Chương 58: Chính văn hoàn

 

Ninh Ninh mỗi ngày đều có sự thay đổi mới, từ một cục nhỏ nhăn nheo, trở thành một viên nếp trắng mềm mại thơm tho, làm tan chảy trái tim các cô y tá trong bệnh viện.

 

Sau khi xuất viện, Chu Vanh tạm thời ở nhà bố mẹ Cố Trình Dục, có hai người lớn giúp chăm sóc Ninh Ninh, cơ thể anh cũng dần hồi phục.

 

Trong khu biệt thự có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, cây xanh rợp bóng, không khí tràn ngập hơi nước, Chu Vanh dắt Coconut và Thứ Năm đi qua chiếc cầu nhỏ bắc ngang con suối.

 

Chu Vanh thả xích, để Coconut và Thứ Năm chạy nhảy trên bãi đất trống, anh ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh, mở điện thoại lướt tin tức.

 

Tin tức đầu tiên là phiên tòa phúc thẩm của Lưu Mộng Tuấn được ấn định vào tháng Bảy, tại tòa án thành phố L.

 

Ngón tay lướt lên, từng dòng chữ kể lại tội ác của gã, Lưu Mộng Tuấn trong ảnh, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc, dường như không hề để ý đến tất cả những tội ác mình đã gây ra.

 

Chu Vanh dường như cười chế giễu, thoát ra xem những tin tức giải trí khác.

 

Anh mở Weibo, dòng tìm kiếm hot đầu tiên lại là người quen của anh, hơn nữa dòng tìm kiếm này còn bùng nổ.

 

Từ khóa tìm kiếm hot trực tiếp, miêu tả thêm mắm dặm muối, thu hút người ta nhấp vào xem cho rõ.

 

【Tiểu hoa đán mới nổi Dương Hàm công khai tán tỉnh đàn ông】

 

Dương Hàm gần đây đóng một bộ phim, phim không dài, thời gian quay cũng ngắn, đạo diễn là người quen, chính là đạo diễn đã để Coconut đóng phim, đây là kịch bản gốc của đạo diễn, vai diễn của Dương Hàm là một nữ hiệp giang hồ khoái ý ân cừu, sau này tình hình hỗn loạn, vì dân chúng mà ra chiến trường giết giặc, trở về khải hoàn là một nữ tướng quân.

 

Bút lực của đạo diễn sâu sắc, kể chuyện có máu có thịt, bản thân hình tượng Dương Hàm phù hợp và diễn xuất tốt, sau khi phát sóng phản ứng tốt, thu hút vô số fan.

 

Chu Vanh nhớ phim truyền hình vẫn chưa cập nhật xong, hơn nữa video này mới được đăng một giờ đã leo lên vị trí số một tìm kiếm hot, cô gái này bị người khác hãm hại rồi.

 

Góc quay video hơi cao, ống kính rung lắc và mờ ảo, nhưng có thể nhìn rõ nữ chính là ai, Dương Hàm dáng người cao ráo, một thân bạch y phiêu dật như tiên, cô khẽ nhón chân tiến gần người đàn ông phía trước, khoảng cách rất gần, ống kính vừa vặn rung lắc rồi dừng lại, càng thêm mờ ám gợi trí tưởng tượng.

 

Chu Vanh: "..."

 

Cái gì?!!!

 

Người đàn ông này không phải là anh sao!

 

Ăn dưa bở lại trúng ngay mình.

 

Chu Vanh không thể tin được nhấp vào video, anh nhớ lại hôm đó dường như bị Cố Trình Dục gặm cổ, anh còn thay quần áo nữa, ống kính tuy mờ, nhưng... chỗ nào cũng cho thấy nam chính chính là anh.

 

Hơn nữa Cố Trình Dục cũng không xa anh, chỉ có nửa người lọt vào ống kính, không thấy nửa thân trên, anh còn thấy Coconut, Chu Vanh thậm chí còn thấy người trên bình luận nhận ra Coconut.

 

Anh mở Weibo của mình, quả nhiên rất nhiều chấm đỏ, đều là hỏi người đó có phải là anh không.

 

Chu Vanh mở album ảnh, lật xem những bức ảnh cũ.

 

Mục tiêu của anh rõ ràng, nhanh chóng soạn thảo xong nội dung, gửi đi.

 

【Đây là em gái tôi @Dương Hàm hhh. Đây là người yêu tôi @Người phụ trách tập đoàn Hằng Thịnh.】

 

Ảnh do Cố Trình Dục chụp, ba chú chó nhỏ và cả hai người họ đều được đóng băng trong khoảnh khắc đó.

 

Thời gian chuyển đổi, lần trước Cố Trình Dục ầm ĩ đòi vào khung hình, anh miễn cưỡng chụp bức 【ảnh gia đình】 đầu tiên với Cố Trình Dục.

 

Sau này vẫn luôn nằm phủ bụi trong album ảnh, bây giờ gửi ra trình diện trước công chúng.

 

Mọi thứ đều vừa vặn.

 

Chu Vanh thoát ra, anh kinh ngạc phát hiện, dòng tìm kiếm hot vậy mà biến mất rồi.

 

Anh dắt Coconut và Thứ Năm trở về nhà cũ.

 

Vừa vào cửa đã nghe thấy giọng của Dương Hàm.

 

"Anh, anh, em thật sự không cố ý, em cũng không biết mà, em đâu dám có cái tâm tư đó, em cũng không có cái gan đó, anh phải tin em! Ủa? Anh, nhà anh sao lại có mùi sữa thơm thế?"

 

Cố Trình Dục bực bội đẩy Dương Hàm đang ra sức bày tỏ lòng trung thành ra, giọng Dương Hàm lớn đến mức Chu Vanh chưa mở cửa đã nghe thấy.

 

Cố Trình Dục nói: "Em nhỏ tiếng thôi."

 

Ninh Ninh vẫn còn ở phòng em bé trên lầu.

 

Dương Hàm không hiểu ra sao, gật đầu, thấy Chu Vanh đi vào, mắt sáng lên.

 

Chu Vanh vội vàng tiến lên vài bước ngăn cô lại, khí thế của Dương Hàm, anh sợ lát nữa sẽ bị giảm thọ mất.

 

"Không cần đâu, không trách em, anh trai em đã giúp em rồi."

 

Anh an ủi, ra hiệu cho Dương Hàm mở điện thoại ra, dòng tìm kiếm hot đã bị gỡ xuống, tất cả dư luận đều biến mất.

 

Chỉ có một góc nhỏ đầy kinh ngạc và chúc phúc.

 

Dương Hàm mắt ngấn lệ, vẻ mặt sắp khóc.

 

Chu Vanh không khỏi nghĩ đến Ninh Ninh, đôi khi không vui, hừ hừ mắt to ngấn lệ, khiến lòng người mềm nhũn.

 

Chu Vanh kéo Cố Trình Dục, dẫn Dương Hàm lên phòng em bé trên lầu.

 

Dương Hàm bị chuyển hướng chú ý, vẻ mặt tò mò, không hiểu ra sao.

 

"Đi đâu vậy?"

 

Cô nhìn hai người nắm tay nhau, trong lòng nghi hoặc, bị dẫn đến một căn phòng đầy màu hồng phấn, không khỏi khẽ bước chân.

 

Trong phòng, trên chiếc nôi em bé, bàn tay mũm mĩm của Ninh Ninh nắm chặt thành nắm đấm, mắt nhắm nghiền, hàng mi dày như hai chiếc quạt nhỏ, chớp chớp, môi khẽ chu ra, dường như đang có một giấc mơ ngọt ngào, hơi thở thoang thoảng mùi sữa thơm.

 

"Oa—"

 

"Bé đáng yêu quá."

 

Giọng Dương Hàm khẽ đi, cổ họng phát ra tiếng cảm thán.

 

Người đàn ông bên cạnh bật cười, để Dương Hàm ở lại phòng em bé quan sát kỹ nhóc con, kéo Chu Vanh ra khỏi phòng em bé.

 

Người đàn ông nắm lấy tay anh, rồi cơ thể áp sát hơn, cánh tay ôm lấy eo anh.

 

---

 

Tháng Bảy.

 

Ngày phiên tòa phúc thẩm của Lưu Mộng Tuấn.

 

Chu Vanh và Cố Trình Dục đến thành phố L.

 

Nắng ấm chan hòa, gió nhẹ vuốt v3 vạt áo Chu Vanh, bộ vest đen thẳng thớm phối cùng chiếc cà vạt màu xanh navy do Cố Trình Dục chọn cho anh, dáng người cao ráo chân dài, anh sánh bước cùng Cố Trình Dục đi trong sảnh tòa án, ánh mắt kiên định, dường như không sợ bất kỳ khó khăn nào.

 

Người đi tới đối diện là Hứa Tiểu Hà.

 

Lần này, anh không còn là luật sư bào chữa cho thân chủ tại tòa, mà là với tư cách người bị hại tham gia phiên tòa.

 

Toàn bộ quá trình xét xử tại tòa đều được ghi hình, giọng Chu Vanh rõ ràng vang dội, mỗi chữ đều vang vọng trong không gian, anh mạnh mẽ tố cáo, Lưu Mộng Tuấn vẫn luôn nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng xen lẫn nghi hoặc, dường như đang đoán xem đây là đứa trẻ nào mà gã đã bắt cóc.

 

Khi Chu Vanh kể lại trải nghiệm trên tàu, Lưu Mộng Tuấn dường như không dám tin, cậu bé gầy yếu suy dinh dưỡng năm xưa, giờ đây lại tự tin, trầm ổn, ngời ngời khí phách như vậy.

 

Khuôn mặt gã dần trở nên xám xịt, ánh mắt trống rỗng, hai tay run rẩybuông  xuống hai bên thân.

 

Cuối cùng, Lưu Mộng Tuấn nhận tội, bị tuyên án tử hình ngay lập tức.

 

Tin tức này, được phát sóng trực tiếp trên TV của mọi nhà.

 

Bước ra khỏi tòa án.

 

Không biết từ lúc nào lá cây bên ngoài đã xanh, trời xanh mây trắng, một khung cảnh tràn đầy sức sống, gió nhẹ thổi vào mặt anh, toàn thân thoải mái.

 

Chu Vanh nhìn mặt trời trên bầu trời qua kẽ ngón tay, ánh sáng chói đến mức anh không mở mắt ra được.

 

Chu Vanh cảm thán: "Thời gian trôi nhanh thật."

 

"Vanh Vanh?"

 

Chu Vanh nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú trở nên sinh động, khóe miệng anh nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy ý cười, "Sao vậy? Anh?"

 

Tim Cố Trình Dục khẽ run lên, đập nhanh dữ dội.

 

Những lời muốn nói ra, trong khoảnh khắc trở nên vô vị, nghìn vạn lời nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể bản năng cảm nhận những gợn sóng đang lan tỏa trong lòng.

 

Cố Trình Dục trấn tĩnh sự xao động khó hiểu trong cơ thể, sắp xếp lại ngôn ngữ để diễn đạt những lời vừa nãy chưa nói ra.

 

"Gặp được em quả thật là may mắn của anh."

 

"Em cũng vậy."

 

【Chính văn hoàn】

 

*

 

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện. Truyện hợp gu cho tui xin 5 sao nha, tui cảm ơn mọi người nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện