Edit: Han

Về sau Nhiễm Diên mới biết, Vệ Hằng với Quý Thịnh từng là hảo hữu tri giao, năm đó Chu Vũ Vương lâm triều, từng hạ lệnh đưa các Công tử chư quốc đến Phán cung học tập, hai người bọn họ đã gặp gỡ từ lúc đó, khó trách Vệ quốc nội loạn, Vệ Thái tử lại chọn Yến quốc để xin giúp đỡ.

Không quá mấy ngày, quả nhiên truyền đến tin tức, Vệ Thái tử suốt đêm bôn tẩu, hướng Yến quốc mà đến.

Lúc đó Nhiễm Diên đang ở trong Trường Hoa Điện nghe vệ nữ ca hát, thời tiết ngày càng nóng bức, cung váy lăng la nặng nề đổi thành thâm y mỏng, trân châu hoa mỹ khảm đầy lan văn đầu vai cùng vạt áo, lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh tinh xảo trắng nõn, cần cổ thon dài đeo bộ ngọc châu kéo đến trước ngực nhũ đẫy đà, phá lệ vũ mị quyến rũ.

Trong tay cầm quạt phiến mỏng bằng tơ tằm nhẹ nhàng ưu nhã lay động, vệ nữ ngồi quỳ phía dưới đã hát xong một khúc.

"Không tồi, thưởng."

"Tạ Phụ nhân!" Vệ Nhu vui vẻ quỳ lạy, khi nâng thân lên, nhìn về phía mỹ nhân một thân xiêm y hồng phấn đang nằm nghiêng lười biếng, bỗng nhiên ôn nhu nói: "Không biết nô tỳ có thể xin Phu nhân ban thưởng thứ khác?"

Nhiễm Diên nhướn mày, ánh mắt liễm diễm tản mạn tự do ở giữa mấy bông hoa được vẽ trên mặt quạt, có hứng thú mà ừ nhẹ một tiếng, đại thể là biết được vệ nữ muốn xin cái gì.

"Nô tỳ nghe nói Vệ Thái tử chịu khổ bôn tẩu tới Yến quốc, cầu Phu nhân khai ân, đưa nô tỳ đi hầu hạ Thái tử!"

Thanh âm của Nhu vốn yêu kiều uyển chuyển, dưới tình thế cấp bách làm lộ ra vài phần thấp thỏm tình ý, Nhiễm Diên biết nàng ấy hâm mộ Vệ Hằng đã lâu, lại nhớ tới cố quốc, trong Bàng Cung cũng không thiếu người, nàng hiển nhiên cũng không tính toán cự tuyệt Nhu.

"Nếu đã vậy......"

"Đại Vương đến!"

Lời còn chưa dứt, thân ảnh mặc vương bào uy nghi đã tiến vào, tiếng bước chân nện lên sàn nhà bằng gỗ tạo thành từng trận âm trầm, Nữ Âm lập tức mang theo cung nhân trong điện khom lưng lui ra.

"A Diên."

Thanh âm hồ hởi hiển lộ sung sướng, thân hình tuấn tú đã tới gần, một phen bế lên Nhiễm Diên đang nằm trên sập, cánh tay mạnh mẽ xuyên qua váy dài phết đất của nàng, ôm lấy hai chân nàng.

"Bỏ ta xuống!"

Nhiễm Diên không chịu nổi nhất là lúc Quý Thịnh như này, bị hắn dễ dàng bế lên căn bản là không thể tránh thoát được, thân mình mềm mại tuỳ ý hắn chà đạp trong ngực, bất đắc dĩ tức giận.

Cắn cắn vành tai ửng đỏ lả lướt của nàng, nhìn Nhiễm Diên co người tránh né, Quý Thịnh cười thành tiếng, ánh mắt lãnh lệ hiên ngang tràn đầy ôn nhu nói: "Để Bổn Vương ôm một cái cũng không được?"

Nhiễm Diên giận dỗi từ bỏ giãy giụa, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn, không biết vì sao, nàng luôn có chút sợ hãi khi Quý Thịnh mặc vương bào, hắn như vậy dù đang cười cũng mang theo tia nghiêm túc đáng sợ dị thường.

"Đại Vương cao hứng như thế, là do Vệ Thái tử đã tới rồi?"

Quý Thịnh ôm nàng ngồi lên sập, thay nàng thu gọn đuôi váy dài xoã tung, mục ưng tràn ngập lãnh khí sắc bén hơi hơi cong lên, mơ hồ lộ ra thần sắc vừa lòng.

"Ừ, Bổn Vương đã phái người đi đón tiếp y, A Diên cảm thấy ta nên cho y thân phận gì? Hạ Khanh hay là Thượng Đại Phu?"

Ổn định lại hơi thở, Nhiễm Diên nghe đến lời của Quý Thịnh, đôi môi hiện ra một nụ cười diễm lệ: "Đại Phu là đủ rồi, dù sao cũng là Thái tử Vệ quốc, không được nhập triều."

Mặc kệ Vệ Hằng có phải ngu ngốc thật hay không, nhưng nếu đã bôn tẩu đến Yến quốc này, y xác định là đã rơi vào hổ khẩu, Quý Thịnh có ý muốn thâu tóm Vệ quốc, có trong tay Thái tử chính thống là y, sau này há còn sợ không có lý do để phát binh? Tỷ như lấy cớ muốn giúp Vệ Thái tử đoạt vị, đợi khi sát nhập Triều Ca, lúc sau nên làm như nào đã không còn là việc mà Vệ Thái tử có thể định đoạt.

Ở bề ngoài, Quý Thịnh là cho cố hữu (bạn cũ) chỗ tị nạn, nhưng bên trong còn không phải là giúp người vì mình hay sao.

"A Diên của ta thật thông minh." Quý Thịnh mạnh mẽ hôn lên má đào đỏ bừng, trong mắt không hề che giấu tia tán thưởng, ấn đường khẽ nhích: "Qua mấy ngày là cuối hạ, đến lúc đó sẽ mang nàng ra cung chơi, sau này sợ là Bổn Vương sẽ rất bận."

Đến lúc đó đã là thời cơ chín muồi, nghênh đón trận chiến đầu tiên sau khi hắn đăng cơ, huy động binh lính công thành lược trì Vệ quốc, nếu thắng sẽ đưa hắn lên địa vị bá chủ, nếu thua tựa hồ đối với Yến quốc cũng không tạo ra ảnh hưởng quá lớn.

Có điều, Nhiễm Diên không hề cảm thấy Quý Thịnh sẽ thua, nàng nghĩ Vệ quốc đã đến hồi diệt vong.

"Được a."

Nàng thong dong đáp, đáy mắt che giấu ý nghĩ.

Thái tử Vệ Hằng thành công nhập Yến, dù là tị nạn mà đến, Yến Vương vẫn lấy trọng vị Đại Phu cho y, quần thần vào cung khai yến, vì y đón gió tẩy trần, ngày kế Quý Thịnh liền liên hợp mấy chư hầu họ Cơ bắt đầu lên án công khai tân vương Vệ quốc.

..........

Khi Nhiễm Diên từ chỗ Trịnh Thái hậu hồi Trường Nhạc Điện của Bàng Cung, ngồi trên noãn kiệu cao cao, khi đi ngang qua vườn thượng uyển chợt nghe thấy một trận đào huân thanh*, làn gió làm tung bay một góc màn che mỏng, đưa tới thanh khúc ám ách bi thương sâu kín, nàng bỗng nhiên thấy rùng mình, hạ kiệu đi theo tiếng huân vào vườn uyển.

(*Huân: là một loại nhạc cụ để thổi, làm bằng đất nung đỏ, có nhiều lỗ.)

Bên cạnh hồ nước, nam tử mặc bạch y, thân ảnh ưu nhã thon dài đón lấy từng đợt gió phất qua, thần sắc thoát tục, Nhiễm Diên chỉ nhìn thấy mặt nghiêng của y từ phía xa xa, lại bỗng nhiên khiến nàng nhớ tới một đoạn ca Kỳ úc kia.

"Hữu phỉ quân tử, Sung nhĩ tú oanh, Hôi biện như tinh.

Sắt hề hạn hề, Hách hề hoán hề...."

(Có người quân tử anh tài, Tú oanh đá quý che tai đeo vào, Mũ da ngọc sáng như sao,

Xem người thận trọng lại giàu nghiêm trang, Hiển vinh danh tiếng rõ ràng ~)

Nàng cho rằng nam tử thì cần phải uy nghi, nghiêm cẩn như Quý Thịnh vậy, chính là hôm nay nhìn thấy, mới biết đến thế gian còn có một loại ưu nhã, mỹ đến cực điểm khác.

Tiếng huân đã ngừng, gió nhẹ mang theo một tia âm sắc cuối cùng phiêu tán nơi xa, Nhiễm Diên lại là trầm mê thật lâu, tận đến khi nam tử kia đến gần, cách nàng khoảng chừng một thước, nàng mới phục hồi lại tinh thần, nhìn quân tử như ngọc, nàng thế nhưng vô cớ đỏ mặt.

"Phu nhân."

Là nhã ngôn (một loại ngôn ngữ??), thanh âm y thật dễ nghe, thật xứng với diện mạo của y, khiến người khác có cảm giác đắm mình trong gió xuân, phát âm nhã ngôn của y rất tuyệt, vừa nghe thì thấy là công thất quý tộc Trung Nguyên, Nhiễm Diên kinh ngạc cười, hàng mi như cánh bướm nhẹ chớp, khó có được lúc cũng nói nhã ngôn: "Ngươi biết ta là ai?"

"Mỹ danh của Trinh Hoa phu nhân, đã sớm truyền khắp chư quốc, hôm nay được gặp mặt, là vinh hạnh của Hằng rồi."

Cho dù trong mắt lộ ra tia kinh diễm, y vẫn giữ bộ dáng lan chi ngọc thụ thoả đáng như cũ, không có lấy nửa phần bất kính, biểu lộ thân phận của chính mình, không hề quá mức đường đột.

Nhiễm Diên hiển nhiên cũng đoán được thân phận của y, mỉm cười gật đầu thi lễ, ánh mắt dừng ở trên đào huân trong tay y, ôn nhu nói: "Ngươi thổi thật là dễ nghe, có điều thanh khúc quá thê lương, không phải Vệ Trịnh?"

Vệ Trịnh là lời ca xướng tình yêu nam nữ đằm thắm lả lướt, huân khúc của y lại không giống với ca phong bao la hùng vĩ, mà là bi thương tận xương khiến nhân tâm đau đớn.

Vệ Hằng lắc đầu, đạm nhiên trả lời: "Là ta nhàn rỗi không có việc gì nên thổi ra."

Mỹ nam như vậy, thân là Thái tử của một quốc gia, thế nhưng còn tự nghĩ ra được ca khúc, Nhiễm Diên thấy y hẳn là một thần nhân (ý chỉ người tài giỏi??), bỗng nhiên nhớ tới các lời đồn đại về vị Thái tử này, hỏi: "Triều Ca rất đẹp phải không? Nghe nói Thái tử còn đi qua cả Hàm Đan cùng Dĩnh?"

Hàm Đan là đô thành của Triệu quốc, Dĩnh là đô thành Sở quốc, ở thời đại giao thông khó khăn này, tuổi còn trẻ mà có thể đi qua mấy quốc, quả thực là một việc đáng kiêu ngạo, hơn nữa còn có được kiến thức rộng rãi.

"Triều Ca phồn hoa đẹp đẽ đã chỉ còn trong dĩ vãng."

Nghe lời y nói bỗng nhiên hạ thấp, trong lòng Nhiễm Diên bỗng dưng thấy căng thẳng.

Tác giả ps: Không thể chỉ để Đại Vương luôn ăn thịt thịt thịt, phải có thời điểm mở ra hành trình thống nhất thiên hạ của hắn, nam nhân như vậy mới là hảo!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện