...
Hai mươi mốt năm làm hoàng đế, ta cũng đến lúc nhắm mắt xuôi tay.
Trước khi lâm chung, rất nhiều người tụ tập bên giường ta, trong tiếng khóc than vang vọng, ta gượng người ngồi dậy.
"Khóc lóc gì chứ? Trẫm một đời oanh liệt, cũng coi như sống không uổng phí."
Mắt ta mờ đi, nhìn đám trọng thần đang quỳ dưới điện.
A Gia, Hoa Dương, Lý Như Nghiên, Tống Chương... Lục Phương Nhiên đang châm cứu cho ta.
"Các ngươi đều già rồi, trẫm cũng già rồi. Thái nữ đâu?"
Trường Lạc khóc nức nở, tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y ta. Tay ta yếu ớt, đặt hờ vào tay nàng: "Trường Lạc, từ nay giang sơn này là của con."
Trong cơn mơ màng, ta như thấy bóng dáng Lý Mộc Tuyết và Thẩm Tầm Chu đứng bên cửa sổ.
Mẫu hậu bước ra từ vầng hào quang, dịu dàng đưa tay về phía ta: "Bình An, con đã làm rất tốt."
【Kiếp trước】
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu thực sự cho nàng ấy làm lại một lần nữa, ngươi sẽ không còn cơ hội chuyển kiếp, hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh."
Người đối diện cúi đầu thật sâu: "Mong Diêm Vương thành toàn, con nguyện dùng công đức nhiều đời đổi lấy thời gian quay ngược. Con gái con thông minh hơn người, chỉ vì vướng bận tình thân mà không nhìn rõ lòng lang dạ thú của kẻ gian. Xin người cho con bé một cơ hội, cũng là cho thiên hạ lê dân một cơ hội.”
“Nguyện tàn hồn này của con, đổi lấy một đôi mắt sáng suốt cho con bé, để con bé nhìn thấu màn sương mù thế gian."