Edit: Han.

"Phu nhân, ngài tỉnh?"

Nhiễm Diên mở mắt, có chút giật mình, con ngươi đen tuyền sóng mắt lay động, nhìn đến mấy viên ngọc bảo đẹp đẽ quý giá khảm phía trên màn trướng, phối với lụa mỏng phấn bạch thêu hoa văn huyền điểu bằng tơ vàng, đây rõ ràng là giường lớn ở tẩm cung Trường Hoa Điện.

"Nữ Âm? Khụ khụ ~ mang, mang chút nước tới đây."

Toàn thân bủn rủn vô lực, ngồi tựa vào gối mềm Nữ Âm mới kê, cổ họng khô rát vô cùng, lúc hơi ho nhẹ nàng tựa hồ còn có thể nếm đến dư vị tinh dịch nồng đậm kia, đợi uống xong chén nước từ tay Nữ Âm, nước ấm thêm mật hoa mới có thể áp xuống cỗ mùi vị làm nàng cảm thấy thẹn thùng, nhuận nhuận yết hầu khó chịu.

"Phu nhân có muốn dùng bữa?"

Trong đại điện đốt huân hương, hương khí nhàn nhạt khiến Nhiễm Diên thanh tỉnh vài phần, vài sợi tóc đen phiêu diêu, hàng mi ê ẩm thoáng chớp: "Giờ nào rồi?"

"Hồi Phu nhân, đã là giờ Hợi rồi, lúc đi Đại Vương có dặn dò nếu ngài tỉnh, cần phải dùng chút cháo."

"Đã trễ thế này?"

Nhiễm Diên kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía cửa sổ khép hờ, bên ngoài ánh trăng mông lung, nàng nhớ rõ hai người triền miên mấy canh giờ, đến cuối cùng là nàng hôn mê bất tỉnh, không nghĩ tới lúc tỉnh lại đã gần nửa đêm. Sờ sờ váy dài che lấp bụng nhỏ, nơi đó mơ hồ bị tinh dịch tàn lưu phình lên chua xót.

"Không cần, là Đại Vương đưa ta trở về?"

Nữ Âm gật gật đầu, nhìn má đào Nhiễm Diên đỏ ửng bất thường, liền cười tươi vui vẻ nói: "Đại Vương nói sẽ không còn ai tới làm phiền Phu nhân nữa, bảo ngài cứ an tâm quay về đây ở."

Nhiễm Diên hơi mím môi, đôi môi đỏ bừng lộ ra tia phấn nộn, mi tâm hơi nhíu, có chút giận dỗi hừ lạnh một tiếng: "Ấu trĩ!"

Nàng chưa từng thấy qua nam nhân nào như Quý Thịnh, oán nàng không hề ăn giấm, cố ý đem nàng đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió, biết rõ từng đám từng đám người liên tục tới quấy nhiễu nàng, cũng không muốn giúp nàng, cho dù không nhịn được mà chịu thua, tới tìm nàng trước, thế mà vẫn muốn dùng lời nói chiếm lại chút phần thắng.

Không chỉ ấu trĩ, còn có tính xấu có thù tất báo bá đạo ngang ngược.

"Những người khác thì sao?"

Nữ Âm nãy giờ vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ về hai chữ "ấu trĩ" của Nhiễm Diên, từ này hẳn là Phu nhân đang muốn nói đến Đại Vương?, nghe Nhiễm Diên hỏi vội vàng phục hồi lại tinh thần trả lời: "Nghe cung nhân nói, Vệ quốc xảy ra chuyện, dường như là công thất nội loạn, Thái tử Hằng đưa thư tới Yến xin giúp đỡ, Đại Vương liền triệu tập chúng đại thần nghị sự."

"Nội loạn?"

Nhiễm Diên chần chờ hỏi lại một tiếng, hiện giờ chư hầu tranh bá, các quốc gia đều như hổ rình mồi, chỉ cần chờ đợi một cơ hội thích hợp là xuất binh thâu tóm, Yến với Vệ cùng có quốc họ là Cơ, lại là láng giềng gần, xin giúp đỡ cũng không hẳn là không đúng, nhưng để Quý Thịnh có thể sốt ruột suốt đêm triệu đại thần thương nghị, tất nhiên là nổi lên tâm tư khác.

Thật lâu trước kia, nàng đã biết được, Quý Thịnh nếu làm Vương, ắt hẳn sẽ là một bá Vương, dã tâm của hắn không phải là chuyện người bình thường có thể nhìn thấu được.

..........

Sáng sớm, mới tỉnh dậy Nhiễm Diên đã ngửi thấy trong không khí có mùi long tiên hương như có như không, lúc này mới phát hiện có một nam nhân nằm bên người, tay của chính mình còn không hề cố kỵ đặt lên trước ngực hắn, vạt áo lót huyền sắc nửa mở, lộ ra da thịt rắn chắc tinh tráng gợi cảm, cảm xúc nóng bỏng truyền tới bàn tay nàng, vừa định lặng lẽ rút tay về, không ngờ lại bị Quý Thịnh trảo một cái bắt được.

"A!"

Động tác của hắn nhanh như gió, không có chút nào giống với trạng thái mới tỉnh, biểu tình kinh ngạc của Nhiễm Diên vừa vặn lọt vào mắt hắn, cổ tay truyền đến đau nhức làm nàng hoảng hồn.

"Đau muốn chết ~"

Thanh âm khe khẽ mang theo tia run rẩy cùng sợ hãi, Quý Thịnh theo bản năng buông lỏng tay nàng, nhìn cổ tay trắng nõn lưu lại một vòng dấu hồng, mới ý thức được chính mình đã làm cái gì, duỗi tay đem Nhiễm Diên đang nhíu mày không vui ôm vào lồng ngực, cầm lấy cổ tay nàng đưa đến bên môi hôn lên.

"Còn đau phải không?"

Nhiễm Diên ghé vào trên ngực hắn, buồn bực đấm đấm đầu vai hắn, nhưng cơ bắp hắn chắc nịch căn bản chỉ làm tay nàng thêm đau, Quý Thịnh nháy mắt cười to, ngũ quan tuấn dật tà mị.

"Hảo, là Bổn Vương sai."

Trước kia Nhiễm Diên chưa từng thấy qua Quý Thịnh nhận sai với ai, thời điểm còn là Công tử, tuy rằng hắn đối đãi với mọi người khá ôn hoà nhưng không thay đổi được khí tức lãnh trầm phát ra từ xương cốt, nàng nhìn hắn cũng nhìn đến hoảng, ngay cả khi lão Yến Vương đuổi hắn đi, hắn cũng chưa từng nói qua một chữ "sai".

"Đại Vương tới đây lúc nào?" Lòng bàn tay Quý Thịnh áp lên má nàng, năm ngón tay xuyên vào tóc đen bên thái dương, ánh mắt mát lạnh nhìn nàng nhút nhát.

"Xử lý xong chính sự liền qua đây, hôm nay quá muộn rồi, không thượng triều, có thể nghỉ ngơi một phen."

Nhiễm Diên vừa nghe hắn có thể nghỉ ngơi liền bị doạ cả người phát run, mỗi lần hắn nói như vậy, liền đại biểu cho việc nàng không thể nào được nghỉ ngơi!

Quý Thịnh cười đến vui vẻ, hắn đặc biệt yêu thích Nhiễm Diên mờ ám như vậy, nâng lấy khuôn mặt nàng trơn bóng mượt mà kiều mị vô thố, in lên giữa trán ngọc một nụ hôn, ôn thanh nói: "Xem nàng kìa, sợ Bổn Vương như vậy? Ngoan, hôm nay buông tha nàng, bồi ta trò chuyện đi."

Nhiễm Diên như lâm vào đại dịch lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hôm qua vừa bị hắn sửa trị, hôm nay eo nàng hãy còn đau nhức, nếu lại làm thêm mấy lần nữa khẳng định mạng nhỏ của nàng sẽ không xong.

"Nghe nói Vệ quốc nội loạn?"

"Ừm." Quý Thịnh đoán được Nhiễm Diên sẽ hỏi đến việc này, cũng không bủn xỉn mà đem chuyện triều chính giảng cho nàng nghe, trầm giọng nói: "Thái tử Hằng đưa thư tới, nói phụ vương y Minh Công mất vì bệnh cách đây không lâu, thấy y căn cơ không ổn, thúc phụ Vệ Múc phát động nội loạn nhằm soán vị."

"Sau đó thì sao?" Nhiễm Diên nghe đến hứng thú, ôm cánh tay Quý Thịnh lắc lắc.

Nhìn đôi mắt nàng to tròn trong suốt, Quý Thịnh bất đắc dĩ bóp nhẹ mũi nàng, ngữ khí chế nhạo: "A Diên quan tâm đến chuyện chính sự như vậy, là muốn học theo Chiêu Thái hậu? Cũng tốt, có thể phân ưu với Bổn Vương."

Thời đại này, nữ nhân có thể cùng quân vương san sẻ việc triều chính, cần phải là nguyên thê của quân vương, lời của Quý Thịnh hiển nhiên là có ý ám chỉ.

Nhiễm Diên vẫn chưa đem lời hắn nói để ở trong lòng, cái nàng quan tâm chính là Vệ Thái tử kia, người không lâu trước đây được truyền tụng trong lời ca của nữ nhân Vệ quốc - mỹ nam tử không thể nào quên.

"Đại Vương mau nói, mau nói!"

Khó có được lúc Nhiễm Diên bày ra bộ dáng yêu kiều như vậy, Quý Thịnh long tâm đại duyệt.

"Vệ Hằng cầu Bổn Vương xuất binh tương trợ, có điều sợ là không còn kịp rồi, thế lực của Vệ Múc lớn mạnh, không quá mấy ngày, sợ rằng Thái tử chính thống như y chỉ còn đường lưu lạc chư quốc."

Nghe ý trong lời của hắn, tựa hồ còn có vài phần thấy vậy mà vui mừng.

Đầu năm nay công thất vương tử bôn tẩu chư quốc tị nạn đã là chuyện thường, năm đó Quý Thịnh bị Nhiễm Diên cùng Công tử Tuyên hãm hại, lão Yến Vương niệm đến tình thân để hắn ở lại trong quốc, chỉ cần Công tử Tuyên lại nhẫn tâm thêm chút, Quý Thịnh phỏng chừng cũng sẽ giống như Vệ Hằng, bôn tẩu chư quốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện