Anh đây là chuẩn bị đầy đủ, không cho người khác chỗ từ chối.

Hứa Tri Ý lấy laptop mở ra, không lên tiếng, ngầm đồng ý sự sắp xếp của anh.

“Y tế Thượng Thanh mấy năm trước em đầu tư, anh còn có ấn tượng không?” Cô hỏi người đàn ông ngồi ở ghế lái.

Tưởng Ti Tầm khởi động xe, nhìn cô từ trong gương chiếu hậu, “Có, chuyên sản xuất nguyên vật liệu cấp, cấy ghép.” Anh hỏi: “Sao vậy? Em muốn rút hay là tiếp tục đầu tư?”

Hứa Tri Ý: “Không rút, định thu hút Tân Vận. Đoàn đội quản lý hiện nay của Y tế Thượng Thanh, năng lực không cần nói, nhưng tài nguyên và quan hệ không đủ, phương diện thị trường rõ ràng cũng đang thua đối thủ cạnh tranh, Thương Uẩn có quan hệ. Y tế Thượng Thanh có sản phẩm, Thương Uẩn có tài nguyên và quan hệ, Viễn Duy chúng ta có tiền.”

Hợp tác tam giác như này là vững chắc nhất.

Tưởng Ti Tầm đạp ga, nhìn đường phía trước, không thể nào nhìn cô từ trong gương chiếu hậu nữa, trả lời: “Đối thủ mạnh nhất của Y tế Thượng Thanh công ty nào?”

Hứa Tri Ý im lặng hai giây: “Y tế Tân Duệ.”

“Tân Duệ?”

“Tân Duệ là công ty y tế con dưới danh nghĩa nhà họ Ngu.”

Không muốn nói tiếp, Tưởng Ti Tầm cũng đoán được hiện tại Y tế Tân Duệ Duệ là ai trong nhà họ Ngu phụ trách.

Anh quan tâm hỏi: “Bản thân các sản phẩm của Y tế Thượng Thanh có sức cạnh tranh như thế nào?”

“Vẫn ổn.” Hứa Tri Ý nói đơn giản, “Các vật liệu mới hiện nay đang kiểm tra sửa đổi, cố vươn lên để được sử dụng trong các sản phẩm in 3D, khả năng tương thích sinh học tốt hơn đối thủ cạnh tranh.”

Cũng hy vọng về phương diện thời gian chữa bệnh sẽ có bước đột phá.

Tưởng Ti Tầm: “Em đang lo lắng sau này cạnh tranh trực diện anh sẽ nhường Ngu Duệ?”

Hứa Tri Ý ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính, nhìn góc nghiêng góc cạnh của người đàn ông, “Anh dám nhường thử xem.”

Xe chờ đèn giao thông, Tưởng Ti Tầm nhìn vào mắt cô ở trong gương: “Không liên quan gì đến dám hay không dám, anh không có bất cứ lý do nào nhường cô ấy.”

Hứa Tri Ý không còn cho rằng những giả thiết như này vô nghĩa nữa, “Anh đi cùng em, không cần phải bận rộn chuyện của mình à?”

“Không chậm trễ, em và Thương Uẩn nói chuyện hợp tác, anh đến văn phòng làm việc tạm thời của Viễn Duy họp video.”

Tưởng Ti Tầm vẫn nhìn cô, “Thời gian trên đường có thể nào không nói chuyện công việc được không?”

Hứa Tri Ý hỏi ngược lại: “Anh muốn nói chuyện gì?”

Người đàn ông nói: “Tối ngày mai dẫn em đến một quán rượu, phong cách bên trong quán có lẽ em sẽ thích.”

“Lỡ như không thích thì sao?”

“Không thích chúng ta quay về, anh cõng em về. Đợi em bận xong dự án này, anh lại dẫn em đi quán bar kia ở London.” Nói đến đây, người đàn ông trầm ngâm một lát, “Em chắc là vẫn thích quán bar đó.”

“…..” Hứa Tri Ý cúi đầu bắt đầu xem email.

Đến dưới tòa nhà Tân Vận, Tưởng Ti Tầm đỗ xe rồi xuống xe.

Hứa Tri Ý xách máy tính vẫy tay với anh, “Tạm biệt. Anh không cần vào cùng em.”

Người đàn ông coi như không nghe thấy, sải bước đuổi theo cô, giơ tay xách lấy túi máy tính của cô, tay hai người đan vào nhau, có mấy ngón tay bị lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm lấy.

Hứa Tri Ý rút tay ra, đưa máy tính cho người đàn ông xách.

Trong sảnh lớn tầng 1 của tòa nhà Tân Vận, Thương Uẩn đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi đợi người.

Mấy người ở quầy lễ tân thỉnh thoảng lại trao đổi ánh mắt với nhau, vị tam công tử này hôm nay làm sao vậy, bình thường có không ít người đợi, muốn liếc nhìn mấy lần để nuôi dưỡng thêm con mắt của mình đều không đợi được, hôm nay lại ngồi ở khu nghỉ ngơi tạm thời gần mười phút rồi.

“Còn thắt cà vạt.”

“Nhìn có vẻ như là đang đợi lãnh đạo lớn nào đó.”

Đối tác hợp tác đều không có đãi ngộ này.

Lúc bọn họ đang thì thầm thì một đôi trai tài gái sắc đi vào, chỉ thấy Thương Uẩn tiến lên chào đón.

“Hóa ra là đợi mỹ nhân.”

“Mỹ nhân gì chứ, có nói được không, lãnh đạo lớn nhất trong lòng sếp Thương chúng ta sếp theo nhan sắc.”

Hihi, có người không nhịn được bật cười.

Hứa Tri Ý không ngờ Thương Uẩn sẽ ở dưới này đợi, nhưng Tưởng Ti Tầm đã đoán được từ lâu, hai người hàn huyên, “Sếp Thương đợi lâu rồi nhỉ?”

Từ đợi lâu nghe có vẻ khá ngay thẳng, nhưng đảo ngược lại liền biến chất.

Thương Uẩn cười: “Vẫn ổn, hôm xem mắt đợi còn lâu hơn.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Hai người đàn ông giơ tay ra cùng lúc, nắm chặt lấy tay đối phương.

“Sếp Tưởng đã đến rồi thì lên văn phòng tôi ngồi nhé?”

“Không làm phiền hai người nói chuyện công việc, lần sau sẽ đặc biệt đến thăm để học hỏi kinh nghiệm.”

“Thụ sủng nhược kinh.” Thương Uẩn cười như không, “Không biết tôi có kinh nghiệm gì để sếp Tưởng học hỏi thế? Học hỏi tư tưởng cởi mở hay sao?”

Tưởng Ti Tầm: “Cái này không cần học hỏi, tôi còn cởi mở hơn anh.”

Thương Uẩn: “….”

“Sếp Thương bận đi, tối nay cuộc họp kết thúc gặp.” Tưởng Ti Tầm nhìn người bên cạnh, giọng nói không khỏi dịu dàng hơn, “Tối anh đến đón em.”

Nói xong, lại hơi khẽ gật đầu với Thương Uẩn, rời đi.

Lên đến xe, Tưởng Ti Tầm gọi điện thoại cho thư ký, quan tâm động thái tiếp sau đó của Lộ Kiếm Lương, gặp ai và các giao dịch tài chính.

Vừa mới cúp máy, điện thoại của bố gọi đến.

Lộ Kiếm Ba hỏi nghịch tử bao giờ đến Hồng Kông.

Tưởng Ti Tầm vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Muộn nhất là tuần sau.” Có một số chuyện đích thân anh phải xuất hiện xử lý, lại hỏi bố, “Bố có hỏi ông nội tranh giành quyền sở hữu cổ phần không.”

“Tranh rồi, không có.”

Lộ Kiếm Ba thẳng thắn: “Ông cụ cho cháu nội cả 6% quyền sở hữu cổ phần, bố không nghĩ đến. Lộ Giai Trì tiến vào ban hội đồng quản trị, nhà bác cả con có hai phiếu. Tuần sau ông cụ sẽ chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần, bác cả con cho dù có đồng ý từ chức thì vẫn sẽ trì hoãn, lợi dụng thời gian này để đọ sức với chúng ta.”

Không phải ông nghĩ xấu về ông cụ, “Ông nội con thích kiểm soát và cân bằng quyền lực, quở trách mấy đứa con trai, không dung túng cho bất cứ ai không nghe lời ông. Ông cho phép con nắm quyền nhưng lại cho nhà bác cả con nhiều quyền hạn như vậy là để hạn chế con.”

Lộ Kiếm Ba có thể nhìn thấu tất cả mọi người, nhưng chỉ có duy nhất bố mình mấy năm qua cũng chưa từng nhìn thấu được.

Phong cách hành sự của ông cụ khiến người khác không thể nào nắm chắc được.

Lần này Lộ Kiếm Lương nhẫn nhịn chịu đựng, chủ động xin từ chức, là bởi vì trong tay ông cụ nắm giữ 40% quyền sở hữu cổ phần, cũng như khối tài sản khổng lồ chất lượng cao ở bên nước ngoài dưới danh nghĩa của ông cụ, đó mới chính là thứ Lộ Kiếm Lương muốn tranh nhất.

Lão Nhị cũng đang nhìn chằm chằm vào nó.

Những gì họ nhận được trong cuộc họp gia đình hôm nay ai cũng đều không hài lòng, thứ duy nhất có giá trị chính là quyền bầu cử và quyền sở hữu cổ phần trong tay Lộ Giai Trì.

Thứ nghịch tử muốn không phải là tiền, tiền của ông đủ để nghịch tử tiêu xài, mặc dù không nhiều bằng cả nhà họ Lộ nhưng tích lũy ba mươi năm cũng không ít hơn là bao, thứ nghịch tử để ý chính là quyền bầu cử và quyền sở hữu cổ phần.

Ông cụ để Lộ Giai Trì tiến vào ban hội đồng quản trị, vậy nên cuộc bầu cử có những biến đổi, phiếu bầu của những cổ đông khác đối với nghịch tử mà nói cũng vô cùng quan trọng. Bây giờ phiếu duy nhất không chắc chắn đó chính là một phiếu của nhà họ Ngu.

Lộ Kiếm Ba nói: “Bây giờ con với Ngu Duệ cũng coi như có mâu thuẫn, một phiếu này để bố giải quyết.”

Trước khi ông cụ nghỉ hưu đã sửa đổi điều lệ công ty, muốn trở thành người nắm quyền của nhà họ Lộ, phải biết cân bằng tốt tất cả các quan hệ và lợi ích.

Với quan hệ bây giờ với nhà họ Ngu, nghịch tử không có cách nào cân bằng được.

Tưởng Ti Tầm: “Thẩm Thanh Phong khiêu khích Tri Ý, chính là muốn thay Lộ Kiếm Lương lấy được một phiếu này từ nhà họ Ngu.”

Lộ Kiếm Ba: “Con dành thời gian đến Hồng Kông, đến thăm bác Ba con.”

“Bác Ba cũng tham gia vào chuyện tiêu hủy hồ sơ bệnh viện.”

“Bác Ba con không. Năm đó bố và mẹ con l y hôn, anh ấy cũng bị bác cả con lợi dụng, có lẽ lo lắng bố tìm anh ấy tính sổ. Người không biết không có tội, tìm anh ấy tính sổ cái gì chứ.”

“Sau này ở nhà họ Lộ, bác Ba con là người đáng tin nhất, năng lực thủ đoạn đều có, chỉ là ông nội con không nhìn thấy.”

Từ nhỏ anh Ba đã không được coi trọng nhưng lại là đứa nghe lời nhất trong số bốn đứa con.

Trong lòng Tưởng Ti Tầm có tính toán, “Còn chuyện gì không? Không có con cúp máy đây.”

Lộ Kiếm Ba muốn nói lại thôi, “Không có chuyện gì khác. Mai bố về New York, thư ký Thái ở lại Hồng Kông, có chuyện gì con có thể tìm ông ấy.”

“Bây giờ lời nói của con có tác dụng rồi?”

“Có lẽ lời nói của con vẫn không có tác dụng, không phải còn Tri Ý sao?” Nói xong, bố kết thúc cuộc gọi.

Tưởng Ti Tầm lái xe đến tòa nhà Viễn Duy, văn phòng của anh ở bên cạnh Hứa Tri Ý.

Vừa mới ngồi xuống, còn chưa mở máy tính lên em họ Tưởng Thịnh Hòa gõ cửa đi vào.

Tưởng Thịnh Hòa qua đây tìm Hứa Tri Ý, thư ký nói cô không có ở đây, không ngờ là cửa văn phòng của Tưởng Ti Tầm lại hé mở.

“Tri Ý đâu?” Anh ta tự mình đi rót nước, kéo ghế, ngồi xuống đối diện Tưởng Ti Tầm.

Tưởng Ti Tầm: “Đi tìm Thương Uẩn bàn chuyện hợp tác rồi.”

“Nói chuyện hợp tác với Y tế Thượng Thanh?”

“Cậu cũng quan tâm Thượng Thanh?”

Tưởng Thịnh Hòa nói: “Vốn dĩ Tri Ý muốn bảo em đào tạo một đoàn đội chịu trách nhiệm phát triển thị trường của Y tế Thượng Thanh, cô nghỉ hưu, việc của tập đoàn quá nhiều, em không có tinh lực. Bây giờ đào tạo đoàn đội không bằng tìm Thương Uẩn, có tiền cùng nhau kiếm.”

Anh ta uống ngụm nước, “Cô thế nào rồi? Gần đây em bận, cũng không qua đó ăn cơm cùng cô.”

Tưởng Ti Tầm: “Mấy năm nay mẹ anh vẫn luôn đi gặp bác sĩ tâm lý, anh vừa biết.”

Phản ứng của em họ và anh lúc mới nghe được tin này giống hệt nhau, nửa ngày không nói chuyện.

Nội tâm Tưởng Thịnh Hòa áy náy đến mức không thể nào diễn tả được bằng lời, trước khi Tưởng Nguyệt Như nghỉ hưu gần như ngày nào anh cũng gặp cô, nhưng không bao giờ cảm nhận được cảm xúc của cô có vấn đề.

Tưởng Ti Tầm: “Anh còn không cảm nhận được, đừng nói đến cậu. Đợi quay lại Manhattan, đưa mẹ anh đi cùng, không thể nào để một mình bà ở nhà, sau khi nghỉ hưu nhàn rỗi lại càng dễ suy nghĩ lung tung.”

Anh đã dặn thư ký gửi thông tin một số căn nhà ở bên Manhattan cho mẹ, để mẹ chọn một căn theo sở thích của mình.

Không nói chuyện không vui nữa, anh nói với em họ: “Chia sẻ với cậu chuyện này.”

Tưởng Ti Tầm trực tiếp nghĩ đến: “Ông cụ Lộ chia quyền sở hữu cổ phần cho anh rồi?”

Tưởng Ti Tầm: “Anh và Tri Ý ở bên nhau rồi.”

Tưởng Thịnh Hòa đang hơi ngẩng đầu uống nước, cốc cầm không vững, nước đổ ra ngoài.

Mặt trước áo sơ mi bị ướt một mảng, vội rút giấy lau.

Trước mặt người ngoài chưa bao giờ thất lễ như vậy.

Tưởng Thịnh Hòa nhìn chằm chằm người ngồi đối diện mình: “Không phải anh không kết hôn? Không hứng thú với chuyện tình cảm sao?”

“Không kết hôn là vì cô ấy. Muốn kết hôn cũng là vì cô ấy.” Tưởng Ti Tầm im lặng một lúc, “Chuyện qua rồi không nhắc lại nữa.”

Tưởng Thịnh Hòa biết điều không hỏi nhiều, nói: “Tề Chính Sâm vì Tri Ý nên đầu tư vào câu lạc bộ golf, anh nghe nói rồi chứ?”

Tưởng Ti Tầm gật đầu.

“Nếu như cậu ta biết anh và Tri Ý ở bên nhau, sợ là không chịu nổi đả kích này.”

“Đã biết rồi, chính là đi gặp bác sĩ tâm lý mới gặp mẹ anh.”

Tưởng Thịnh Hòa không còn gì để nói, đặt cốc nước xuống, cần về văn phòng làm việc của mình để tiêu hóa chỗ tin tức này.

Tưởng Ti Tầm ở công ty hai tiếng, bận việc xong vừa qua 6 giờ. Vừa rồi Hứa Tri Ý gửi email cho anh, bên cô 9 rưỡi mới có thể kết thúc.

Thời gian dư dả, anh về nhà một chuyến, định làm công tác tư tưởng cho mẹ.

Cho dù ra sao thì cũng không thể nào để mẹ một mình ở nhà nữa.

Hiếm khi tối nay không thấy mẹ ở trong sân.

Dì nói với anh mẹ đang ở trên phòng của mình, đang sắp đồ.

“Mẹ.” Tưởng Ti Tầm đứng ở bên ngoài cửa phòng ngủ gõ cửa.

Cửa mở rộng, mẹ đang ở trong phòng thay đồ thu dọn.

“Vào đi.”

Tưởng Nguyệt Như liếc nhìn con trai, “Về sớm vậy.”

“9 giờ còn phải ra ngoài.” Tưởng Ti Tầm nhìn hành lý mở ra, bên trong đã để một nửa hành lý quần áo, “Mẹ định đi du lịch sao?”

Tưởng Nguyệt Như để áo khoác gấp trong tay lại vào trong hành lý, “Đi Manhattan. Mẹ đến bên đó tự mình quyết định mua nhà gì, ở đâu. Nhà là mẹ ở, mẹ hài lòng mới được, con không cần bận tâm nữa.”

Lần này con trai đã quyết tâm để bà qua đó cùng, bà cũng không thể nào cố chấp nữa, để con bớt lo lắng.

Tưởng Ti Tầm ôm lấy mẹ: “Cảm ơn mẹ.”

Tưởng Nguyệt Như vỗ vỗ sau lưng con trai, đứa nhỏ hơn hai tuổi năm đó nhìn thấy bà khóc liền an ủi bà, mặc dù sau này rất hay chọc tức nhưng vẫn chu đáo, tận tâm giống như lúc còn nhỏ.

“Tháng sau mẹ qua, qua trước xem nhà.”

Gần đây tần suất đến phòng trị liệu quá cao, cần phải ra ngoài.

Bà lại dặn dò con trai, có thời gian đi tìm Tề Chính Sâm chơi bóng.

Ỷ lại vào bác sĩ tâm lý trong một thời gian dài chung quy vẫn không phải là cách hay.

Tưởng Ti Tầm giúp mẹ đóng gói những cuốn sách yêu thích lại, mãi đến 8 rưỡi mới ra khỏi nhà.

Không có wechat, đến dưới tòa nhà Tân Vận, anh dùng email nội bộ gửi cho Hứa Tri Ý: 【Anh ở dưới lầu.】

Hứa Tri Ý nhìn nội dung email đơn giản ngắn gọn, trước đây tha thiết bốn chữ này.

“Sếp Tưởng đến rồi?” Thương Uẩn thu dọn tài liệu, hỏi.

Hứa Tri Ý khoá màn hình điện thoại, cũng bắt đầu thu dọn.

“Ừ.”

“Vậy cô ngồi xe sếp Tưởng qua đó, tôi tự lái xe của mình.”

Đổi lại là người khác, đôi tình nhân nhà người ta chúc mừng thăng chức còn lâu mới xấu hổ đi cùng góp vui.

Nhưng Thương Uẩn không phải người đó.

Cuộc họp kết thúc, những người khác lần lượt rời đi, Hứa Tri Ý xách máy tính xuống lầu.

Trước cửa tòa nhà, một chiếc xe màu đen đã ở đó.

Người đàn ông thấy cô đi ra, đẩy cửa xe đi xuống, đi vòng qua đầu xe, mở cửa ghế lái phụ giúp cô.

Hứa Tri Ý đi đến gần mới nhìn rõ, người đàn ông thắt cà vạt, là chiếc cô mua cho anh ở bên Hồng Kông.

Cô kéo cửa sau xe, bị Tưởng Ti Tầm ấn lại, “Ngồi ghế lái phụ.”

Hai người nhìn nhau, động tác tay của anh mạnh mẽ nhưng ánh mắt nhìn cô lại dịu dàng.

Lướt qua cửa xe và trước người anh, Hứa Tri Ý ngồi lên ghế lái phụ, để túi máy tính xuống dưới chân, vô thức nhìn về phía sau, không thấy bó hoa hồng của cô đâu nữa.

“Hoa của em đâu?”

Tưởng Ti Tầm ngồi lên ghế lái, trả lời cô: “Đặt trên bàn ở văn phòng của em. Trên đường đi lại tặng em một bó khác.”

Anh nghiêng người qua, định thắt dây an toàn cho cô.

Từ góc độ của Hứa Tri Ý nhìn, người đàn ông muốn qua hôn cô, cô vô thức chặn môi anh lại, muốn đẩy anh ra.

Người đàn ông bật cười, hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.

Tay Hứa Tri Ý như bị điện giật trượt xuống, đẩy cằm anh, đẩy anh ra xa.

Tưởng Ti Tầm giơ hai tay ra, cách một hộp tựa tay ôm lấy người vào trong lòng: “Vừa rồi không phải định hôn em, thắt dây an toàn cho em.”

Hơi thở đan xen, Hứa Tri Ý và anh nhìn nhau.

Ánh mắt người đàn ông thâm sâu, giây sau như muốn hôn xuống.

Hứa Tri Ý: “Em tự mình làm.”

Tưởng Ti Tầm không có động tác tiếp theo, chỉ muốn ôm cô: “Có mệt không?”

Hứa Tri Ý: “Không muốn nói thật.”

Nói thật chính là, anh đợi đón cô, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy anh đầu tiên, cho dù có mệt cũng không mệt nữa.

Tưởng Ti Tầm nói: “Bây giờ em có một thư ký một trợ lý không đủ, đoàn đội phải nhiều thêm mấy người.”

“Người dù nhiều bao nhiêu thì vẫn có  rất nhiều việc cũng cần em tự mình làm.”

“Trợ lý của em có năng lực, em bớt làm đi một nửa.”

“Trợ lý năng lực mạnh như vậy, tuy gặp được nhưng không có được.”

“Thư ký Thái.”

Hứa Tri Ý đẩy anh, “Em hơi nóng.”

Mồ hôi đầm đìa.

Bảo thư ký Thái làm việc cho cô? Không dám nghĩ.

Tưởng Ti Tầm buông cô ra, “Cổ phần của anh ở Viễn Duy đều chuyển cho em, còn việc em lấy bao nhiêu cổ phần mời thư ký Thái tự em quyết định.”

Hứa Tri Ý nhìn anh: “Có biết mình đang nói gì không? Nửa câu trước.”

“Biết. Em vì Viễn Duy bỏ ra nhiều hơn anh. Dù sao thì sau này cũng là của em, chuyển sớm chuyển muộn đều giống nhau.”

“Không giống nhau. Chuyển sớm là tài sản trước hôn nhân.”

Người đàn ông nhìn vào mắt cô: “Đều giống nhau, anh không nghĩ đến chuyện l y hôn.”

Hứa Tri Ý thắt dây an toàn: “Phải nói trước, anh chuyển em sẽ lấy, nhưng wechat không thể nào thêm lại. Em có giới hạn.”

Tưởng Ti Tầm cười: “Được, không thêm.”

Trên đường đến nhà hàng, Tưởng Ti Tầm lái xe đến một tiệm hoa, dừng ở trước cửa.

Hứa Tri Ý suýt chút nữa quên mất, anh nói muốn mua hoa cho cô.

Tưởng Ti Tầm bảo ông chủ bó một bó hoa hồng, không cần trang trí thêm bất cứ thứ gì, lại lấy hai bông hoa thược dược từ trong thùng hoa, lấy kéo cắt bỏ những cành hoa và lá thừa.

“Ông chủ, thêm hai bông này nữa.”

“Được.”

Lên xe, Tưởng Ti Tầm đưa bó hoa hồng và hai bông thược dược không bó cho cô.

Hứa Tri Ý liếc nhìn hai bông hoa thược dược đơn độc, anh tặng hoa thược dược cho cô hình như chỉ thích tặng hai bông, dựa vào nhau. Người đàn ông bảo cô để vào trong túi, hơi mở túi, hoa hơi lộ ra một chút.

Lúc đến nhà hàng Thương Uẩn đã uống nửa cốc nước.

Tưởng Ti Tầm treo áo vest lên lưng ghế, ngồi xuống đối diện anh ta.

Thương Uẩn cầm lấy thực đơn trên bàn, đưa cho Hứa Tri Ý ngồi chéo đối diện, “Cô gọi món đi.”

Tưởng Ti Tầm nhìn người đàn ông đối diện, nhưng người đàn ông lại coi như bên cạnh không có ai.

Anh gọi điện cho giám đốc nhà hàng, anh có để rượu vang ở đây, mở một chai.

“Vâng sếp Tưởng, anh đợi chút.”

Đặt điện thoại xuống, Tưởng Ti Tầm lấy giấy lau tay, trải khăn ăn giúp người bên cạnh.

Hứa Tri Ý đang xem thực đơn, nói với anh: “Tự em làm.”

Tưởng Ti Tầm: “Em gọi món trước đi, hỏi xem sếp Thương muốn ăn gì.” Chậm rãi, cẩn thận trải khăn ăn cho cô.

Thương Uẩn: “Tôi sao cũng được.” Anh ta nhìn người gọi món, “Cô quyết định.”

Nhân viên phục vụ mang hai cốc nước đến, Tưởng Ti Tầm muốn cầm lấy để cốc nước ở bên cạnh cánh tay cô, kết quả tay còn chưa chạm đến cốc người đàn ông đối diện đã cầm lấy, để bên trái tay cô.

Hứa Tri Ý liếc nhìn cảnh này, Thương Uẩn đây là cố tình chọc tức Tưởng Ti Tầm à.

Sau này kiên quyết không đi ăn cùng hai người này nữa.

Trong lúc bàn chuyện hợp tác, Thương Uẩn bình thường không thể nào bình thường hơn. Liên quan đến lợi ích không chịu nhượng bộ, một xu cũng phải giành lấy, với người trước mặt như hai người khác nhau.

Sau khi gặp Tưởng Ti Tầm, Thương Uẩn trở thành một người máy mất chương trình kiểm soát, gặp ai đụng người đó.

Thương Uẩn dựa về phía sau ghế, nói đến dự án hợp tác giữa nhà họ Lộ và Y tế Tân Vận, “Hứa Ngưng Vi đến trung tâm nghiên cứu và phát triển dự án đó, sếp Tưởng biết không? Hôm nay đã đến phòng nhân sự ký hợp đồng rồi.”

“Biết. Đó là lựa chọn của con bé.”

“Cô ta đến tìm tôi, nói sau này không muốn tiếp xúc với Thẩm Thanh Phong. Thú vị, tôi còn có thể quản không được Thẩm Thanh Phong sao.”

Tưởng Ti Tầm: “Cậu nói với tôi cái này làm gì?”

Thương Uẩn cười: “Nếu không giữa chúng ta còn có chuyện gì có thể nói?” Anh ta nhìn Hứa Tri Ý, “Hay là nói về sếp Hứa?”

Hóa ra đang đợi cái này.

Tưởng Ti Tầm: “Chi bằng nói vì sao cậu đi xem mắt không thành.”

Thương Uẩn cười, “Bởi vì hôm đó gặp Tề Chính Sâm, tôi và cậu ta bát tự khắc nhau.”

Tưởng Ti Tầm: “…..”

Hứa Tri Ý nhìn hai người, quả thật không nhịn nổi nữa: “Hai người không phải vẫn chưa ăn gì sao?”

Hai người im lặng một lúc.

Bởi vì chỉ có ăn no rửng mỡ mới không có việc gì làm.

Thương Uẩn nhìn người chéo đối diện: “Sếp Hứa, mạo muội hỏi cô một vấn đề.”

Hứa Tri Ý ngẩng đầu: “Anh nói đi.”

“Cô có bạn trai chưa?”

Anh ta nhìn ra hình như hai người này đang chiến tranh lạnh.

Hứa Tri Ý vô thức quay mặt nhìn Tưởng Ti Tầm, chạm phải ánh mắt của người đàn ông.

Tưởng Ti Tầm nhìn cô, giọng khàn trầm dỗ hỏi: “Có hay là không có?”

Nhịp tim Hứa Tri Ý chưa bao giờ đập nhanh như thế này.

Tưởng Ti Tầm: “Không có, anh theo đuổi em. Có, anh vẫn theo đuổi em. Vậy nên có hay là không có?”

Hứa Tri Ý: “Vậy anh theo đuổi em.”

Thương Uẩn chen vào: “Vậy tôi cũng có thể theo đuổi sao?”

“… Sếp Thương, theo đuổi tôi cũng vô dụng, điều khoản hợp đồng tôi không thể nào nhượng bộ.”

Thương Uẩn đặt tay lên môi, bị chọc cười, “Nói không chừng tôi nhượng bộ thì sao.”

Tưởng Ti Tầm cầm cốc nước, chậm rãi uống mấy ngụm: “Sếp Thương, đừng có não yêu đương.”

Thương Uẩn: “Cậu không nhắc suýt nữa thì tôi quên mất, tôi đang định nói câu này với sếp Hứa.” Anh ta lại nhìn người phụ nữ ngồi chéo đối diện, nhìn các đường nét trên khuôn mặt không khỏi muốn nhìn thêm mấy lần.

“Sếp Hứa, mặc dù cô vẫn chưa đến trình độ não yêu đương nhưng vẫn nên phòng ngừa trước khi chúng xảy ra, tôi có một phương pháp có thể ngăn chặn triệt để não yêu đương, có muốn nghe không?”

Tưởng Ti Tầm trả lời thay cô: “Phiền sếp Thương cứ nói.”

Hứa Tri Ý cũng nhìn qua. Muốn nghe xem là diệu kế gì.

Thương Uẩn: “Một lần cô yêu hai người, tuyệt đối sẽ không não yêu đương.”

“…..”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện