Trải qua 18 giờ bay, khi máy bay đáp xuống sân bay Zurich đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Đàm Hi ngủ không ngon, vừa xuống máy bay đã bắt đầu ngáp lên ngáp xuống.
“Buồn ngủ?”
“Vâng.” Ỉu xìu.
“Về khách sạn rồi ngủ.”
“Hắt xì!” Đàm Hi xoa mũi.
Lục Chinh khoác chiếc áo khoác đã được chuẩn bị từ trước lên người cô, “Nhiệt độ thấp, dễ cảm mạo.”
Đàm Hi cọ vào lòng anh.
Lục Chinh hết cách, chỉ đành ôm cô đi lấy hành lý.
Lúc ra khỏi sân bay, một chiếc SUV mày đen chạy đến trước mặt hai người, một người nước ngoài tóc nâu bước xuống xe, “Anh Lục.”
Lục Chinh đáp lại một câu.
Họ nói tiếng Thụy Sĩ, Đàm Hi không hiểu lắm, đứng ở bên cạnh ghì chặt áo khoác, trong lòng nghĩ, thời tiết ở đây đúng là lạnh danh bất hư truyền.
Người nước ngoài muốn giúp cô xách hành lý nhưng bị Lục Chinh chặn lại, “Để tôi.”
Đàm Hi nhún vai, tay không bò vào trong xe.
Khách sạn nằm ở vị trí không quá xa so với sân bay, 20 phút chạy xe.
Trời tháng bảy, vẫn khá lạnh, Đàm Hi sợ lạnh, cứ xoa tay liên tục.
Lục Chinh dặn dò vài câu với lái xe, không lâu sau, lò sưởi được mở ra, nhiệt độ tăng lên, Đàm Hi muốn ngủ gật.
Làm xong thủ tục nhận phòng, Đàm Hi ngã lên giường, lúc này mới thở phào sung sướng.
Lục Chinh sắp xếp xong hành lý, lấy vật dụng vệ sinh và đồ ngủ ra, Đàm Hi ngoắc tay với anh.
Anh cau mày, ánh mắt trầm xuống.
“Cậu ơi, qua đây nào.” Tiếp tục ngoắc.
Lục Chinh ngồi xuông bên giường, bị Đàm Hi ôm chầm lấy thắt lưng, rất cứng.
Bàn tay to vỗ vỗ lưng, lại vuốt tóc giúp cô: “Sao thế?”
“Buồn ngủ…” Thì thầm nũng nịu.
“Đi tắm trước đã.”
Đàm Hi ờm một tiếng, ngoan ngoãn bò dậy, “Người nước ngoài lúc nãy là ai thế?”
“Nhân viên chi nhánh.”
“Hả? Bản đồ của Lục Thị còn lấn sang châu Âu nữa cơ à?”
“Nếu không thì sao?”
“Khá có tiền đấy chứ…” Đàm Hi lẩm bẩm.
Mắt anh ẩn chứa ý cười, “Ngoan, sáng nay nhiệt độ thấp, đi tắm nước nóng rồi hãy ngủ.”
Đàm Hi chỉ đành ôm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Bởi vì thật sự quá buồn ngủ, ngay cả khi tắm cũng ngáp liên tục, vì để tránh ngủ gục trong phòng tắm, quyết định bỏ qua suy nghĩ ngâm bồn, đứng dưới vòi sen dội một hồi cho xong.
Lúc đi ra còn làm Lục Chi sửng sốt trong chốc lát.
“Nhanh thế?”
“Buồn ngủ.” Cô gái nhỏ tắm xong, cả người thơm phưng phức, hơi nước che phủ đôi mắt, mất đi sự ương bướng và tinh quái ngày thường, giống như một miếng bạch ngọc thượng hạng, khiến người ta muốn nhét vào ngực, từ từ đùa giỡn.
Trong lòng Lục Chinh hơi ngứa ngáy, ho khan hai tiếng để xoa dịu lại.
Đàm Hi đưa áo ngủ được trải ra ở trên giường cho anh, bĩu môi về hướng nhà tắm, “Anh cũng đi tắm sạch sẽ đi.
Lục Chinh nào dám không nghe theo?
Tốc độ tắm của anh còn nhanh hơn, dăm ba phút đã xong, lúc đi ra nhìn thấy Đàm Hi nằm sấp người trên giường, vểnh chiếc mông nhỏ lên, sờ chỗ này, phủi chỗ kia.
“Làm gì vậy?”
“Đổi đồ.” Cô tháo hết ga giường, vỏ chăn của khách sạn ra, thay bằng đồ mang từ nhà tới, ngay cả gối cũng thay nốt, “Ai biết có sạch hay không, cứ tự đem đi vẫn thấy yên tâm hơn.”
Lục Chinh sờ đầu cô, giống như đang đùa với chú chó nhỏ.
Đàm Hi trợn mắt khinh thường, hất tay, nhưng đang đuổi ruồi, “Đừng làm nữa.”
Lục Chinh lấy máy sấy từ trong tủ ra, “Qua đây.”
Đàm Hi thấy cũng đã dọn dẹp gần xong, cô xỏ dép vào, đu tới đứng trước mặt anh, xoay người, để lại bóng lưng cho anh.
Không lâu sau, tiếng ù ù vang lên.
Sau khi Đàm Hi sấy tóc xong, nhận lấy máy sấy, sấy tóc cho Lục Chinh, đây đã là sự ăn ý hai bên đều biết, không cần phải nói ra ngoài.
Cuối cùng, kéo rèm cửa lại, ôm nhau đi ngủ.
Tinh thần Lục Chinh khá tốt, muốn làm chút gì đó, nhưng dáng vẻ mệt mỏi của Đàm Hi khiến anh đau lòng, cũng không dám nổi lên ý đồ lệch lạc gì nữa.
Đàm Hi ôm lấy cổ anh chìm vào giấc ngủ, cuộn người lại như chú tôm nhỏ bé, ghé sát vào lòng anh.
…
Lúc Sầm Đóa Nhi tỉnh lại, Mặt Sẹo đã mặc áo may ô ngồi trên ghế hút thuốc, nửa người dưới trần truồng, chiếc DV trên bàn đang chiếu cảnh hai người dây dưa với nhau.
Tiếng thở dốc của người đàn ông xen lẫn với tiếng rên khẽ của người phụ nữ, gián đoạn ngắt quãng, mơ mơ hồ hồ.
“Tao có thể kiện mày tội hiếp dâm.” Mặt không cảm xúc, cô ta mặc đồ lên người.
Mặt Sẹo bật cười, nụ cười mang theo sự thỏa mãn sau khi xong việc, sự khinh miệt trong mắt không thể nào che giấu được: “Đi kiện thoải mái, tôi tin một doanh nghiệp lớn như Sầm Thị, chắc không cần người lãnh đạo dính đầy scandal đâu nhỉ?”
Cả người Sầm Đóa Nhi cứng đờ.
“Mau đến xem, cô rên dâm đãng đến cỡ nào.” Hắn xoay DV qua, những hình ảnh xấu xí hiện ngay trước mắt, Sầm Đóa Nhi lạnh lùng rời tầm mắt.
Mặt Sẹo cười dữ tợn, “Sao nào, không dám xem à?”
“Nói điều kiện của mày.”
“20 triệu, tiền mặt.”
“Đồ điên!”
“Một câu thôi, đưa hay không?”
“Nếu tao không đưa thì sao?” Cô ta mặc xong quần áo đứng dậy, tuy hai chân đang run nhưng lưng vẫn thẳng tắp, trong mắt chứa đựng sự lạnh lùng cao ngạo.
Cho dù nhếch nhác, nhưng cô ta vẫn là nữ vương.
Một tia sáng đỏ chóe xẹt qua trong mắt của hắn, như hưng phấn, lại như điên cuồng, dáng vẻ quật cường của Sầm Đóa Nhi khiến người ta muốn phá hủy nó.
Hắn cử động cổ tay, “Vậy thì tôi không phiền khi cho cư dân mạng xem một bộ phim người lớn miễn phí đâu.”
Sầm Đóa Nhi cười lạnh, “Mày làm như thế chắc khác nào tự đào mộ chôn mình.”
“Tôi chỉ có cái mạng quèn, không quý giá như thiên kim tiểu thư cô.”
“Tiền mặt không có.”
“Tôi chỉ cần tiền mặt.”
Sầm Đóa Nhi đột nhiên cười, hất cao cằm, “Được, tao cho mày thêm chi phiếu 5 triệu.”
Mặt Sẹo tỏ vẻ cảnh giác.
“Yêu cầu rất đơn giản, chuyện mày làm với tao hôm nay, làm y hệt thế trên người Sầm Uất Nhiên.”
“Ha ha… cô nghĩ tôi là đồ ngốc à?”
Sầm Đóa Nhi siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng cô ta dường như không thấy đau, “Thêm 5 triệu nữa.”
Ánh mắt Mặt Sẹo khẽ lóe lên.
“Tao biết, mày sợ Giang Dự, nhưng hắn ta không thể ở bên cạnh Sầm Uất Nhiên mọi lúc mọi nơi được, luôn có cơ hội để mày ra tay.”
“Cô muốn mượn dao giết người?” Một tia u tối lướt qua trong con mắt hung ác của Mặt Sẹo.
“Đúng. Vậy mày có đồng ý trở thành cây dao đó không?”
“30 triệu, tiền mặt.”
“Thành giao.”
…
Lúc Sầm Uất Nhiên đến văn phòng luật sư, Giang Dự đã ngồi đợi dưới lầu, như tùng bách xanh tốt, thẳng tắp mạnh mẽ.
“Ngại quá, trên đường bị kẹt xe.”
Anh ta xua tay, dụi tắt thuốc, “Lên thôi.”
Sầm Uất Nhiên phát hiện, người này nghiện thuốc rất nặng.
Tần Dung ngồi trong phòng làm việc, bên cạnh bà ta là luật sư đại diện.
Lúc Sầm Uất Nhiên bước vào, một tiếng hừ lạnh được phát ra từ trong mũi của bà ta.
Giang Dự kéo ghế cho cô, Sầm Uất Nhiên khẽ giọng cảm ơn, cởi áo khoác ra, anh ta nhận lấy một cách vô cùng tự nhiên, sau đó treo lên giá cùng với chiếc áo khoác của mình.
“Hôm nay, chủ yếu là tiến hành quy trình thỏa thuận, nếu có thể giải quyết được tranh chấp thì không thể tốt hơn. Tất nhiên, nếu không thể thỏa thuận được, chỉ có thể chuyển sang bước kiện tụng…”
Nói là hòa giải, chắc qua chỉ là đi theo quy trình mà thôi, Tần Dung quyết tâm không chịu buông ta cho cô, vậy thì Sầm Uất Nhiên cũng sẽ không khách sáo với bà ta.
Xét thấy thái độ hai bên rất kiên quyết, quy trình thỏa hiệp thất bại.
Tần Dung đã không còn là người phụ nữ chật vật do mất chồng trên tang lễ nữa, hôm nay trước khi ra ngoài, bà ta còn đặc biệt trang điểm, rồi chọn một bộ đồ tây vô cùng chói mắt.
Quá mức cố ý, ngược lại chỉ khiến cho người khác nhìn thấy bản chất ngoài mạnh trong yếu của mình.
“Xem ra, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa án thôi.”
Sầm Uất Nhiên đứng dậy, ngẩng mắt lên, bình tĩnh lên tiếng: “Vậy tôi chỉ đành tháp tùng bà đến cuối cùng.”
Tần Dung để lại một câu “không biết tốt xấu” rồi nghênh ngang rời đi.
Cô bỗng thấy mệt mỏi trong người, tim cũng mệt mỏi, giơ tay lên xoa mi tâm.
“Không sao chứ?”
Nhìn vào ánh mắt lo lắng của Giang Dự, Sầm Uất Nhiên lắc đầu, “Yên tâm.”
“Đi thôi, tôi mời em ăn cơm.”
“Tôi nên mời anh mới đúng.”
Giang Dự cười: “Đều như nhau.”
Luật sự đại diện tiễn hai người ra cửa, lúc chia tay, Giang Dự bắt tay chào hỏi, chu đáo về mọi mặt.
Sầm Uất Nhiên bỗng thấy trong lòng có một sự chua sót kỳ lạ, gần như là bất kham.
Hai người đi vào một quán ăn gia đình.
Năm món một canh, màu sắc hương vị đầy đủ, ngay cả cơm cũng thơm hơn của các cửa hàng khác.
“Lần trước… xin lỗi.”
Giang Dự khẽ khựng lại, “Người đó, là bạn trai em à?”
“Vâng.” Sầm Uất Nhiên cúi đầu uống canh.
Ý cười của anh ta không đổi, chỉ có điều ánh mắt sâu xa hơn trước khá nhiều, nhưng lại không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Sầm Uất Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
…
Tần Thiên Lâm không tìm được Đàm Hi, qua hôm sau hắn đã lái xe về thủ đô, bên cạnh đó, Tống Bạch cũng đang đi tìm Đàm Hi.
“Dịch Tử, gần đây Tiểu Bạch không được bình thường lắm, cậu nhớ trông chừng một chút.”
“Anh, anh cũng xem trọng em quá rồi!”
Dương Tự ra hiệu bằng mắt, ra hiệu cho hai người câm miệng lại: “Anh Ba về rồi, anh xem thực đơn xem muốn gọi món gì?”
Tống Bạch cất điện thoại, ngồi vào chỗ, “Gì cũng được.”
Dương Tự nháy mắt với Chu Dịch, Chu Dịch cũng không biết phải làm sao, “À… tụi tôi tự gọi món nhé!”
Tống Bạch không nói gì, đang bận việc.
Sau khi lên món, ăn được vài đũa thì không ăn nữa, mà ngược lại lại uống rượu vang liên tục.
Bốp…
Chu Dịch vứt đũa, “Ba, cậu chỉ được thế thôi sao?”
Tống Bạch không thèm liếc hắn lấy một cái: “Vô duyên vô cớ.”
“Tôi!”
“Được rồi, ít nói vài câu đi!” Tưởng Hoa đứng ra chủ trì đại cuộc, “Tiểu Bạch, gần đây cậu nên điều chỉnh tâm trạng cho tốt lại đi.”
Tống Bạch mắt điếc tai ngơ, uống vào hớp rượu vang, đột nhiên móc điện thoại ra gọi vào một số.
“Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…” Đây là số của Lục Chinh.
Vừa rồi anh cũng đã gọi cho Đàm Hi ở bên ngoài, cũng đều tắt máy.
Hai người này to gan thật…
Tần Thiên Lâm vẫn còn đang nhìn, hai người kia đã dám chơi trò biến mất?
Trước đây sao không hề nhìn ra Lục Chinh có tiềm chất yêu đương vụng trộm thế này?
“Chậc chậc…” Đồng chí Tiểu Bạch lắc đầu, cảm thấy thua kém quá.
Chu Dịch và Tưởng Hoa nhìn nhau, chuyện này là sao?
“Chiều này tôi về thủ đô, ai muốn đi cùng?”
“Anh Ba, em!” Dương Tự giơ tay điểm danh.
“Được, ăn lẹ đi, ăn xong rồi đi.”
Ợ…
Câu nói kia không có ý nghĩa gì khác thật sao?
Khi Tống Bạch về đến nhà, mẹ anh ta đang ngồi ở phòng khách xem tivi, “Bạch Bạch về rồi à?”
Tống Bạch là đứa con trai út mà bà Bàng cưng chiều nhất. Thấy anh ta về, bà liền vội vàng bưng trà rót nước gọt vỏ táo, ngay cả ba anh ta ở nhà cũng chưa chắc có được cái đặc quyền này.
Tống Bạch cắn một miếng, khá ngọt.
“Tiệc rượu thế nào?”
“Còn không phải vẫn như thế sao.”
“Ý mẹ là con có tình cờ gặp cô gái nào xinh đẹp không?” Thông thường, những người nhận được lời mời tham gia buổi tiệc rượu thế này đa số đều là thiên kim danh môn, cho nên Bà Bàng Bội San mới hỏi như thế.
Tống Bạch lắc đầu.
Bà Bàng bỗng nhiên xụ mặt, “Con là đứa không có tiền đồ gì hết!”
“Mẹ, con vẫn còn nhỏ, không vội. Người mẹ nên lo là chị hai kìa.”
Tống Thanh hùng hổ xách cặp táp đi vào, vẫn kiểu ăn mặc quần tây áo sơ mi bất biến, “Em lại nói xấu chị gì đó?”
Thay giày, ngồi xuống, “Mẹ, rót cho con ly nước.”
Bà Bàng vội vàng chấp hành mệnh lệnh, bà không dám chọc đứa con gái này, “Này. Hôm nay lên tòa à?”
“Vâng.”
“Là vụ án tham ô đó hả?”
Tống Thanh gật đầu, đột nhiên tầm mắt sắt bén nhắm thẳng về hướng Tống Bạch, “Có phải em đã tiết lộ cho bên nhà họ Chu?”
Tim gan đồng chí Tiểu Bạch run lên, “Em không… thôi được, em chỉ thuận miệng nhắc chút xíu thôi.”
“Em còn thuận miệng nữa, xem lần sau chị xử lý em ra sao!” Tống Thanh đã giữ chức nhân viên kiểm sát nhiều năm, nếu như không nhìn ra được ý đồ của Tống Bạch thì cô không cần phải làm tiếp nữa.
“Tiểu Bạch, chuyện này chị không đùa với em đâu.” Sắc mặt Tống Thanh nghiêm lại, “Không được có lần sau.”
“Vâng, em biết rồi.”
Tống Thanh thấy em trai không nói tiếp thì cũng không xoắn vào vấn đề đó nữa, “Sau này ít qua lại với bọn bạn bè xấu kia đi, xảy ra chuyện rồi, chị sợ em không thoát khỏi liên quan.”
Sắc mặt Tống Bạch hoảng sợ.
Thấy nhắc nhở cũng đủ rồi, Tống Thanh hạ giọng xuống, “May là người của nhà họ Chu kia không phạm lỗi lớn, lần này chị tha cho, lần sau nhớ cụp đuôi lại làm người!”
“Em sẽ chuyển lời cho Chu Dịch.”
Lúc này, bà cụ Tống bước xuống lầu, thấy bầu không khí không đúng lắm, “Sao thế này? Ôi, Bạch Bạch của bà về rồi à, mau qua đây cho bà sờ xem nào, gầy rồi này…”
Tổng Bạch đi qua, “Lâm phu nhân à, con nhớ bà quá!”
“Vậy sao? Nhớ cỡ nào?”
“Núi không còn góc cạnh, trời và đất hợp lại với nhau, ngày đông sét đánh đổ mưa, ngày hè đổ tuyết!”
Tống Thanh lườm anh ta một cái, đúng là càng sống càng không có tiết tháo.
Bà Bàng thấy hơi đố kỵ, con trai bà chưa hề tỏ tình như thế với bà.
“Cẩn thận da của con, để ông nội con nghe thấy thì coi tiêu đời cho xem!” Cháu trai chọc ghẹo bà nội, khoét góc tường của ông nội một cách rõ ràng, không phải đang muốn bị ăn đòn thì là gì nữa?
“Anh cả, chị dâu cả.”
Tống Thanh cũng lên tiếng chào hỏi.
Hai vợ chồng Tống Tử Văn và Liêu Gia Văn lần lượt đi vào cửa.
“Bà nội, mẹ, Thanh Thanh, Tiểu Bạch.” Liêu Gia Văn chào hỏi từng người, lễ phép đúng mực, nhưng bởi do khuôn mặt trông hơi lạnh lùng nên làm ít đi vài phần tình người.
“Ừ.” Bà Bàng gật đầu, nhưng nụ cười lại không tươi tắn như trước nữa.
Đối mặt với đứa con dâu lạnh lùng thế này thì cho dù là ai đi nữa đều sẽ không hề có sắc mặt tốt.
“Mẹ, hình như con không tìm thấy dép lê của con.” Tống Tử Văn lên tiếng kịp thời, phá vỡ bầu không khí lúng túng.
“À, tối qua bị con Tiểu Kim Mao nhà chú Triệu nuôi cắn hỏng rồi, mẹ đã đổi đôi mới cho con, ở bên góc trái tầng hai.”
Đàm Hi ngủ không ngon, vừa xuống máy bay đã bắt đầu ngáp lên ngáp xuống.
“Buồn ngủ?”
“Vâng.” Ỉu xìu.
“Về khách sạn rồi ngủ.”
“Hắt xì!” Đàm Hi xoa mũi.
Lục Chinh khoác chiếc áo khoác đã được chuẩn bị từ trước lên người cô, “Nhiệt độ thấp, dễ cảm mạo.”
Đàm Hi cọ vào lòng anh.
Lục Chinh hết cách, chỉ đành ôm cô đi lấy hành lý.
Lúc ra khỏi sân bay, một chiếc SUV mày đen chạy đến trước mặt hai người, một người nước ngoài tóc nâu bước xuống xe, “Anh Lục.”
Lục Chinh đáp lại một câu.
Họ nói tiếng Thụy Sĩ, Đàm Hi không hiểu lắm, đứng ở bên cạnh ghì chặt áo khoác, trong lòng nghĩ, thời tiết ở đây đúng là lạnh danh bất hư truyền.
Người nước ngoài muốn giúp cô xách hành lý nhưng bị Lục Chinh chặn lại, “Để tôi.”
Đàm Hi nhún vai, tay không bò vào trong xe.
Khách sạn nằm ở vị trí không quá xa so với sân bay, 20 phút chạy xe.
Trời tháng bảy, vẫn khá lạnh, Đàm Hi sợ lạnh, cứ xoa tay liên tục.
Lục Chinh dặn dò vài câu với lái xe, không lâu sau, lò sưởi được mở ra, nhiệt độ tăng lên, Đàm Hi muốn ngủ gật.
Làm xong thủ tục nhận phòng, Đàm Hi ngã lên giường, lúc này mới thở phào sung sướng.
Lục Chinh sắp xếp xong hành lý, lấy vật dụng vệ sinh và đồ ngủ ra, Đàm Hi ngoắc tay với anh.
Anh cau mày, ánh mắt trầm xuống.
“Cậu ơi, qua đây nào.” Tiếp tục ngoắc.
Lục Chinh ngồi xuông bên giường, bị Đàm Hi ôm chầm lấy thắt lưng, rất cứng.
Bàn tay to vỗ vỗ lưng, lại vuốt tóc giúp cô: “Sao thế?”
“Buồn ngủ…” Thì thầm nũng nịu.
“Đi tắm trước đã.”
Đàm Hi ờm một tiếng, ngoan ngoãn bò dậy, “Người nước ngoài lúc nãy là ai thế?”
“Nhân viên chi nhánh.”
“Hả? Bản đồ của Lục Thị còn lấn sang châu Âu nữa cơ à?”
“Nếu không thì sao?”
“Khá có tiền đấy chứ…” Đàm Hi lẩm bẩm.
Mắt anh ẩn chứa ý cười, “Ngoan, sáng nay nhiệt độ thấp, đi tắm nước nóng rồi hãy ngủ.”
Đàm Hi chỉ đành ôm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Bởi vì thật sự quá buồn ngủ, ngay cả khi tắm cũng ngáp liên tục, vì để tránh ngủ gục trong phòng tắm, quyết định bỏ qua suy nghĩ ngâm bồn, đứng dưới vòi sen dội một hồi cho xong.
Lúc đi ra còn làm Lục Chi sửng sốt trong chốc lát.
“Nhanh thế?”
“Buồn ngủ.” Cô gái nhỏ tắm xong, cả người thơm phưng phức, hơi nước che phủ đôi mắt, mất đi sự ương bướng và tinh quái ngày thường, giống như một miếng bạch ngọc thượng hạng, khiến người ta muốn nhét vào ngực, từ từ đùa giỡn.
Trong lòng Lục Chinh hơi ngứa ngáy, ho khan hai tiếng để xoa dịu lại.
Đàm Hi đưa áo ngủ được trải ra ở trên giường cho anh, bĩu môi về hướng nhà tắm, “Anh cũng đi tắm sạch sẽ đi.
Lục Chinh nào dám không nghe theo?
Tốc độ tắm của anh còn nhanh hơn, dăm ba phút đã xong, lúc đi ra nhìn thấy Đàm Hi nằm sấp người trên giường, vểnh chiếc mông nhỏ lên, sờ chỗ này, phủi chỗ kia.
“Làm gì vậy?”
“Đổi đồ.” Cô tháo hết ga giường, vỏ chăn của khách sạn ra, thay bằng đồ mang từ nhà tới, ngay cả gối cũng thay nốt, “Ai biết có sạch hay không, cứ tự đem đi vẫn thấy yên tâm hơn.”
Lục Chinh sờ đầu cô, giống như đang đùa với chú chó nhỏ.
Đàm Hi trợn mắt khinh thường, hất tay, nhưng đang đuổi ruồi, “Đừng làm nữa.”
Lục Chinh lấy máy sấy từ trong tủ ra, “Qua đây.”
Đàm Hi thấy cũng đã dọn dẹp gần xong, cô xỏ dép vào, đu tới đứng trước mặt anh, xoay người, để lại bóng lưng cho anh.
Không lâu sau, tiếng ù ù vang lên.
Sau khi Đàm Hi sấy tóc xong, nhận lấy máy sấy, sấy tóc cho Lục Chinh, đây đã là sự ăn ý hai bên đều biết, không cần phải nói ra ngoài.
Cuối cùng, kéo rèm cửa lại, ôm nhau đi ngủ.
Tinh thần Lục Chinh khá tốt, muốn làm chút gì đó, nhưng dáng vẻ mệt mỏi của Đàm Hi khiến anh đau lòng, cũng không dám nổi lên ý đồ lệch lạc gì nữa.
Đàm Hi ôm lấy cổ anh chìm vào giấc ngủ, cuộn người lại như chú tôm nhỏ bé, ghé sát vào lòng anh.
…
Lúc Sầm Đóa Nhi tỉnh lại, Mặt Sẹo đã mặc áo may ô ngồi trên ghế hút thuốc, nửa người dưới trần truồng, chiếc DV trên bàn đang chiếu cảnh hai người dây dưa với nhau.
Tiếng thở dốc của người đàn ông xen lẫn với tiếng rên khẽ của người phụ nữ, gián đoạn ngắt quãng, mơ mơ hồ hồ.
“Tao có thể kiện mày tội hiếp dâm.” Mặt không cảm xúc, cô ta mặc đồ lên người.
Mặt Sẹo bật cười, nụ cười mang theo sự thỏa mãn sau khi xong việc, sự khinh miệt trong mắt không thể nào che giấu được: “Đi kiện thoải mái, tôi tin một doanh nghiệp lớn như Sầm Thị, chắc không cần người lãnh đạo dính đầy scandal đâu nhỉ?”
Cả người Sầm Đóa Nhi cứng đờ.
“Mau đến xem, cô rên dâm đãng đến cỡ nào.” Hắn xoay DV qua, những hình ảnh xấu xí hiện ngay trước mắt, Sầm Đóa Nhi lạnh lùng rời tầm mắt.
Mặt Sẹo cười dữ tợn, “Sao nào, không dám xem à?”
“Nói điều kiện của mày.”
“20 triệu, tiền mặt.”
“Đồ điên!”
“Một câu thôi, đưa hay không?”
“Nếu tao không đưa thì sao?” Cô ta mặc xong quần áo đứng dậy, tuy hai chân đang run nhưng lưng vẫn thẳng tắp, trong mắt chứa đựng sự lạnh lùng cao ngạo.
Cho dù nhếch nhác, nhưng cô ta vẫn là nữ vương.
Một tia sáng đỏ chóe xẹt qua trong mắt của hắn, như hưng phấn, lại như điên cuồng, dáng vẻ quật cường của Sầm Đóa Nhi khiến người ta muốn phá hủy nó.
Hắn cử động cổ tay, “Vậy thì tôi không phiền khi cho cư dân mạng xem một bộ phim người lớn miễn phí đâu.”
Sầm Đóa Nhi cười lạnh, “Mày làm như thế chắc khác nào tự đào mộ chôn mình.”
“Tôi chỉ có cái mạng quèn, không quý giá như thiên kim tiểu thư cô.”
“Tiền mặt không có.”
“Tôi chỉ cần tiền mặt.”
Sầm Đóa Nhi đột nhiên cười, hất cao cằm, “Được, tao cho mày thêm chi phiếu 5 triệu.”
Mặt Sẹo tỏ vẻ cảnh giác.
“Yêu cầu rất đơn giản, chuyện mày làm với tao hôm nay, làm y hệt thế trên người Sầm Uất Nhiên.”
“Ha ha… cô nghĩ tôi là đồ ngốc à?”
Sầm Đóa Nhi siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, nhưng cô ta dường như không thấy đau, “Thêm 5 triệu nữa.”
Ánh mắt Mặt Sẹo khẽ lóe lên.
“Tao biết, mày sợ Giang Dự, nhưng hắn ta không thể ở bên cạnh Sầm Uất Nhiên mọi lúc mọi nơi được, luôn có cơ hội để mày ra tay.”
“Cô muốn mượn dao giết người?” Một tia u tối lướt qua trong con mắt hung ác của Mặt Sẹo.
“Đúng. Vậy mày có đồng ý trở thành cây dao đó không?”
“30 triệu, tiền mặt.”
“Thành giao.”
…
Lúc Sầm Uất Nhiên đến văn phòng luật sư, Giang Dự đã ngồi đợi dưới lầu, như tùng bách xanh tốt, thẳng tắp mạnh mẽ.
“Ngại quá, trên đường bị kẹt xe.”
Anh ta xua tay, dụi tắt thuốc, “Lên thôi.”
Sầm Uất Nhiên phát hiện, người này nghiện thuốc rất nặng.
Tần Dung ngồi trong phòng làm việc, bên cạnh bà ta là luật sư đại diện.
Lúc Sầm Uất Nhiên bước vào, một tiếng hừ lạnh được phát ra từ trong mũi của bà ta.
Giang Dự kéo ghế cho cô, Sầm Uất Nhiên khẽ giọng cảm ơn, cởi áo khoác ra, anh ta nhận lấy một cách vô cùng tự nhiên, sau đó treo lên giá cùng với chiếc áo khoác của mình.
“Hôm nay, chủ yếu là tiến hành quy trình thỏa thuận, nếu có thể giải quyết được tranh chấp thì không thể tốt hơn. Tất nhiên, nếu không thể thỏa thuận được, chỉ có thể chuyển sang bước kiện tụng…”
Nói là hòa giải, chắc qua chỉ là đi theo quy trình mà thôi, Tần Dung quyết tâm không chịu buông ta cho cô, vậy thì Sầm Uất Nhiên cũng sẽ không khách sáo với bà ta.
Xét thấy thái độ hai bên rất kiên quyết, quy trình thỏa hiệp thất bại.
Tần Dung đã không còn là người phụ nữ chật vật do mất chồng trên tang lễ nữa, hôm nay trước khi ra ngoài, bà ta còn đặc biệt trang điểm, rồi chọn một bộ đồ tây vô cùng chói mắt.
Quá mức cố ý, ngược lại chỉ khiến cho người khác nhìn thấy bản chất ngoài mạnh trong yếu của mình.
“Xem ra, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa án thôi.”
Sầm Uất Nhiên đứng dậy, ngẩng mắt lên, bình tĩnh lên tiếng: “Vậy tôi chỉ đành tháp tùng bà đến cuối cùng.”
Tần Dung để lại một câu “không biết tốt xấu” rồi nghênh ngang rời đi.
Cô bỗng thấy mệt mỏi trong người, tim cũng mệt mỏi, giơ tay lên xoa mi tâm.
“Không sao chứ?”
Nhìn vào ánh mắt lo lắng của Giang Dự, Sầm Uất Nhiên lắc đầu, “Yên tâm.”
“Đi thôi, tôi mời em ăn cơm.”
“Tôi nên mời anh mới đúng.”
Giang Dự cười: “Đều như nhau.”
Luật sự đại diện tiễn hai người ra cửa, lúc chia tay, Giang Dự bắt tay chào hỏi, chu đáo về mọi mặt.
Sầm Uất Nhiên bỗng thấy trong lòng có một sự chua sót kỳ lạ, gần như là bất kham.
Hai người đi vào một quán ăn gia đình.
Năm món một canh, màu sắc hương vị đầy đủ, ngay cả cơm cũng thơm hơn của các cửa hàng khác.
“Lần trước… xin lỗi.”
Giang Dự khẽ khựng lại, “Người đó, là bạn trai em à?”
“Vâng.” Sầm Uất Nhiên cúi đầu uống canh.
Ý cười của anh ta không đổi, chỉ có điều ánh mắt sâu xa hơn trước khá nhiều, nhưng lại không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Sầm Uất Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
…
Tần Thiên Lâm không tìm được Đàm Hi, qua hôm sau hắn đã lái xe về thủ đô, bên cạnh đó, Tống Bạch cũng đang đi tìm Đàm Hi.
“Dịch Tử, gần đây Tiểu Bạch không được bình thường lắm, cậu nhớ trông chừng một chút.”
“Anh, anh cũng xem trọng em quá rồi!”
Dương Tự ra hiệu bằng mắt, ra hiệu cho hai người câm miệng lại: “Anh Ba về rồi, anh xem thực đơn xem muốn gọi món gì?”
Tống Bạch cất điện thoại, ngồi vào chỗ, “Gì cũng được.”
Dương Tự nháy mắt với Chu Dịch, Chu Dịch cũng không biết phải làm sao, “À… tụi tôi tự gọi món nhé!”
Tống Bạch không nói gì, đang bận việc.
Sau khi lên món, ăn được vài đũa thì không ăn nữa, mà ngược lại lại uống rượu vang liên tục.
Bốp…
Chu Dịch vứt đũa, “Ba, cậu chỉ được thế thôi sao?”
Tống Bạch không thèm liếc hắn lấy một cái: “Vô duyên vô cớ.”
“Tôi!”
“Được rồi, ít nói vài câu đi!” Tưởng Hoa đứng ra chủ trì đại cuộc, “Tiểu Bạch, gần đây cậu nên điều chỉnh tâm trạng cho tốt lại đi.”
Tống Bạch mắt điếc tai ngơ, uống vào hớp rượu vang, đột nhiên móc điện thoại ra gọi vào một số.
“Xin lỗi số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…” Đây là số của Lục Chinh.
Vừa rồi anh cũng đã gọi cho Đàm Hi ở bên ngoài, cũng đều tắt máy.
Hai người này to gan thật…
Tần Thiên Lâm vẫn còn đang nhìn, hai người kia đã dám chơi trò biến mất?
Trước đây sao không hề nhìn ra Lục Chinh có tiềm chất yêu đương vụng trộm thế này?
“Chậc chậc…” Đồng chí Tiểu Bạch lắc đầu, cảm thấy thua kém quá.
Chu Dịch và Tưởng Hoa nhìn nhau, chuyện này là sao?
“Chiều này tôi về thủ đô, ai muốn đi cùng?”
“Anh Ba, em!” Dương Tự giơ tay điểm danh.
“Được, ăn lẹ đi, ăn xong rồi đi.”
Ợ…
Câu nói kia không có ý nghĩa gì khác thật sao?
Khi Tống Bạch về đến nhà, mẹ anh ta đang ngồi ở phòng khách xem tivi, “Bạch Bạch về rồi à?”
Tống Bạch là đứa con trai út mà bà Bàng cưng chiều nhất. Thấy anh ta về, bà liền vội vàng bưng trà rót nước gọt vỏ táo, ngay cả ba anh ta ở nhà cũng chưa chắc có được cái đặc quyền này.
Tống Bạch cắn một miếng, khá ngọt.
“Tiệc rượu thế nào?”
“Còn không phải vẫn như thế sao.”
“Ý mẹ là con có tình cờ gặp cô gái nào xinh đẹp không?” Thông thường, những người nhận được lời mời tham gia buổi tiệc rượu thế này đa số đều là thiên kim danh môn, cho nên Bà Bàng Bội San mới hỏi như thế.
Tống Bạch lắc đầu.
Bà Bàng bỗng nhiên xụ mặt, “Con là đứa không có tiền đồ gì hết!”
“Mẹ, con vẫn còn nhỏ, không vội. Người mẹ nên lo là chị hai kìa.”
Tống Thanh hùng hổ xách cặp táp đi vào, vẫn kiểu ăn mặc quần tây áo sơ mi bất biến, “Em lại nói xấu chị gì đó?”
Thay giày, ngồi xuống, “Mẹ, rót cho con ly nước.”
Bà Bàng vội vàng chấp hành mệnh lệnh, bà không dám chọc đứa con gái này, “Này. Hôm nay lên tòa à?”
“Vâng.”
“Là vụ án tham ô đó hả?”
Tống Thanh gật đầu, đột nhiên tầm mắt sắt bén nhắm thẳng về hướng Tống Bạch, “Có phải em đã tiết lộ cho bên nhà họ Chu?”
Tim gan đồng chí Tiểu Bạch run lên, “Em không… thôi được, em chỉ thuận miệng nhắc chút xíu thôi.”
“Em còn thuận miệng nữa, xem lần sau chị xử lý em ra sao!” Tống Thanh đã giữ chức nhân viên kiểm sát nhiều năm, nếu như không nhìn ra được ý đồ của Tống Bạch thì cô không cần phải làm tiếp nữa.
“Tiểu Bạch, chuyện này chị không đùa với em đâu.” Sắc mặt Tống Thanh nghiêm lại, “Không được có lần sau.”
“Vâng, em biết rồi.”
Tống Thanh thấy em trai không nói tiếp thì cũng không xoắn vào vấn đề đó nữa, “Sau này ít qua lại với bọn bạn bè xấu kia đi, xảy ra chuyện rồi, chị sợ em không thoát khỏi liên quan.”
Sắc mặt Tống Bạch hoảng sợ.
Thấy nhắc nhở cũng đủ rồi, Tống Thanh hạ giọng xuống, “May là người của nhà họ Chu kia không phạm lỗi lớn, lần này chị tha cho, lần sau nhớ cụp đuôi lại làm người!”
“Em sẽ chuyển lời cho Chu Dịch.”
Lúc này, bà cụ Tống bước xuống lầu, thấy bầu không khí không đúng lắm, “Sao thế này? Ôi, Bạch Bạch của bà về rồi à, mau qua đây cho bà sờ xem nào, gầy rồi này…”
Tổng Bạch đi qua, “Lâm phu nhân à, con nhớ bà quá!”
“Vậy sao? Nhớ cỡ nào?”
“Núi không còn góc cạnh, trời và đất hợp lại với nhau, ngày đông sét đánh đổ mưa, ngày hè đổ tuyết!”
Tống Thanh lườm anh ta một cái, đúng là càng sống càng không có tiết tháo.
Bà Bàng thấy hơi đố kỵ, con trai bà chưa hề tỏ tình như thế với bà.
“Cẩn thận da của con, để ông nội con nghe thấy thì coi tiêu đời cho xem!” Cháu trai chọc ghẹo bà nội, khoét góc tường của ông nội một cách rõ ràng, không phải đang muốn bị ăn đòn thì là gì nữa?
“Anh cả, chị dâu cả.”
Tống Thanh cũng lên tiếng chào hỏi.
Hai vợ chồng Tống Tử Văn và Liêu Gia Văn lần lượt đi vào cửa.
“Bà nội, mẹ, Thanh Thanh, Tiểu Bạch.” Liêu Gia Văn chào hỏi từng người, lễ phép đúng mực, nhưng bởi do khuôn mặt trông hơi lạnh lùng nên làm ít đi vài phần tình người.
“Ừ.” Bà Bàng gật đầu, nhưng nụ cười lại không tươi tắn như trước nữa.
Đối mặt với đứa con dâu lạnh lùng thế này thì cho dù là ai đi nữa đều sẽ không hề có sắc mặt tốt.
“Mẹ, hình như con không tìm thấy dép lê của con.” Tống Tử Văn lên tiếng kịp thời, phá vỡ bầu không khí lúng túng.
“À, tối qua bị con Tiểu Kim Mao nhà chú Triệu nuôi cắn hỏng rồi, mẹ đã đổi đôi mới cho con, ở bên góc trái tầng hai.”
Danh sách chương