Ngày tháng dần trôi, thời gian hạnh phúc luôn khiến người ta cảm thấy ngắn ngủi.
Từ học kỳ hai năm ba, Văn Tư Hoàn rất ít có cơ hội gặp được Ninh Hảo. Sau khi cô học đủ tín chỉ của bằng kép thì không còn thường xuyên đến trường nữa, cộng thêm cả hai đều phải thực tập, đa số thời gian dành để đi thực tập ở công ty nhiều hơn, trừ khi có môn chuyên ngành phải học, còn không đến cả trường của mình cũng rất ít khi vào.
Ninh Hảo thực tập ở công ty tổng của tập đoàn Hải Nguyên ở Bắc Kinh, Văn Tư Hoàn từng tới một lần, kẹt ở đại sảnh không vào được, khách ghé thăm phải hẹn lịch, đăng ký chứng minh nhân dân, nên anh đành thôi.
Cũng chính vào khoảng thời gian này, “Người bạn trong điện thoại” là Văn Tư Hoàn mới biết sau khi Ninh Hảo tốt nghiệp có thể đi làm ngay.
Sinh viên ra trường thường đi theo 2 con đường chính là làm nghiên cứu sinh hoặc du học, một số còn lại sẽ thi lên cao học, rất ít người đi làm ngay lập tức.
Chuyên ngành của Ninh Hảo đặc biệt, lại đang trong thời kỳ giá nhà tăng cao, bất động sản phát triển mạnh, vốn dĩ mục tiêu cuối cùng của học nghiên cứu sinh, tiến sĩ cũng là cố gắng bước vào hàng ngũ công nhân viên chức của doanh nghiệp nhà nước. Cô có điều kiện vào chung công ty với bố mình, chi bằng bắt đầu chiếm cơ hội trước.
Tình hình hai năm đó rất tốt, Văn Tư Hoàn cũng cảm nhận được dáng vẻ dương dương đắc ý của Văn Gia Xương.
Người nghèo phát tài là hay so đo nhất, càng là cá vượt long môn thì càng ghét bỏ đám cá trong hồ sau lưng mình. Trước giờ ấn tượng của anh đối với Văn Gia Xương luôn là như vậy, nhưng bắt đầu từ khi tầng lớp làm công ăn lương trong xã hội kêu la “không mua nổi nhà”, Văn Gia Xương bỗng lắc mình trở thành một người bố hiền từ. Văn Tư Hoàn dựa vào hiện tượng này mà đoán được, có lẽ giàu có đã khiến ông ta thay đổi cách nhìn nhất định.
Chị cả tốt nghiệp tiến sĩ, Văn Gia Xương nhiệt tình mở tiệc cảm ơn giáo viên của cô ấy, rồi tìm mối quan hệ giúp cô ấy được ở lại trường. Ông ta biết thành tích của Văn Tư Hoàn xuất sắc, bắt đầu đầu tư tình cảm, tinh thần và sức lực cho người có tiềm năng, thường xuyên gọi điện thoại, còn có mấy lần đến Bắc Kinh công tác, một mực đòi đến trường thăm anh.
Văn Gia Xương là kiểu người làm ăn tư nhân thích khoe khoang giàu có, xe Roll Royce lái tới chân tường phía tây của khu ký túc xá nhà trường, Văn Tư Hoàn bị dọa phát sợ.
Vốn dĩ Văn Tư Hoàn không muốn quan tâm ông ta cho lắm, nhưng để che giấu, tránh dây dưa trong khuôn viên trường. Anh vội vàng nói muốn mời ông ta đi ăn cơm, đưa ông ta rời khỏi hiện trường.
Văn Gia Xương vì vậy mà đắc ý, quan hệ giữa bố mẹ và con cái cũng giống bất cứ quan hệ nào trên thế giới này, không cần phải quan tâm mọi lúc mọi nơi, chỉ cần có năng lực ủng hộ chúng trên con đường trưởng thành, con cái tự nhiên sẽ nghiêng về phía có địa vị, có tiền.
Khi Văn Tư Hoàn suy nghĩ về phương hướng của mình, anh chưa từng nghĩ đến Văn Gia Xương, anh coi mình như lục bình trôi nổi, không chỗ nương tựa, tin “người bố” này ủng hộ chi bằng tin vào lời đề cử của giáo viên.
Ninh Hảo cũng không muốn vừa tốt nghiệp đã lập tức hưởng thụ sự che chở của bố.
Bố cô là lãnh đạo khu vực Hoa Đông, trông coi thành phố Giang, đi tới chi nhánh công ty ở thành phố Giang được người người tâng bốc, cô sẽ không học được gì cả. Cô muốn nghiêm túc học hỏi kinh nghiệm, làm cho tốt ở ngành này, vì vậy cô nói bản thân nên đến công ty tổng của Hải Nguyên ở Bắc Kinh làm việc một thời gian.
Trong Wechat, cô cũng từng hỏi Văn Tư Hoàn tương lai có trở về thành phố Giang hay không.
Văn Tư Hoàn: [Đương nhiên phải về rồi.]
Tuy rằng hai người không hẹn ngày tháng về thành phố Giang cụ thể, nhưng đều âm thầm trông mong.
Nhưng cùng với rất nhiều chuyện được quyết định, Văn Tư Hoàn vẫn dần trở nên tiu nghỉu.
Tháng chín khai giảng, sinh viên được nhận vào làm nghiên cứu sinh và nộp đơn xin ra nước ngoài đều bận rộn đến phòng giáo vụ đòi bảng điểm, Ninh Hảo không có hành động gì, xem ra quyết định đưa ra sẽ không thay đổi nữa.
Tháng mười, Văn Tư Hoàn nhận được lời mời công việc, thi xong IELTS.
Hai người như hai mũi tên rẽ sang hai hướng, nhưng trong hai người chỉ có một người định sẵn phải đau thương vì ly biệt.
Văn Tư Hoàn biết mình đi đào tạo chuyên sâu thì không chỉ phải đi hai ba năm, muốn gặp Ninh Hảo sẽ không dễ như vậy nữa.
Mùa thu đông đó, anh thường xuyên tới dưới lầu nơi ở của Ninh Hảo, thích đi theo cô đến bất cứ nơi nào, có thể nhìn thấy cô một phút cũng tốt.
Cuộc sống của Ninh Hảo vẫn như vậy, bên cạnh đều là bạn bè cũ, cô thích chơi với đàn anh đàn chị hơn mình một hai khóa, không thích chơi với người khóa dưới, những người kia phần lớn đều đang học nghiên cứu sinh, vẫn còn ở trong trường.
Bởi vì hoàn thành chương trình sớm, học kỳ một năm tư đã thi xong các môn còn lại nên hai người đều rời khỏi Bắc Kinh trở về thành phố Giang rất sớm.
Đầu tháng một là kỷ niệm 60 năm thành lập trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên.
Điều khiến Văn Tư Hoàn hơi bất ngờ là Ninh Hảo trước giờ trông không lưu luyến gì với trường trung học phổ thông số hai cũng quay về trường. Lục Chiêu Chiêu và cô khoác tay nhau đi dạo quanh trường, hòa vào trong đám bạn cùng trường ăn mặc bình thường, có độ tuổi phong phú.
Bởi vì làm chung với kỷ niệm trường, cho nên đêm hội giao thừa truyền thống chuyển sang qua Tết, sân khấu cũng được làm lớn hơn hàng năm.
Khoảng sân phía trước tòa nhà đồng hồ, đèn bật sáng trưng như đom đóm được bao trùm trong không gian của lòng bàn tay.
Cựu học sinh và học sinh trong trường chen chúc ở hành lang của tòa nhà năm tầng để chiếm chỗ, chuẩn bị làm khán giả.
Văn Tư Hoàn ngước nhìn lên trên, Ninh Hảo và Lục Chiêu Chiêu trở thành hai bóng đen nhỏ ở tầng ba. Cho dù ở nơi ánh đèn không chiếu tới, anh vẫn có thể nhận ra cô ngay lập tức.
Mà khi thu tầm mắt về, dường như anh nhìn thấy ở trước cửa phòng học đối diện tầng một, Ninh Hảo chạy nhanh từ bậc thang tứ cấp xuống, đồng phục trường màu xám bay lên, áo sơ mi trắng bị gió thổi phồng, mùa hè ồn ào tạo thành một khung cảnh ảo giác.
Khi quay về nơi bắt đầu người ta rất dễ nhớ lại hồi ức.
Mỗi điểm trong tầm nhìn đều vì cô mà có ý nghĩa không tầm thường.
Cô từng nhảy dây ở nơi này, từng ăn bánh ú ở chỗ kia, từ phía bắc đến phía nam là con đường cô lên lớp trượt patin, từ phía tây sang phía đông là con đường cô trở về ký túc xá, ngay cả sân khấu - tuy xưa không bằng nay nhưng bởi vì cô từng biểu diễn ở trên đó mà anh cũng cảm thấy hình ảnh năm đó tươi đẹp hơn một chút.
Cô trưởng thành trong mỗi khoảnh khắc, rất may mắn, anh không bỏ lỡ những ngày tháng rực rỡ tươi đẹp của cô.
Chỉ là cô chưa từng biết có một người như anh đi ngang qua thế giới của mình.
Điện thoại trong túi áo khoác ngoài liên tục rung lên.
Văn Tư Hoàn lấy ra nhìn, không ngờ là cuộc gọi Wechat của Ninh Hảo.
Anh vừa nhấn nghe máy vừa ngẩng đầu nhìn cô ở trên tầng ba, nhưng ánh mắt lại mất đi tiêu cự, Ninh Hảo không ở vị trí vừa nãy, Lục Chiêu Chiêu cũng thế.
Trái tim anh không khỏi trùng xuống, có một dự cảm xấu.
Trên sân khấu kỷ niệm trường bên cạnh, có học sinh nữ trong trường đang biểu diễn hợp ca, vừa hát đến câu “Tin rằng tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi, tin rằng mỗi người lạ…”
Ninh Hảo chậm chạp, chần chừ hỏi: “Hiện giờ cậu đang… ở trung học phổ thông số hai?”
Anh không lên tiếng, trực giác gióng lên hồi chuông cảnh giác, bị lộ tẩy rồi.
Trên sân khấu, mọi người cất tiếng hát vô cùng đúng lúc.
Thói quen nói dối đã trở nên quen thuộc rồi sao?
Ngoại trừ tiếng hát, còn có tiếng gió rít gào bên tai.
Anh lấy tay bịt tai trái, giảm bớt tiếng hát và tiếng gió, dí sát điện thoại vào tai phải, nghe ra được đối diện quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở dài khe khẽ của cô.
