Ánh hoàng hôn trên núi tuyết vàng rực chói chang, chiếu lên bộ lông hổ trắng đang tuần tra, khiến thân hình cường tráng của nó như được phủ một lớp ánh sáng vàng. Miệng nó hơi há, một làn sương trắng mờ nhạt trôi ra, vì lúc này đã là tháng Hai, trên núi tuyết rất lạnh.
Hổ trắng đi tới cạnh một tảng đá, cúi đầu xuống ngửi, Lộ Bạch từng ngồi đây, nhưng bây giờ không còn mùi hương của cậu nữa. Mùi của thanh niên loài người vô tình xuất hiện trong đời nó cách đây hai tháng để lại trong rừng cây đã dần biến mất, dù hổ trắng có khứu giác nhạy bén cũng không biết tìm ở đâu. Bởi vì đối phương bỏ đi trên thứ mà nó không thể theo dõi được.
Hổ trắng không tìm được Lộ Bạch, dần dần, dường như nó cũng chấp nhận sự thật rằng Lộ Bạch sẽ không còn xuất hiện nữa. Điều này dường như không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cục lông xù này, trong những ngày nhàn rỗi, nó lại tuần tra lãnh địa này như trước kia, đi lại giữa đỉnh núi và chân núi ngày này qua ngày khác. Có lẽ chỉ khi nhìn thấy cú mèo và báo tuyết, cục lông xù này mới nghĩ đến thanh niên loài người đã từng xuất hiện…
Chúa tể của núi lửa Clivia thong thả bước đi trên vách đá, tư thế khá tao nhã và kiêu hãnh. Và nó có thực lực để kiêu ngạo, dù năm nay nó đã mười tuổi, nếu nó bằng lòng, nó thậm chí có thể sở hữu lãnh địa ở vùng núi tuyết bên cạnh.
Đột nhiên, hổ trắng nghe thấy một âm thanh quen thuộc nhưng đáng ghét truyền đến từ lưng chừng núi, nhưng lần này nó quay đầu lại nhìn chăm chú, nhưng ánh mắt không hề tức giận mà có phần bối rối và bất an. Đôi mắt hổ màu nước co lại, nó bước xuống thêm hai bước, ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng quất đuôi nhanh chóng đi xuống núi. Khi cần di chuyển với tốc độ nhanh, cái đuôi là bộ phận quan trọng giữ thăng bằng cho cơ thể, giúp nó chạy nhanh và vững vàng hơn trong rừng rậm!
Khi nói chuyện điện thoại với Adonis, anh ta khuyên Lộ Bạch bây giờ cũng đã muộn rồi, sao không về Trạm cứu hộ nghỉ một đêm rồi mai đi núi tuyết. Lộ Bạch từ chối lòng tốt của cấp trên, vì trái tim cậu đã bay về núi tuyết, bây giờ chỉ nóng lòng muốn gặp nhóm Bông Xù ngay. Adonis thấy cậu quyết tâm trở như thế thì ghen tị không nói nên lời, không còn cố gắng thuyết phục nữa.
Phi công tới nơi Lộ Bạch nghỉ chân, đưa cậu trở về lưng chừng núi lửa Clivia. Khi Lộ Bạch đi, để bảo vệ nơi ở của hổ trắng, cậu cố tình báo tọa độ xa hơn một hai cây số, để không làm phiền các cục lông xù. Thế nên khi xuống máy bay, Lộ Bạch phải đi bộ trong rừng, băng qua một khu rừng lá kim thưa thớt.
Hổ trắng theo tiếng động tìm đến, ẩn mình trên cây tuyết tùng cao nhất và lớn nhất gần đó, xung quanh trắng xóa, con người rất khó phát hiện ra nó. Đôi mắt tinh anh của nó nhìn chăm chú vào thanh niên đeo balo đang lê bước trên tuyết, nhìn thoáng qua là gần như chắc chắn rằng đó chính là thanh niên loài người mà nó biết. Nhưng hổ trắng không nhảy xuống ngay để lại gần thân thiết với Lộ Bạch như trước. Có lẽ cuộc chia ly kéo dài một tháng đã khiến nó sinh lòng cảnh giác, nên nó chỉ lạnh lùng đứng trên cây quan sát. Chờ sau khi Lộ Bạch đi qua, nó cẩn thận đi theo phía sau.
Trong vùng núi tuyết tĩnh lặng, Lộ Bạch chỉ nghe thấy tiếng tim đập và tiếng thở của chính mình. Cuối cùng cậu cũng tìm đến được hang động, nhưng lòng rất lo lắng, không biết mấy cục lông xù có ở bên trong không?
“Quần Bó…” Lộ Bạch cất tiếng gọi, trên mặt nở nụ cười “cuối cùng đã đến”: “Tao về rồi!”
Cú mèo đang kiếm ăn trong rừng lập tức nghiêng cái mặt to như cái đĩa, động tác của nó là để nhận tín hiệu nên mặt cú mèo còn được gọi là “ăng-ten chảo”. Sau khi xác nhận là tiếng của Lộ Bạch, nó liền dang rộng đôi cánh, hưng phấn bay về: “Kíu…” Đó là tiếng gọi của mama, nó tới đây.
“Kẹo Sữa…” Gọi Quần Bó xong, Lộ Bạch tiếp tục gọi cục lông xù khác.
Trên tuyết xa xa, báo tuyết nhỏ ngẩng đầu lắc tai, nó vẫn chưa ăn tối nhưng cũng không ngăn được nó vui vẻ chạy về nhà! Nó tới đây!
“Bông Xù…” Bông Xù để lại gọi cuối cùng, không phải vì Lộ Bạch thương những cục lông xù khác nhiều hơn, mà vì cậu cảm thấy có lỗi không biết phải đối mặt như thế nào.
Quần Bó và Kẹo Sữa nhanh chóng chạy về bên cạnh cậu, một con đậu trên vai Lộ Bạch, mổ vào tai cậu như đang làm nũng, như trách cậu giờ mới quay lại.
“Kíu kíu ~” Suýt nữa thì hại nó nghĩ rằng mình không thể ăn bám cha mẹ trước khi trưởng thành.
Kẹo Sữa đi vòng quanh chân Lộ Bạch, dụi đầu vào chân cậu làm nũng, tiếng kêu nũng nịu ngọt như kẹo bông, còn tự mình kêu rừ rừ.
“Nhớ tụi mày quá.” Lộ Bạch sờ từng đứa một, sau đó ngồi xổm xuống ôm báo tuyết nhỏ, phát hiện Kẹo Sữa đã lớn lên rất nhiều, cậu ngạc nhiên: “Trên người có thêm thịt này, thật tuyệt.” Vả lại sờ vào có cảm giác như cơ bắp săn chắc, đã trở thành đàn ông rồi.
Kẹo Sữa nép mình trong vòng tay của nhân viên cứu hộ không muốn rời đi: “Rừ rừ rừ rừ rừ rừ…” Từ lúc Lộ Bạch về, tiếng rừ rừ của nó không ngừng vang lên.
“Kẹo Sữa giỏi lắm.” Có lẽ Kẹo Sữa đã trải qua nhiều điều trong thời gian cậu vắng mặt, nghĩ đến đó, Lộ Bạch cảm thấy có lỗi với nó. Chà, dù là động vật hay con người, con đường trưởng thành đều đầy rẫy những trở ngại và khó khăn, may mắn là luôn có một tia sáng cùng chí hướng trên con đường của người dũng cảm. Lộ Bạch hôn lên trán báo tuyết nhỏ, vô cùng hài lòng trước sự trưởng thành của nó.
Xa xa có đôi mắt màu nước đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Lộ Bạch và báo tuyết ôm nhau. Nhưng nó vẫn ở trong bóng tối, dường như không có ý định lộ diện.
“Hổ trắng đâu?” Lộ Bạch nhìn quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng hổ trắng: “Ra ngoài săn mồi à?”
Dường như đoán được nghi ngờ của Lộ Bạch, Quần Bó rất ngoan ngoãn nhìn về một hướng, lập tức chỉ ra chỗ hổ trắng đang ở.
“Nó đang ở đó sao?” Nhưng nếu ở gần đây thì hổ trắng đã xuất hiện từ lâu rồi. Lộ Bạch chột dạ vô cùng, thực ra cậu cũng mơ hồ đoán được điều gì đó, chỉ biết mím môi thở dài trong lòng, dám cho cục lông xù leo cây là không tốt chút nào, nó sẽ tức giận thật đấy. Lộ Bạch hỏi Kẹo Sữa: “Mày ăn tối chưa? Nếu chưa thì ra ngoài thôi, tao đi tìm hổ trắng.”
Thấy cậu ra ngoài, báo tuyết nhỏ ngoan ngoãn không đi theo.
Quần Bó nghiêng đầu: “Kiú ~” Mama lại định đi đánh papa nữa à?
Đêm tối mịt mùng, Lộ Bạch lấy chiếc đèn pin nhỏ mang theo ra nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Nó đang nằm trên một tảng đá, mắt phản chiếu ánh sáng, nhưng lại không có phản ứng gì với sự xuất hiện của cậu, không chỉ vậy, nó còn phớt lờ cậu, thong thả liếm móng.
“…” Lộ Bạch cười khổ, từ hành động của đối phương là cậu đoán ra được cục lông xù này rất tức giận: “Xin lỗi, tao về rồi.” Làm sai thì phải thừa nhận, đây là phong cách thường thấy của cậu.
Hổ trắng thậm chí còn không thèm ngước mắt lên, dường như việc liếm móng còn thú vị hơn, nhưng khi liếm móng xong, nó đặt bàn chân hổ khổng lồ xuống và ngáp dài, vẻ mặt lạnh lùng cao quý. Cục lông xù không thèm để ý.
Lộ Bạch lập tức sốt ruột gãi đầu gãi tai, cảm giác áy náy trong lòng nặng nề vô cùng, nếu có thể làm lại từ đầu, cậu nhất định sẽ tranh thủ thời gian quay lại. Nhưng bây giờ sự tình đã đến nước này, chỉ có thể cố gắng bù đắp, cậu tiến lên hai bước, muốn chạm vào hổ trắng. Kết quả, tay của Lộ Bạch bắt hụt, hổ trắng nhảy xuống khỏi tảng đá từ bên kia, ánh mắt nhìn cậu có thêm phần xa lạ và cảnh giác… Tim Lộ Bạch thắt lại, thái độ từ chối rõ ràng này là điều cậu thực sự không ngờ tới, cậu biết hổ trắng sẽ giận, sẽ phẫn nộ, nhưng không ngờ lại là xa lạ và dè chừng. Nhưng cả hai mới xa nhau được một tháng, trí nhớ của động vật họ mèo đáng lẽ không kém đến mức này, cậu không tin Bông Xù lại quên mình nhanh đến vậy.
“Tao về rồi, mày không nhớ tao sao?” Lộ Bạch tâm tình phức tạp bước tới, đưa tay cho hổ trắng ngửi mùi của mình: “Ngửi đi…” Làm xong, Lộ Bạch mới thấy mình như một kẻ thô tục…?
“GRÀO…” Hổ trắng gầm gừ trầm thấp tựa như muốn xua đuổi, nó quay người, vẫy đuôi rời khỏi phạm vi quấy rối của Lộ Bạch mà không hề quay đầu lại.
Quên thật rồi?
Lộ Bạch muốn khóc thật rồi, cậu đã mất nhiều ngày, tốn bao nhiêu công sức, mới có thể làm quen với ông trời này. Giờ mới xa nhau được một tháng, tình cảm tốt đẹp đã quay trở lại như trước ngày giải phóng.
Nếu đối diện với một con người, mà người kia không thích mình, không muốn để ý đến mình, Lộ Bạch sẽ tự biết điều mà tránh xa. Nhưng đối mặt với cục lông xù, Lộ Bạch mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nỗi ám ảnh xã hội của cậu chẳng là gì trước cục lông xù. Cậu đuổi theo nó với thái độ xin lỗi chân thành, có hiểu hay không là một chuyện, nhưng cậu có nói hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác: “Xin lỗi mà Bông Xù Xù, trước đây tao đã không thực hiện được lời hứa với mày, cho nên mày giận tao là đúng, tao thành thật xin lỗi mày, xin lỗi.”
Nhưng dù Lộ Bạch có nói thế nào, bóng dáng hổ trắng cũng dần dần biến mất khỏi tầm mắt cậu. Con người không thể nào đi trên tuyết nhanh hơn hổ được. Lộ Bạch cố đuổi theo nhưng không kịp. Vẻ mặt của cậu giờ đây còn xấu hơn cả khi khóc. Sau khi chạy trên tuyết ở vùng núi cao một thời gian, ngực cậu đã bắt đầu đau đớn, không thể chạy được nữa, đành phải ngồi xuống tuyết thở hổn hển.
Lộ Bạch trước kia còn ôm tâm lý may mắn, tưởng hổ trắng chưa quên mình, bây giờ thì không thể không thừa nhận sự thật, có thể cậu đã gặp một cục lông xù vừa cá tính lại vừa hay quên. Có lẽ không phải hay quên, mà là đối phương chỉ là cảnh giác hơn, không chấp nhận bị lừa gạt.
Lộ Bạch vừa nằm trên tuyết nghỉ ngơi vừa tự an ủi mình, thật ra việc này không có gì xấu cả, nếu cậu không thể luôn ở bên cạnh nó, duy trì một mối quan hệ không can thiệp lẫn nhau cũng chẳng phải là xấu. Nếu duy trì mối quan hệ thân thiết, thân mật sẽ trở thành con dao hai lưỡi đâm vào trái tim nhau mỗi khi chia tay. Lộ Bạch không muốn hổ trắng lớn phải thất vọng và chờ đợi. Trước đó đã có rất nhiều cục lông xù bước trên con đường này, thế là đủ rồi.
“Xin lỗi, Bông Xù Xù…” Lộ Bạch chân thành nói, cậu xin lỗi hổ trắng đang đi xa lần cuối rồi đứng dậy với đôi mắt hơi đỏ hoe. Vốn tham lam, cậu từng nghĩ đến việc duy trì tình bạn lâu dài với hổ trắng, nhưng giờ nghĩ lại, cậu không hề hối tiếc sau một thời gian đồng hành cùng hổ trắng như trong mơ. Là người thì không thể quá tham lam.
Lúc này đã trễ lắm rồi, Lộ Bạch tạm thời không có cách nào đi khỏi đây, đành trở về hang động nghỉ đêm. Hổ trắng lớn còn để nguyên chăn của Lộ Bạch trong phòng ngủ, Lộ Bạch vẫn tiếp tục ôm tâm lý ăn may, muốn xem tối nay hổ trắng có về ngủ không. Tất nhiên là nó không quay lại. Điều này càng cho thấy hổ trắng lớn thực sự không muốn để ý đến cậu.
Lúc tỉnh dậy, Lộ Bạch cảm thấy uể oải vô cùng, lòng có tâm sự nên chất lượng giấc ngủ đêm qua rất kém. Kẹo Sữa từ sáng sớm đã mang con mồi về, nhờ cậu giải quyết giúp. Sau khi Lộ Bạch định thần lại, cậu lập tức phấn chấn lên, nở nụ cười khen ngợi: “Kẹo Sữa giỏi lắm.”
Lúc này, cậu vẫn đang cố ý hay vô ý nhìn về phía cửa hang, nhưng cho đến khi ba người ăn sáng xong, thu dọn đồ đạc, hổ trắng vẫn chưa xuất hiện.
Lộ Bạch mở cửa xe nói với báo tuyết nhỏ: “Tao phải xuống núi, mày theo tao hay hổ trắng?” Chia ly là điều không thể tránh khỏi, dù là với hổ trắng hay Kẹo Sữa.
Kẹo Sữa dường như hiểu ý cậu, bèn không chút do dự nhảy vào ghế phó lái, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Lộ Bạch cũng nhanh chóng lên xe, lái xe ba bánh ra khỏi hang. Sắp phải đi rồi, thực ra cậu muốn nói lời tạm biệt với hổ trắng lớn, nhưng khi nhìn quanh thì chẳng thấy bóng dáng nó đâu.
“Chúng ta đi thôi.” Lộ Bạch thở dài.
Cậu không biết rằng bên cạnh luôn có một đôi mắt lạnh lùng, dõi theo họ từ nơi không xa cũng không gần. Trí nhớ của động vật họ mèo không hề tệ, trái lại, chúng còn có tính thù dai. Có thể chúng sẽ quên một người đã đối xử tốt với mình, nhưng những người đã từng phụ lòng thì sẽ không bao giờ quên. Hổ trắng lớn coi như đã bị Lộ Bạch từ chối một lần, tính cách kiêu ngạo như nó thì sẽ không bao giờ ra mặt lấy lòng cậu lần thứ hai. Nhưng điều này không ngăn cản nó đi phía sau đội ngủ, theo dõi mọi động thái của họ.
Giác quan của cú mèo tương đối nhạy bén, đôi khi nó nhận ra papa đang lang thang gần đó, nó từng cố bay qua tìm kiếm nhưng không thấy. Lúc này nó sẽ thất vọng bay về bên Lộ Bạch, luôn miệng kíu kíu kíu làm nũng với Lộ Bạch. Nó tưởng papa đang chơi trốn tìm với mình, nhưng nó còn nhỏ, làm sao có thể tìm được papa hùng mạnh.
Lộ Bạch không biết chuyện gì đã xảy ra với nó, chỉ có thể xoa đầu rồi cho ăn một ít thịt: “Trời tối rồi, mày ra ngoài với Kẹo Sữa, giúp nó canh chừng.” Quần Bó rất giỏi trong việc tìm kiếm con mồi, nếu nó hợp tác với Kẹo Sữa thì Kẹo Sữa có thể tiết kiệm được công sức tìm kiếm con mồi.
Sau khi cục lông xù xung quanh đi hết, Lộ Bạch đào một cái hố và đốt lửa ở nơi cắm trại đã chọn, chuẩn bị sưởi ấm mặt đất, dựng lều sau khi đủ nhiệt độ. Việc này cần rất nhiều cành cây, Lộ Bạch đứng dậy đi vòng quanh, nhặt rồi lại nhặt, cậu ngơ ngác nhìn một mảng tuyết. Trước mặt Lộ Bạch có một chuỗi dấu chân còn mới in trên tuyết.
Đó là dấu chân hình hoa mai!
Tất nhiên, không loại trừ khả năng trong rừng còn có thú hoang khác, nhưng không biết có phải Lộ Bạch suy nghĩ quá nhiều hay không, cậu luôn cảm thấy những dấu chân này rất quen thuộc, rất giống dấu chân của hổ trắng. Nghĩ đến hổ trắng lớn, tim Lộ Bạch đập nhanh hơn, cậu không tự chủ được mà cứ đi về phía trước theo chuỗi dấu chân này.
Là hổ trắng lớn sao?
Sự xuất hiện đột ngột của dấu chân này khiến cho Lộ Bạch có thêm hy vọng, thế nhưng cậu đi mãi rồi, dấu chân đột nhiên dừng lại, biến mất không còn đâu nữa! Cậu vội ngẩng đầu lên, tìm kiếm từng cái cây. Nhưng đáng tiếc là trên cây lại không có bóng dáng của hổ trắng lớn. Cảm giác hy vọng bỗng chốc hiện lên rồi biến mất ập vào mặt Lộ Bạch, khiến cậu muốn khóc không ra nước mắt. Không biết đứng đó bao lâu, Lộ Bạch thất vọng quay người đi về.
Lộ Bạch rời đi không bao lâu, có một bóng dáng xuất hiện như ma, nó bước vài bước tới nơi Lộ Bạch vừa đứng, cúi đầu ngửi ngửi. Một lúc sau, nó lại thè lưỡi liếm tuyết, lập tức nếm được vị mặn chát. Thú hoang có thể không biết buồn nghĩa là gì, nhưng có thể đoán được thái độ của Lộ Bạch đối với mình qua mùi hương, đó không phải là từ chối, trái lại, Lộ Bạch vẫn không ngừng tìm kiếm nó.
“Tao biết ngay là mày.” Giọng của Lộ Bạch truyền đến, không biết từ lúc nào mà cậu đã đến trước mặt hổ trắng lớn đang ngơ ngác, vẻ mặt rất phức tạp: “Mày luôn theo dõi tao?”
Hổ trắng lớn ngẩng đầu nhìn Lộ Bạch đi rồi lại về, đôi mắt thú lập tức nheo lại, vai của nó cũng vô thức bị ép xuống một chút, giống như đang cân nhắc nên rời đi hay ở lại.
“Bông Xù Xù.” Lộ Bạch mặt dày gọi cái biệt danh mà mình đặt cho nó, cậu nói với cục lông xù mà mình rất thích nhưng lại chọc giận: “Thấy mày xử lý mối quan hệ của chúng ta một cách lý trí như vậy, tao thực sự rất vui, cũng thấy yên tâm khi đi, nhưng tao vẫn muốn từ biệt mày, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tao sẽ không làm phiền mày nữa.”
Có lẽ hổ trắng lớn không chào đón cậu nữa. Không thể không nói, hổ trắng mạnh mẽ lý trí như thế, có thể hòa hợp với con người, nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng con người, có ý thức giữ chừng mực thực sự là rất tốt.
“Tao đoán bây giờ mày ghét tao lắm, nên tao sẽ không nói gì thêm nữa, chúc mày hạnh phúc.” Lộ Bạch nói xong điều muốn nói thì thở dài, rồi quay người bỏ đi dưới ánh mắt của hổ trắng lớn. Nhưng khoảnh khắc quay đi, cậu vẫn không thể nén được cảm xúc.
Trong hoàn cảnh bình thường, mãnh thú thù dai không chào đón những sinh vật mà mình ghét, nhưng lúc này, ánh mắt hổ trắng nhìn chằm chằm Lộ Bạch, không có chút chán ghét nào, trái lại, ký ức của nó về Lộ Bạch không hề ít hơn so với cách đây một tháng. Nhìn bóng dáng Lộ Bạch sắp khuất khỏi tầm mắt, ánh mắt hổ trắng thay đổi, nó lạnh nhạt quay đầu bỏ đi.
Lộ Bạch vô tình quay lại thì thấy bóng dáng hổ trắng đã đi xa, cậu mím chặt môi, không kiềm chế được thở dài. Có vẻ như lần này duyên phận không còn thật rồi.
Nhưng rất nhanh, cậu quay người lại đi không bao lâu đã giật mình nghe thấy tiếng bước chân trên tuyết cùng tiếng gió, cậu quay lại nhìn…
“Bông…”
Lời còn chưa dứt, một bóng dáng hung hãn lao về phía Lộ Bạch cực nhanh, còn Lộ Bạch thì thấy như có pháo hoa nổ tung trong lòng.
“Úi da…” Đầu đập xuống đất đau quá. Nhưng Bông Xù đã trở lại, nhận thức này khiến cơn đau lập tức trở thành cảm giác thứ yếu! Lộ Bạch hưng phấn cuối cùng cũng mở đôi mắt mờ mịt ra, bắt gặp ánh mắt hổ trắng lớn.
Nó nhe nanh ra trước mặt cậu, cắn phập một cái lên vai.
“Á… đau quá, đau quá, đau quá!” Lần này nhân viên cứu hộ không nói dối cục lông xù, đau lắm đó! Đau! Trời đất! Cảm giác như răng nanh của cục lông xù xuyên qua vai vậy! Giọt nước mắt Lộ Bạch kìm nén lúc trước giờ đây lại tuôn trào vì đau đớn.
Cục lông xù lần nào cũng bị Lộ Bạch lừa thành công, lần này rất độc ác, như muốn để lại kỷ niệm trên vai cậu. Tránh cho Lộ Bạch bị mất trí nhớ, lần sau lại tái phạm!
“Tao đau quá, mày nhả ra, tao biết tao sai rồi, thật mà.” Lộ Bạch ngửa mặt lên trời, chân thành thề với trời đất: “Sau này còn dám nói dối mày thì tao sẽ thành chó.”
Kẹo Sữa và Quần Bó lén đi theo nhìn nhau trên cây, có chút khó hiểu: Làm chó thì có gì sai?
Hổ trắng lớn cắn miếng này vốn là nhằm mục đích thấy máu, vậy mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng nó, thế nhưng khi Lộ Bạch hét lên, nó sau cùng cũng giảm bớt lực cắn, ngừng cắn khi ngửi thấy mùi máu.
Khứu giác Kẹo Sữa nhạy bén cũng ngửi thấy mùi máu, nó bất an vẫy đuôi, đứng lên trên cây, trời ạ, nó muốn xuống can ngăn nhưng lại sợ mình đi chỉ là thêm món, báo lại do dự. Đâu biết rằng Lộ Bạch cho rằng thế này có lời, nếu có thể xóa sạch mọi chuyện chỉ bằng một miếng cắn thì cậu sẵn lòng.
Hổ trắng lớn cắn người để trút giận, sau khi nhìn thấy Lộ Bạch chảy máu thì khí thế hoàn toàn không còn, hổ trắng lại dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm má Lộ Bạch, động tác đầy vẻ an ủi.
Lộ Bạch giây trước bị cắn giây sau lại được an ủi có thể nói là rất bất lực, cậu không những không thể nổi giận mà còn phải khen ngợi đối phương cắn rất đúng: “…”
Nhưng hổ trắng quay lại với cậu là điều mà cậu không ngờ tới, đã quay lại hòa giải thì là chuyện tốt rồi, còn những chuyện khác… dao hai lưỡi cái quái gì, đời người được mấy lần đắc ý, hổ trắng năm nay đã mười tuổi, tối đa chỉ còn sống được năm năm nữa, cậu hoàn toàn có thể sử dụng thời gian ngoài công việc để đồng hành cùng hổ trắng trên hành trình cuối cùng của cuộc đời. Đương nhiên, người quyết định cuối cùng trong chuyện này là cấp trên của cậu, Thân vương Samuel, cậu sẽ bàn bạc kỹ càng với đối phương.
“Bông Xù đứng lên.” Nằm trên tuyết một lúc, Lộ Bạch đẩy hổ trắng ra nói: “Trên tuyết lạnh quá, tao sẽ cảm lạnh mất.” Lúc trước Lộ Bạch không có cảm giác, nhưng sau khi thả lỏng mới thấy lạnh, đói và kiệt sức.
Hổ trắng có vẻ thích hành động đè lên người cậu, thường kéo cậu xuống dưới cái bụng mềm mại của mình, nhưng mãnh thú sẽ chỉ làm điều này với hai đối tượng, một là đàn con của mình, hai là bạn đời đáng tin cậy. Lộ Bạch giật khóe miệng, không ngờ hổ trắng lại có lòng muốn làm cha mình, thật đáng giận.
Hổ trắng bị hiểu lầm muốn làm cha của Lộ Bạch đứng dậy giũ sạch những bông tuyết trên lông rồi theo Lộ Bạch về nơi cắm trại.
Lộ Bạch đi một đường, nhặt một đường, khi trở về là đủ củi để nhóm lửa.
Hai cục lông xù vốn ra ngoài kiếm ăn, kết quả là lo hóng chuyện, đến bây giờ vẫn còn đói bụng. Lộ Bạch nhìn hai đứa quay lại tay không, không… nói chính xác thì không phải tay không, ít nhất Kẹo Sữa còn ngậm đuôi trong miệng, nó ôm bụng đói tới cọ chân cậu, đây là dấu hiệu của làm nũng đòi ăn. Trẻ con đã lớn mà làm điều này có thể là vì sợ hãi, cần được an ủi, cha mẹ cho chúng ăn có thể khiến chúng cảm thấy vui vẻ và an toàn.
Nhưng Lộ Bạch không có thức ăn phù hợp cho báo tuyết, cậu liếc nhìn hổ trắng lớn vừa về đội, thở dài hỏi: “Bông Xù.”
Bị Lộ Bạch nhìn với ánh mắt mong đợi, hổ trắng lớn cũng nhìn cậu thật sâu, trong mắt tràn đầy kiêu hãnh vì được người ta dựa dẫm?
Lộ Bạch: “…” hình như là ảo giác.
Ông trời mới được dỗ dành phất đuôi đi ra ngoài, móng vuốt để lại hàng loạt dấu chân trên tuyết.
Kẹo Sữa dường như đang ghen tị nhìn theo bóng lưng khỏe mạnh của hổ trắng.
“Mày cũng có thể làm được.” Lộ Bạch xoa nó, rồi lấy hộp cấp cứu ra kiểm tra vết thương trên vai mình. Dùng tay sờ một cái là biết đã bị cắn rách ra, còn đang chảy máu. Tuy nhiên vết thương không lớn, xử lý rất đơn giản, chỉ cần lau sạch máu, bôi một ít thuốc, dán màng bảo vệ là xong.
Sau khi hổ trắng gần như chia tay quay trở lại đội, lộ trình của Lộ Bạch vẫn không thay đổi, họ vẫn sẽ đi xuống núi. Dữ liệu địa lý cho thấy mặt sông tháng 2 đang bị bao phủ bởi lớp băng dày. Để thở, những con cá lớn dưới lớp băng sẽ tạo ra nhiều lỗ thở lớn nhỏ khác nhau, còn các loài động vật ăn cá để sống sẽ quanh quẩn bên các lỗ thở, như báo tuyết hoặc những con gấu chưa bước vào giai đoạn ngủ đông. Gấu bước vào giai đoạn ngủ đông vì nguy cơ thiếu lương thực, nếu có đủ thức ăn, chúng có thể thức suốt mùa đông. Vì vậy tại sao Then Cửa phải đi ngủ đông cơ chứ? Lộ Bạch bối rối, có lẽ tại vì nó lười đi săn…
Cả đội phải mất ba ngày mới đến được con sông rộng nhất dưới chân núi, nhìn qua thì thấy quả nhiên đã hoàn toàn đóng băng. Sông băng là một nét độc đáo của cảnh quan thiên nhiên, với những hàng thông cao chót vót bao quanh hai bên, nơi đây đẹp như một vương quốc trong mơ. Cá nhân Lộ Bạch thích chia sẻ phong cảnh, cậu có thể đảm bảo rằng phong cảnh mình chia sẻ là loại hiếm thấy trong đời thường, lúc này, cậu đã mở livestream từ sớm.
“Chúng tôi hiện đang ở trên sông băng, con sông này rộng nhất trong khắp vùng lân cận, dưới nước có rất nhiều loài cá lớn sinh sống…” Lộ Bạch thở hổn hển nói: “Bây giờ dẫn mọi người đi khám phá lỗ thở của chúng, biết đâu có thể gặp được những con đang nổi lên để thở…” Lộ Bạch đang mang đôi giày đặc biệt, thích hợp để đi trên băng tuyết, vả lại cậu chọn cách đi bộ từ dưới lên thượng du, như vậy sẽ giảm khả năng trượt ngã.
Thế nhưng cục lông xù sẽ gặp khó khăn nhiều hơn, báo tuyết vừa bước lên mặt băng đã bị trượt chân, cả con báo nằm không nhúc nhích vì sợ hãi. Quần Bó có móng vuốt sắc nhọn, có thể đi lại bình thường. Nhưng nếu bình thường gặp phải con đường thế này, nó chọn bay, cảm ơn. Hổ trắng lớn thì đủ nặng, nó là thành viên duy nhất đang tự tin đi dạo trên băng.
Đây là buổi livestream đầu tiên của Lộ Bạch sau khi về núi tuyết, gặp lại gia đình bốn người trên núi tuyết, khán giả kênh livestream rất kích động. Lộ Bạch cuối cùng đã trở về với gia đình, bọn trẻ và hổ trắng lớn sốt ruột lắm phải không? Nhiều người thắc mắc: Lộ Bạch đi công tác lâu như vậy mới về, Bông Xù thật sự không giận sao? Tất nhiên, họ không thực sự quan tâm đến tâm trạng của Bông Xù, họ chỉ cười trên nỗi đau của người khác, muốn thấy nhân viên cứu hộ phải chịu đựng mâu thuẫn gia đình, bị giận dỗi mà thôi… Thế nhưng khi nhìn thấy hổ trắng lớn đi theo Lộ Bạch như mọi khi là biết nhân viên cứu hộ chẳng gặp khó khăn gì cả!
Sau một thời gian quan tâm đến tình cảnh gia đình của nhân viên cứu hộ, sự chú ý của mọi người đổ dồn về khung cảnh trên sông băng. Kết hợp với đỉnh núi tuyết cao chót vót phía xa, ai cũng thấy mọi thứ mình nhìn thấy đều hùng vĩ, đẹp đến khó tin. Hổ trắng lớn bước đi trên băng khiến tất cả mất đi cảm giác chân thực.
Bình luận: Không sống chung một thế giới với nhân viên cứu hộ!
Bình luận: Hôm nay cũng là ngày muốn đến bên Lộ Bạch, Lộ Bạch dẫn tôi theo với, a a a!
“Có vẻ như chúng ta đã tìm thấy một lỗ thở?” Người thanh niên trên màn hình ánh sáng đột nhiên nở nụ cười kinh ngạc, nói: “Chúng ta từ từ đi qua nhìn xem.”
Tuy nhiên, cá rất cảnh giác, ngay cả những chuyển động nhỏ nhất trên băng cũng có thể khiến chúng giật mình. Trừ khi họ có bước đi nhẹ nhàng như cáo tuyết. Đương nhiên Lộ Bạch không có, một chuỗi cục lông xù sau lưng cậu cũng không có, đến cạnh lỗ thở cũng không thấy gì.
Nhưng xem toàn bộ hình dáng của lỗ thở cũng tốt rồi, Lộ Bạch bất ngờ trước kích thước của cái lỗ, cậu nói: “Một lỗ thở to bằng miệng giếng chứng tỏ cá ở đây rất lớn.”
Xung quanh cậu có nhiều cục lông xù, không thể chụp được ảnh cá lớn nhưng Lộ Bạch không hề tiếc nuối. Cậu nhìn quanh, tìm thấy một mảnh vỏ cây lớn gần đó, có thể đã bị gió thổi bay đến đây. Vỏ cây giống như một chiếc ván trượt tuyết hình chữ U, có thể chứa được một người lớn ngồi trên đó.
Lộ Bạch lười đi bộ xuống nên quyết định nhặt vỏ cây lên, ngồi lên rồi trượt xuống.
Độ dốc từ thượng du xuống hạ du thực ra không lớn lắm, Lộ Bạch cũng đã tính toán chính xác điều này trước khi dám làm trò bậy bạ, nhưng cậu không ngờ quán tính lại khiến mình trượt càng lúc càng nhanh, càng trượt về sau càng không thể dừng lại!
“A a a a…”
Khán giả kênh livestream lúc đầu thấy thú vị, nhưng xem đến đây mới thấy có gì đó sai sai, Lộ Bạch bị lật xe rồi?!
Bình luận: Nhân viên cứu hộ, mau thắng lại…
Tất nhiên Lộ Bạch biết mình phải thắng lại, nhưng một mảnh vỏ cây gãy thì làm gì có thắng. Nhưng cũng may, cậu có kỹ năng thắng xe đặc biệt.
“Bông Xù…”
Vừa thấy Lộ Bạch bay ra ngoài mất kiểm soát, hổ trắng lớn đã đuổi theo, nó chạy trên băng nhanh hơn cả mảnh vỏ cây, bốn trăm kilôgam vọ đi như như một mũi tên ánh sáng! Điểm lợi hại của hổ trắng lớn là khi đuổi kịp Lộ Bạch, nó có thể di chuyển cơ thể rất chính xác, chặn trước mặt cậu, bốn móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào mặt băng, để lại vô số vết cào chói mắt.
—
Lời tác giả:
Lái xe Bông Xù lão luyện: Chuyện nhỏ ~
~*~
Hổ trắng đi tới cạnh một tảng đá, cúi đầu xuống ngửi, Lộ Bạch từng ngồi đây, nhưng bây giờ không còn mùi hương của cậu nữa. Mùi của thanh niên loài người vô tình xuất hiện trong đời nó cách đây hai tháng để lại trong rừng cây đã dần biến mất, dù hổ trắng có khứu giác nhạy bén cũng không biết tìm ở đâu. Bởi vì đối phương bỏ đi trên thứ mà nó không thể theo dõi được.
Hổ trắng không tìm được Lộ Bạch, dần dần, dường như nó cũng chấp nhận sự thật rằng Lộ Bạch sẽ không còn xuất hiện nữa. Điều này dường như không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của cục lông xù này, trong những ngày nhàn rỗi, nó lại tuần tra lãnh địa này như trước kia, đi lại giữa đỉnh núi và chân núi ngày này qua ngày khác. Có lẽ chỉ khi nhìn thấy cú mèo và báo tuyết, cục lông xù này mới nghĩ đến thanh niên loài người đã từng xuất hiện…
Chúa tể của núi lửa Clivia thong thả bước đi trên vách đá, tư thế khá tao nhã và kiêu hãnh. Và nó có thực lực để kiêu ngạo, dù năm nay nó đã mười tuổi, nếu nó bằng lòng, nó thậm chí có thể sở hữu lãnh địa ở vùng núi tuyết bên cạnh.
Đột nhiên, hổ trắng nghe thấy một âm thanh quen thuộc nhưng đáng ghét truyền đến từ lưng chừng núi, nhưng lần này nó quay đầu lại nhìn chăm chú, nhưng ánh mắt không hề tức giận mà có phần bối rối và bất an. Đôi mắt hổ màu nước co lại, nó bước xuống thêm hai bước, ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng quất đuôi nhanh chóng đi xuống núi. Khi cần di chuyển với tốc độ nhanh, cái đuôi là bộ phận quan trọng giữ thăng bằng cho cơ thể, giúp nó chạy nhanh và vững vàng hơn trong rừng rậm!
Khi nói chuyện điện thoại với Adonis, anh ta khuyên Lộ Bạch bây giờ cũng đã muộn rồi, sao không về Trạm cứu hộ nghỉ một đêm rồi mai đi núi tuyết. Lộ Bạch từ chối lòng tốt của cấp trên, vì trái tim cậu đã bay về núi tuyết, bây giờ chỉ nóng lòng muốn gặp nhóm Bông Xù ngay. Adonis thấy cậu quyết tâm trở như thế thì ghen tị không nói nên lời, không còn cố gắng thuyết phục nữa.
Phi công tới nơi Lộ Bạch nghỉ chân, đưa cậu trở về lưng chừng núi lửa Clivia. Khi Lộ Bạch đi, để bảo vệ nơi ở của hổ trắng, cậu cố tình báo tọa độ xa hơn một hai cây số, để không làm phiền các cục lông xù. Thế nên khi xuống máy bay, Lộ Bạch phải đi bộ trong rừng, băng qua một khu rừng lá kim thưa thớt.
Hổ trắng theo tiếng động tìm đến, ẩn mình trên cây tuyết tùng cao nhất và lớn nhất gần đó, xung quanh trắng xóa, con người rất khó phát hiện ra nó. Đôi mắt tinh anh của nó nhìn chăm chú vào thanh niên đeo balo đang lê bước trên tuyết, nhìn thoáng qua là gần như chắc chắn rằng đó chính là thanh niên loài người mà nó biết. Nhưng hổ trắng không nhảy xuống ngay để lại gần thân thiết với Lộ Bạch như trước. Có lẽ cuộc chia ly kéo dài một tháng đã khiến nó sinh lòng cảnh giác, nên nó chỉ lạnh lùng đứng trên cây quan sát. Chờ sau khi Lộ Bạch đi qua, nó cẩn thận đi theo phía sau.
Trong vùng núi tuyết tĩnh lặng, Lộ Bạch chỉ nghe thấy tiếng tim đập và tiếng thở của chính mình. Cuối cùng cậu cũng tìm đến được hang động, nhưng lòng rất lo lắng, không biết mấy cục lông xù có ở bên trong không?
“Quần Bó…” Lộ Bạch cất tiếng gọi, trên mặt nở nụ cười “cuối cùng đã đến”: “Tao về rồi!”
Cú mèo đang kiếm ăn trong rừng lập tức nghiêng cái mặt to như cái đĩa, động tác của nó là để nhận tín hiệu nên mặt cú mèo còn được gọi là “ăng-ten chảo”. Sau khi xác nhận là tiếng của Lộ Bạch, nó liền dang rộng đôi cánh, hưng phấn bay về: “Kíu…” Đó là tiếng gọi của mama, nó tới đây.
“Kẹo Sữa…” Gọi Quần Bó xong, Lộ Bạch tiếp tục gọi cục lông xù khác.
Trên tuyết xa xa, báo tuyết nhỏ ngẩng đầu lắc tai, nó vẫn chưa ăn tối nhưng cũng không ngăn được nó vui vẻ chạy về nhà! Nó tới đây!
“Bông Xù…” Bông Xù để lại gọi cuối cùng, không phải vì Lộ Bạch thương những cục lông xù khác nhiều hơn, mà vì cậu cảm thấy có lỗi không biết phải đối mặt như thế nào.
Quần Bó và Kẹo Sữa nhanh chóng chạy về bên cạnh cậu, một con đậu trên vai Lộ Bạch, mổ vào tai cậu như đang làm nũng, như trách cậu giờ mới quay lại.
“Kíu kíu ~” Suýt nữa thì hại nó nghĩ rằng mình không thể ăn bám cha mẹ trước khi trưởng thành.
Kẹo Sữa đi vòng quanh chân Lộ Bạch, dụi đầu vào chân cậu làm nũng, tiếng kêu nũng nịu ngọt như kẹo bông, còn tự mình kêu rừ rừ.
“Nhớ tụi mày quá.” Lộ Bạch sờ từng đứa một, sau đó ngồi xổm xuống ôm báo tuyết nhỏ, phát hiện Kẹo Sữa đã lớn lên rất nhiều, cậu ngạc nhiên: “Trên người có thêm thịt này, thật tuyệt.” Vả lại sờ vào có cảm giác như cơ bắp săn chắc, đã trở thành đàn ông rồi.
Kẹo Sữa nép mình trong vòng tay của nhân viên cứu hộ không muốn rời đi: “Rừ rừ rừ rừ rừ rừ…” Từ lúc Lộ Bạch về, tiếng rừ rừ của nó không ngừng vang lên.
“Kẹo Sữa giỏi lắm.” Có lẽ Kẹo Sữa đã trải qua nhiều điều trong thời gian cậu vắng mặt, nghĩ đến đó, Lộ Bạch cảm thấy có lỗi với nó. Chà, dù là động vật hay con người, con đường trưởng thành đều đầy rẫy những trở ngại và khó khăn, may mắn là luôn có một tia sáng cùng chí hướng trên con đường của người dũng cảm. Lộ Bạch hôn lên trán báo tuyết nhỏ, vô cùng hài lòng trước sự trưởng thành của nó.
Xa xa có đôi mắt màu nước đã nhìn thấy toàn bộ quá trình Lộ Bạch và báo tuyết ôm nhau. Nhưng nó vẫn ở trong bóng tối, dường như không có ý định lộ diện.
“Hổ trắng đâu?” Lộ Bạch nhìn quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng hổ trắng: “Ra ngoài săn mồi à?”
Dường như đoán được nghi ngờ của Lộ Bạch, Quần Bó rất ngoan ngoãn nhìn về một hướng, lập tức chỉ ra chỗ hổ trắng đang ở.
“Nó đang ở đó sao?” Nhưng nếu ở gần đây thì hổ trắng đã xuất hiện từ lâu rồi. Lộ Bạch chột dạ vô cùng, thực ra cậu cũng mơ hồ đoán được điều gì đó, chỉ biết mím môi thở dài trong lòng, dám cho cục lông xù leo cây là không tốt chút nào, nó sẽ tức giận thật đấy. Lộ Bạch hỏi Kẹo Sữa: “Mày ăn tối chưa? Nếu chưa thì ra ngoài thôi, tao đi tìm hổ trắng.”
Thấy cậu ra ngoài, báo tuyết nhỏ ngoan ngoãn không đi theo.
Quần Bó nghiêng đầu: “Kiú ~” Mama lại định đi đánh papa nữa à?
Đêm tối mịt mùng, Lộ Bạch lấy chiếc đèn pin nhỏ mang theo ra nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Nó đang nằm trên một tảng đá, mắt phản chiếu ánh sáng, nhưng lại không có phản ứng gì với sự xuất hiện của cậu, không chỉ vậy, nó còn phớt lờ cậu, thong thả liếm móng.
“…” Lộ Bạch cười khổ, từ hành động của đối phương là cậu đoán ra được cục lông xù này rất tức giận: “Xin lỗi, tao về rồi.” Làm sai thì phải thừa nhận, đây là phong cách thường thấy của cậu.
Hổ trắng thậm chí còn không thèm ngước mắt lên, dường như việc liếm móng còn thú vị hơn, nhưng khi liếm móng xong, nó đặt bàn chân hổ khổng lồ xuống và ngáp dài, vẻ mặt lạnh lùng cao quý. Cục lông xù không thèm để ý.
Lộ Bạch lập tức sốt ruột gãi đầu gãi tai, cảm giác áy náy trong lòng nặng nề vô cùng, nếu có thể làm lại từ đầu, cậu nhất định sẽ tranh thủ thời gian quay lại. Nhưng bây giờ sự tình đã đến nước này, chỉ có thể cố gắng bù đắp, cậu tiến lên hai bước, muốn chạm vào hổ trắng. Kết quả, tay của Lộ Bạch bắt hụt, hổ trắng nhảy xuống khỏi tảng đá từ bên kia, ánh mắt nhìn cậu có thêm phần xa lạ và cảnh giác… Tim Lộ Bạch thắt lại, thái độ từ chối rõ ràng này là điều cậu thực sự không ngờ tới, cậu biết hổ trắng sẽ giận, sẽ phẫn nộ, nhưng không ngờ lại là xa lạ và dè chừng. Nhưng cả hai mới xa nhau được một tháng, trí nhớ của động vật họ mèo đáng lẽ không kém đến mức này, cậu không tin Bông Xù lại quên mình nhanh đến vậy.
“Tao về rồi, mày không nhớ tao sao?” Lộ Bạch tâm tình phức tạp bước tới, đưa tay cho hổ trắng ngửi mùi của mình: “Ngửi đi…” Làm xong, Lộ Bạch mới thấy mình như một kẻ thô tục…?
“GRÀO…” Hổ trắng gầm gừ trầm thấp tựa như muốn xua đuổi, nó quay người, vẫy đuôi rời khỏi phạm vi quấy rối của Lộ Bạch mà không hề quay đầu lại.
Quên thật rồi?
Lộ Bạch muốn khóc thật rồi, cậu đã mất nhiều ngày, tốn bao nhiêu công sức, mới có thể làm quen với ông trời này. Giờ mới xa nhau được một tháng, tình cảm tốt đẹp đã quay trở lại như trước ngày giải phóng.
Nếu đối diện với một con người, mà người kia không thích mình, không muốn để ý đến mình, Lộ Bạch sẽ tự biết điều mà tránh xa. Nhưng đối mặt với cục lông xù, Lộ Bạch mạnh mẽ hơn bao giờ hết, nỗi ám ảnh xã hội của cậu chẳng là gì trước cục lông xù. Cậu đuổi theo nó với thái độ xin lỗi chân thành, có hiểu hay không là một chuyện, nhưng cậu có nói hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác: “Xin lỗi mà Bông Xù Xù, trước đây tao đã không thực hiện được lời hứa với mày, cho nên mày giận tao là đúng, tao thành thật xin lỗi mày, xin lỗi.”
Nhưng dù Lộ Bạch có nói thế nào, bóng dáng hổ trắng cũng dần dần biến mất khỏi tầm mắt cậu. Con người không thể nào đi trên tuyết nhanh hơn hổ được. Lộ Bạch cố đuổi theo nhưng không kịp. Vẻ mặt của cậu giờ đây còn xấu hơn cả khi khóc. Sau khi chạy trên tuyết ở vùng núi cao một thời gian, ngực cậu đã bắt đầu đau đớn, không thể chạy được nữa, đành phải ngồi xuống tuyết thở hổn hển.
Lộ Bạch trước kia còn ôm tâm lý may mắn, tưởng hổ trắng chưa quên mình, bây giờ thì không thể không thừa nhận sự thật, có thể cậu đã gặp một cục lông xù vừa cá tính lại vừa hay quên. Có lẽ không phải hay quên, mà là đối phương chỉ là cảnh giác hơn, không chấp nhận bị lừa gạt.
Lộ Bạch vừa nằm trên tuyết nghỉ ngơi vừa tự an ủi mình, thật ra việc này không có gì xấu cả, nếu cậu không thể luôn ở bên cạnh nó, duy trì một mối quan hệ không can thiệp lẫn nhau cũng chẳng phải là xấu. Nếu duy trì mối quan hệ thân thiết, thân mật sẽ trở thành con dao hai lưỡi đâm vào trái tim nhau mỗi khi chia tay. Lộ Bạch không muốn hổ trắng lớn phải thất vọng và chờ đợi. Trước đó đã có rất nhiều cục lông xù bước trên con đường này, thế là đủ rồi.
“Xin lỗi, Bông Xù Xù…” Lộ Bạch chân thành nói, cậu xin lỗi hổ trắng đang đi xa lần cuối rồi đứng dậy với đôi mắt hơi đỏ hoe. Vốn tham lam, cậu từng nghĩ đến việc duy trì tình bạn lâu dài với hổ trắng, nhưng giờ nghĩ lại, cậu không hề hối tiếc sau một thời gian đồng hành cùng hổ trắng như trong mơ. Là người thì không thể quá tham lam.
Lúc này đã trễ lắm rồi, Lộ Bạch tạm thời không có cách nào đi khỏi đây, đành trở về hang động nghỉ đêm. Hổ trắng lớn còn để nguyên chăn của Lộ Bạch trong phòng ngủ, Lộ Bạch vẫn tiếp tục ôm tâm lý ăn may, muốn xem tối nay hổ trắng có về ngủ không. Tất nhiên là nó không quay lại. Điều này càng cho thấy hổ trắng lớn thực sự không muốn để ý đến cậu.
Lúc tỉnh dậy, Lộ Bạch cảm thấy uể oải vô cùng, lòng có tâm sự nên chất lượng giấc ngủ đêm qua rất kém. Kẹo Sữa từ sáng sớm đã mang con mồi về, nhờ cậu giải quyết giúp. Sau khi Lộ Bạch định thần lại, cậu lập tức phấn chấn lên, nở nụ cười khen ngợi: “Kẹo Sữa giỏi lắm.”
Lúc này, cậu vẫn đang cố ý hay vô ý nhìn về phía cửa hang, nhưng cho đến khi ba người ăn sáng xong, thu dọn đồ đạc, hổ trắng vẫn chưa xuất hiện.
Lộ Bạch mở cửa xe nói với báo tuyết nhỏ: “Tao phải xuống núi, mày theo tao hay hổ trắng?” Chia ly là điều không thể tránh khỏi, dù là với hổ trắng hay Kẹo Sữa.
Kẹo Sữa dường như hiểu ý cậu, bèn không chút do dự nhảy vào ghế phó lái, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.
Lộ Bạch cũng nhanh chóng lên xe, lái xe ba bánh ra khỏi hang. Sắp phải đi rồi, thực ra cậu muốn nói lời tạm biệt với hổ trắng lớn, nhưng khi nhìn quanh thì chẳng thấy bóng dáng nó đâu.
“Chúng ta đi thôi.” Lộ Bạch thở dài.
Cậu không biết rằng bên cạnh luôn có một đôi mắt lạnh lùng, dõi theo họ từ nơi không xa cũng không gần. Trí nhớ của động vật họ mèo không hề tệ, trái lại, chúng còn có tính thù dai. Có thể chúng sẽ quên một người đã đối xử tốt với mình, nhưng những người đã từng phụ lòng thì sẽ không bao giờ quên. Hổ trắng lớn coi như đã bị Lộ Bạch từ chối một lần, tính cách kiêu ngạo như nó thì sẽ không bao giờ ra mặt lấy lòng cậu lần thứ hai. Nhưng điều này không ngăn cản nó đi phía sau đội ngủ, theo dõi mọi động thái của họ.
Giác quan của cú mèo tương đối nhạy bén, đôi khi nó nhận ra papa đang lang thang gần đó, nó từng cố bay qua tìm kiếm nhưng không thấy. Lúc này nó sẽ thất vọng bay về bên Lộ Bạch, luôn miệng kíu kíu kíu làm nũng với Lộ Bạch. Nó tưởng papa đang chơi trốn tìm với mình, nhưng nó còn nhỏ, làm sao có thể tìm được papa hùng mạnh.
Lộ Bạch không biết chuyện gì đã xảy ra với nó, chỉ có thể xoa đầu rồi cho ăn một ít thịt: “Trời tối rồi, mày ra ngoài với Kẹo Sữa, giúp nó canh chừng.” Quần Bó rất giỏi trong việc tìm kiếm con mồi, nếu nó hợp tác với Kẹo Sữa thì Kẹo Sữa có thể tiết kiệm được công sức tìm kiếm con mồi.
Sau khi cục lông xù xung quanh đi hết, Lộ Bạch đào một cái hố và đốt lửa ở nơi cắm trại đã chọn, chuẩn bị sưởi ấm mặt đất, dựng lều sau khi đủ nhiệt độ. Việc này cần rất nhiều cành cây, Lộ Bạch đứng dậy đi vòng quanh, nhặt rồi lại nhặt, cậu ngơ ngác nhìn một mảng tuyết. Trước mặt Lộ Bạch có một chuỗi dấu chân còn mới in trên tuyết.
Đó là dấu chân hình hoa mai!
Tất nhiên, không loại trừ khả năng trong rừng còn có thú hoang khác, nhưng không biết có phải Lộ Bạch suy nghĩ quá nhiều hay không, cậu luôn cảm thấy những dấu chân này rất quen thuộc, rất giống dấu chân của hổ trắng. Nghĩ đến hổ trắng lớn, tim Lộ Bạch đập nhanh hơn, cậu không tự chủ được mà cứ đi về phía trước theo chuỗi dấu chân này.
Là hổ trắng lớn sao?
Sự xuất hiện đột ngột của dấu chân này khiến cho Lộ Bạch có thêm hy vọng, thế nhưng cậu đi mãi rồi, dấu chân đột nhiên dừng lại, biến mất không còn đâu nữa! Cậu vội ngẩng đầu lên, tìm kiếm từng cái cây. Nhưng đáng tiếc là trên cây lại không có bóng dáng của hổ trắng lớn. Cảm giác hy vọng bỗng chốc hiện lên rồi biến mất ập vào mặt Lộ Bạch, khiến cậu muốn khóc không ra nước mắt. Không biết đứng đó bao lâu, Lộ Bạch thất vọng quay người đi về.
Lộ Bạch rời đi không bao lâu, có một bóng dáng xuất hiện như ma, nó bước vài bước tới nơi Lộ Bạch vừa đứng, cúi đầu ngửi ngửi. Một lúc sau, nó lại thè lưỡi liếm tuyết, lập tức nếm được vị mặn chát. Thú hoang có thể không biết buồn nghĩa là gì, nhưng có thể đoán được thái độ của Lộ Bạch đối với mình qua mùi hương, đó không phải là từ chối, trái lại, Lộ Bạch vẫn không ngừng tìm kiếm nó.
“Tao biết ngay là mày.” Giọng của Lộ Bạch truyền đến, không biết từ lúc nào mà cậu đã đến trước mặt hổ trắng lớn đang ngơ ngác, vẻ mặt rất phức tạp: “Mày luôn theo dõi tao?”
Hổ trắng lớn ngẩng đầu nhìn Lộ Bạch đi rồi lại về, đôi mắt thú lập tức nheo lại, vai của nó cũng vô thức bị ép xuống một chút, giống như đang cân nhắc nên rời đi hay ở lại.
“Bông Xù Xù.” Lộ Bạch mặt dày gọi cái biệt danh mà mình đặt cho nó, cậu nói với cục lông xù mà mình rất thích nhưng lại chọc giận: “Thấy mày xử lý mối quan hệ của chúng ta một cách lý trí như vậy, tao thực sự rất vui, cũng thấy yên tâm khi đi, nhưng tao vẫn muốn từ biệt mày, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì tao sẽ không làm phiền mày nữa.”
Có lẽ hổ trắng lớn không chào đón cậu nữa. Không thể không nói, hổ trắng mạnh mẽ lý trí như thế, có thể hòa hợp với con người, nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng con người, có ý thức giữ chừng mực thực sự là rất tốt.
“Tao đoán bây giờ mày ghét tao lắm, nên tao sẽ không nói gì thêm nữa, chúc mày hạnh phúc.” Lộ Bạch nói xong điều muốn nói thì thở dài, rồi quay người bỏ đi dưới ánh mắt của hổ trắng lớn. Nhưng khoảnh khắc quay đi, cậu vẫn không thể nén được cảm xúc.
Trong hoàn cảnh bình thường, mãnh thú thù dai không chào đón những sinh vật mà mình ghét, nhưng lúc này, ánh mắt hổ trắng nhìn chằm chằm Lộ Bạch, không có chút chán ghét nào, trái lại, ký ức của nó về Lộ Bạch không hề ít hơn so với cách đây một tháng. Nhìn bóng dáng Lộ Bạch sắp khuất khỏi tầm mắt, ánh mắt hổ trắng thay đổi, nó lạnh nhạt quay đầu bỏ đi.
Lộ Bạch vô tình quay lại thì thấy bóng dáng hổ trắng đã đi xa, cậu mím chặt môi, không kiềm chế được thở dài. Có vẻ như lần này duyên phận không còn thật rồi.
Nhưng rất nhanh, cậu quay người lại đi không bao lâu đã giật mình nghe thấy tiếng bước chân trên tuyết cùng tiếng gió, cậu quay lại nhìn…
“Bông…”
Lời còn chưa dứt, một bóng dáng hung hãn lao về phía Lộ Bạch cực nhanh, còn Lộ Bạch thì thấy như có pháo hoa nổ tung trong lòng.
“Úi da…” Đầu đập xuống đất đau quá. Nhưng Bông Xù đã trở lại, nhận thức này khiến cơn đau lập tức trở thành cảm giác thứ yếu! Lộ Bạch hưng phấn cuối cùng cũng mở đôi mắt mờ mịt ra, bắt gặp ánh mắt hổ trắng lớn.
Nó nhe nanh ra trước mặt cậu, cắn phập một cái lên vai.
“Á… đau quá, đau quá, đau quá!” Lần này nhân viên cứu hộ không nói dối cục lông xù, đau lắm đó! Đau! Trời đất! Cảm giác như răng nanh của cục lông xù xuyên qua vai vậy! Giọt nước mắt Lộ Bạch kìm nén lúc trước giờ đây lại tuôn trào vì đau đớn.
Cục lông xù lần nào cũng bị Lộ Bạch lừa thành công, lần này rất độc ác, như muốn để lại kỷ niệm trên vai cậu. Tránh cho Lộ Bạch bị mất trí nhớ, lần sau lại tái phạm!
“Tao đau quá, mày nhả ra, tao biết tao sai rồi, thật mà.” Lộ Bạch ngửa mặt lên trời, chân thành thề với trời đất: “Sau này còn dám nói dối mày thì tao sẽ thành chó.”
Kẹo Sữa và Quần Bó lén đi theo nhìn nhau trên cây, có chút khó hiểu: Làm chó thì có gì sai?
Hổ trắng lớn cắn miếng này vốn là nhằm mục đích thấy máu, vậy mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng nó, thế nhưng khi Lộ Bạch hét lên, nó sau cùng cũng giảm bớt lực cắn, ngừng cắn khi ngửi thấy mùi máu.
Khứu giác Kẹo Sữa nhạy bén cũng ngửi thấy mùi máu, nó bất an vẫy đuôi, đứng lên trên cây, trời ạ, nó muốn xuống can ngăn nhưng lại sợ mình đi chỉ là thêm món, báo lại do dự. Đâu biết rằng Lộ Bạch cho rằng thế này có lời, nếu có thể xóa sạch mọi chuyện chỉ bằng một miếng cắn thì cậu sẵn lòng.
Hổ trắng lớn cắn người để trút giận, sau khi nhìn thấy Lộ Bạch chảy máu thì khí thế hoàn toàn không còn, hổ trắng lại dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm má Lộ Bạch, động tác đầy vẻ an ủi.
Lộ Bạch giây trước bị cắn giây sau lại được an ủi có thể nói là rất bất lực, cậu không những không thể nổi giận mà còn phải khen ngợi đối phương cắn rất đúng: “…”
Nhưng hổ trắng quay lại với cậu là điều mà cậu không ngờ tới, đã quay lại hòa giải thì là chuyện tốt rồi, còn những chuyện khác… dao hai lưỡi cái quái gì, đời người được mấy lần đắc ý, hổ trắng năm nay đã mười tuổi, tối đa chỉ còn sống được năm năm nữa, cậu hoàn toàn có thể sử dụng thời gian ngoài công việc để đồng hành cùng hổ trắng trên hành trình cuối cùng của cuộc đời. Đương nhiên, người quyết định cuối cùng trong chuyện này là cấp trên của cậu, Thân vương Samuel, cậu sẽ bàn bạc kỹ càng với đối phương.
“Bông Xù đứng lên.” Nằm trên tuyết một lúc, Lộ Bạch đẩy hổ trắng ra nói: “Trên tuyết lạnh quá, tao sẽ cảm lạnh mất.” Lúc trước Lộ Bạch không có cảm giác, nhưng sau khi thả lỏng mới thấy lạnh, đói và kiệt sức.
Hổ trắng có vẻ thích hành động đè lên người cậu, thường kéo cậu xuống dưới cái bụng mềm mại của mình, nhưng mãnh thú sẽ chỉ làm điều này với hai đối tượng, một là đàn con của mình, hai là bạn đời đáng tin cậy. Lộ Bạch giật khóe miệng, không ngờ hổ trắng lại có lòng muốn làm cha mình, thật đáng giận.
Hổ trắng bị hiểu lầm muốn làm cha của Lộ Bạch đứng dậy giũ sạch những bông tuyết trên lông rồi theo Lộ Bạch về nơi cắm trại.
Lộ Bạch đi một đường, nhặt một đường, khi trở về là đủ củi để nhóm lửa.
Hai cục lông xù vốn ra ngoài kiếm ăn, kết quả là lo hóng chuyện, đến bây giờ vẫn còn đói bụng. Lộ Bạch nhìn hai đứa quay lại tay không, không… nói chính xác thì không phải tay không, ít nhất Kẹo Sữa còn ngậm đuôi trong miệng, nó ôm bụng đói tới cọ chân cậu, đây là dấu hiệu của làm nũng đòi ăn. Trẻ con đã lớn mà làm điều này có thể là vì sợ hãi, cần được an ủi, cha mẹ cho chúng ăn có thể khiến chúng cảm thấy vui vẻ và an toàn.
Nhưng Lộ Bạch không có thức ăn phù hợp cho báo tuyết, cậu liếc nhìn hổ trắng lớn vừa về đội, thở dài hỏi: “Bông Xù.”
Bị Lộ Bạch nhìn với ánh mắt mong đợi, hổ trắng lớn cũng nhìn cậu thật sâu, trong mắt tràn đầy kiêu hãnh vì được người ta dựa dẫm?
Lộ Bạch: “…” hình như là ảo giác.
Ông trời mới được dỗ dành phất đuôi đi ra ngoài, móng vuốt để lại hàng loạt dấu chân trên tuyết.
Kẹo Sữa dường như đang ghen tị nhìn theo bóng lưng khỏe mạnh của hổ trắng.
“Mày cũng có thể làm được.” Lộ Bạch xoa nó, rồi lấy hộp cấp cứu ra kiểm tra vết thương trên vai mình. Dùng tay sờ một cái là biết đã bị cắn rách ra, còn đang chảy máu. Tuy nhiên vết thương không lớn, xử lý rất đơn giản, chỉ cần lau sạch máu, bôi một ít thuốc, dán màng bảo vệ là xong.
Sau khi hổ trắng gần như chia tay quay trở lại đội, lộ trình của Lộ Bạch vẫn không thay đổi, họ vẫn sẽ đi xuống núi. Dữ liệu địa lý cho thấy mặt sông tháng 2 đang bị bao phủ bởi lớp băng dày. Để thở, những con cá lớn dưới lớp băng sẽ tạo ra nhiều lỗ thở lớn nhỏ khác nhau, còn các loài động vật ăn cá để sống sẽ quanh quẩn bên các lỗ thở, như báo tuyết hoặc những con gấu chưa bước vào giai đoạn ngủ đông. Gấu bước vào giai đoạn ngủ đông vì nguy cơ thiếu lương thực, nếu có đủ thức ăn, chúng có thể thức suốt mùa đông. Vì vậy tại sao Then Cửa phải đi ngủ đông cơ chứ? Lộ Bạch bối rối, có lẽ tại vì nó lười đi săn…
Cả đội phải mất ba ngày mới đến được con sông rộng nhất dưới chân núi, nhìn qua thì thấy quả nhiên đã hoàn toàn đóng băng. Sông băng là một nét độc đáo của cảnh quan thiên nhiên, với những hàng thông cao chót vót bao quanh hai bên, nơi đây đẹp như một vương quốc trong mơ. Cá nhân Lộ Bạch thích chia sẻ phong cảnh, cậu có thể đảm bảo rằng phong cảnh mình chia sẻ là loại hiếm thấy trong đời thường, lúc này, cậu đã mở livestream từ sớm.
“Chúng tôi hiện đang ở trên sông băng, con sông này rộng nhất trong khắp vùng lân cận, dưới nước có rất nhiều loài cá lớn sinh sống…” Lộ Bạch thở hổn hển nói: “Bây giờ dẫn mọi người đi khám phá lỗ thở của chúng, biết đâu có thể gặp được những con đang nổi lên để thở…” Lộ Bạch đang mang đôi giày đặc biệt, thích hợp để đi trên băng tuyết, vả lại cậu chọn cách đi bộ từ dưới lên thượng du, như vậy sẽ giảm khả năng trượt ngã.
Thế nhưng cục lông xù sẽ gặp khó khăn nhiều hơn, báo tuyết vừa bước lên mặt băng đã bị trượt chân, cả con báo nằm không nhúc nhích vì sợ hãi. Quần Bó có móng vuốt sắc nhọn, có thể đi lại bình thường. Nhưng nếu bình thường gặp phải con đường thế này, nó chọn bay, cảm ơn. Hổ trắng lớn thì đủ nặng, nó là thành viên duy nhất đang tự tin đi dạo trên băng.
Đây là buổi livestream đầu tiên của Lộ Bạch sau khi về núi tuyết, gặp lại gia đình bốn người trên núi tuyết, khán giả kênh livestream rất kích động. Lộ Bạch cuối cùng đã trở về với gia đình, bọn trẻ và hổ trắng lớn sốt ruột lắm phải không? Nhiều người thắc mắc: Lộ Bạch đi công tác lâu như vậy mới về, Bông Xù thật sự không giận sao? Tất nhiên, họ không thực sự quan tâm đến tâm trạng của Bông Xù, họ chỉ cười trên nỗi đau của người khác, muốn thấy nhân viên cứu hộ phải chịu đựng mâu thuẫn gia đình, bị giận dỗi mà thôi… Thế nhưng khi nhìn thấy hổ trắng lớn đi theo Lộ Bạch như mọi khi là biết nhân viên cứu hộ chẳng gặp khó khăn gì cả!
Sau một thời gian quan tâm đến tình cảnh gia đình của nhân viên cứu hộ, sự chú ý của mọi người đổ dồn về khung cảnh trên sông băng. Kết hợp với đỉnh núi tuyết cao chót vót phía xa, ai cũng thấy mọi thứ mình nhìn thấy đều hùng vĩ, đẹp đến khó tin. Hổ trắng lớn bước đi trên băng khiến tất cả mất đi cảm giác chân thực.
Bình luận: Không sống chung một thế giới với nhân viên cứu hộ!
Bình luận: Hôm nay cũng là ngày muốn đến bên Lộ Bạch, Lộ Bạch dẫn tôi theo với, a a a!
“Có vẻ như chúng ta đã tìm thấy một lỗ thở?” Người thanh niên trên màn hình ánh sáng đột nhiên nở nụ cười kinh ngạc, nói: “Chúng ta từ từ đi qua nhìn xem.”
Tuy nhiên, cá rất cảnh giác, ngay cả những chuyển động nhỏ nhất trên băng cũng có thể khiến chúng giật mình. Trừ khi họ có bước đi nhẹ nhàng như cáo tuyết. Đương nhiên Lộ Bạch không có, một chuỗi cục lông xù sau lưng cậu cũng không có, đến cạnh lỗ thở cũng không thấy gì.
Nhưng xem toàn bộ hình dáng của lỗ thở cũng tốt rồi, Lộ Bạch bất ngờ trước kích thước của cái lỗ, cậu nói: “Một lỗ thở to bằng miệng giếng chứng tỏ cá ở đây rất lớn.”
Xung quanh cậu có nhiều cục lông xù, không thể chụp được ảnh cá lớn nhưng Lộ Bạch không hề tiếc nuối. Cậu nhìn quanh, tìm thấy một mảnh vỏ cây lớn gần đó, có thể đã bị gió thổi bay đến đây. Vỏ cây giống như một chiếc ván trượt tuyết hình chữ U, có thể chứa được một người lớn ngồi trên đó.
Lộ Bạch lười đi bộ xuống nên quyết định nhặt vỏ cây lên, ngồi lên rồi trượt xuống.
Độ dốc từ thượng du xuống hạ du thực ra không lớn lắm, Lộ Bạch cũng đã tính toán chính xác điều này trước khi dám làm trò bậy bạ, nhưng cậu không ngờ quán tính lại khiến mình trượt càng lúc càng nhanh, càng trượt về sau càng không thể dừng lại!
“A a a a…”
Khán giả kênh livestream lúc đầu thấy thú vị, nhưng xem đến đây mới thấy có gì đó sai sai, Lộ Bạch bị lật xe rồi?!
Bình luận: Nhân viên cứu hộ, mau thắng lại…
Tất nhiên Lộ Bạch biết mình phải thắng lại, nhưng một mảnh vỏ cây gãy thì làm gì có thắng. Nhưng cũng may, cậu có kỹ năng thắng xe đặc biệt.
“Bông Xù…”
Vừa thấy Lộ Bạch bay ra ngoài mất kiểm soát, hổ trắng lớn đã đuổi theo, nó chạy trên băng nhanh hơn cả mảnh vỏ cây, bốn trăm kilôgam vọ đi như như một mũi tên ánh sáng! Điểm lợi hại của hổ trắng lớn là khi đuổi kịp Lộ Bạch, nó có thể di chuyển cơ thể rất chính xác, chặn trước mặt cậu, bốn móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào mặt băng, để lại vô số vết cào chói mắt.
—
Lời tác giả:
Lái xe Bông Xù lão luyện: Chuyện nhỏ ~
~*~
Danh sách chương