Khương Tri Tri bật cười: “Được rồi mà, anh cứ yên tâm đi làm. Chuyện này cũng đừng nói với bố mẹ, không thì họ lo đến chết, ngày nào cũng vào viện trông chừng. Còn chuyện nấu ăn thì để đầu bếp của hội sở Hành Châu lo, người ta nấu ngon hơn chúng ta nhiều.”
Châu Tây Dã vẫn thấy lòng buồn bực, vừa nãy đến nhìn vết thương của Thương Thương cũng không dám.
Khương Tri Tri không nhịn được bật cười: “Anh xem bản thân anh bị bao nhiêu vết thương rồi, suýt c.h.ế.t mấy lần, Thương Thương bị chút thương tích này đã là gì đâu? Còn nữa, lúc Tri Uẩn nhà mình bị thương, anh nghe điện thoại xong nói gì? Nói là lính tráng thì bị thương là chuyện thường.”
Châu Tây Dã trầm mặc một lúc: “Không giống nhau, Thương Thương là con gái.”
Khương Tri Tri thở dài: “Anh đấy, không sao đâu, về nhà nghỉ đi. Ngày mai tan làm rồi vào thăm Thương Thương là được.”
…
Châu Tây Dã và Khương Tri Tri vừa rời đi, trong phòng ba cô gái lại rôm rả, mắng người tạt axit xong thì quay sang mắng bản thân xui xẻo.
Thương Thương thì cảm thán sao không đi tìm Thẩm Phàm Tinh bói toán sớm hơn, hóa ra mình lại gặp tai họa như vậy.
Hạt Dẻ Rang Đường
Càng nghĩ càng thấy cần phải tìm Thẩm Phàm Tinh, không màng giờ giấc, liền gọi điện.
Đầu dây bên kia, một lúc sau Thẩm Phàm Tinh mới bắt máy, uể oải lên tiếng “Alo”.
Thương Thương cười khẽ: “Sao em không nói với chị là chị sắp gặp nạn?”
Thẩm Phàm Tinh ngáp một cái: “Không thể nào, gần đây chị rất tốt mà. Mối quan hệ giữa chị và Bùi Nghiễn Lễ sắp có bước ngoặt quan trọng đấy.”
Thương Thương hừ lạnh: “Hôm nay chị vừa bị người ta tạt axit, vậy mà gọi là rất tốt à?”
Ai ngờ Thẩm Phàm Tinh nghe xong chẳng ngạc nhiên gì: “Không bị thương ở mặt chứ? Chỉ là vết thương ngoài da thôi đúng không? Không sao cả, dưỡng thương là khỏi. Nhưng đây chính là một cơ hội chuyển mình, chị cứ đợi xem.”
“Không được rồi, em không nói nữa, em buồn ngủ lắm rồi. Nếu không ngủ thì Chu Tri Uẩn sắp về tới nơi. Tạm biệt.”
Không để Thương Thương kịp nói gì, Thẩm Phàm Tinh dứt khoát cúp máy.
Thương Thương vừa buồn cười vừa bất lực: “Cậu ấy xem kìa… trọng sắc khinh bạn thật.”
Vương Giai Ni nhìn về phía cửa, đột nhiên lẩm bẩm: “Hình như tớ hiểu vì sao Thẩm Phàm Tinh nói đây là bước ngoặt rồi.”
Lời vừa dứt, Bùi Nghiễn Lễ đẩy cửa phòng bệnh bước vào, vẻ mặt lo lắng: “Không sao chứ?”
Lúc này mới nhận ra vì quá lo nên quên cả gõ cửa.
Thương Thương ngồi trên giường bệnh, ngạc nhiên nhìn Bùi Nghiễn Lễ: “Sao anh lại đến đây? Làm sao anh biết được?”
Bùi Nghiễn Lễ có chút ngượng ngùng, quay sang nói xin lỗi với Đỗ Manh Manh và Vương Giai Ni: “Là tôi nghe Nghiêm Siêu gọi điện nói. Tối nay cậu ấy cũng ở gần khu Trung Tâm Thương Mại, nói ở đó xảy ra vụ tạt axit, nạn nhân là ba cô gái.”
Bùi Nghiễn Lễ nghe đến tiệm lẩu, ba cô gái, lại nghĩ đến Thương Thương cũng đi ăn lẩu, lại đúng ba người.
Gọi cho Thương Thương mấy lần đều không có ai nghe, sau còn tắt máy.
Anh càng lo, liền đến đồn cảnh sát khu vực tiệm lẩu để hỏi thăm tình hình, rồi đến thẳng bệnh viện. Vừa nghe đúng là Thương Thương thì không nghĩ ngợi gì, chạy ngay đến.
Vương Giai Ni liếc nhìn Đỗ Manh Manh, ra hiệu hãy nhìn cho kỹ, xem sự khác biệt giữa đàn ông và đàn ông.
Đỗ Manh Manh trợn mắt, giả vờ không thấy gì.
Thương Thương lại cảm thấy ngại ngùng, nửa đêm khiến Bùi Nghiễn Lễ phải chạy một chuyến: “Thật ra không sao đâu, chỉ bị ở lưng hai chỗ, với vài vết ở tay thôi. Đã bôi thuốc rồi, không đau nữa.”
Bùi Nghiễn Lễ thở phào nhẹ nhõm, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, nới lỏng cổ áo sơ mi. Vừa nghe đến tạt axit, trong đầu anh đã nghĩ đến đủ chuyện.
Nếu thật sự là Thương Thương, nếu không may bị hủy dung, thì anh sẽ cùng cô ra nước ngoài chữa trị. Nếu vẫn không chữa được, thì cả đời này anh sẽ ở bên cô.
Giờ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Không nghiêm trọng là tốt rồi. Lúc đó có đau không?”
Thương Thương cười: “Cũng tàm tạm thôi, chuyện xảy ra quá bất ngờ, chúng tôi không kịp phản ứng. Cảnh tượng hỗn loạn đến mức chẳng kịp cảm nhận gì đã vào viện rồi.”
Vương Giai Ni lại liếc nhìn Đỗ Manh Manh, rồi quay sang nói với Thương Thương: “Thương Thương, vừa rồi không phải là cậu nói muốn ăn mì gói sao? Tớ với Manh Manh ra cửa hàng tiện lợi trước cổng bệnh viện mua nhé, tiện thể tớ cũng muốn ăn.”
Thương Thương sững người một chút, vừa định nói là mình không đói, thì Vương Giai Ni đã kéo Đỗ Manh Manh – người đã hiểu ý – ra ngoài.
Bùi Nghiễn Lễ kéo một cái ghế ngồi cạnh giường, nhìn Thương Thương: “CÔ đói bụng à? Có cần tôi gọi Nghiêm Siêu mang chút cháo tới không?”
Thương Thương vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không đói. Lúc nãy thấy Manh Manh khóc quá, nên tôi giả vờ nói muốn ăn mì để an ủi cô ấy thôi. Anh đừng phiền Nghiêm Siêu nữa.”
Bùi Nghiễn Lễ mỉm cười dịu dàng: “Được, thế cô muốn ăn gì? Sáng mai tôi mang đến cho cô.”
Thương Thương lại vội vàng lắc đầu: “Cũng không cần đâu, mẹ tooi nói sáng mai sẽ mang đồ ăn sáng tới.”
Bùi Nghiễn Lễ bất chợt cảm thấy bất lực, anh muốn chăm sóc cô, nhưng lại không có danh phận chính đáng để làm vậy.
Đang định mở lời, thì Thương Thương đột nhiên nói: “Trưa mai anh mang cơm đến cho tôi được không? Tôi muốn ăn xíu mại bò.”
Khóe mắt Bùi Nghiễn Lễ dịu lại, mỉm cười nhẹ nhàng: “Được, trưa mai tôi mang xíu mại bò đến cho cô.”
Trong phòng bệnh cũng không tiện nói chuyện gì thêm.
Thương Thương vốn là cô gái chu đáo, cô cảm thấy nếu cứ từ chối mãi sẽ khiến Bùi Nghiễn Lễ buồn, nhìn thấy anh cười, cô cũng không kìm được mà mỉm cười theo: “Nhớ rắc chút tiêu nhé, tôi thích xíu mại bò có rắc một lớp tiêu mỏng bên trên.”
Bùi Nghiễn Lễ gật đầu: “Được, còn muốn ăn gì nữa thì cứ gọi cho tôi.”
Thương Thương cười cong mắt: “Vâng ạ, muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi. Tôi ở với Manh Manh và Giai Ni, ba đứa ở cùng nhau rất an toàn. Họ sẽ chăm sóc tôi.”
Bùi Nghiễn Lễ nghĩ cũng đúng, ở lại đây cũng không tiện: “Ngày mai…”
Thương Thương lập tức giơ tay làm động tác gọi điện thoại: “Tôi sẽ gọi cho anh. Hôm nay điện thoại tôi hết pin rồi.”
Khi Bùi Nghiễn Lễ rời đi, Vương Giai Ni và Đỗ Manh Manh mỗi người cầm một hộp mì gói bước vào. Trên cổ tay Đỗ Manh Manh còn treo một túi nhựa, bên trong là một phần oden.
Bùi Nghiễn Lễ nhìn những món họ mang về, thấy chẳng bổ dưỡng chút nào, thở dài bất đắc dĩ rồi rời đi.
Đỗ Manh Manh đưa mì cho Thương Thương: “Tay cậu đau, cầm được không?”
Thương Thương thử cử động, quả thật hơi đau, Đỗ Manh Manh vội vàng cầm lại hộp mì: “Để tớ đút cho cậu ăn. Cậu có muốn ăn oden không? Có củ cải mà cậu thích.”
Thương Thương gật đầu: “Muốn.”
Đỗ Manh Manh vừa đút cho Thương Thương ăn, vừa hỏi: “Bùi Nghiễn Lễ có tỏ tình với cậu chưa?”
Thương Thương kinh ngạc nhìn Đỗ Manh Manh, chỉ vào bộ đồ bệnh nhân trên người, lúng túng nói: “Cậu nghĩ trong tình huống này, ở chỗ này, có phù hợp để tỏ tình không?”
Vương Giai Ni bật cười: “Thôi nào, đừng có mà truyền kinh nghiệm yêu đương của cậu cho Thương Thương. Nhìn Bùi Nghiễn Lễ kìa, chỉ cần có lòng, thì có chuyện gì làm không được? Nếu hôm nay đổi lại là Thời Kiến, cậu nghĩ anh ta sẽ mất công đi tìm à?”
“E là nghe tin ở khu Trung Tâm Thương Mại có người bị tạt axit, anh ta chỉ coi như chuyện cười mà nghe, căn bản sẽ chẳng thèm quan tâm. Đó chính là sự khác biệt giữa việc có để tâm và không để tâm.”