Ninh Hảo nói nhỏ: “Tớ đang ở vườn rau phía sau bể bơi, không nghe thấy tiếng biểu diễn trên sân khấu.”
Vốn dĩ không nghe thấy tiếng hát nhưng lúc nói chuyện với anh thì nghe thấy rồi.
“Ừ.” Anh không cách nào phủ nhận: “Quay về thăm trường.”
Anh ở trường trung học phổ thông số hai, muốn đi tìm cô thì chắc đã tìm thấy từ lâu rồi, mà tìm được cũng không gọi điện, gửi tin nhắn cho cô.
“Vẫn không thể gặp mặt tớ sao?”
Cô hỏi rất trực tiếp, khiến bầu không khí bỗng trở nên căng cứng như dây đàn sắp đứt.
“... Gặp mặt thì được gì chứ, chẳng lẽ là yêu xa à?” Anh cố ý nói năng không nghiêm chỉnh, đối phương lại yên lặng rồi. Một lúc sau, anh mới phát hiện câu đùa này không vui chút nào.
“Ngốc đến nỗi không tìm được đường hả? Để tớ nói với cậu ấy…” Giọng nói của Lục Chiêu Chiêu truyền từ xa đến gần, cuộc gọi bỗng nhiên bị cắt ngang.
Văn Tư Hoàn đợi mười mấy giây, vẫn không gọi lại. Anh thử gọi qua cho cô, hai lần đều nhanh chóng bị từ chối.
Điện thoại bị cắt ngang không phải bất ngờ, cô hờn dỗi rồi.
Anh thở dài, cảm thấy hai vai vô cùng nặng nề.
Từ chối việc Ninh Hảo xin gặp mặt là theo bản năng, anh nhíu mày suy nghĩ lại, hiện giờ vẫn kiên trì như vậy có phải là quyết định sai lầm hay không.
Nhưng bây giờ thì có gì khác với lúc trước chứ?
Anh vẫn là anh, không có gì cả, con đường phía trước mờ mịt. Cô vẫn là cô, muốn gì có đó, tiền đồ không phải lo lắng.
Cuộc đời của Ninh Hảo có lẽ sẽ luôn thuận lợi, chỉ cần không có quan hệ gì với anh.
Đi đến trước mặt cô, suy nghĩ từ góc độ của hai bên, anh không nghĩ ra được chỗ tốt nào cả.
Chẳng qua là bỏ xuống lòng tự trọng, đổi lại chút đồng cảm, nhưng thứ anh cần không phải sự đồng cảm của cô.
Anh tin quyết định này không sai.
Nhưng một chút điên cuồng còn sót lại đang chống đối với lý trí, anh tìm được một lý do để đi về phía bể bơi.
Ninh Hảo khó khăn lắm mới có hứng thú với người khác, rất ít khi nảy sinh sự tò mò vô nghĩa.
Đi một mạch tới cuối đường, anh nên cho Ninh Hảo một câu trả lời.
Đầu óc anh rất lộn xộn, không sắp xếp nổi suy nghĩ của mình. Phải dùng biểu cảm nào để gặp mặt Ninh Hảo? Nếu cô hỏi tình hình gần đây và dự định sau khi tốt nghiệp của anh, anh phải nói dối thế nào, rồi làm sao thông báo cho cô biết mình sẽ đi du học bốn năm năm không về đây?
Khi đến vườn rau phía sau bể bơi, bốn phía không một bóng người, yên tĩnh đến bất ngờ.
Văn Tư Hoàn bị gió lạnh thổi tỉnh táo lại.
Trong khuôn viên trường lớn như vậy, anh tìm cô, cô tìm anh, sau đó bỏ lỡ nhau một cách mù quáng.
Anh gửi tin nhắn cho Ninh Hảo: [Tớ đang ở bể bơi, cậu đang ở đâu?]
Ninh Hảo trả lời: [Trên xe về nhà.]
Văn Tư hoàn bất lực buông điện thoại xuống, trong tầm mắt là những ngọn hành trồng trong đất, trông hơi giễu cợt người khác.
Thực ra, sự tò mò của Ninh Hảo đối với anh cũng không lớn như thế.
*
Bất kể sự tò mò của cô có lớn hay không, nhưng giờ cô đã khiến anh nghĩ ngợi.
Bốn tháng nay, chỉ cần Văn Tư Hoàn thức giấc, gần như không lúc nào không suy nghĩ đến việc tạm biệt Ninh Hảo như thế nào, trong lòng thấp thỏm. Đi đến trước mặt cô nói rõ thân phận, xin lỗi vì trước giờ luôn trốn tránh cô, rồi lại phải nói cô biết hiện giờ mình thật sự phải rời đi… Những thứ này có cần thiết không? Ninh Hảo sẽ nghĩ thế nào? Tức giận hay buồn bã?
Nói tóm lại, chắc sẽ không phải tâm trạng vui sướng.
Sau ngày kỷ niệm trường, hai người vì vậy mà sinh ra rào cản. Ninh Hảo lạnh nhạt với người bạn thân Wechat này cả một kỳ nghỉ đông, cho đến học kỳ sau mới khôi phục lại một nửa tần suất liên lạc của thường ngày.
Văn Tư Hoàn có thể nhận ra oán trách của cô, nhưng cũng một lực cản mạnh mẽ kêu anh dừng lại suy nghĩ bốc đồng muốn đi gặp cô.
Có khi nào do bản thân không nỡ mà mang đến không vui cho Ninh Hảo không?
Bệnh ủ lâu ngày một khi phát tác thì không thể kiểm soát được, cho đến ngày cuối cùng của tháng năm, anh vẫn đi lung tung như con ruồi mất đầu ở trong khu dân cư của Ninh Hảo.
Ninh Hảo chắc vẫn phải ở chỗ này ít nhất đến khi tốt nghiệp vào tháng bảy, chẳng qua hôm nay là ngày cuối cùng của anh trước khi rời khỏi trường mà thôi.
Tầng mà cô ở, bốn năm nay anh chưa từng đi lên, sáng hôm nay anh đã lên đó, tìm được số nhà, nhưng không dám nhấn chuông cửa, lại đi xuống.
Chút rục rịch trong lòng vẫn không đủ làm nhiên liệu đốt cháy sự dũng cảm.
Buổi trưa anh không lo ăn cơm, tinh thần căng thẳng cao độ nên cũng không thấy đói, vẫn đi loanh quanh ở khu dân cư, không biết bao nhiêu lần đi ngang qua cửa tòa nhà của cô, sau đó bỗng nhiên anh bị gọi lại.
“Này? Cậu… đến tìm Ninh Hảo à?”
Văn Tư Hoàn giật mình đứng im tại chỗ, mặt đối mặt với Lục Chiêu Chiêu đang nghiêng đầu nhìn anh.
Linh hồn bị bốc hơi một nửa, anh chớp mắt, sau đó lông mày như bầu trời lúc tảng sáng được gió thổi quang mây. Anh hốt hoảng nhận ra một điểm nào đó quan trọng…
Biết đâu, anh không hẳn chưa từng tồn tại trong cuộc sống của Ninh Hảo.
Lục Chiêu Chiêu nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên: “Quả nhiên là cậu. Ồ, hiện giờ cậu ấy không ở nhà, đến phòng thí nghiệm rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Anh cảm kích nhưng không dừng lại thêm giây nào, quay người đi nhanh.
“Biết chỗ đó không?” Câu hỏi nhiệt tình của Lục Chiêu Chiêu nhanh chóng bị gạt đi.
“Biết!”
Không chỉ biết, mỗi nơi mà Ninh Hảo thường đi, anh đều quen thuộc.
*
Đám đông trong trường tụ họp, ngày xuân xa xôi vô hạn, bụi bay rơi lặng lẽ.
Dưới xúc tác của ánh mặt trời chói chang, đám mây trôi nhanh hơn.
Hành lang bước vào tòa nhà thí nghiệm, ánh sáng bỗng chốc gom lại.
Bước chân giẫm lên nền gạch, tiếng ma sát lặng lẽ lướt qua, thần kinh không ngừng run lên, khiến hiện thực tiếp tục trở thành ảo cảnh như dòng điện lưu xếp chồng lên nhau, không cách nào phân biệt rõ thực ảo.
Đôi tai nghe thấy giọng nói ai đó đã kéo anh ra khỏi chiếc kén của mình.
“Sao lại tắt nữa rồi?” Giọng nam buồn bực.
“Tớ đã nói không thể cháy được mà, cậu nghĩ gì thế!” Giọng nam đắc ý.
Sau đó là…
Giọng nói của Ninh Hảo mang theo ý cười: “Ai thường xuyên đốt lửa đều biết, thông thường cố ý phóng hỏa cần phải có nhiều điểm cháy…”
Còn chưa nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong lòng đã dựa theo giọng điệu mà đoán được biểu cảm của cô rồi.
Khóe miệng anh không kìm được mà nhếch lên.
Khi cô nghe thấy tiếng động trước cửa, tiếng nói cười như lông vũ rơi xuống đất.
Cô quay đầu nhìn về phía anh theo bản năng, nụ cười trên mặt vẫn chưa kịp thu lại.
Mang theo cảm xúc nói đùa với các đàn anh ban nãy, phát hiện một chàng trai đột nhiên xuất hiện trước cửa.
Từ góc độ của anh nhìn vào bên trong, những câu hỏi ồ ạt ào tới như sóng biển, chồng lên ánh mắt trong trẻo của cô cùng nhìn về phía anh, rồi bỗng nhiên bùng nổ, bốc hơi thành cầu vồng.
“Bạn học, cậu tìm ai vậy?” Cô hỏi.
Cơn mưa vô hình rơi xuống, anh hiểu rồi, không nên ngó lơ lời nhắc nhở rõ ràng của vận mệnh.
Ở bên cạnh Ninh Hảo suốt bảy năm lại vẫn là người vô hình, tín hiệu phóng ra quá đỗi rõ ràng…
Anh không quan trọng.
Người không quan trọng thì không nên gieo rắc nỗi thương cảm vào trong nụ cười rạng rỡ của cô.
Bàn tay căng thẳng siết chặt của Văn Tư Hoàn dần buông ra, anh lùi về sau nửa bước.
Gương mặt vẫn còn nụ cười chua chát, mang chút áy náy.
“Thật ngại quá, đi nhầm rồi.”
Điểm kết thúc của thanh xuân.
Lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt anh, trước khi anh quay người đi.
(Hoàn chính văn)
Từ học kỳ hai năm ba, Văn Tư Hoàn rất ít có cơ hội gặp được Ninh Hảo. Sau khi cô học đủ tín chỉ của bằng kép thì không còn thường xuyên đến trường nữa, cộng thêm cả hai đều phải thực tập, đa số thời gian dành để đi thực tập ở công ty nhiều hơn, trừ khi có môn chuyên ngành phải học, còn không đến cả trường của mình cũng rất ít khi vào.
Ninh Hảo thực tập ở công ty tổng của tập đoàn Hải Nguyên ở Bắc Kinh, Văn Tư Hoàn từng tới một lần, kẹt ở đại sảnh không vào được, khách ghé thăm phải hẹn lịch, đăng ký chứng minh nhân dân, nên anh đành thôi.
Cũng chính vào khoảng thời gian này, “Người bạn trong điện thoại” là Văn Tư Hoàn mới biết sau khi Ninh Hảo tốt nghiệp có thể đi làm ngay.
Sinh viên ra trường thường đi theo 2 con đường chính là làm nghiên cứu sinh hoặc du học, một số còn lại sẽ thi lên cao học, rất ít người đi làm ngay lập tức.
Chuyên ngành của Ninh Hảo đặc biệt, lại đang trong thời kỳ giá nhà tăng cao, bất động sản phát triển mạnh, vốn dĩ mục tiêu cuối cùng của học nghiên cứu sinh, tiến sĩ cũng là cố gắng bước vào hàng ngũ công nhân viên chức của doanh nghiệp nhà nước. Cô có điều kiện vào chung công ty với bố mình, chi bằng bắt đầu chiếm cơ hội trước.
Tình hình hai năm đó rất tốt, Văn Tư Hoàn cũng cảm nhận được dáng vẻ dương dương đắc ý của Văn Gia Xương.
Người nghèo phát tài là hay so đo nhất, càng là cá vượt long môn thì càng ghét bỏ đám cá trong hồ sau lưng mình. Trước giờ ấn tượng của anh đối với Văn Gia Xương luôn là như vậy, nhưng bắt đầu từ khi tầng lớp làm công ăn lương trong xã hội kêu la “không mua nổi nhà”, Văn Gia Xương bỗng lắc mình trở thành một người bố hiền từ. Văn Tư Hoàn dựa vào hiện tượng này mà đoán được, có lẽ giàu có đã khiến ông ta thay đổi cách nhìn nhất định.
Chị cả tốt nghiệp tiến sĩ, Văn Gia Xương nhiệt tình mở tiệc cảm ơn giáo viên của cô ấy, rồi tìm mối quan hệ giúp cô ấy được ở lại trường. Ông ta biết thành tích của Văn Tư Hoàn xuất sắc, bắt đầu đầu tư tình cảm, tinh thần và sức lực cho người có tiềm năng, thường xuyên gọi điện thoại, còn có mấy lần đến Bắc Kinh công tác, một mực đòi đến trường thăm anh.
Văn Gia Xương là kiểu người làm ăn tư nhân thích khoe khoang giàu có, xe Roll Royce lái tới chân tường phía tây của khu ký túc xá nhà trường, Văn Tư Hoàn bị dọa phát sợ.
Vốn dĩ Văn Tư Hoàn không muốn quan tâm ông ta cho lắm, nhưng để che giấu, tránh dây dưa trong khuôn viên trường. Anh vội vàng nói muốn mời ông ta đi ăn cơm, đưa ông ta rời khỏi hiện trường.
Văn Gia Xương vì vậy mà đắc ý, quan hệ giữa bố mẹ và con cái cũng giống bất cứ quan hệ nào trên thế giới này, không cần phải quan tâm mọi lúc mọi nơi, chỉ cần có năng lực ủng hộ chúng trên con đường trưởng thành, con cái tự nhiên sẽ nghiêng về phía có địa vị, có tiền.
Khi Văn Tư Hoàn suy nghĩ về phương hướng của mình, anh chưa từng nghĩ đến Văn Gia Xương, anh coi mình như lục bình trôi nổi, không chỗ nương tựa, tin “người bố” này ủng hộ chi bằng tin vào lời đề cử của giáo viên.
Ninh Hảo cũng không muốn vừa tốt nghiệp đã lập tức hưởng thụ sự che chở của bố.
Bố cô là lãnh đạo khu vực Hoa Đông, trông coi thành phố Giang, đi tới chi nhánh công ty ở thành phố Giang được người người tâng bốc, cô sẽ không học được gì cả. Cô muốn nghiêm túc học hỏi kinh nghiệm, làm cho tốt ở ngành này, vì vậy cô nói bản thân nên đến công ty tổng của Hải Nguyên ở Bắc Kinh làm việc một thời gian.
Trong Wechat, cô cũng từng hỏi Văn Tư Hoàn tương lai có trở về thành phố Giang hay không.
Văn Tư Hoàn: [Đương nhiên phải về rồi.]
Tuy rằng hai người không hẹn ngày tháng về thành phố Giang cụ thể, nhưng đều âm thầm trông mong.
Nhưng cùng với rất nhiều chuyện được quyết định, Văn Tư Hoàn vẫn dần trở nên tiu nghỉu.
Tháng chín khai giảng, sinh viên được nhận vào làm nghiên cứu sinh và nộp đơn xin ra nước ngoài đều bận rộn đến phòng giáo vụ đòi bảng điểm, Ninh Hảo không có hành động gì, xem ra quyết định đưa ra sẽ không thay đổi nữa.
Tháng mười, Văn Tư Hoàn nhận được lời mời công việc, thi xong IELTS.
Hai người như hai mũi tên rẽ sang hai hướng, nhưng trong hai người chỉ có một người định sẵn phải đau thương vì ly biệt.
Văn Tư Hoàn biết mình đi đào tạo chuyên sâu thì không chỉ phải đi hai ba năm, muốn gặp Ninh Hảo sẽ không dễ như vậy nữa.
Mùa thu đông đó, anh thường xuyên tới dưới lầu nơi ở của Ninh Hảo, thích đi theo cô đến bất cứ nơi nào, có thể nhìn thấy cô một phút cũng tốt.
Cuộc sống của Ninh Hảo vẫn như vậy, bên cạnh đều là bạn bè cũ, cô thích chơi với đàn anh đàn chị hơn mình một hai khóa, không thích chơi với người khóa dưới, những người kia phần lớn đều đang học nghiên cứu sinh, vẫn còn ở trong trường.
Bởi vì hoàn thành chương trình sớm, học kỳ một năm tư đã thi xong các môn còn lại nên hai người đều rời khỏi Bắc Kinh trở về thành phố Giang rất sớm.
Đầu tháng một là kỷ niệm 60 năm thành lập trường trung học phổ thông số hai Giang Xuyên.
Điều khiến Văn Tư Hoàn hơi bất ngờ là Ninh Hảo trước giờ trông không lưu luyến gì với trường trung học phổ thông số hai cũng quay về trường. Lục Chiêu Chiêu và cô khoác tay nhau đi dạo quanh trường, hòa vào trong đám bạn cùng trường ăn mặc bình thường, có độ tuổi phong phú.
Bởi vì làm chung với kỷ niệm trường, cho nên đêm hội giao thừa truyền thống chuyển sang qua Tết, sân khấu cũng được làm lớn hơn hàng năm.
Khoảng sân phía trước tòa nhà đồng hồ, đèn bật sáng trưng như đom đóm được bao trùm trong không gian của lòng bàn tay.
Cựu học sinh và học sinh trong trường chen chúc ở hành lang của tòa nhà năm tầng để chiếm chỗ, chuẩn bị làm khán giả.
Văn Tư Hoàn ngước nhìn lên trên, Ninh Hảo và Lục Chiêu Chiêu trở thành hai bóng đen nhỏ ở tầng ba. Cho dù ở nơi ánh đèn không chiếu tới, anh vẫn có thể nhận ra cô ngay lập tức.
Mà khi thu tầm mắt về, dường như anh nhìn thấy ở trước cửa phòng học đối diện tầng một, Ninh Hảo chạy nhanh từ bậc thang tứ cấp xuống, đồng phục trường màu xám bay lên, áo sơ mi trắng bị gió thổi phồng, mùa hè ồn ào tạo thành một khung cảnh ảo giác.
Khi quay về nơi bắt đầu người ta rất dễ nhớ lại hồi ức.
Mỗi điểm trong tầm nhìn đều vì cô mà có ý nghĩa không tầm thường.
Cô từng nhảy dây ở nơi này, từng ăn bánh ú ở chỗ kia, từ phía bắc đến phía nam là con đường cô lên lớp trượt patin, từ phía tây sang phía đông là con đường cô trở về ký túc xá, ngay cả sân khấu - tuy xưa không bằng nay nhưng bởi vì cô từng biểu diễn ở trên đó mà anh cũng cảm thấy hình ảnh năm đó tươi đẹp hơn một chút.
Cô trưởng thành trong mỗi khoảnh khắc, rất may mắn, anh không bỏ lỡ những ngày tháng rực rỡ tươi đẹp của cô.
Chỉ là cô chưa từng biết có một người như anh đi ngang qua thế giới của mình.
Điện thoại trong túi áo khoác ngoài liên tục rung lên.
Văn Tư Hoàn lấy ra nhìn, không ngờ là cuộc gọi Wechat của Ninh Hảo.
Anh vừa nhấn nghe máy vừa ngẩng đầu nhìn cô ở trên tầng ba, nhưng ánh mắt lại mất đi tiêu cự, Ninh Hảo không ở vị trí vừa nãy, Lục Chiêu Chiêu cũng thế.
Trái tim anh không khỏi trùng xuống, có một dự cảm xấu.
Trên sân khấu kỷ niệm trường bên cạnh, có học sinh nữ trong trường đang biểu diễn hợp ca, vừa hát đến câu “Tin rằng tình yêu sẽ tồn tại mãi mãi, tin rằng mỗi người lạ…”
Ninh Hảo chậm chạp, chần chừ hỏi: “Hiện giờ cậu đang… ở trung học phổ thông số hai?”
Anh không lên tiếng, trực giác gióng lên hồi chuông cảnh giác, bị lộ tẩy rồi.
Trên sân khấu, mọi người cất tiếng hát vô cùng đúng lúc.
Thói quen nói dối đã trở nên quen thuộc rồi sao?
Ngoại trừ tiếng hát, còn có tiếng gió rít gào bên tai.
Anh lấy tay bịt tai trái, giảm bớt tiếng hát và tiếng gió, dí sát điện thoại vào tai phải, nghe ra được đối diện quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở dài khe khẽ của cô.
Ninh Hảo nói nhỏ: “Tớ đang ở vườn rau phía sau bể bơi, không nghe thấy tiếng biểu diễn trên sân khấu.”
Vốn dĩ không nghe thấy tiếng hát nhưng lúc nói chuyện với anh thì nghe thấy rồi.
“Ừ.” Anh không cách nào phủ nhận: “Quay về thăm trường.”
Anh ở trường trung học phổ thông số hai, muốn đi tìm cô thì chắc đã tìm thấy từ lâu rồi, mà tìm được cũng không gọi điện, gửi tin nhắn cho cô.
“Vẫn không thể gặp mặt tớ sao?”
Cô hỏi rất trực tiếp, khiến bầu không khí bỗng trở nên căng cứng như dây đàn sắp đứt.
“... Gặp mặt thì được gì chứ, chẳng lẽ là yêu xa à?” Anh cố ý nói năng không nghiêm chỉnh, đối phương lại yên lặng rồi. Một lúc sau, anh mới phát hiện câu đùa này không vui chút nào.
“Ngốc đến nỗi không tìm được đường hả? Để tớ nói với cậu ấy…” Giọng nói của Lục Chiêu Chiêu truyền từ xa đến gần, cuộc gọi bỗng nhiên bị cắt ngang.
Văn Tư Hoàn đợi mười mấy giây, vẫn không gọi lại. Anh thử gọi qua cho cô, hai lần đều nhanh chóng bị từ chối.
Điện thoại bị cắt ngang không phải bất ngờ, cô hờn dỗi rồi.
Anh thở dài, cảm thấy hai vai vô cùng nặng nề.
Từ chối việc Ninh Hảo xin gặp mặt là theo bản năng, anh nhíu mày suy nghĩ lại, hiện giờ vẫn kiên trì như vậy có phải là quyết định sai lầm hay không.
Nhưng bây giờ thì có gì khác với lúc trước chứ?
Anh vẫn là anh, không có gì cả, con đường phía trước mờ mịt. Cô vẫn là cô, muốn gì có đó, tiền đồ không phải lo lắng.
Cuộc đời của Ninh Hảo có lẽ sẽ luôn thuận lợi, chỉ cần không có quan hệ gì với anh.
Đi đến trước mặt cô, suy nghĩ từ góc độ của hai bên, anh không nghĩ ra được chỗ tốt nào cả.
Chẳng qua là bỏ xuống lòng tự trọng, đổi lại chút đồng cảm, nhưng thứ anh cần không phải sự đồng cảm của cô.
Anh tin quyết định này không sai.
Nhưng một chút điên cuồng còn sót lại đang chống đối với lý trí, anh tìm được một lý do để đi về phía bể bơi.
Ninh Hảo khó khăn lắm mới có hứng thú với người khác, rất ít khi nảy sinh sự tò mò vô nghĩa.
Đi một mạch tới cuối đường, anh nên cho Ninh Hảo một câu trả lời.
Đầu óc anh rất lộn xộn, không sắp xếp nổi suy nghĩ của mình. Phải dùng biểu cảm nào để gặp mặt Ninh Hảo? Nếu cô hỏi tình hình gần đây và dự định sau khi tốt nghiệp của anh, anh phải nói dối thế nào, rồi làm sao thông báo cho cô biết mình sẽ đi du học bốn năm năm không về đây?
Khi đến vườn rau phía sau bể bơi, bốn phía không một bóng người, yên tĩnh đến bất ngờ.
Văn Tư Hoàn bị gió lạnh thổi tỉnh táo lại.
Trong khuôn viên trường lớn như vậy, anh tìm cô, cô tìm anh, sau đó bỏ lỡ nhau một cách mù quáng.
Anh gửi tin nhắn cho Ninh Hảo: [Tớ đang ở bể bơi, cậu đang ở đâu?]
Ninh Hảo trả lời: [Trên xe về nhà.]
Văn Tư hoàn bất lực buông điện thoại xuống, trong tầm mắt là những ngọn hành trồng trong đất, trông hơi giễu cợt người khác.
Thực ra, sự tò mò của Ninh Hảo đối với anh cũng không lớn như thế.
*
Bất kể sự tò mò của cô có lớn hay không, nhưng giờ cô đã khiến anh nghĩ ngợi.
Bốn tháng nay, chỉ cần Văn Tư Hoàn thức giấc, gần như không lúc nào không suy nghĩ đến việc tạm biệt Ninh Hảo như thế nào, trong lòng thấp thỏm. Đi đến trước mặt cô nói rõ thân phận, xin lỗi vì trước giờ luôn trốn tránh cô, rồi lại phải nói cô biết hiện giờ mình thật sự phải rời đi… Những thứ này có cần thiết không? Ninh Hảo sẽ nghĩ thế nào? Tức giận hay buồn bã?
Nói tóm lại, chắc sẽ không phải tâm trạng vui sướng.
Sau ngày kỷ niệm trường, hai người vì vậy mà sinh ra rào cản. Ninh Hảo lạnh nhạt với người bạn thân Wechat này cả một kỳ nghỉ đông, cho đến học kỳ sau mới khôi phục lại một nửa tần suất liên lạc của thường ngày.
Văn Tư Hoàn có thể nhận ra oán trách của cô, nhưng cũng một lực cản mạnh mẽ kêu anh dừng lại suy nghĩ bốc đồng muốn đi gặp cô.
Có khi nào do bản thân không nỡ mà mang đến không vui cho Ninh Hảo không?
Bệnh ủ lâu ngày một khi phát tác thì không thể kiểm soát được, cho đến ngày cuối cùng của tháng năm, anh vẫn đi lung tung như con ruồi mất đầu ở trong khu dân cư của Ninh Hảo.
Ninh Hảo chắc vẫn phải ở chỗ này ít nhất đến khi tốt nghiệp vào tháng bảy, chẳng qua hôm nay là ngày cuối cùng của anh trước khi rời khỏi trường mà thôi.
Tầng mà cô ở, bốn năm nay anh chưa từng đi lên, sáng hôm nay anh đã lên đó, tìm được số nhà, nhưng không dám nhấn chuông cửa, lại đi xuống.
Chút rục rịch trong lòng vẫn không đủ làm nhiên liệu đốt cháy sự dũng cảm.
Buổi trưa anh không lo ăn cơm, tinh thần căng thẳng cao độ nên cũng không thấy đói, vẫn đi loanh quanh ở khu dân cư, không biết bao nhiêu lần đi ngang qua cửa tòa nhà của cô, sau đó bỗng nhiên anh bị gọi lại.
“Này? Cậu… đến tìm Ninh Hảo à?”
Văn Tư Hoàn giật mình đứng im tại chỗ, mặt đối mặt với Lục Chiêu Chiêu đang nghiêng đầu nhìn anh.
Linh hồn bị bốc hơi một nửa, anh chớp mắt, sau đó lông mày như bầu trời lúc tảng sáng được gió thổi quang mây. Anh hốt hoảng nhận ra một điểm nào đó quan trọng…
Biết đâu, anh không hẳn chưa từng tồn tại trong cuộc sống của Ninh Hảo.
Lục Chiêu Chiêu nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên: “Quả nhiên là cậu. Ồ, hiện giờ cậu ấy không ở nhà, đến phòng thí nghiệm rồi.”
“Cảm ơn cậu.” Anh cảm kích nhưng không dừng lại thêm giây nào, quay người đi nhanh.
“Biết chỗ đó không?” Câu hỏi nhiệt tình của Lục Chiêu Chiêu nhanh chóng bị gạt đi.
“Biết!”
Không chỉ biết, mỗi nơi mà Ninh Hảo thường đi, anh đều quen thuộc.
*
Đám đông trong trường tụ họp, ngày xuân xa xôi vô hạn, bụi bay rơi lặng lẽ.
Dưới xúc tác của ánh mặt trời chói chang, đám mây trôi nhanh hơn.
Hành lang bước vào tòa nhà thí nghiệm, ánh sáng bỗng chốc gom lại.
Bước chân giẫm lên nền gạch, tiếng ma sát lặng lẽ lướt qua, thần kinh không ngừng run lên, khiến hiện thực tiếp tục trở thành ảo cảnh như dòng điện lưu xếp chồng lên nhau, không cách nào phân biệt rõ thực ảo.
Đôi tai nghe thấy giọng nói ai đó đã kéo anh ra khỏi chiếc kén của mình.
“Sao lại tắt nữa rồi?” Giọng nam buồn bực.
“Tớ đã nói không thể cháy được mà, cậu nghĩ gì thế!” Giọng nam đắc ý.
Sau đó là…
Giọng nói của Ninh Hảo mang theo ý cười: “Ai thường xuyên đốt lửa đều biết, thông thường cố ý phóng hỏa cần phải có nhiều điểm cháy…”
Còn chưa nhìn thấy dáng vẻ của cô, trong lòng đã dựa theo giọng điệu mà đoán được biểu cảm của cô rồi.
Khóe miệng anh không kìm được mà nhếch lên.
Khi cô nghe thấy tiếng động trước cửa, tiếng nói cười như lông vũ rơi xuống đất.
Cô quay đầu nhìn về phía anh theo bản năng, nụ cười trên mặt vẫn chưa kịp thu lại.
Mang theo cảm xúc nói đùa với các đàn anh ban nãy, phát hiện một chàng trai đột nhiên xuất hiện trước cửa.
Từ góc độ của anh nhìn vào bên trong, những câu hỏi ồ ạt ào tới như sóng biển, chồng lên ánh mắt trong trẻo của cô cùng nhìn về phía anh, rồi bỗng nhiên bùng nổ, bốc hơi thành cầu vồng.
“Bạn học, cậu tìm ai vậy?” Cô hỏi.
Cơn mưa vô hình rơi xuống, anh hiểu rồi, không nên ngó lơ lời nhắc nhở rõ ràng của vận mệnh.
Ở bên cạnh Ninh Hảo suốt bảy năm lại vẫn là người vô hình, tín hiệu phóng ra quá đỗi rõ ràng…
Anh không quan trọng.
Người không quan trọng thì không nên gieo rắc nỗi thương cảm vào trong nụ cười rạng rỡ của cô.
Bàn tay căng thẳng siết chặt của Văn Tư Hoàn dần buông ra, anh lùi về sau nửa bước.
Gương mặt vẫn còn nụ cười chua chát, mang chút áy náy.
“Thật ngại quá, đi nhầm rồi.”
Điểm kết thúc của thanh xuân.
Lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mắt anh, trước khi anh quay người đi.
(Hoàn chính văn)
Danh sách chương