Lưu Tử Viện dừng bước, theo phản xạ cô ta ngoái đầu lại nhìn, thì thấy Lương Trinh đang đi về phía cô ta. Sắc mặt Lương Trinh rất xấu, trong đôi mắt xinh đẹp là lửa giận đang cháy hừng hực, dường như phải xé Lưu Tử Viện làm đôi thì mới dập tắt được cơn giận này.

Lưu Tử Viện sợ hãi, cô ta vội vàng né vào sau lưng Tạ Quân Hiến.

Lương Trinh đi tới, cô kéo Lưu Tử Viện ra rồi đẩy ả ngã lăn ra đất. Ả ta bị đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Lương Trinh cũng không đợi ả đứng dậy được, cô ngồi xuốn đối diện với ả. Sau đó, cô đưa tay ra bóp cằm ả, giữ mặt ả để đối diện với mình. Tư thế này vô cùng nhục nhã, nó khiến mọi người có cảm giác Lưu Tử Viện là một tên tù nhân đang phải chờ đợi sự trừng phạt từ khác từ người khác.

Trước mặt mọi người mà bị Lương Trinh đối xử không khách khí, Lưu Tử Viện cảm thấy mọi tôn nghiêm của mình đã bị mất hết. Nhưng cô ả vẫn không dám phản kháng bởi vì cô ta vừa mới phạm sai lầm nếu cô ta chống trả sẽ bị đánh giá là không biết hối lỗi.

Nhưng ả làm sao có thể cam tâm im lặng chịu đựng, ả ta lại ra vẻ đáng thương nhìn Tạ Quân Hiến tỏ ý cầu cứu:

- Anh họ..

Tạ Quân Hiến hiểu rõ tính khí của Lương Trinh, cô tự do, phóng khoáng nhưng không kém phần ngang ngược. Cô chưa từng để bản thân chịu thiệt. Lưu Tử Viện chọc vào cô ấy, chắc chắn sẽ không nhận được kết quả tốt đẹp.

Trước mặt nhiều người như vậy, Tạ Quân Hiến không muốn Tạ gia và Lương gia gặp vấn đề khó xử, nên hắn ta vội vàng túm lấy cổ tay của Lương Trinh. Thế nhưng Lương Trinh lạnh lùng nhìn hắn ta, cô chỉ nói đúng hai từ, lời ít ý nhiều:

- Cút ngay.

Tạ Quân Hiến đứng sững vì thái độ lạnh lùng cùng ánh mắt khinh bỉ của Lương Trinh. Hắn ta hậm hực thu tay về và không nói gì nữa.

Lưu Tử Viện thấy tình huống bất lợi cho mình, cô ta vội vàng nói với Lương Trinh:

- Lương tiểu thư, tôi biết sai rồi mà. Tôi sẽ cẩn thận, thành tâm xin lỗi Lương thiếu gia. Mới vừa xong Tạ gia cũng đã hứa sẽ câu trả lời thỏa đáng với Lương gia, tôi tin rằng Lương tiểu thư cũng là người hiểu chuyên, cô sẽ để lại chút thể diện cho Tạ gia, cô sẽ không cố tình làm khó tôi phải không?

Sao cơ, ả ta hãm hại anh hai của cô, cô thay anh hai đòi lại công bằng thì lại là cô đang bỏ qua thể diện của Tạ gia. Lương Trinh cười lạnh:

- Cô còn không biết xấu hổ nói tôi không nể mặt Tạ gia. Cô làm chuyện boại hoại gia phong, thể diện của Tạ gia đều bị cô phá hủy hết rồi. Cô lớn lên ở Tạ gia mà lại có thể làm loại chuyện như thế này, người hiểu biết thì cho rằng cô không chịu nhận sự giáo dục của Tạ gia, còn người không hiểu biết thì họ sẽ cho rằng gia phong của Tạ gia cũng chỉ có vậy thôi.

Lưu Tử Viện hít một hơi khí lạnh, ả cũng không dám khiến Tạ gia mang tiếng xấu nên vội nói:

- Dượng và cô luôn hết lòng dạy dỗ tôi, là do chính tôi không chịu nghe lời, chuyện này không can hệ gì tới Tạ gia.

- Nếu sai lầm của cô không liên quan tới Tạ gia thì giờ tôi đánh cô cũng không hề đánh vào thể diện Tạ gia đâu nhỉ?

Lương Trinh rút giày của mình ra rồi huơ huơ trước mặt Lưu Tử Viện:

- Ở Thủ đô, Tam tiểu thư của Lương gia nổi tiếng phóng khoáng, ngang ngược, cô có muốn thử một chút không?

Lưu Tử Viện nhìn Lương Trinh rồi lại đảo mắt nhìn giày trong tay cô, ả ta sợ hãi nên vừa rối rít kêu gào vừa lùi về phía sau:

- Không.. Không muốn..

Lương Trinh cũng không để ả ta trốn chạy, cô giữ lấy đập thẳng giày vào mặt ả ta. Tất cả mọi nghe đều nghe được tiếng "bốp", sau đó là tiếng hét chói tai của Lưu Tử Viện.

Lương Trinh kéo tóc ả, cô đang muốn cho thêm một phát nữa vào bên má kia của ả thì đột nhiên Tạ Quân Hiến bước tới giữ lấy cổ tay cô:

- Đủ rồi Lương Trinh, mọi người đều đang nhìn đấy. Dù sao em cũng là tiểu thư của Lương gia, em nên chú ý đến hình tượng của mình một chút.

Lương Trinh lạnh lùng hất tay hắn ra:

- Có ai không biết tiểu thư Lương gia phóng khoáng ngang ngược, lại còn hay làm bậy, đã vậy rồi thì tại sao tôi phải giữ hình tượng nữa?

Dứt lời, cô trực tiếp cầm giày vả vào phía má còn lại của Lưu Tử Viện. Mọi người lại được nghe thêm một tiếng "bốp" giòn vang, rồi lại tới tiếng hét thất thanh chói ta của Lưu Tử Viện. Bị ăn liên tiếp hai phát giày lên mặt nên khuôn mặt ả ta ngay lập tức trở nên sưng đỏ.

Lương Trinh phát tiết xong rồi, cô đi giày lại. Tạ Quân Hiến lại tới kéo tay cô:

- Em đi với anh, anh có chuyện cần nói với em.

Lương trinh rút tay mình ra khỏi tay hắn ta, sau đó cô vung tay tặng cho hắn ta một cái tát. Cái tát này của cô khiến hắn ta sững sờ nhìn cô.

Lương Trinh lạnh lùng nói:

- Cái tát này còn quá nhẹ so với cú đấm anh dành cho anh hai của tôi. – Nói xong Lương Trinh quay lưng đi thẳng, mặc kệ hắn ta chìm trong trạng thái vùa khiếp sợ vừa bi thương.

Đợi cho vở kịch này kết thúc, người của Lương gia – Bạch Hàn Nguyệt nới lên tiếng phân trần, bà ra vẻ áy náy nói với Tạ lão gia:

- Là do cháu dạy con gái không chu toàn, đã khiến Tạ lão gia cười chê.

Chuyện này, vốn là Tạ gia đuối lý nên Tạ lão gia cũng không thể nói gì cả, chỉ có thể cười khan:

- Là do Quân Hiến phạm sai lầm trước, Tiểu Trinh cũng chỉ là đứa nhỏ tính tình chính trực mà thôi, ta không trách con bé.

- Chúng cháu tới đây là để chúc thọ Tạ lão gia, nhưng không ngờ lại gây ra phiền toái lớn như thế. Sau kh trở về nhà cháu nhất định sẽ dạy dỗ lại con bé thật tốt.

Nghe được lời này Tạ lão gia hiểu là Bạch Hàn Nguyệt đang gián tiếp cáo từ, nên ông ta vội nói:

- Tất cả mọi người đã tới đây rồi sao không đợi bữa tiệc kết thúc rồi hãy về. Trẻ con gây chuyện là điều bình thường, chúng ta là người người lớn không chấp nhặt với tụi nhỏ.

Bạch Hàn Nguyệt không trả lời nhưng bà nhìn về Lương Khiêm, nên anh ấy đáp lại:

- Nếu vậy thì chúng ta đợi đến khi bữa tiệc kết thúc rồi hãy về.

Dù gì cũng không nên khiến quan hệ giữa hai nhà trở nên quá căng thẳng.

Mọi chuyện ở hậu viện chấm dứt ở đây, mọi người cùng nhau trở lại sảnh lớn. Dù sao với Tạ gia đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì nên mọi người cũng biết ý không nhắc tới chuyện này nữa.

Trở lại sảnh, Vũ Văn Nghiên kéo tay Lương Trinh thì thầm:

- Dáng vẻ đánh người lúc nãy của cậu thật uy phong.

Lương Trinh nhún vai, cô không để bụng mấy lời của bạn tốt.

Thế nhưng Vũ Văn Nghiên lại sầu khổ nói tiếp:

- Cậu làm như vậy sẽ khiến thanh danh ngang ngược của cậu lan xa hơn.

Lương Trinh bình thản đáp lại:

- Đằng nào thì danh tiếng lúc trước của tớ cũng đâu có tốt, nên tớ không cần phải để tâm nhiều như thế làm gì. Quan trọng nhất là phải sống một cuộc đời vui vẻ.

Vũ Văn Nghiên gật đầu:

- Cũng đúng, Lương Tiểu Trinh có bao giờ để ý tới lời đàm tiếu của người ngoài.

Bữa tiệc của Tạ gia bị chuyện vừa rồi chen ngang nên người của Tạ gia có lòng muốn hóa giải không khí chung quanh. Cho nên sau khi mọi người trở lại không lâu, Tạ gia đứng ra tổ chức chơi trò chơi.

Chủ trì trò chơi là con trai lớn của phòng thứ hai – Tạ Quân Văn.

Tạ Quân văn đứng ở giữa phòng yến tiệc, anh ta đang cầm trong tay bộ tú lơ khơ, anh ta nói với mọi người:

- Ở trong tay tôi là một bộ bài, tôi đã rút khỏi đó bốn lá Át và quân Tiểu Vương (quân Joker), chỉ để lại quân Đại Vương (quân Joker còn lại) nên giờ bộ bài chỉ còn 49 cây. Mà hôm nay tại đây chúng ta vừa vặn có 49 người, cho nên tất cả mọi người đều phải tham gia, ai chơi ăn gian, chơi xấu sẽ bị nhận hình phạt do tôi đề ra.

Tạ Quân Văn đi quanh sảnh, anh ta nửa đùa nửa thật:

- Cho nên đừng ai nói rằng mình không chơi nhé. Đến cả ông nội của tôi cũng phải tham gia, hơn nữa nếu thua vẫn phải thực hiện hình phạt như bình thường.

Anh ta đã nói đến thế thì nào có ai dám từ chối, bảo rằng không tham gia. Thấy mọi không có dị nghị gì, anh ta nói tiếp:

- Hôm nay chúng ta chơi trò bài mệnh lệnh, ai mà bắt được quân Đại vương (quân Jocker) thì sẽ có quyền chi phối, có thể hạ lệnh cho những người có quân bài khác màu, khác hoa văn làm bất cứ nhiệm vụ gì. Đương nhiên, chúng ta chỉ đưa ra đề nghị nhỏ thôi, không đưa ra đề nghị quá lớn.

Nói xong anh ta giao bộ bài cho người làm để họ đem phát cho mọi người, bản thân anh ta cũng tự để lại cho mình 1 quân bài.

Đợi đến khi toàn bộ quân bài đã được chia đểu cho tất cả mọi người, anh ta mới nói:

- Giờ mọi người hãy xem màu sắc, hoa văn quân bài của mình là gì.

Lương Trinh không có hứng thú với loại trò chơi nhàm chán này, nhưng cô vẫn nhìn thoáng qua quân bài trong tay mình, là quân K cơ.

- Ôi vận khí của tôi tốt quá, vừa nhặt đã được ngay quân Đại vương. – Anh ta giơ quân Đại Vương trong tay mình lên cao cho mọi người cùng nhìn thấy. Sau đó anh ta làm vẻ trang trọng, ho khan một tiếng rồi nói:

- Bây giờ tôi sẽ đưa ra nhiệm vụ, mọi người hãy nghe cho kĩ. – Anh ta cố làm ra vẻ thần bí, nhìn lướt qua tất cả mọi người một vòng:

- J bích và 3 tép khiêu vũ với nhau, K cơ cùng Q bích hôn môi.

Anh ta vừa dứt lời, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán. Lương Trinh nhíu mày nhìn quân K cơ trong tay mình.

Sẽ không phải làm thật chứ? Cô phải hôn người khác sao?

- Chúng ta xem tổ thứ nhất thực hiện nhiệm vụ, ai cầm quân J bích, ai cầm quân 3 tép?

Anh ta vừa dứt lời Lương Trinh đã nghe được giọng một cô gái:

- Tôi là J bích.

Giọng Tạ Quân Văn vọng tới:

- Hóa ra là Lâm tiểu thư. – Sau đó anh ta nhìn lại một lượt:

- Ai cầm quân 3 tép.

- Tạ An Hoài tiên sinh là người cầm quân 3 tép. – Trong đám đông không biết ai đó đã nói như vậy.

Mọi người nghe được ba chữ Tạ An Hoài, sắc mặt đều có điểm vi diệu. Lươn Trinh không hiểu tại sao sắc mặt mọi người lại biến chuyển theo hướng đó.

Lâm tiểu thư người cầm quân J bích chính là hôn thê cũ của Tạ An Hoài. Chỉ là khi Tạ An Hoài gặp tai nạn, Lâm gia đã đề nghị từ hôn không lâu sau đó. Mà hiện giờ hai người lại phải khiêu vũ với nhau, nói thế nào thì tình cảnh này có chút ngượng ngùng.

Hơn nữa, tai nạn năm đó khiến Tạ An Hoài phải cưa chân, tuy rằng bây giờ anh đã lắp chân giả, có thể đi lại bình thường, nhưng nếu khiêu vũ thì vẫn có chút khó khăn.

Lương Trinh có linh cảm, dường như có kẻ cố tình sắp đặt tình huống này, nếu không tại sao lại có sự trùng hợp như vậy.

Thật ra Lương Trinh nghĩ vậy không sai, đây là Tạ gia cố tình khiến Tạ An Hoài rơi vào tình huống khó xử. Nhưng cũng khó trách, năm xưa danh tiếng của Tạ An Hoài tốt như vậy, đối với người nhà của Tạ lão gia đây chính là một mối uy hiếp lớn. Sự việc năm đó tuy khiến anh ấy bị tàn phế, lại chính là một tin mừng của Tạ gia, giúp Tạ lão gia có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lại dùng thủ đoạn thế này khiến Tạ An Hoài khó xử, thật sự là có chút quá đáng.

Còn có, nếu cô đoán không sai, người cầm quân Q bích nhất định là Tạ Quân Hiến. Chắc chắn tạ gia còn chưa từ bỏ suy nghĩ muốn liên hôn cùng Lương gia, cho nên lần này bọn họ mới nhấn mạnh mời toàn bộ Lương gia tới bữa tiệc, họ là muốn âm thầm vun đắp cho cô và Tạ Quân Hiến.

Muốn cô cùng Tạ Quân Hiến hôn nhau? Việc này so với chuyện bôi c*c lên bánh mì rồi ăn có gì khác nhau chứ?

- Vậy tôi xin mời Lưu tiểu thư và chú hai lên đài nhảy một bản.

Tạ Quân Văn đã nói xong một lúc mà không có ai hưởng ứng lời anh ta cả. Lương Trinh đứng rất gần vị Lâm tiểu thư, cô ấy cúi đầu, mặt đỏ ửng, tay siết chặt quân bài, đây là cô ấy không hề muốn thực hiện nhiệm vụ này.

Rồi cô lại nhìn về Tạ An Hoài, nhìn anh vẫn rất bình tĩnh, không lộ ra chút nào là tình nguyện hay không. So sánh tình huống, giờ Lâm tiểu thư thể hiện rõ không muốn lại càng khiến anh khó xử hơn.

Vỡi lại nghĩ về chuyện lúc nãy, cô bất ngờ khi thấy Ngô Cảnh Trạch đứng ra làm chứng cho anh hai. Bởi vì Ngô Cảnh Trạch không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, mà hai nhà qua lại cũng không thân thiết gì nên Lương Trinh không hiểu vì lý do gì mà anh ta lại làm chuyện không công như vậy.

Hơn nữa, Ngô Cảnh Trạch là người của Tạ An Hoài, cho nên cô suy đoán không biết có phải Tạ An Hoài bảo Ngô Cảnh Trạch giúp đỡ Lương gia hay không. Dĩ nhiên, dù thế nào cô cũng coi mình đã nhận một ân huệ lớn từ anh. Hơn nữa so với chuyện hôn Tạ Quân Hiến, cô thà rằng chọn khiêu vũ với Tạ An Hoài, điều này khiến cô thoải mái hơn.

(Mình cũng không hiểu sao chương trước trước nhân vật Cảnh Trạch họ Trương, giờ lại là họ Ngô. Đây là mình theo đúng bản raw, chứ không phải nhầm)

Nghĩ là làm, cô bước tới cạnh Lâm tiểu thư, cầm lấy lá bài trong tay cô ấy, rồi nói to:

- Lá bài của Lâm tiểu thư vốn là của tôi, là tôi với cô ấy đùa nhau nên tráo đổi quân bài.

Nói xong cô nhìn về phía Lâm tiểu thư:

- Lâm tiểu thư, cô có muốn trả lại lá bài này cho tôi không?

Trên tay cô cũng là lá bài phải thực hiện nhiệm vụ, nếu giờ cô ấy không đồng ý, bản thân Lương Trinh cũng không có cách nào khác.

Lâm tiểu tư suy nghĩ một chút, rồi mới trả lời:

- Tôi muốn trả lại cô lá bài này.

Xung quanh, mọi người trố mắt nhìn nhau, nhất thời họ đều không hiểu hai cô đang làm trò gì. Nhưng Lương Trinh cũng không để ý nhiều, cô quơ quơ lá bài trong tay:

- Vậy giờ tôi sẽ cùng Tạ An Hoài tiên sinh khiêu vũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện