Qúa trình lấy Long châu ra rất đơn giản, dù gì thì Long châu của Thiên Kích chỉ cần hắn nhổ đại ra là xong.
Hạt châu nhỏ màu lam bị phân ra làm hai, Tuệ Minh giữ một phần, một phần khác thì Thiên Kích thúc giục nhập vào trong cơ thể của Nguyễn Hành Chu.
Nửa viên Long châu này nhập vào cơ thể Nguyễn Hành Chu như có tác dụng khởi tử hồi sinh, trong nháy mắt anh cảm thấy cơ thể mình như một mầm cây mới mọc vào chớm xuân, trong nháy mắt đã bỏ qua quá trình trưởng thành từ xuân đến hạ, nét mặt tươi sáng, mạch máu trào dâng cũng kiên cường dẻo dai lên, bừng bừng sinh cơ!
"Bộ xương khô" biến thành "cậu chàng trắng múp", sự biến đổi thần kỳ này vẫn chưa khiến ba vị đại lão ngạc nhiên, nhưng giữa lông mày của Thiên Kích cuối cùng cũng dịu dàng ấm áp trở lại, hắn tiến lên một bước, nửa ôm Nguyễn Hành Chu vào trong ngực, cẩn thận xoa xoa phía sau lưng anh.
"Tốt hơn chưa?"
"Ừm"
Nguyễn Hành Chu cũng rất vui, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Hai vị."
Tuệ Minh nhẹ giọng cắt ngang hai người.
"Long châu cũng đã đủ chứng minh thành ý của hai bọn ta, chuyện của trứng rồng thật ra cũng đã giải quyết."
Y nhanh chóng nói ngắn gọn:
"Thật ra trứng rồng không ra đời không phải là do Long Quân và Nguyễn thí chủ mà là do với Thiên Đạo."
"Thiên Đạo không cho phép Long tộc tiếp tục tồn tại, lấy Mãng Quân làm ví dụ, cho dù Long Quân ở trong Họa Trung giới rất nhiều năm, có dấu vết khắc chế sức mạnh mới có cơ hội ra ngoài thì lấy sự hiểu biết của ta và Mãng Quân, hắn nói yêu quái phải làm việc cho Kết Yêu Xã tích lũy thiện đức mới có thể dần dần khôi phục sức mạnh."
"Thiên Đạo hà khắc với Long tộc như thế, sao lại nhìn Long tộc có thêm con nối dõi mà không ra tay?"
Tuệ Minh bổ sung:
"Cho nên bần tăng suy đoán, trứng rồng không thể ra đời, có thể giải quyết bằng phương diện công đức."
Nghe y nói xong, Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích trầm tư một lát mới tin hơn phân nửa, Thiên Kích cũng bị y thuyết phục, càng nghĩ càng cảm thấy đúng thật là thế.
Còn chưa chờ Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích thảo luận, Tuệ Minh đã chắp tay trước ngực cười tủm tỉm, nói:
"Những gì bần tăng biết bần tăng đã nói hết rồi, bây giờ đến lượt Long Quân và Nguyễn thí chủ thỏa mãn nguyện vọng của bần tăng."
Nguyễn Hành Chu: "... Cạo đầu?"
Tuệ Minh cười tủm tỉm sửa lại:
"Là quy y."
Nguyễn tổng đơ mặt:... Sao cứ thấy hòa thượng này có chút kì lạ nhỉ.
Thiên Kích: Bổn quân cũng cảm thấy ánh mắt con lừa trọc này nhìn tên nhân loại mất nết có chút không đúng!
Long Quân trẻ tuổi vốn định cự tuyệt, nhưng lời nói như gói vàng, trên người Tuệ Minh cũng không có ác ý, nên cho dù có bất mãn cũng chỉ xị mặt đồng ý, tính cả Mãng Quân cùng nhau bị "ném" ra khỏi phòng!
Mãng Quân bất mãn dán lên kẹt cửa, ghen tuông nói thầm:
"Trụ trì sao đối xử với tên đó tốt như vậy, chẳng lẽ hai người từng quen? Không được, ta phải đi nghe ngóng!"
Thiên Kích thấy thế thì khinh thường cười nhạo:
"Tốt xấu gì cũng là giao long đã từng hóa rồng, nhìn cái đức hạnh của ngươi kìa!"
"Ha ha."
Mãng Quân quay đầu lại lạnh lùng trừng hắn:
"Thì sao, ta nói cho ngươi biết, trụ trì nhìn ai cũng dịu dàng nhưng thật ra hắn rất khó làm thân, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn chủ động thân cận với một người như thế, không chừng kiếp tước hai người còn có quan hệ bạn thân hay cùng huyết thống không chừng! Hai người họ bây giờ là cô nam quả nam trong cùng một phòng... Họ làm gì ngươi không hiếu kỳ chắc?"
Thiên Kích: "Bổn quân đường đường là chân long –!"
Mãng Quân: "Vậy ta tự đi nghe!"
Thiên Kích: "...."
Ba giây sau, cửa phòng nhiều thêm một tên dán lên kẹt cửa.
Trong phòng, Nguyễn Hành Chu và Tuệ Minh cũng không làm gì, chỉ là quy y mà thôi chẳng qua là điều kiện tương đối đơn sơ.
Bởi vì không có đệm quỳ, Tuệ Minh dứt khoát cầm lấy đệm ghế để trên đất, quỳ lên chắp tay trước ngực, mặt mày thả lỏng.
Nguyễn Hành Chu vuốt mái tóc đen nhánh của y ra sau, cầm một sợi tóc trong tay, lấy con dao cạo mà Tuệ Minh đưa cho anh, đơ mặt không chút khách khí mà cạo đầu người ta.
"Dao cạo ở đâu thế?"
Nhìn như đã qua nhiều năm rồi.
"Đây là thứ mà sư phó tặng sau khi ta bước vào Phật môn mười năm, luân hồi mấy đời sợ bị lạc mất nên làm thành pháp khí cột chung với nhau.
"Sư phó của ngài..."
"Hửm?"
"Có hơi lạ."
Tuệ Minh dở khóc dở cười, nhắm hai mắt lại, không đáp lại câu nói của Nguyễn Hành Chu mà nói ra một câu không đầu không đuôi.
"Năm ấy khi ta rời đi, cây bồ đề ở sân sau độ kiếp nên bị sét đánh, tuy không thành công nhưng thụ tâm vẫn còn."
Nguyễn Hành Chu túm những sợi tóc đã cắt đặt ở trên bàn, nghĩ thầm
"Anh nói mấy chuyện này cho tôi làm chi?"
Nhưng vẫn lễ phép mà "ừm" một tiếng, tỏ vẻ mình đnag nghe.
Tuệ Minh có được lời đáp, khí chất quanh người càng thêm dịu dàng.
"Sách trong Tàng Thư Các ta đã xem xong rồi, lúc ta viên tịch là kiếp thứ nhất."
"Ừm."
"Đệ tử lớn tuổi nhất trong ba đệ tử của ta kế thừa chùa miếu, hai đệ tử khác vẫn luôn đi du ngoạn, sư huynh cũng thế, hắn ném chùa miếu cho ta rồi chưa từng trở về lần nào."
Câu này nói ra có chút vui đùa oán giận... ừm... làm nũng hả?
"Ừm"
Nguyễn tổng làm bộ nghe hiểu, đơ mặt giương cặp mắt cá chết tiếp tục cạo đầu xẹt xẹt. Đầu của Tuệ Minh đã lộ một mảng da đầu xanh lơ, đã cắt hơn phân nửa.
"Năm đó sư phụ dặn dò pháp khí trong Lăng Tiêu Các tặng cho Gian Thủy Thanh, ta đã tặng."
"Tốt đấy..."
"Sư phụ còn bảo ta bí mật đánh chủ trì ở đạo quán kế bên, ta cũng đã đánh rồi."
"..."
Sư phụ của anh, có cuộc sống phong phú phết?
"Còn chậu hoa hòe để lại một hai phải bắt ta nuôi ta đã đưa đến thôn cây hòe, nó luyến tiếc sư phụ ta, còn luyện ra thụ tâm, ta liền đưa nó đến chỗ sư phụ ta thích nhất để nó bảo vệ chỗ đó."
"Ừm."
"Sau đó, ở kiếp thứ 9 ta đến thăm nó, phát hiện nó không chỉ thích một cô nương nhân loại mà còn có một cậu con trai, ha ha, thế giới này quả nhiên giống như sư phụ nói, không thể dùng lẽ thường để suy đoán."
"Ừm."
"Sư phụ thường nói, có nhân ắt có quả. Một đời biệt ly cũng chỉ trong chốc lát, những ràng buộc ta có, cuối cùng cũng gộp lại với nhau ở các mối quan hệ khác nhau. Ta đã từng không rõ, thế giới to lớn như thế, tách nhau ra dễ như trở bàn tay, huống chi là sinh ly tử biệt? Nhưng bây giờ..."
Tuệ Minh bỗng nhiên ngửa đầu nhìn về phía Nguyễn Hành Chu, hai mắt mở ra, con người đen tuyền lập lòe ánh sáng dịu dàng ấm áp, y nói:
"Ta dường như đã hiểu."
Nguyễn Hành Chu chậm rãi chớp chớp đôi mắt ngăm đen, Tuệ Minh cười cười:
"Nguyễn thí chủ không tò mò vì sao ta nói với cậu nhiều như thế sao?"
Nguyễn Hành Chu im lặng trong chốc lát thì lắc đầu:
"Ngoại trừ kiếp này ra, chúng ta đã từng gặp nhau chăng?"
"Chuyện này..."
Tuệ Minh lắc đầu:
"Không có."
Nguyễn Hành Chu bảo:
"Vậy quên đi."
Chuyện quá khứ, vĩnh viễn không quan trọng bằng những việc sắp xảy ra.
Tuệ Minh nghe câu trả lời của anh thì giật mình, một lần nữa gục đầu xuống nhắm hai mắt lại, chắp tay trước ngực, lông mày nhíu chặt, nửa ngày sau, y dường như đã suy nghĩ cẩn thận, mở hai mắt ra, khóe môi mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Hành Chu không để ý tới, sau khi đặt lọn tóc cuối cùng của Tuệ Minh lên bàn, Nguyễn tổng chỉ lo bi ai với quả đầu tròn xoe trước mặt.
Xấu đau xấu đớn.
Thật sự.
Cứ như bị chó gặm vậy.
"Khụ khụ."
Nguyễn tổng ho khan một tiếng, đưa gương cho Tuệ Minh:
"Cạo xong rồi, ngài xem thử đi."
Anh uyển chuyển nói thêm:
"Dưới lầu của tôi có nhà tạo mẫu tóc, tôi có thể kêu họ lên để sửa lại một chút."
Đại sư không hổ là đại sư, Tuệ Minh nhìn bên đầu bên trái với bên đầu bên phải nhấp nhô như bị bệnh rụng tóc thế mà cũng không giận, ngược lại còn dùng giọng điệu hoài niệm sờ sờ đầu mình.
Y nói:
"Haiz, thế mà thực sự không như lúc trước. Lúc sư phụ nhận ta cũng là lúc ta là đệ tử thứ hai của ông ấy, sư huynh thì tự cạo đầu trước mới đến bái sư, cho nên lúc ta quy y thì tay nghề của sư phụ không thuần thục, khiến ta bị đồng môn chê cười thật lâu!"
Nguyễn Hành Chu: "..."
Không hiểu sao có chút hổ thẹn.
Tuệ Minh nói xong thì xoay người dùng cây cột tóc cột hết tất cả tóc trên bàn, đưa cho Nguyễn Hành Chu.
"Làm phiền Nguyễn thí chủ giữ giúp ta, chuyện khác, ta còn có một câu sư phụ đã từng tặng cho ta, giờ đây ta sẽ tặng cho ngài."
Nhận mái tóc dài kia, Nguyễn Hành Chu gật đầu:
"Ngài nói đi."
Tuệ Minh cười:
"Trên đời này không có sự kết thúc chân chính, mỗi một sự kết thúc cũng chỉ là sự khởi đầu cho một hành trình kế tiếp, có lẽ ở đời này hoặc có lẽ là ở một thế giới khác, muốn gặp mặt ắt sẽ gặp được thôi. Cho nên cho dù có chia lìa cũng đừng nên bi thương, người có duyên với nhau ắt sẽ tương phùng."
Nói xong, y chắp tay trước ngực đột nhiên khom lưng hành lễ thật sâu với Nguyễn Hành Chu.
"Đệ tử Tuệ Minh, từ đây – xin cáo biệt."
Tuệ Minh dẫn theo Mãng Quân rời đi.
Một tháng sau đó, Thiên Kích dẫn theo Ngụy Đa Diệp dọn dẹp tà ác gom công đức như điên.
Phía chính phủ phát cờ thưởng không ngừng tay, Ngụy Đa Diệp mỗi ngày đều oán giận với Nguyễn Hành Chu rằng bây giờ thấy mặt quỷ thôi cậu ta cũng sẽ ói ra, cứ như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ bị trọc trước tráng niên.
Nguyễn Hành Chu nhìn lướt qua cái đầu bóng lưỡng của cậu ta thì không lên tiếng.
Cho đến tháng sáu, Nguyễn Hành Chu vào ban đêm như có cảm giác, tắm rửa bản thân sạch sẽ nằm trên giường, ngày hôm sau Thiên Kích run rẩy khóe miệng lấy từ giữa anh ra một quả trứng rồng bằng nửa bàn tay.
Tháng 9, nhóc rồng con dinh dưỡng quá thừa, dưới bụng nguyên hình của Thiên Kích phá xác mà ra.
Nhìn con trai màu hồng màu trắng như con cá chép, xấu đau xấu đơn, Nguyễn tổng tài trầm ngâm một lát, bỏ hết lời kháng nghị của quần chúng (thật ra chỉ có mình Thiên Kích kháng nghị), đặt cho nó một cái tên:
"Thiên Cẩm Lý." (Thiên Cá Chép =)))
Nickname: "Quần phát lợi khí!" (Công cụ gửi tin hàng loạt – ý chê nhóc con không có gì nổi bật, không có ngầu như rồng bình thường =))
Nhóc rồng con:....
Nhóc rồng con ╥╯^╰╥: Họ mới là chân ái, mình chỉ là sự cố mà thôi!
Hạt châu nhỏ màu lam bị phân ra làm hai, Tuệ Minh giữ một phần, một phần khác thì Thiên Kích thúc giục nhập vào trong cơ thể của Nguyễn Hành Chu.
Nửa viên Long châu này nhập vào cơ thể Nguyễn Hành Chu như có tác dụng khởi tử hồi sinh, trong nháy mắt anh cảm thấy cơ thể mình như một mầm cây mới mọc vào chớm xuân, trong nháy mắt đã bỏ qua quá trình trưởng thành từ xuân đến hạ, nét mặt tươi sáng, mạch máu trào dâng cũng kiên cường dẻo dai lên, bừng bừng sinh cơ!
"Bộ xương khô" biến thành "cậu chàng trắng múp", sự biến đổi thần kỳ này vẫn chưa khiến ba vị đại lão ngạc nhiên, nhưng giữa lông mày của Thiên Kích cuối cùng cũng dịu dàng ấm áp trở lại, hắn tiến lên một bước, nửa ôm Nguyễn Hành Chu vào trong ngực, cẩn thận xoa xoa phía sau lưng anh.
"Tốt hơn chưa?"
"Ừm"
Nguyễn Hành Chu cũng rất vui, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
"Hai vị."
Tuệ Minh nhẹ giọng cắt ngang hai người.
"Long châu cũng đã đủ chứng minh thành ý của hai bọn ta, chuyện của trứng rồng thật ra cũng đã giải quyết."
Y nhanh chóng nói ngắn gọn:
"Thật ra trứng rồng không ra đời không phải là do Long Quân và Nguyễn thí chủ mà là do với Thiên Đạo."
"Thiên Đạo không cho phép Long tộc tiếp tục tồn tại, lấy Mãng Quân làm ví dụ, cho dù Long Quân ở trong Họa Trung giới rất nhiều năm, có dấu vết khắc chế sức mạnh mới có cơ hội ra ngoài thì lấy sự hiểu biết của ta và Mãng Quân, hắn nói yêu quái phải làm việc cho Kết Yêu Xã tích lũy thiện đức mới có thể dần dần khôi phục sức mạnh."
"Thiên Đạo hà khắc với Long tộc như thế, sao lại nhìn Long tộc có thêm con nối dõi mà không ra tay?"
Tuệ Minh bổ sung:
"Cho nên bần tăng suy đoán, trứng rồng không thể ra đời, có thể giải quyết bằng phương diện công đức."
Nghe y nói xong, Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích trầm tư một lát mới tin hơn phân nửa, Thiên Kích cũng bị y thuyết phục, càng nghĩ càng cảm thấy đúng thật là thế.
Còn chưa chờ Nguyễn Hành Chu và Thiên Kích thảo luận, Tuệ Minh đã chắp tay trước ngực cười tủm tỉm, nói:
"Những gì bần tăng biết bần tăng đã nói hết rồi, bây giờ đến lượt Long Quân và Nguyễn thí chủ thỏa mãn nguyện vọng của bần tăng."
Nguyễn Hành Chu: "... Cạo đầu?"
Tuệ Minh cười tủm tỉm sửa lại:
"Là quy y."
Nguyễn tổng đơ mặt:... Sao cứ thấy hòa thượng này có chút kì lạ nhỉ.
Thiên Kích: Bổn quân cũng cảm thấy ánh mắt con lừa trọc này nhìn tên nhân loại mất nết có chút không đúng!
Long Quân trẻ tuổi vốn định cự tuyệt, nhưng lời nói như gói vàng, trên người Tuệ Minh cũng không có ác ý, nên cho dù có bất mãn cũng chỉ xị mặt đồng ý, tính cả Mãng Quân cùng nhau bị "ném" ra khỏi phòng!
Mãng Quân bất mãn dán lên kẹt cửa, ghen tuông nói thầm:
"Trụ trì sao đối xử với tên đó tốt như vậy, chẳng lẽ hai người từng quen? Không được, ta phải đi nghe ngóng!"
Thiên Kích thấy thế thì khinh thường cười nhạo:
"Tốt xấu gì cũng là giao long đã từng hóa rồng, nhìn cái đức hạnh của ngươi kìa!"
"Ha ha."
Mãng Quân quay đầu lại lạnh lùng trừng hắn:
"Thì sao, ta nói cho ngươi biết, trụ trì nhìn ai cũng dịu dàng nhưng thật ra hắn rất khó làm thân, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn chủ động thân cận với một người như thế, không chừng kiếp tước hai người còn có quan hệ bạn thân hay cùng huyết thống không chừng! Hai người họ bây giờ là cô nam quả nam trong cùng một phòng... Họ làm gì ngươi không hiếu kỳ chắc?"
Thiên Kích: "Bổn quân đường đường là chân long –!"
Mãng Quân: "Vậy ta tự đi nghe!"
Thiên Kích: "...."
Ba giây sau, cửa phòng nhiều thêm một tên dán lên kẹt cửa.
Trong phòng, Nguyễn Hành Chu và Tuệ Minh cũng không làm gì, chỉ là quy y mà thôi chẳng qua là điều kiện tương đối đơn sơ.
Bởi vì không có đệm quỳ, Tuệ Minh dứt khoát cầm lấy đệm ghế để trên đất, quỳ lên chắp tay trước ngực, mặt mày thả lỏng.
Nguyễn Hành Chu vuốt mái tóc đen nhánh của y ra sau, cầm một sợi tóc trong tay, lấy con dao cạo mà Tuệ Minh đưa cho anh, đơ mặt không chút khách khí mà cạo đầu người ta.
"Dao cạo ở đâu thế?"
Nhìn như đã qua nhiều năm rồi.
"Đây là thứ mà sư phó tặng sau khi ta bước vào Phật môn mười năm, luân hồi mấy đời sợ bị lạc mất nên làm thành pháp khí cột chung với nhau.
"Sư phó của ngài..."
"Hửm?"
"Có hơi lạ."
Tuệ Minh dở khóc dở cười, nhắm hai mắt lại, không đáp lại câu nói của Nguyễn Hành Chu mà nói ra một câu không đầu không đuôi.
"Năm ấy khi ta rời đi, cây bồ đề ở sân sau độ kiếp nên bị sét đánh, tuy không thành công nhưng thụ tâm vẫn còn."
Nguyễn Hành Chu túm những sợi tóc đã cắt đặt ở trên bàn, nghĩ thầm
"Anh nói mấy chuyện này cho tôi làm chi?"
Nhưng vẫn lễ phép mà "ừm" một tiếng, tỏ vẻ mình đnag nghe.
Tuệ Minh có được lời đáp, khí chất quanh người càng thêm dịu dàng.
"Sách trong Tàng Thư Các ta đã xem xong rồi, lúc ta viên tịch là kiếp thứ nhất."
"Ừm."
"Đệ tử lớn tuổi nhất trong ba đệ tử của ta kế thừa chùa miếu, hai đệ tử khác vẫn luôn đi du ngoạn, sư huynh cũng thế, hắn ném chùa miếu cho ta rồi chưa từng trở về lần nào."
Câu này nói ra có chút vui đùa oán giận... ừm... làm nũng hả?
"Ừm"
Nguyễn tổng làm bộ nghe hiểu, đơ mặt giương cặp mắt cá chết tiếp tục cạo đầu xẹt xẹt. Đầu của Tuệ Minh đã lộ một mảng da đầu xanh lơ, đã cắt hơn phân nửa.
"Năm đó sư phụ dặn dò pháp khí trong Lăng Tiêu Các tặng cho Gian Thủy Thanh, ta đã tặng."
"Tốt đấy..."
"Sư phụ còn bảo ta bí mật đánh chủ trì ở đạo quán kế bên, ta cũng đã đánh rồi."
"..."
Sư phụ của anh, có cuộc sống phong phú phết?
"Còn chậu hoa hòe để lại một hai phải bắt ta nuôi ta đã đưa đến thôn cây hòe, nó luyến tiếc sư phụ ta, còn luyện ra thụ tâm, ta liền đưa nó đến chỗ sư phụ ta thích nhất để nó bảo vệ chỗ đó."
"Ừm."
"Sau đó, ở kiếp thứ 9 ta đến thăm nó, phát hiện nó không chỉ thích một cô nương nhân loại mà còn có một cậu con trai, ha ha, thế giới này quả nhiên giống như sư phụ nói, không thể dùng lẽ thường để suy đoán."
"Ừm."
"Sư phụ thường nói, có nhân ắt có quả. Một đời biệt ly cũng chỉ trong chốc lát, những ràng buộc ta có, cuối cùng cũng gộp lại với nhau ở các mối quan hệ khác nhau. Ta đã từng không rõ, thế giới to lớn như thế, tách nhau ra dễ như trở bàn tay, huống chi là sinh ly tử biệt? Nhưng bây giờ..."
Tuệ Minh bỗng nhiên ngửa đầu nhìn về phía Nguyễn Hành Chu, hai mắt mở ra, con người đen tuyền lập lòe ánh sáng dịu dàng ấm áp, y nói:
"Ta dường như đã hiểu."
Nguyễn Hành Chu chậm rãi chớp chớp đôi mắt ngăm đen, Tuệ Minh cười cười:
"Nguyễn thí chủ không tò mò vì sao ta nói với cậu nhiều như thế sao?"
Nguyễn Hành Chu im lặng trong chốc lát thì lắc đầu:
"Ngoại trừ kiếp này ra, chúng ta đã từng gặp nhau chăng?"
"Chuyện này..."
Tuệ Minh lắc đầu:
"Không có."
Nguyễn Hành Chu bảo:
"Vậy quên đi."
Chuyện quá khứ, vĩnh viễn không quan trọng bằng những việc sắp xảy ra.
Tuệ Minh nghe câu trả lời của anh thì giật mình, một lần nữa gục đầu xuống nhắm hai mắt lại, chắp tay trước ngực, lông mày nhíu chặt, nửa ngày sau, y dường như đã suy nghĩ cẩn thận, mở hai mắt ra, khóe môi mỉm cười thở phào nhẹ nhõm.
Nguyễn Hành Chu không để ý tới, sau khi đặt lọn tóc cuối cùng của Tuệ Minh lên bàn, Nguyễn tổng chỉ lo bi ai với quả đầu tròn xoe trước mặt.
Xấu đau xấu đớn.
Thật sự.
Cứ như bị chó gặm vậy.
"Khụ khụ."
Nguyễn tổng ho khan một tiếng, đưa gương cho Tuệ Minh:
"Cạo xong rồi, ngài xem thử đi."
Anh uyển chuyển nói thêm:
"Dưới lầu của tôi có nhà tạo mẫu tóc, tôi có thể kêu họ lên để sửa lại một chút."
Đại sư không hổ là đại sư, Tuệ Minh nhìn bên đầu bên trái với bên đầu bên phải nhấp nhô như bị bệnh rụng tóc thế mà cũng không giận, ngược lại còn dùng giọng điệu hoài niệm sờ sờ đầu mình.
Y nói:
"Haiz, thế mà thực sự không như lúc trước. Lúc sư phụ nhận ta cũng là lúc ta là đệ tử thứ hai của ông ấy, sư huynh thì tự cạo đầu trước mới đến bái sư, cho nên lúc ta quy y thì tay nghề của sư phụ không thuần thục, khiến ta bị đồng môn chê cười thật lâu!"
Nguyễn Hành Chu: "..."
Không hiểu sao có chút hổ thẹn.
Tuệ Minh nói xong thì xoay người dùng cây cột tóc cột hết tất cả tóc trên bàn, đưa cho Nguyễn Hành Chu.
"Làm phiền Nguyễn thí chủ giữ giúp ta, chuyện khác, ta còn có một câu sư phụ đã từng tặng cho ta, giờ đây ta sẽ tặng cho ngài."
Nhận mái tóc dài kia, Nguyễn Hành Chu gật đầu:
"Ngài nói đi."
Tuệ Minh cười:
"Trên đời này không có sự kết thúc chân chính, mỗi một sự kết thúc cũng chỉ là sự khởi đầu cho một hành trình kế tiếp, có lẽ ở đời này hoặc có lẽ là ở một thế giới khác, muốn gặp mặt ắt sẽ gặp được thôi. Cho nên cho dù có chia lìa cũng đừng nên bi thương, người có duyên với nhau ắt sẽ tương phùng."
Nói xong, y chắp tay trước ngực đột nhiên khom lưng hành lễ thật sâu với Nguyễn Hành Chu.
"Đệ tử Tuệ Minh, từ đây – xin cáo biệt."
Tuệ Minh dẫn theo Mãng Quân rời đi.
Một tháng sau đó, Thiên Kích dẫn theo Ngụy Đa Diệp dọn dẹp tà ác gom công đức như điên.
Phía chính phủ phát cờ thưởng không ngừng tay, Ngụy Đa Diệp mỗi ngày đều oán giận với Nguyễn Hành Chu rằng bây giờ thấy mặt quỷ thôi cậu ta cũng sẽ ói ra, cứ như vậy thì sớm hay muộn cũng sẽ bị trọc trước tráng niên.
Nguyễn Hành Chu nhìn lướt qua cái đầu bóng lưỡng của cậu ta thì không lên tiếng.
Cho đến tháng sáu, Nguyễn Hành Chu vào ban đêm như có cảm giác, tắm rửa bản thân sạch sẽ nằm trên giường, ngày hôm sau Thiên Kích run rẩy khóe miệng lấy từ giữa anh ra một quả trứng rồng bằng nửa bàn tay.
Tháng 9, nhóc rồng con dinh dưỡng quá thừa, dưới bụng nguyên hình của Thiên Kích phá xác mà ra.
Nhìn con trai màu hồng màu trắng như con cá chép, xấu đau xấu đơn, Nguyễn tổng tài trầm ngâm một lát, bỏ hết lời kháng nghị của quần chúng (thật ra chỉ có mình Thiên Kích kháng nghị), đặt cho nó một cái tên:
"Thiên Cẩm Lý." (Thiên Cá Chép =)))
Nickname: "Quần phát lợi khí!" (Công cụ gửi tin hàng loạt – ý chê nhóc con không có gì nổi bật, không có ngầu như rồng bình thường =))
Nhóc rồng con:....
Nhóc rồng con ╥╯^╰╥: Họ mới là chân ái, mình chỉ là sự cố mà thôi!
Danh sách chương