Ngày hôm sau bọn họ rời Hồng Kông bay về Bắc Kinh.

Hai người cả đêm đều không ngủ ngon, ở trên máy bay ngủ bù một giấc, mở mắt đã hạ cánh.

Hứa Hành đến sân bay đón, mua cho em gái một cốc cà phê nóng.

Nhìn thấy người, nhẹ ôm lấy.

“Cẩn thận bỏng.” Anh đưa cà phê cho em gái,  nhìn mắt cô là biết cả đêm mất ngủ, nhưng cũng may chỉ hơi có quầng thâm, không sưng.

“Anh còn lo em khóc cả đêm.”

Hứa Tri Ý: “Không có yếu đuối như vậy.”

Ngủ không ngon là thật.

Cà phê chỉ mua một cốc, không có phần của Tưởng Ti Tầm.

Hứa Hành để tay lên đầu em gái, “Đi thôi.” Quay mặt lại hỏi Tưởng Ti Tầm: “Cậu ngồi xe tôi hay tự mình về?”

Người đàn ông đẩy chiếc hành lý của Hứa Tri Ý: “Đi cùng. Nói chuyện trực tiếp trong xe.”

Hứa Tri Ý không từ chối, sâu trong thâm tâm vẫn hy vọng hai người có thể hoàn toàn không có khúc mắc gì.

Khả năng duy nhất khiến hai người cãi nhau mà Hứa Hành nghĩ đến chính là em gái muốn đi mua sắm, Tưởng Ti Tầm không đi cùng, quả thật những cái khác không có chút khả năng nào dẫn đến mâu thuẫn, cho dù là làm dự án hay là đối phó với Thẩm Thanh Phong hai người đều có sự ăn ý ngầm và suy nghĩ cho đối phương.

Chỉ có đi mua sắm Tưởng Ti Tầm mới từ chối em gái. Trước đây Hứa Ngưng Vi bảo Tưởng Ti Tầm đi mua sắm, đối phương chỉ nói hai chữ không đi.

Không phải không rảnh, là không đi.

Đừng nói là Hứa Ngưng Vi, ngay cả mẹ mình Hà Nghi An cũng chưa chắc Tưởng Ti Tầm đã nể mặt.

Ngồi lên xe, cửa xe ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài.

Hứa Hành lên tiếng: “Nói đi, vì sao chọc Tri Ý không vui? Nếu như bởi vì đi mua sắm, cửa nhà tôi sau này cậu đừng bước vào nữa. Không muốn đi mua sắm, thì đừng có tìm bạn gái.”

“Không liên quan đến mua sắm. Anh ấy chủ động đi cùng em.”

Hứa Tri Ý thẳng thắn: “Bởi vì Ngu Duệ.”

Trong chiếc xe công vụ, Tưởng Ti Tầm ngồi ở hàng ghế đầu, đối diện với hai anh em bọn họ.

Người đàn ông ngồi đối diện cô, ánh mắt của cô rơi trên mặt anh trong giây lát, lúc anh nhìn cô, cô quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hứa Hành biết Ngu Duệ, bao nhiêu năm nay không nhắc đến, suýt chút nữa quên mất người này.

Anh nhìn em gái, đoán: “Ngu Duệ lại tỏ tình với Tưởng Ti Tầm à?”

“Em không biết, anh hỏi anh ấy.”

Tưởng Ti Tầm: “Không.”

Nói thì nói với Hứa Hành nhưng ánh mắt lại rơi trên người Hứa Tri Ý.

“Lúc riêng tư tôi đối xử với Ngu Duệ thế nào, tốt bao nhiêu,” Anh liếc nhìn Hứa Hành, “cậu biết, cậu nói cho Tri Ý. Tôi nói có lẽ cô ấy sẽ cảm thấy tôi đang dỗ cô ấy.”

Hứa Hành không phải cố tình phá đám: “Hai người ở chung thế nào, tôi thật sự không biết. Hai người gặp nhau không phải lần nào tôi cũng có mặt.”

Tưởng Ti Tầm: “…..”

Hứa Tri Ý nghiêng mặt nhìn anh trai mình: “Ngay cả anh cũng gặp qua Ngu Duệ?”

Hứa Hành: “Ừ. Cùng nhau ăn cơm hai lần.”

Tưởng Ti Tầm liếc nhìn người anh vợ tương lai của mình, có một số chi tiết Hứa Hành nói ra so với người trong cuộc là anh đây có sức thuyết phục hơn nhiều: “Cậu nói quan hệ của tôi và Ngu Duệ là gì, cái này không phải cậu rõ sao?”

Vô cùng rõ.

Hứa Hành nói với em gái: “Cậu ta và Ngu Duệ từ rất nhỏ đã quen biết nhau, nghỉ hè thường xuyên chơi cùng nhau, em nói tình cảm sâu đậm bao nhiêu, cái này không đến nỗi, một năm chơi cùng nhau nhiều nhất là mười mấy hai chục ngày.” Nói rồi, anh hỏi người đàn ông ngồi đối diện, “Nhiều hơn hay là ít hơn?”

Tưởng Ti Tầm: “Tương đối.”

Anh cũng không nhớ rõ cụ thể là bao nhiêu ngày, ai nhớ cái này chứ.

Hứa Hành tiếp tục nói với em gái, “Không sâu đậm như em và Tề Chính Sâm. Nhưng cũng là kiểu nhìn đối phương trưởng thành, tình cảm chắc chắn là khác so với lúc bạn bè sau khi trưởng thành quen biết nhau, có cảm giác gần gũi.”

Chỉ đối với Hứa Tri Ý anh nói chuyện mới vô cùng kiên nhẫn.

Trước đó Hứa Tri Ý cũng đoán được tương đối là quan hệ như này, quan hệ giữa Tưởng Ti Tầm và anh chị họ bình thường, ở bên Hồng Kông, ở các gia tộc lớn có độ tuổi sàn sàn nhau lại có thể chơi cùng nhau, Ngu Duệ là một trong những số đó.

Hứa Hành: “Tưởng Ti Tầm không có tình cảm nam nữ với Ngu Duệ, cái này anh chắc chắn, nhưng lúc riêng tư đối xử với Ngu Duệ thế nào anh thật sự không biết, bịa cũng không bịa được.”

Anh đã nói thật những gì anh biết, chuyện giữa đôi tình nhân cho dù có là anh ruột thì tham gia quá nhiều cũng không tốt.

“Mâu thuẫn còn lại hai người tự giải quyết.”

Hứa Tri Ý đưa cà phê cho anh trai, bảo cầm giúp cô, “Em ngủ chút.” Lấy bịt mắt từ trong túi đeo lên.

Câu không có tình cảm nam nữ đó cuối cùng cũng dỡ bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng cô mấy ngày nay, đột nhiên vô cùng buồn ngủ.

Lý trí lên, chính mình cũng hiểu cho dù anh có tình cảm gì với Ngu Duệ, cho dù từng có tình cảm, đó cũng là trước khi quen biết cô, không nên so sánh.

Nhưng lại không nhịn được mà ghen.

Ghen mấy ngày, quá mệt.

Tưởng Ti Tầm lấy cốc cà phê từ trong tay Hứa Hành, “Đưa cho tôi.”

Uống nốt nửa cốc còn thừa, xoay ghế lại.

Trên đường quay lại trung tâm thành phố, anh dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, xem lại tất cả các sở thích của mình, chắc chắn không có bất cứ cái nào chịu ảnh hưởng từ Ngu Duệ.

Ca sĩ Tri Ý thích, bài hát yêu thích nhất là bởi vì Tề Chính Sâm, trong lòng anh đã từng ghen.

【Người đặc biệt trong lòng anh, từ đầu đến cuối chỉ có mình em.】

Lúc xuống xe Hứa Tri Ý nhận được yêu cầu bổ sung từ Tưởng Ti Tầm, anh sử dụng ghi chú* lời mời kết bạn làm cuộc trò chuyện tạm thời.

(Wechat mỗi khi gửi lời mời kết bạn cho ai đó sẽ có một khung ghi chú kiểu như là Tôi là…. đó giống như zalo bên VN)

Người đàn ông đã không còn trên xe, đến khu trung tâm thành phố bị Hứa Hành thả xuống.

Hứa Hành thấy dáng vẻ cô vẫn chưa tỉnh ngủ: “Ăn trưa xong chiều ngủ tiếp.”

“Không có thời gian, em có hẹn bàn chuyện.” Hứa Tri Ý đẩy cửa xuống xe.

Cô nói với anh trai kỳ nghỉ của mình đã kết thúc, hẹn Thương Uẩn nói chuyện hợp tác.

Sau khi vào nhà, Hứa Tri Ý dùng nước lạnh rửa mặt, lại uống thêm nửa bát canh giải nhiệt, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.

Ngả người vào ghế sô pha, trong lòng ít nhiều cũng thoải mái.

Hứa Hành gấp chiếc khăn lạnh lại, để lên trán em gái, “Nằm im, đừng động đậy.”

“Anh làm gì đấy, em đâu có sốt.”

“Đầu em không căng sao?”

“Có hơi.”

Hứa Hành ngồi xuống cạnh em gái, hai chân bắt chéo, giữ khăn hộ em gái, “Cả đêm tự trách không ngủ chứ gì.”

Hứa Tri Ý không thừa nhận: “Đâu có.”

“Không nghĩ đến chuyện nửa đêm thêm lại Tưởng Ti Tầm chứ?”

“Trước mặt anh em còn sợ mất mặt gì chứ.”

Hứa Tri Ý ngẩng đầu nhìn anh trai, “Em không muốn cãi nhau với anh ấy một chút nào.”

“Anh biết.”

“Sau khi bình tĩnh lại, em lại hối hận vì đối xử như vậy với anh ấy.”

“Hôm nay Tưởng Ti Tầm giải thích, hoàn toàn mềm lòng rồi nhỉ.”

Hứa Tri Ý: “Dù sao thì em không buồn nữa.”

Hứa Hành xoa đầu cô: “Không buồn là tốt.” Mẹ luôn hy vọng ở trước mặt họ con bé có thể tùy hứng một chút, có lẽ là không có khả năng, con bé quá hiểu chuyện.



Tưởng Ti Tầm về nhà, mẹ đang dựa vào sô pha đọc sách.

Sau khi nghỉ hưu cuộc sống của mẹ lại càng đơn điệu hơn, chỉ xem phim đọc sách, thỉnh thoảng bác gái Hứa đến Bắc Kinh công tác hai người hẹn nhau đi uống trà chiều.

Tưởng Nguyệt Như liếc nhìn hai hành lý to đùng của con trai, nhìn có vẻ như là định ở nhà một thời gian.

“Sao gần đây con bắt đầu lưu luyến gia đình à? Bớt ở nhà lại, đừng có chọc tức mẹ.”

“Hai tháng gần đây con đều ở nhà.”

“Bắc Kinh có dự án?”

“Tri Ý có dự án.”

Tưởng Nguyệt Như coi như con trai mình phối hợp giúp đỡ Tri Ý: “Mẹ thấy Thịnh Hòa đăng trong vòng bạn bè rồi, bây giờ Tri Ý là người phụ trách của Vốn Viễn Duy, sau này vất vả rồi.”

Bà gập sách lại, im lặng lúc lâu, “Lúc trẻ bố con tạo nghiệp, kết quả lại đổ lên đầu con và Tri Ý.” Con trai vì Tri Ý mà đến vũng nước đục này của nhà họ Lộ, Tri Ý bán mạng để vận hành tốt Viễn Duy, chỉ có Lộ Kiếm Ba đứng ngoài cuộc, thỉnh thoảng còn lộ ra bê bối.

Tưởng Nguyệt Như tự trách: “Mẹ cũng sai, năm đó nếu như nghe lời ông bà ngoại không hẹn hò yêu đương sẽ không có chuyện tráo đổi.”

Tưởng Ti Tầm an ủi mẹ: “Nếu như không hẹn hò yêu đương vậy sẽ không có con. Là bố con sai, mẹ đừng gánh lên người mình.”

Mở hành lý, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, bên trong là một chiếc trâm cài, anh để bên cạnh tay mẹ, “Tri Ý chọn cho mẹ ạ.”

“Hai đứa còn đi mua sắm sao?”

“Vâng, trước tiệc rượu một ngày rảnh rỗi, Tri Ý muốn đi dạo.”

“Tiệc gia đình không xảy ra rắc rối gì chứ? Tri Ý ứng phó được không?”

“Cô ấy và Thẩm Thanh Phong đánh nhau trong nhà vệ sinh, Thẩm Thanh Phong suýt chút nữa bị cô ấy b ó p ch ế t.”

Tưởng Nguyệt Như bất ngờ đến mức quên chiếc hộp trong tay đang được mở ra, lo lắng hỏi: “Vậy con bé có bị thương không?”

“Không tính là bị thương. Cô ấy dẫn vệ sĩ qua đó chặn người.”

Tưởng Ti Tầm lại lấy một chiếc hộp khác từ trong hành lý ra, bên trong là cà vạt.

Tưởng Nguyệt Như: “Con có nhiều cà vạt, bình thường cũng gần như không dùng, sao còn mua nữa.”

Tưởng Ti Tầm: “Tri Ý tặng con.”

Tối hôm trước tiệc rượu, quan hệ của hai người vẫn bình thường.

Nghịch tử phóng khoáng như vậy, Tưởng Nguyệt Như cũng không nghĩ nhiều, nghĩ là Hứa Tri Ý cảm ơn nghịch tử đã dắt con bé đến tiệc gia đình.

“Màu đẹp đó.” Bà khen.

Vốn dĩ Tưởng Ti Tầm còn định nói với mẹ, anh và Hứa Tri Ý ở bên nhau rồi, kết quả bây giờ lại ầm ĩ mâu thuẫn, có sự tham gia của bố khi nào làm hòa còn chưa biết.

Tưởng Nguyệt Như hỏi: “Gần đây Tề Chính Sâm thế nào?”

Tay cầm cà vạt của Tưởng Ti Tầm hơi dừng lại: “Cậu ta lại sao nữa?”

Bởi vì bà nghỉ hưu không có chuyện gì làm, chiều nào cũng đến phòng trị liệu thư giãn hai tiếng, ai biết được trong vòng một tuần mà gặp Tề Chính Sâm ở chỗ bác sĩ tâm lý đến bốn lần.

Tần suất này có hơi cao.

Tưởng Nguyệt Như không nhắc đến bác sĩ tâm lý: “Mẹ sao biết thằng bé làm sao, nhìn tâm trạng thì có vẻ không tốt lắm.”

Tưởng Ti Tầm: “Tâm trạng cậu ta có tốt bao giờ, bình thường.”

Tưởng Nguyệt Như: “…..”

Tưởng Ti Tầm lấy cớ mang hành lý về phòng, gọi điện thoại cho Tề Chính Sâm.

Sau lần gặp nhau ở Madrid vẫn không liên lạc gì.

Điện thoại được nghe rất nhanh.

“Bây giờ thế nào rồi?”

“Có thể nhận điện thoại của cậu, ch ế t không nổi.”

“Gần đây cậu lại đến nhà tôi thăm mẹ tôi à?”

“Không có thời gian. Cô Tưởng có phải là không khoẻ không? Chiều tôi đến thăm.”

Tưởng Ti Tầm đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn vào vườn hoa dưới lầu đột nhiên rơi vào trầm lặng.

“Không cần đến, sức khỏe mẹ tôi bình thường.” Lại nói, “Gần đây tôi ở nhà.”

Tề Chính Sâm quyết định không giấu anh nữa: “Cô Tưởng vẫn luôn đến gặp bác sĩ tâm lý, một tuần tôi gặp cô bốn lần. Cô ấy đi rất nhiều năm rồi. Cậu phải quan tâm cô nhiều hơn.”

Giây phút đó, Tưởng Ti Tầm không nghe rõ bất cứ thứ gì.

“Cậu biết mẹ tôi đi gặp bác sĩ tâm lý từ lâu rồi sao?”

“Cũng không lâu lắm.”

“Bây giờ cậu thế nào?”

Tề Chính Sâm: “Tôi không sao, căn bản chấp nhận rồi. Đối tốt với cô ấy chút.”

Kết thúc điện thoại, Tưởng Ti Tầm đứng ở bên cửa sổ mười mấy phút.

Hoàn hồn lại, đến phòng thay đồ lấy quần áo đi tắm.

Xuống lại dưới nhà đã là thời gian ăn trưa, Tưởng Ti Tầm ngồi xuống đối diện mẹ như không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Tưởng Nguyệt Như làm phẫu thuật bà thường xuyên ăn thành nhiều bữa nhỏ, chỉ có đáy bát cơm, đồ ăn vô cùng thanh đạm.

Hai mẹ con nói chuyện phiếm, Tưởng Ti Tầm nói đến dự án Viễn Duy trước, nửa ngày sau quay lại, “Mẹ, đợi dự án bên này chốt, mẹ cùng con quay về Manhattan.” Trụ sở chính của Vốn Viễn Duy ở bên Manhattan, bây giờ Tri Ý là người phụ trách, sau này phần lớn thời gian đều là ở bên trụ sở chính.

Tưởng Nguyệt Như: “Mẹ đến Manhattan làm gì?”

“Bây giờ mẹ nghỉ hưu rồi, một mình ở nhà quá quạnh quẽ.”

“Dần dần quen là được.”

Tưởng Nguyệt Như nửa chế nhạo: “Con cũng không có con cho mẹ chăm, qua đó mẹ không thể nào sống chung với con, trong nhà vẫn chỉ có mình mẹ, vẫn quạnh quẽ như thường.”

Tưởng Ti Tầm: “Mẹ muốn chăm cháu trai cháu gái, chắc chắn sẽ thoả mãn mẹ.”

Tưởng Nguyệt Như xua tay: “Được rồi được rồi, không ép con kết hôn, mẹ không phải bố con, con không kết hôn không sinh con mẹ sẽ c h ế t không nhắm mắt.”

Nói rồi bà không khỏi cảm khái, “Con người đời này sống thế nào chả là sống.”

Tưởng Ti Tầm hỏi: “Mẹ, nếu như bảo mẹ giúp con giới thiệu đối tượng, mẹ sẽ giới thiệu giúp con đối tượng như thế nào?”

Tưởng Ti Tầm loại trừ Hứa Tri Ý đầu tiên, “Bên cạnh mẹ không có cô gái nào thích hợp giới thiệu cho con. Ti Tầm, đừng sống vì mẹ.”

Tưởng Ti Tầm nói: “Không phải vì mẹ.”

Điện thoại rung, tin nhắn của Ninh Doãn, vậy là chủ đề này bị gián đoạn, không nói sâu nữa.

Ninh Doãn: 【Anh rời Hồng Kông rồi?】

Tưởng Ti Tầm: 【Ừ, có chuyện gì?】

Ninh Doãn: 【Muốn hỏi anh dưới tình huống nào anh sẽ xin lỗi Ngu Duệ?】

Tưởng Ti Tầm: 【Không có bất cứ tình huống nào.】

Ninh Doãn nhíu mày, nhận được câu trả lời này không kỳ lạ chút nào, trong dự đoán của bản thân.

“Mẹ, nhân hai tháng này mẹ bảo dì đóng gói những đồ hay dùng của mẹ lại, về Manhattan chắc chắc con sẽ đưa mẹ theo cùng. Ở bên cạnh nhà con hoặc gần đó.”

Tưởng Ti Tầm ăn xong lên lầu, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho bác Trang, nếu như ông nội ngủ trưa dậy nhắc anh một tiếng.

Bác Trang sợ: 【Cháu đây là lại định công khai gì nữa?】

Tưởng Ti Tầm: 【Không công khai, nói mấy chuyện trong nhóm chat gia đình.】

Bác Trang không thể nào bình tĩnh lại được như cũ: 【Đừng chọc tức ông nội cháu.】

Tưởng Ti Tầm: 【Chắc chắn sẽ bị chọc tức, bác ở bên cạnh để ý chút.】

2 giờ 20 chiều, ông cụ ngủ trưa dậy.

Bác Trang mang nước qua, muốn nói lại thôi.

Ông cụ Lộ: “Ti Tầm lại bảo ông làm gì?”

“Muốn nói mấy chuyện ở trong nhóm chat gia đình. Không biết là chuyện gì.”

“Dù sao cũng không phải chuyện tốt gì, nó có chuyện tốt đã không nói với chúng ta.” Ông cụ dừng lại, “Trong lòng Ti Tầm vẫn luôn bất mãn với tôi, tôi biết. Bất mãn tôi bao che bác cả nó. Đưa điện thoại cho tôi.”

Bác Trang đưa kính và điện thoại qua, “Tính cách Ti Tầm giống lão Tứ.”

Ông cụ bất lực: “Từ một khuôn đúc ra.”

Ông gửi voice chat cho đứa cháu nội không nghe lời nhất: “Con có chuyện gì muốn nói?”

Tưởng Ti Tầm gửi thẳng một bản tài liệu vào trong nhóm, người mở ra sớm nhất là Thẩm Thanh Phong.

Càng lướt xuống dưới sắc mặt Thẩm Thanh Phong càng đông cứng lại, là những chứng cứ về chuyện xấu mà Lộ Kiếm Lương làm với em Tư của mình, Tưởng Ti Tầm tìm ở đâu ra đầy đủ như vậy? Bây giờ tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy những chứng cứ này, bà ta không còn gì để có thể nắm thóp Lộ Kiếm Lương nữa.

Tưởng Ti Tầm @Lộ Kiếm Ba: 【Xem anh cả có quan hệ tốt nhất với bố đâm sau lưng bố thế nào này. Bố ly hôn, anh cả bố đổ thêm dầu vào lửa, công lao không thể nào chối bỏ.】

Anh lại @Lộ Kiếm Lương trong nhóm: 【Năm đó bác là người mong bố mẹ cháu chia tay nhất, bác sợ gia thế ông bà ngoại cháu, sợ sau khi bố mẹ cháu tổ chức hôn lễ, có bố mẹ vợ chống đỡ, cướp đi vị trí người nắm quyền trong nhà của bác.】

Sau đó Tưởng Ti Tầm @bác Hai: 【Hồ sơ lúc Tri Ý ra đời, bác là người rõ chuyện gì xảy ra nhất. Hôm đó bố cháu tìm bác ăn cơm ở trên tiệc rượu, có lẽ là cảnh cáo bác. Ông ấy sẽ không có việc gì mà chủ động đi tìm người ngồi cùng bàn.】

Lúc này bác Ba nhà họ Lộ ngồi trước điện thoại lau trán, tối qua ở tiệc rượu em Tư cũng đi tìm ông cùng ăn hoa quả sau bữa ăn, có điều em Tư không nói gì.

Ông cụ Lộ dùng sức ấn trán, cũng may là không công khai ở bữa tiệc gia đình hôm đó, nếu không có thể xảy ra cãi vã trực tiếp trên bàn.

Tưởng Ti Tầm lại @ông nội trong nhóm: 【Các thành viên trong gia đình nhà chúng ta nắm giữ hơn hai phần ba số cổ phần, bây giờ coi như là mở cuộc họp đại cổ đông. Ông nội, ông nắm cổ phần nhiều nhất, ông chọn ai? Con hay là nhà bác cả. Bắt buộc phải chọn một.】

Ngoại trừ Lộ Kiếm Ba, mọi người đều nín thở trước màn hình điện thoại, người dám uy hiếp ông cụ, ngoại trừ Lộ Kiếm Ba, Tưởng Ti Tầm là người thứ hai.

Lộ Kiếm Ba nhắn tin riêng cho nghịch tử: 【Con định ép c h ế t ông cụ à.】

Tưởng Ti Tầm: 【Vốn dĩ còn muốn nhịn thêm mấy ngày, đợi Lộ Kiếm Lương miễn nhiệm mới tính sổ từng chuyện một. Bây giờ Tri Ý bị kích động khó chịu, con không biết rốt cuộc Thẩm Thanh Phong đã nói gì với cô ấy.】

Lại nói: 【Lộ Kiếm Lương bắt buộc phải từ chức trước thời hạn, nếu như ông ta không đồng ý ly hôn với Thẩm Thanh Phong, vậy thì tính sổ cùng nhau.】

Lộ Kiếm Ba: 【Sáu năm qua, con bận rộn tìm kiếm chứng cứ bác cả con đ âm bố như thế nào à?】

Tưởng Ti Tầm: 【Bố không dám, con tìm thay bố.】

Lộ Kiếm Ba: “…..”

Tưởng Ti Tầm tiếp tục trả lời: 【Còn bận hợp tác với các cổ đông khác để điều hành các cuộc bầu cử ban hội đồng quản trị tiếp theo. Ban quản lý cấp cao của mảng kinh doanh cốt lõi đã sắp xếp một số người tiến vào, đại khái là như này.】

Lộ Kiếm Ba: 【Phiếu của các cổ đông khác có lẽ con không dùng đến, đến lúc bầu cử ban hội đồng quản trị, bác Hai và bác Ba con sẽ chọn con, cộng thêm phiếu của bố. Bây giờ xem thái độ của ông nội con】

Tưởng Ti Tầm: 【Ông nội chỉ có thể chọn con. Không chọn, người chịu tổn hại lợi ích chính là gia đình nhà bác cả.】

Bên này, Lộ Kiếm Lương nhận được voice chat của ông cụ: “Anh xem làm thế nào?”

Tưởng Ti Tầm uy hiếp ông ta từ chức trước, hỏi ông ta xem làm thế nào?

Lộ Kiếm Lương cười lạnh, ông ta còn có thể thế nào!

“Bố, bố có ý định để Tưởng Ti Tầm không kiêng nể gì, không tôn trọng trưởng bối sao? Con còn một năm nữa mới hết nhiệm kỳ!”

Ông cụ: “Là chính anh làm! Anh xem chuyện tốt anh làm đi, tôi đã bao che cho anh bao nhiêu! Nếu như anh không lấy Thẩm Thanh Phong, sẽ có nhiều rắc rối vậy sao?”

Lộ Kiếm Lương: “Không phải chuyện tốt con làm, là bố vẫn luôn thiên vị thằng Tư, nó có con trai, bố liền thiên vị con trai nó.”

Ông cụ Lộ không phí lời nữa: “Anh chủ động từ chức, lấy lý do thân thể không thích hợp để làm việc chăm chỉ nữa, như vậy ai cũng đẹp mặt.”

Lộ Kiếm Lương không có tâm trạng gửi voice chat nữa: 【Bố không quan tâm chút nào đến tình cảm cha con này sao?】

Ông cụ Lộ: “Tôi chỉ quan tâm đ ến lợi ích đại cục nhà họ Lộ, nếu không mấy đứa các anh uống gió Tây Bắc mà lớn sao?”

Lộ Kiếm Lương không còn cách nào, ai bảo 46% cổ phần của tập đoàn đều nằm trong tay ông cụ chứ.

Đây là chỗ tàn nhẫn nhất của ông cụ, chín mươi tuổi, nắm chặt quyền nắm giữ cổ phần trong tay.

Ông ta không thể nào cãi nhau với ông cụ, nếu không quyền nắm giữ 46% cổ phần đó cuối cùng cũng không chia được bao nhiêu cho ông ta.

Lộ Kiếm Lương nhượng bộ: “Con có thể từ chức sớm, nhưng con trai con sẽ gia nhập hội đồng quản trị. Bố, bố không thể nào quá thiên vị cháu nội út của bố.”

Ông cụ Lộ: “Bày tỏ thái độ trong nhóm trước đi.”

Lộ Kiếm Lương @Tưởng Ti Tầm: 【Sức khỏe bác không thích hợp nữa, định xin từ chức với ban hội đồng quản trị, cháu nói xem ông nội sẽ chọn ai?】

Tin nhắn gửi đi, mấy đứa con trai, con gái của ông ta đều gọi điện thoại đến, ông ta không nghe.

Lúc này ông cụ Lộ mới bày tỏ thái độ ở trong nhóm: 【Sức khỏe thằng cả không phải rất tốt, công việc kinh doanh của tập đoàn lại nhiều, Tiểu Trì, con phải thay bố con gánh vác những chuyện này, tuần sau ông sẽ chuyển nhượng 6% cổ phần cho con, sau này làm việc cho tốt.】

Con trai nhà bác cả ngạc nhiên: 【Cảm ơn ông nội.】

Ông cụ Lộ: 【Thằng Hai, thằng Ba, đợi tiền mặt và những tài sản khác, cụ thể đợi thư ký liên lạc với hai đứa. Được rồi, cuộc họp gia đình đến đây thôi, mấy đứa làm việc đi.】

Lộ Kiếm Ba gửi tin nhắn riêng cho bố mình: 【Chỉ có nhà con không có, có phải là con cũng nên tranh giành chút gì đó cho con trai con không.】

Ông cụ Lộ: “Quyền lợi đều cho rồi, còn muốn thế nào nữa?”

Lộ Kiếm Ba: “Tiền càng thực tế hơn.”

Ông cụ Lộ: “Mấy năm nay tiền tôi chuyển riêng cho anh còn ít sao?” Con trai út không tranh không giành, vậy nên ông luôn trợ cấp tiền mặt, cộng lại đủ mua mấy chục cái máy bay.

Lộ Kiếm Ba: “Đã tiêu hết rồi.”

Ông cụ Lộ tức suýt nữa không thở được, “Tôi còn có thể không để lại cho Ti Tầm sao, anh bảo nó yên phận, sớm kết hôn, đừng có suốt ngày chọc tức tôi.”

“Trước khi Ti Tầm kết hôn, anh với Nguyệt Như cũng nên gặp nhau một lần đi, bàn bạc chuyện hôn sự của con cái. Cùng nhau đến nhà Tri Ý tặng sính lễ.”

Lộ Kiếm Ba: 【Con muốn nhưng bà ấy không muốn.】

Ông hỏi nghịch tử chuyện hẹn hò yêu đương có nói với Tưởng Nguyệt Như không.

Tưởng Ti Tầm: 【Vốn dĩ định nói, không phải bố bảo Tri Ý chặn con sao? Đợi làm hòa rồi nói.】

Lộ Kiếm Ba không nói chuyện nữa.

Lần trước đến Bắc Kinh vẫn là sáu năm trước, không gặp được bà.

Tưởng Ti Tầm: 【Đến bây giờ mẹ con đều phải đi gặp bác sĩ tâm lý, tốt nhất bố đừng có xuất hiện trước mặt bà ấy.】

Thoát khỏi cuộc trò chuyện, cầm chìa khóa ra ngoài.

Hứa Tri Ý ở một khu biệt thự khác, hai nhà cách nhau 3 km.

Không tắc đường, rất nhanh đã đến nơi.

Chiều nay Hứa Tri Ý hẹn Thương Uẩn bàn chuyện, đã thay xong áo sơ mi và quần cạp cao, trang điểm nhẹ nhàng, đang định ra ngoài.

Người đang ở trên cầu thang, nghe thấy tiếng xe ở trong sân, xuyên qua cửa sổ lưới nhìn ra ngoài, nhìn thấy biển số xe nhà cô Tưởng.

Người ra khỏi biệt thự, trùng hợp cửa sổ xe hạ xuống, cô nhìn thấy góc nghiêng của người đàn ông ở ghế lái.

“Sếp Tưởng.” Hứa Tri Ý chào hỏi, mở cửa sau xe ngồi lên xe.

Tưởng Ti Tầm nhìn cô từ gương chiếu hậu bên trong, “Em không ngồi phía trước sao?”

Hứa Tri Ý: “Không tiện, em còn phải mở laptop.”

Tưởng Ti Tầm nghiêng người, lấy bó hoa tươi từ ghế lái phụ, quay người đưa cho người ngồi ghế sau, “Để em khó chịu mấy ngày, là anh làm không tốt.”

Hứa Tri Ý nhìn bó hoa hồng lớn ở trước mặt mấy giây, đây không phải lần đầu tiên anh tặng hoa, trước đây lúc sinh nhật, anh cũng sẽ bó một bó, nhưng các loại hoa rất đa dạng, tràn đầy màu sắc, nhìn giống tặng cho em gái.

“Cảm ơn.” Cô nhận lấy hoa.

Tưởng Ti Tầm quay người lại, thắt dây an toàn, “Tối nay anh đã đặt nhà hàng, chúc mừng em thăng chức.”

Hứa Tri Ý: “Nói chuyện với bên Thương Uẩn cả chiều không xong, còn phải đợi một cuộc họp video với bên đối tác ở Boston, đoán là phải hơn 9 giờ tối mới kết thúc. Thương Uẩn nói đến lúc đó cùng nhau ăn cơm, em đã đồng ý, không cách nào ăn mừng cùng anh, để hôm khác đi.”

Tưởng Ti Tầm: “Không sao, anh đã bàn bạc qua với Thương Uẩn, mời cậu ta cùng chúc mừng.”

Hứa Tri Ý: “…..”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện