tạm giam đứng sang một bên, cô ta mới hỏi: “Sao rồi? Mẹ đi cầu xin Thanh Thanh chưa, cô ta có đồng ý giúp không?”
Lương Phỉ Phỉ cau mày, đôi lông mày nhíu lại ẩn chứa đau lòng cùng phẫn nộ: “Nó không đồng ý giúp, còn cảnh cáo mẹ sau này đừng đi tìm nó nữa, nếu không nó sẽ để con chết trong tù.”
Đây là con đường cuối cùng của Lương Hân. Bên Lâm Bằng quyết tâm không chi tiền, nếu như bên Lâm Thanh Thanh không nhượng bộ, đồng ý rút đơn kiện, đợi đến khi tập đoàn Dịch Thành kiện tụng, gi.ao hợp đồng cho tòa, cô ta mà không trả tiền thì chỉ có chờ bị phán tù mà thôi.
Lương Hân tuyệt vọng suy nghĩ. Cô ta ôm đầu khóc rưng rức: “Chẳng lẽ con phải ngồi tù sao?’
Lương Phỉ Phỉ vừa tức vừa giận. Bà ta đứng dậy tát một cái vào mặt Lương hân, tức giận trách cứ: “Hiện giờ biết sai rồi à? Vậy sao lúc đầu còn đi trêu chọc loại người này làm gì?”
Lương Hân bị Lương Phỉ Phỉ tát đau. Cô ta sững sờ nhìn mẹ mình mấy giây, đột nhiên nghĩ đến từ nhỏ đến giờ, một khi không được như ý là Lương Phỉ Phỉ sẽ đánh chửi cô ta, bây giờ cô ta bị hãm hại vào tù, bà ta vẫn còn đối xử với cô ta như thế. Bất mãn nhiều năm tồn đọng bỗng chốc xông lên đầu, đột nhiên cô ta cười lạnh một tiếng: “Vì sao tôi bị người ta lừa dễ dàng như vậy, sao bà không tự nhìn lại mình đi. Nếu bà đủ yêu tôi, dành cho tôi đủ tình cảm thì sao tôi có thể biến thành loại người vì hai viên kẹo mà bị người ta lừa gạt đây? Bây giờ tôi biến thành như vậy không phải là do bà cả sao, là bà tạo thành, tôi ngồi tù cũng bởi vì bà, tất cả đều là do bà, bà mới là kẻ đầu xỏ.”
Thật ra, sau khi Lương Phỉ Phỉ đánh xong liền cảm thấy hối hận, lúc này Lương Hân nói vậy như xát muối vào tim bà ta, bà ta vô thức lùi lại một bước.
Cảnh sát trại giam thấy vậy liền bước tới giữ chặt Lương Hân. Lương Hân vẫn còn tiếp tục: “Là bà biến tôi thành cái dạng này, là bà! Người may mắn một đời vì có tuổi thơ chữa lành vết thương, người bất hạnh một đời vì đều phải đi chữa lành tuổi thơ. Tôi chính là người bất hạnh đó, một đời này tôi mãi mãi sống trong cảnh đau khổ, tất cả là do bà tạo thành.”
Lương Phỉ Phỉ không nói nên lời. Lương Hân nhanh chóng được cảnh sát đưa đi.
Từ trại giam đi ra, trời đổ cơn mưa, Lương Phỉ Phỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Sau nhiều ngày xuôi ngược vì con gái, sức cùng lực kiệt nhưng lại còn bị chính con mình chỉ thẳng vào mặt trách cứ.
Lương Phỉ Phỉ nhớ tới những chuyện đã qua, cảm thấy con gái thật đáng thương, bản thân cũng thật đáng thương. Bà ta ngồi xổm xuống dựa vào tường, không kìm được mà khóc lớn.
***
Khi Lâm Trân Trân đang quét dọn nhà cửa thì chuông điện thoại vang lên. Cô cầm lên xem thì là một số điện thoại lạ. Cô ấn nghe, đầu bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cô nghe thấy giọng Ngô Khởi.
“Tôi muốn ăn súp rùa trong tiệm của em, có thể đặt trước qua em không?”
Ảnh minh họa
tải xuống (1) tải xuống
“Đương nhiên có thể, ngoài súp rùa thì anh còn muốn gì nữa không?’
“Món rau xào lần trước ăn ở chỗ em.”
“Được, tôi làm xong sẽ mang đến cho anh.”
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Ai đưa?”
“Tôi đưa.”
“Ừm.”
Ngô Khởi cúp điện thoại, Lâm Trân Trân liền đi đến phòng bếp nói với bếp phó. Đồ ăn làm rất nhanh, Lâm Trân Trân đóng kỹ xong liền đưa đến bệnh viện.
Chỉ là Lâm Trân Trân không ngờ khi cô đến thì trong phòng bệnh chỉ có một mình anh.
Lâm Trân Trân ngây người đi vào, hỏi anh: “Anh không giữ lại người ở bên cạnh chăm sóc à?”
“Không cần.”
“…”
Lâm Trân Trân không hỏi tiếp nữa, giúp anh lấy cái bàn đặt trên giường, sau đó đặt đồ ăn lên, Ngô Khởi nhận lấy đũa bắt đầu ăn.
Lâm Trân Trân luôn cảm thấy ở riêng với Ngô Khởi trong một phòng không được tự nhiên lắm, liền thuận miệng nói: “Anh cứ ăn đi nhé, tôi đi trước.”
“Có thể xem xét đến anh một chút không?”
Vừa quay lưng đi, đột nhiên Ngô Khởi nói một câu. Lâm Trân Trân dừng lại, lúc này cơ thể cứng nhắc mới quay đầu lại nhìn anh. Ngô Khởi lau miệng, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của cô, nói: “Bây giờ em không có bạn trai, tôi cũng không có bạn gái, sao không ở bên tôi thử xem?”
Lâm Trân Trân không ngờ đột nhiên Ngô Khởi lại nói ra chuyện này, hơn nữa còn nói rất tự nhiên, giống như đang thảo luận chuyện đồ ăn có ngon không vậy.
Nghe được lời này của anh, một lúc sau cô vẫn chưa bình tĩnh được.
“Chuyện đó… đều… đều đã qua nhiều năm như vậy rồi…” Cô lắp bắp nói, thật ra cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói gì nữa.
Ngô Khởi ngắt lời cô, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào người cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Đã qua nhiều năm thì sao? Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng tôi vẫn còn thích em.”
Lâm Trân Trân: “…”
Nghe nói là bị thương khi bắt côn đồ, bọn chúng chống trả quyết liệt, Ngô Khởi lại là người không đạt được mục đích thì không bỏ qua, đã dùng hết mọi biện pháp mềm cứng đều không ăn thua, thời gian lại gấp gáp, Ngô Khởi không muốn lãng phí thời gian quần nhau với hắn, liền dứt khoát đưa súng lên. Cuối cùng cũng khống chế tên côn đồ thành công, nhưng Ngô Khởi cũng bị thương, đương nhiên là không nặng lắm, chân anh bị trúng đạn, nhưng không ảnh hưởng đến xương.
Hình như cũng vì thế mà Ngô Khởi nhận được bằng khen hạng nhất.
Những chuyện này là Lâm Trân Trân nghe một người bạn kể, cậu ta có quan hệ rất tốt với Ngô Khởi, nên đã thảo luận trong một nhóm bạn học trên mạng, thổi phồng lúc đó Ngô Khởi oai phong cỡ nào. Nhưng Lâm Trân Trân cũng không quan tâm Ngô Khởi có oai phong hay không, cô chỉ quan tâm đến chuyện anh bị thương.
Lúc Lâm Trân Trân nói những lời này với Lâm Thanh Thanh, dường như chỉ là vô tình nhắc đến, nhưng Lâm Thanh Thanh quá hiểu rõ chị mình. Chị cô là một người kín đáo nên sẽ không chủ động chạy tới thăm Ngô Khởi. Chị gọi cho cô nhắc tới chuyện Ngô Khởi bị thương, thật ra là muốn cô bảo mình đi thăm Ngô Khởi một chút.
Lâm Thanh Thanh đoán được suy nghĩ của Lâm Trân Trân, liền thuận theo ý chị: “Ngô Khởi bị thương, vậy chị đi thăm một chút đi.”
“Không… không tốt lắm đâu.”
“Có gì mà không tốt? Không phải hai người là bạn học ư? Lại nói, trước đây người ta còn cứu chị, chị đi thăm một chút thì có gì không tốt chứ? Nếu như chị ngại, vậy thì em đi cùng với chị.”
“Chị ngại gì chứ, chẳng qua đi thăm người bệnh một chút thôi mà.”
“Không phải vậy.”
“Thôi, em vẫn nên đi với chị thì hơn.”
“…”
Sau khi Lâm Thanh Thanh tan làm liền đến đón tiểu Uyên trước, sau đó đi đến bệnh viện cùng chị gái.
Mấy người họ đi vào phòng bệnh của Ngô Khởi liền thấy bên trong có một đám đàn ông lớn nhỏ. Lâm Thanh Thanh thấy có mấy người mặc quần áo cảnh sát hình sự, liền đoán họ chính là đồng nghiệp của Ngô Khởi.
Khi thấy hai người phụ nữ và một đứa bé đi vào, mấy người đàn ông trong phòng lớn đều sững sờ, từng cặp mắt dừng lại trên người Lâm Thanh Thanh, Lâm Trân Trân và bạn nhỏ tiểu Uyên, sau đó lại đồng loạt nhìn về Ngô Khởi đang nằm trên giường bệnh.
Bạn nhỏ tiểu Uyên lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng, cất tiếng gọi ngọt ngào giòn tan với Ngô Khởi trên giường bệnh: “Dượng lớn.”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Trân Trân: “…”
Mấy người đàn ông trong phòng: “(O_o)??”
Trong đó, có một thanh niên mặt chữ điền bình tĩnh lại đầu tiên, lập tức đùa vui: “Anh Khởi, đứa cháu lớn này của anh từ đâu chui ra vậy, sao bọn em không biết?”
Lâm Trân Trân hơi xấu hổ, liền vội vàng giải thích: “Đồng ngôn vô kỵ, mọi người đừng để ý.”
Thanh niên mặt chữ điền liền phất tay, vẻ mặt sảng khoái nói: “Không để ý, không để ý.” Sau đó liền nhìn Lâm Trân Trân và Lâm Thanh Thanh tìm tòi nghiên cứu: “Nhưng trong hai người, ai là chị dâu vậy?”
Lâm Thanh Thanh: “…”
Lâm Trân Trân: “…”
Lâm Trân Trân thấy mặt mình nóng lên, chị dâu gì chứ? Lâm Trân Trân quay qua nhìn Ngô Khởi, anh đang lười biếng nằm trên giường, xem ra cũng không định giải thích.
Lâm Trân Trân cười khan nói: “Mọi người hiểu lầm rồi. Tôi là bạn học của Ngô Khởi, đây là em gái tôi, thằng bé là con của em ấy. Tôi nghe nói Ngô Khởi bị thương nên đến thăm một chút.”
“Thì ra chị là chị dâu à.” Người đàn ông mặt chữ điền mỉm cười, lập tức lệ phép chào một tiếng: “Chào chị dâu.”
Mấy người đàn ông bên cạnh cũng học theo, đồng thanh hô: “Chào chị dâu.”
Lâm Trân Trân: “…”
Gì vậy… chị dâu? Thật sự khiến người ta xấu hổ chết mất.
Lâm Trân Trân ngước nhìn Ngô Khởi, nhưng Ngô Khởi lại làm lơ ánh mắt cầu xin anh giải thích của cô. Anh vẫy tay với tiểu Uyên, bé liền ngoan ngoãn đi tới. Ngô Khởi nhấc bé lên ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi: “Ăn hết kẹo chưa? Hết rồi thì chú sẽ mua thêm cho cháu.”
Tiểu Uyên lắc đầu: “Chưa hết ạ.”
Kẹo lớn như vậy thì sao có thể ăn hết trong chốc lát chứ.
“Chú Ngô Khởi, vết thương của chú đỡ hơn chưa?” Vừa rồi, bé không để ý nên đã lỡ lời gọi dượng lớn, không biết chú Ngô Khởi có tức giận không nữa, bọn họ đã nói khi không có người bé mới được gọi như vậy.
Ngô Khởi không hề tức giận, anh xoa đầu bé rồi nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Lâm Thanh Thanh nhìn một màn này cũng hơi ngạc nhiên, quan hệ giữa tiểu Uyên và Ngô Khởi tốt như vậy từ lúc nào thế?
Lâm Thanh Thanh đặt giỏ hoa quả vừa mua xuống, nói vài câu khách sáo bảo Ngô Khởi nghĩ ngơi tĩnh dưỡng cho khỏe. Một lát sau thì Dịch Trạch Duyên gọi điện tới hỏi hai mẹ con cô đi đâu, Lâm Thanh Thanh nói qua với anh, Dịch Trạch Duyên liền bảo cô thăm xong thì về sớm một chút.
Dù sao cô cũng đưa chị gái tới rồi, nên cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.
“Anh nhà em gọi điện tới giục, em về trước đây. Chị ở đây với Ngô Khởi một lúc rồi hãy về nhé.”
Lâm Trân Trân nghe thấy em gái muốn đi, một mình cô sao có thể đối mặt với một loạt ánh mắt của mấy người đàn ông trong phòng chứ. Lâm Trân Trân muốn em gái ở đây cùng mình, nhưng lại nghĩ hiện giờ em mình đã có gia đình riêng, ở lại thì không tốt lắm.
“Vậy em đi đường cẩn thận nhé.” Cuối cùng, Lâm Trân Trân chỉ nhắc nhở một câu như vậy.
Lâm Thanh Thanh dắt theo tiểu Uyên, chào mấy người trong phòng rồi rời đi. Mấy người đàn ông trong phòng cũng rất biết ý, thanh niên mặt chữ điền liền nói một câu:
“Em nhớ mình còn nhiệm vụ chưa làm xong, em đi trước đây.”
Thanh niên mặt chữ điền nói xong thì những người khác cũng hùa theo: “Tôi cũng có nhiệm vụ, đi trước nhé.”
Chỉ có một cậu thanh niên còn nhỏ tuổi, trong tay còn đang cầm một bát mì chưa ăn xong, thanh niên mặt chữ điền liền bắt lấy tay cậu ta dắt ra ngoài, cậu ta liền bất mãn nói: “Làm gì vậy, còn có mấy miếng cuối thôi mà.”
Thanh niên mặt chữ điền liền gõ vào đầu cậu ta, mắng: “Ăn cái rắm ấy! Đi mau!”
Sau đó, đám người vừa rồi còn bắt chuyện với Ngô Khởi rời đi nhanh như một làn khói, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Trân Trân và Ngô Khởi.
Căn phòng lập tức yên tĩnh lại, Lâm Trân Trân lập tức cảm thấy xấu hổ. Ngô Khởi nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, quét mắt nhìn cô. Lâm Trân Trân cảm thấy vô cùng mất tự nhiên: “Chuyện đó… tôi…”
“Tôi muốn ăn táo, có thể giúp tôi không?”
Lâm Trân Trân đang muốn tìm cơ hội chuồn đi, nhưng Ngô Khởi lại ngắt lời cô.
Trong ngăn tủ bên cạnh giường bệnh có một túi táo. Lâm Trân Trân cầm dao gọt trái cây lên gọt sạch vỏ táo, gọt xong liền đưa cho anh. Ngô Khởi nhận lấy cắn một miếng: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Căn phòng lập tức lâm vào lúng túng một lần nữa. Mặc dù Lâm Trân Trân và Ngô Khởi là bạn học mấy năm, nhưng lại không thân, mà hai người lại thuộc về hai thế giới khác biệt, cho nên cô không thể tìm được tề tài để nói chuyện cùng anh, cộng thêm anh chàng Ngô Khởi này khá lạnh lùng, cho nên khi không có người ở đây, hai người khá lúng túng.
“À… tôi còn có việc, tôi…”
“Đừng đứng ngốc, ngồi đi.” Giọng của anh khá gọn gàng.
Ban đầu, cô muốn nói tạm biệt. Nhưng khi nghe Ngô Khởi nói vậy, cô như chìm vào mộng, sau đó gật nhẹ đầu ngồi xuống một bên, lúc sau mới phản ứng lại được, cô vốn muốn rời đi mà.
“Ngồi xa như vậy làm gì? Đến đây.”
Anh dùng mắt ra hiệu vị trí bên giường.
Lâm Trân Trân: “…”
“Sao vậy? Đã qua nhiều năm rồi mà vẫn còn sợ tôi?”
“…”
“Ngồi ở đây.”
Như chém đinh chặt sắt, còn có giọng điệu ra lệnh nữa.
Đã nhiều năm vậy rồi, nhưng Ngô Khởi vẫn bá đạo giống như trước đây. Cô còn nhớ rõ, lúc học cấp ba đó, cô chạy bộ bị trật chân. Hôm đó, vừa hay đến phiên cô trực nhật, phải quét dọn phòng học xong mới được về nhà.
Tất cả mọi người đều về hết rồi, cô khập khễnh đi lấy cây chổi, vừa mới quét được hai cái thì một thân hình cao lớn xuất hiện ở bên cạnh. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Ngô Khởi vác cặp sách đứng ngay trước mặt cô.
Mấy ngày trước, anh mới ép cô vào vách tường nói thích cô, mấy ngày nay, cô nhìn thấy anh đều cúi đầu bước đi, cho nên lúc này nhìn thấy anh, cô cảm thấy rất lạ, có chút sợ hãi, cũng có chút xấu hổ nữa.
“Đưa chổi cho tôi.” Mặt anh không đổi sắc ra lệnh cho cô.
Có lẽ là do cái tên này đã tích uy ở lớp học rất lâu rồi, cho nên cô cứ ngơ ngác như vậy mà đưa chổi cho anh.
“Về phía sau ngồi.”
Anh nói xong liền bắt đầu quét rác.
Lúc này, Lâm Trân Trân mới nhận ra anh muốn trực nhật giúp mình, liền vội vàng nói: “Không cần, tôi tự làm.”
Cô vừa đưa tay ra thì nghe thấy anh lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn ngồi cho tôi.”
Lâm Trân Trân: “…”
Lâm Trân Trân rút tay về, đi đến bàn cuối lớp ngồi xuống.
Ngô Khởi chính là Tiểu Bá Vương của lớp này, sau lưng anh có một đống chó săn. Khi đến phiên anh trực nhật thì đống chó săn đó sẽ tranh nhau giúp anh quét dọn, còn anh thì vung tay giống như một đại gia. Nhưng bây giờ, cái tên Tiểu Bá Vương này lại giúp cô trực nhật, thật sự cô không thể hiểu nổi.
Có mấy lần, cô muốn đi tới cướp lấy cây chổi, nhưng lại sợ mình không giành được. Sức của anh rất lớn, mà anh lại còn hung hăng như vậy.
Về sau, Lâm Trân Trân ngồi được một lát thì Tần Bách Luân đến tìm cô. Khi đó, quan hệ của cô và Tần Bách Luân còn đang mập mờ. Mặc dù mập mờ nhưng cũng có thể coi chính xác là quan hệ bạn trai bạn gái. Anh ta ở lớp khác, vẽ rất đẹp, và vào năm lớp mười một, khi cô chọn lớp năng khiếu, anh ta kết hợp với giáo viên để hướng dẫn bọn cô vẽ tranh. Anh ta hào hoa phong nhã, khí chất và tài hoa của anh ta nhanh chóng hấp dẫn cô, sau đó hai người bọn họ bắt đầu mập mờ, gửi thư tới lui. Một thời gian sau, hai người bọn họ liền cùng nhau tới trường.
“Trân Trân.”
Tần Bách Luân đứng trước cửa lớp gọi cô.
Cô có cảm giác nhiệt độ trong phòng học lập tức lạnh lên, mà khuôn mặt nghìn năm không đổi sắc của Ngô Khởi bỗng chốc cũng âm trầm hơn rất nhiều.
“Chờ… chờ một lát.”
Người ta trực nhật giúp cô, sao cô có thể bỏ anh mà về trước được.
“Em đi đi.”
Đột nhiên Ngô Khởi nói một câu, giọng nói lạnh băng khiến người ta sợ hãi.
Lâm Trân Trân rụt rè nhìn anh, Ngô Khởi không nhìn cô mà nhấc chân đá văng chiếc ghế trước mặt, miệng lạnh lùng gạt ra một chữ.
“Đi.”
Lâm Trân Trân đeo cặp sách, khập khiễng rời đi.
Nhưng cô không biết rằng, Ngô Khởi nhìn bóng hai người sóng vai rời đi, thiếu chút nữa đã bẻ gãy chiếc chổi trong tay.
Lâm Trân Trân thu hồi suy nghĩ, đối diện với ánh mắt của Ngô Khởi. Trong ký ức của cô là thiếu niên hung ác tàn bạo, dù đã qua nhiều năm rồi, dù hiện giờ anh đã trở thành cảnh sát bảo vệ chính nghĩa, nhưng khi nhìn thấy anh, cô không khỏi không nhớ đến bộ dạng của thiếu niên hung ác đánh người ngày đó.
Sao cô dám ngồi xuống bên cạnh anh đây?
“Sợ tôi vậy sao?”
“Không có… không có mà.”
“Vậy vì sao không ngồi xuống đây?”
Thôi thôi, mọi người đều lớn cả rồi, cũng không có gì đáng sợ cả. Lâm Trân Trân nghĩ vậy liền đi tới bên giường ngồi xuống, đưa lưng về phía anh, ánh mắt đối diện cửa sổ.
“Còn cần gì sao?” Cô hỏi.
Anh không nói gì, nhưng cô biết anh đang nhìn mình. Cô gọt táo cho anh, anh còn chưa ăn xong, lúc này đang cắn từng miếng. Sau đó, cô có cảm giác anh vươn một cánh tay khác từ trong chăn ra. Tay của cô chống xuống giường, tay của anh vươn ra, tựa như vô tình dịch chuyển tay về phía tay cô đang chống.
Cô liếc mắt liền thấy được, nhưng cũng không có ý định dịch tay đi.
Trong phòng vang lên âm thanh gặm táo thanh thúy, hoặc có thể là tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của cô.
Khi đầu ngón tay anh còn chút xíu nữa là chạm vào, cô vội vàng nhắm mắt lại.
Trước khi ngón tay anh chạm vào tay cô, đột nhiên cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Dường như cô bị làm cho kinh hãi, vội vàng bật dậy khỏi giường, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng. Ngô Khởi vẫn còn bình tĩnh nằm ở trên giường, ném hột táo vào thùng rác. Thùng rác cách đó hơi xa, nhưng anh lại ném chính xác vào bên trong.
Cô chợt nhớ anh rất thích chơi bóng rổ, anh mặc quần áo thể thao, đứng dưới khung bóng rổ, nhảy lên thoăn thoắt, một tay cầm bóng tung lên phía trước, bóng rổ vụt qua tạo thành hình cung rơi trúng vào rổ.
Sau đó bên cạnh có rất nhiều nữ sinh reo hò, hét lên vì anh.
Đi vào là một đôi vợ chồng, là ba mẹ của Ngô Khởi. Mẹ Ngô đi vào, vừa nhìn thấy Lâm Trân Trân thì hai mắt lập tức sáng lên: “Cháu là Trân Trân?”
“Chào chú, chào cô ạ.”
Trước đây, cô có một người bạn rất thích Ngô Khởi, khi họp phụ huynh sẽ chỉ vào ba mẹ Ngô Khởi cho cô nhìn, vì thế nên cô nhận ra. Nhưng quan hệ giữa cô và Ngô Khởi không tốt, nên cũng chưa từng bắt chuyện với ba mẹ anh, không biết vì sao mẹ Ngô vừa nhìn đã nhận ra cô nhỉ?
“Được được được.” Mẹ Ngô tiến lên nắm chặt tay cô, nhiệt tình hỏi han: “Cháu ăn cơm rồi sao?”
Đối diện với sự nhiệt tình của bà, Lâm Trân Trân hơi mất tự nhiên: “Cháu ăn một ít rồi ạ. Nhưng sao cô lại nhận ra cháu?”
Mẹ Ngô nói: “Sao có thể không biết chứ? Trong sổ ghi chép của Ngô Khởi kẹp rất nhiều ảnh của cháu.”
Lâm Trân Trân: “…”
Ngô Khởi lạnh lùng nói: “Nhìn lén chuyện riêng tư của người khác thì có gì đáng nói?”
Mẹ Ngô không trả lời anh. Dường như bà rất thích Lâm Trân Trân, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cười nói: “Chưa ăn cơm thì lát đến nhà cô và Ngô Khởi ăn cơm nhé?”
Lâm Trân Trân cười khan: “Không… không cần đâu ạ.”
Khi Lâm Trân Trân đang nói chuyện trời đất cùng mẹ Ngô thì ba Ngô ngân nga đi đến bên giường, tiện tay gõ một cái vào đùi Ngô Khởi. Ngô Khởi đau đến nhíu mày, ba Ngô lại cười tí ta tí tửng, nói: “Ồ, không sao chứ?”
Lâm Trân Trân nhìn trợn mắt há miệng, cô không ngờ kiểu người lạnh lùng âm trầm như Ngô Khởi còn có người thứ hai giống vậy, đó là ba anh.
Mẹ Ngô thấy thế, nét mặt bình tĩnh mắng: “Cái ông già này, tiểu Khởi còn đang bị thương.”
“Chẳng qua tôi chỉ kiểm nghiệm một chút xem vết thương của nó có nặng hay không thôi mà.” Ba Ngô coi như không phải chuyện quan trọng, hừ hừ vài tiếng rồi ngồi xuống một bên.
“Cháu còn có chuyện, cháu xin phép đi trước.”
Ba mẹ Ngô Khởi đã tới rồi, cô không cần thiết phải ở lại đây để lúng túng thêm nữa.
Mẹ Ngô thấy cô muốn đi, liền vội vàng nói: “Không đến nhà cô ăn cơm sao? Nếu không cô bảo Ngô Khởi tiễn cháu nhé?”
“Không cần đâu ạ. Ngô Khởi đang bị thương, cứ để anh ấy nghỉ ngơi cho khỏe ạ.”
“Cũng đúng!” Mẹ Ngô nói xong thì lườm Ngô Khởi: “Con không sao chứ, bị thương ở đâu vậy?”
Lâm Trân Trân: “…”
Lâm Trân Trân cảm thấy rất kỳ quái. Vì sao một người lạnh lùng như Ngô Khởi lại có ba mẹ hài hước như vậy nhỉ? Nhưng mặc dù tích cách của ba mẹ và con trai khác biệt, nhưng có thể nhận ra tình cảm gia đình bọn họ rất tốt. Cô rất hâm mộ Ngô Khởi, từ nhỏ đã được lớn lên trong bầu không khí hài hòa, có người bầu bạn rồi.
**
Lúc Lâm Thanh Thanh đưa tiểu Uyên trở về thì nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ đang đứng chờ trước cổng.
Nhìn Lương Phỉ Phỉ tiều tụy hơn rất nhiều. Ở tuổi này của bà ta, làn da rất mẫn cảm, chỉ cần hơi lơ là một chút là lập tức hiện ra vẻ già nua.
Lâm Thanh Thanh tự mình lái xe trở về, Lương Phỉ Phỉ nhìn thấy xe cô lập tức đi tới chắn lại.
Lâm Thanh Thanh hạ cửa kính xuống, Lương Phỉ Phỉ vội vàng chạy tới, sắc mặt bà ta tái nhợt, vẻ mặt ủ rũ u sầu: “Thanh Thanh, dì biết dì không nên tới quấy rầy con, nhưng dì đã không còn đường để đi nữa rồi, chỉ có thể mặt dày mặt dạn đi cầu xin con. Lương Hân thật sự biết sai rồi. Thanh Thanh, con có thể nghĩ tới quan hệ chị em thân thiết lúc nhỏ mà tha cho nó được không?”
Bà ta nói xong, hai mắt liền đỏ ửng, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, bất lực và thống khổ, trông rất đáng thương.
Nhưng Lâm Thanh Thanh đã không còn thiện cảm với bà ta nữa, nét mặt cô không thay đổi nhìn bà ta, nói: “Bà hẳn là rất may mắn vì hôm nay có con tôi ở bên cạnh, nếu không tôi sẽ chẳng nói chuyện với bà bằng cái vẻ mặt hòa nhã này đâu.”
“…”
“Trước khi tôi gọi bảo vệ thì tốt nhất bà nên cút cho tôi. Nếu sau này bà còn dám xuất hiện trước mặt tôi, bà có tin tôi để cho Lương Hân chết già trong tù không?”
“Thanh Thanh…”
“Nói thêm câu nào thì tôi sẽ để cho cô ta ngồi tù thêm mười năm.”
Lương Phỉ Phỉ bị dọa sợ, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Lâm Thanh Thanh kéo cửa xe lên, đạp chân ga lái xe vào cổng.
Lương Hân còn chưa chính thức bị đưa vào tù, cho nên hiện giờ đang ở trại tạm giam, bên trong một căn phòng nhỏ.
Lương Hân được đưa ra, chờ đến khi mấy cảnh sát ở trại tạm giam đứng sang một bên, cô ta mới hỏi: “Sao rồi? Mẹ đi cầu xin Thanh Thanh chưa, cô ta có đồng ý giúp không?”
Lương Phỉ Phỉ cau mày, đôi lông mày nhíu lại ẩn chứa đau lòng cùng phẫn nộ: “Nó không đồng ý giúp, còn cảnh cáo mẹ sau này đừng đi tìm nó nữa, nếu không nó sẽ để con chết trong tù.”
Đây là con đường cuối cùng của Lương Hân. Bên Lâm Bằng quyết tâm không chi tiền, nếu như bên Lâm Thanh Thanh không nhượng bộ, đồng ý rút đơn kiện, đợi đến khi tập đoàn Dịch Thành kiện tụng, gi.ao hợp đồng cho tòa, cô ta mà không trả tiền thì chỉ có chờ bị phán tù mà thôi.
Lương Hân tuyệt vọng suy nghĩ. Cô ta ôm đầu khóc rưng rức: “Chẳng lẽ con phải ngồi tù sao?’
Lương Phỉ Phỉ vừa tức vừa giận. Bà ta đứng dậy tát một cái vào mặt Lương hân, tức giận trách cứ: “Hiện giờ biết sai rồi à? Vậy sao lúc đầu còn đi trêu chọc loại người này làm gì?”
Lương Hân bị Lương Phỉ Phỉ tát đau. Cô ta sững sờ nhìn mẹ mình mấy giây, đột nhiên nghĩ đến từ nhỏ đến giờ, một khi không được như ý là Lương Phỉ Phỉ sẽ đánh chửi cô ta, bây giờ cô ta bị hãm hại vào tù, bà ta vẫn còn đối xử với cô ta như thế. Bất mãn nhiều năm tồn đọng bỗng chốc xông lên đầu, đột nhiên cô ta cười lạnh một tiếng: “Vì sao tôi bị người ta lừa dễ dàng như vậy, sao bà không tự nhìn lại mình đi. Nếu bà đủ yêu tôi, dành cho tôi đủ tình cảm thì sao tôi có thể biến thành loại người vì hai viên kẹo mà bị người ta lừa gạt đây? Bây giờ tôi biến thành như vậy không phải là do bà cả sao, là bà tạo thành, tôi ngồi tù cũng bởi vì bà, tất cả đều là do bà, bà mới là kẻ đầu xỏ.”
Thật ra, sau khi Lương Phỉ Phỉ đánh xong liền cảm thấy hối hận, lúc này Lương Hân nói vậy như xát muối vào tim bà ta, bà ta vô thức lùi lại một bước.
Cảnh sát trại giam thấy vậy liền bước tới giữ chặt Lương Hân. Lương Hân vẫn còn tiếp tục: “Là bà biến tôi thành cái dạng này, là bà! Người may mắn một đời vì có tuổi thơ chữa lành vết thương, người bất hạnh một đời vì đều phải đi chữa lành tuổi thơ. Tôi chính là người bất hạnh đó, một đời này tôi mãi mãi sống trong cảnh đau khổ, tất cả là do bà tạo thành.”
Lương Phỉ Phỉ không nói nên lời. Lương Hân nhanh chóng được cảnh sát đưa đi.
Từ trại giam đi ra, trời đổ cơn mưa, Lương Phỉ Phỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Sau nhiều ngày xuôi ngược vì con gái, sức cùng lực kiệt nhưng lại còn bị chính con mình chỉ thẳng vào mặt trách cứ.
Lương Phỉ Phỉ nhớ tới những chuyện đã qua, cảm thấy con gái thật đáng thương, bản thân cũng thật đáng thương. Bà ta ngồi xổm xuống dựa vào tường, không kìm được mà khóc lớn.
***
Khi Lâm Trân Trân đang quét dọn nhà cửa thì chuông điện thoại vang lên. Cô cầm lên xem thì là một số điện thoại lạ. Cô ấn nghe, đầu bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cô nghe thấy giọng Ngô Khởi.
“Tôi muốn ăn súp rùa trong tiệm của em, có thể đặt trước qua em không?”
Ảnh minh họa
tải xuống (1) tải xuống
“Đương nhiên có thể, ngoài súp rùa thì anh còn muốn gì nữa không?’
“Món rau xào lần trước ăn ở chỗ em.”
“Được, tôi làm xong sẽ mang đến cho anh.”
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Ai đưa?”
“Tôi đưa.”
“Ừm.”
Ngô Khởi cúp điện thoại, Lâm Trân Trân liền đi đến phòng bếp nói với bếp phó. Đồ ăn làm rất nhanh, Lâm Trân Trân đóng kỹ xong liền đưa đến bệnh viện.
Chỉ là Lâm Trân Trân không ngờ khi cô đến thì trong phòng bệnh chỉ có một mình anh.
Lâm Trân Trân ngây người đi vào, hỏi anh: “Anh không giữ lại người ở bên cạnh chăm sóc à?”
“Không cần.”
“…”
Lâm Trân Trân không hỏi tiếp nữa, giúp anh lấy cái bàn đặt trên giường, sau đó đặt đồ ăn lên, Ngô Khởi nhận lấy đũa bắt đầu ăn.
Lâm Trân Trân luôn cảm thấy ở riêng với Ngô Khởi trong một phòng không được tự nhiên lắm, liền thuận miệng nói: “Anh cứ ăn đi nhé, tôi đi trước.”
“Có thể xem xét đến anh một chút không?”
Vừa quay lưng đi, đột nhiên Ngô Khởi nói một câu. Lâm Trân Trân dừng lại, lúc này cơ thể cứng nhắc mới quay đầu lại nhìn anh. Ngô Khởi lau miệng, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của cô, nói: “Bây giờ em không có bạn trai, tôi cũng không có bạn gái, sao không ở bên tôi thử xem?”
Lâm Trân Trân không ngờ đột nhiên Ngô Khởi lại nói ra chuyện này, hơn nữa còn nói rất tự nhiên, giống như đang thảo luận chuyện đồ ăn có ngon không vậy.
Nghe được lời này của anh, một lúc sau cô vẫn chưa bình tĩnh được.
“Chuyện đó… đều… đều đã qua nhiều năm như vậy rồi…” Cô lắp bắp nói, thật ra cũng không biết rốt cuộc mình muốn nói gì nữa.
Ngô Khởi ngắt lời cô, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào người cô, nói rõ từng câu từng chữ: “Đã qua nhiều năm thì sao? Đã qua nhiều năm như vậy, nhưng tôi vẫn còn thích em.”
Lâm Trân Trân: “…”
Danh sách chương