Nói xong, cô bước về phía Tạ An Hoài đang ngồi. Hôm nay, cô mặc chiếc váy liền áo đính sequin màu trắng bạc, mái tóc đen dài được cô tùy ý vấn trên đỉnh đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài, cùng làn da mịn màng. Váy của cô thiết kế theo kiểu phần ngực được khoét sâu nên bả vai trắng nõn như ẩn như hiện. Hơn nữa chiếc váy thủ công này được thiết kế theo dáng người của cô nên nó càng tôn dáng, khiến thân hình của cô trở nên có lồi lõm, mười phần quyến rũ.

Vốn dĩ sắc đẹp của cô đã diễm lệ, giờ lại thêm ánh sáng nhu hòa của chùm đèn trần, càng khiến cô lộng lẫy hơn bao giờ hết. Cô chậm rãi bước đi, dường như cả người cô đều đang tỏa ra ánh sáng.

Đến cạnh Tạ An Hoài, cô khẽ cúi người mời anh:

- Tạ tiên sinh, mời anh.

Tạ An Hoài cười khéo léo với cô, nụ cười của anh khiến người đối diện cảm giác mình đang được tắm trong gió xuân:

- Chân của tôi có chút không tiện, sợ là sẽ làm phiền Lương tiểu thư.

- Không vấn đề gì, chúng ta sẽ nhảy chậm một chút là được.

Anh nhu hòa nhìn cô một lát, sau đó anh đứng dậy, làm động tác mời của một thân sĩ:

- Lương tiểu thư, mời cô.

Lương Trinh cũng làm động tác đáp lễ anh, một tay cô đặt vào lòng bàn tay anh, tay còn lại cô đặt lên vai anh.

Trước khi tới mời anh nhảy, cô đã cố tình bảo nhạc công tấu bản nhạc dành cho điệu Waltz.

Lòng bàn tay Tạ An Hoài khô ráo ấm áp, anh chỉ chạm nhẹ tay cô, tay còn lại anh cũng chỉ đặt hờ ở eo của cô, thực sự hai người không có động tác thân thể nào quá mức thân mật. Mỗi động tác đều được duy trì tác phong thích hợp.

Vừa đặt tay lên bả vai của anh cô đã có chút kinh ngạc. Cô không ngờ rằng tuy bị tàn phế nhưng anh vẫn duy trì tập luyện, cho nên dưới lớp vải là cơ thịt rắn chắc.

Đúng vậy, dáng người của anh thực sự không tồi.

Lương Trinh tự thấy mình có chút vô sỉ, không ngờ cô lại suy nghĩ phương diện này, nhưng dù sao anh cũng không biết.

Truy rằng chân Tạ An Hoài không tiện, nhưng động tác nhảy của anh khá là thuần thục. Tóm lại, những kẻ muốn dựa vào chuyện này để khiến anh mất mặt, e là đã phải thất vọng rồi.

Động tác cuối cùng khá mạnh, nó thể hiện cảnh hai người yêu nhau nói lời ly biệt. Anh ôm lấy cô rồi đẩy cô ra, nhưng mà anh vẫn lưu luyến, không chịu buông tay. Ngay sau đó anh lại kéo cô về trong vòng ôm của mình. Lương Trinh thực hiện động tác xoay tròn, rồi lại ngã nhào vào lồng ngực của anh. Cuối cùng âm nhạc đã dừng, vũ điệu hoàn tất.

Nhưng mùi hương trên người anh khiến Lương Trinh ngây ngẩn cả người. Quần áo của anh thoang thoảng mùi hương rất nhẹ, thanh thoát, muốn cảm nhận được mùi hương ấy thì phải đứng rất gần anh.

Đây là mùi bạc hà thanh mát, nó là mùi hương vẫn luôn ẩn hiện trong tâm trí của cô. Kể cả lúc nằm mơ cô cũng ngửi thấy mùi hương này.

Lương Trinh cảm thấy mình vừa bị sấm chớp đánh trúng, cô mang tâm tình không thể tin được nhìn anh chằm chằm.

Tạ An Hoài giữ phong độ, anh nhẹ nhàng buông cô ra. Sau đó anh lùi về phía sau một bước, thực hiện động tác thi lễ với cô. Đến khi anh đứng dậy, anh mới biết cô đang nhìn chằm chằm mình.

Đầu ngón tay của anh giật mạnh một cái, nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, anh ôn hòa, tươi cười hỏi han cô:

- Lương tiểu thư cô bị sao vậy?

Không thể nào có chuyện đó, sao có thể là thế được? Trên người anh sao lại có mùi hương này? Cô chưa từng thấy mùi hương này trên người Tạ Quân Hiến.

Lúc trước, cô đã từng hỏi Tạ Quân Hiến, nhưng hắn chỉ nói rằng hôm hắn cứu cô, hắn ăn kẹo cao su nên cô mới ngửi thấy mùi hương đó.

Cô cũng chưa từng hoài nghi câu trả lời của hắn, bởi vì nếu không phải như vậy sao hắn lại bị bỏng ở tay.

Nhưng tại sao mùi hương này lại xuất hiện trên người Tạ An Hoài, mùi hương này lại còn giống hệt mùi hương trong trí nhớ của cô.

- Lương tiểu thư. – Tạ An Hoài lại gọi cô lần nữa.

Lúc này Lương Trinh mới phục hồi tinh thần, cô phát hiện mình có phần thất thố mà mọi người cũng đang kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.

Lương Trinh xấu hổ nên cô vội vàng nhún người đáp lễ Tạ An Hoài, sau đó nhanh chóng xoay người đi khỏi sân khấu.

Trở lại trong đám người, Vũ Văn Nghiên vẻ mặt lo lắng tới tìm cô:

- Cậu bị sao thế? Lúc vừa rồi nhìn cậu giống như bị mất hồn vậy.

Lương Trinh đưa mắt nhìn xem Tạ An Hoài ở đâu, hóa ra anh lại quay về chỗ ngồi hẻo lánh lúc trước, vị trí mà nếu không nhìn kĩ sẽ không biết rằng có người ngồi ở đó.

Lương Trinh thật sự không thể tin được trên người Tạ An Hoài lại có mùi hương đó, không lẽ bốn năm trước người cứu cô là Tạ An Hoài?

Không đúng, vì sao Tạ An Hoài phải cứu cô? Hai chỉ coi là tạm quen biết nhau, ngày thường cũng chưa từng nói chuyện với nhau, căn bản là anh không có lý do gì để cứu cô. Hơn nữa nếu anh cứu cô tại sao anh lại không nói gì với cô?

Lương Trinh bỗng nhiên giống như nghĩ ra điều gì đó. Cô đưa tìm Tạ Quân Hiến trong đám người, không ngờ cô vừa quay đầu thì ánh mắt của cô đã chạm phải ánh mắt của hắn.

Lương Trinh không kịp nghĩ nhiều, cô vội vàng đi về phía hắn ta. Đến trước mắt hắn, cô nhìn hắn đầy ẩn ý rồi mới nói:

- Anh đi theo tôi.

Tạ Quân Hiến không ngờ rằng Lương Trinh lại tới tìm mình, hắn lập tức đi theo cô mà không hề suy nghĩ chút nào.

Tìm một góc yên lặng ở hậu viện, Lương Trinh nhìn quanh để khẳng định sẽ không có ai nghe lén bọn họ nói chuyện cô mới dừng bước. Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng đối diện mình.

Dường như Tạ Quân Hiến đang kích động, nhìn mặt hắn ta có chút khẩn trương. Hắn ta dang tay ôm lấy cô, dịu dàng nói:

- Tiểu Trinh, em đừng cáu kỉnh với anh nữa được không? Em đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, em nên hạ hỏa thôi. Anh thật sự rất nhớ em, ngày ngày mong muốn chúng ta có thể ở bên nhau qua ngày như lúc trước.

Căn bản Lương Trinh không có tâm tư nghe hắn nói lời âu yếm. Cô đẩy hắn ra hỏi thẳng:

- Anh nói thật cho tôi biết, bốn năm trước người cứu tôi khỏi biển lửa thực sự là anh.

Tạ Quân Hiến có chút không vui:

- Em tới tìm anh là để hỏi chuyện này sao?

- Anh nói cho tôi biết, có phải anh đã cứu tôi hay không? – Lương Trinh đang rất kích động, những lời này cơ hồ là cô đang gào lên để hỏi.

- Đương nhiên là anh cứu em rồi, nếu không em nghĩ là ai? Ban đầu vì cứu em mà tay anh bị bỏng nặng đến mức không nỡ nhìn, em không nhớ sao?

Lương Trinh cười giễu cợt một tiếng:

- Tốt lắm, tôi hỏi anh ngày đó anh cứu tôi, tôi có nói một câu, anh còn nhớ không?

Tạ Quân Hiến không chút bối rối đáp lại:

- Chuyện này đã trôi qua bao năm, làm sao anh còn nhớ được chứ.

- Tại sao anh có thể không nhớ? Ngày đó, anh ôm chặt tôi, anh nói rằng nếu tôi chết anh cũng không sống một mình, anh quên rồi sao?

Tạ Quân Hiến kinh ngạc nhìn cô:

- Rốt cuộc em muốn gì? Tại sao tự nhiên lại hỏi chuyện bốn năm trước?

- Tôi hỏi anh, anh còn nhớ hay không?

Tạ Quân Hiến nhìn cô chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi lại kéo cô vào ngực mình:

- Anh sao có thể quên mất những lời đó? Em chết anh cũng sẽ không sống một mình, đây là cam kết của anh với em, cả đời này anh sẽ không quên.

Lương Trinh bật cười, nhưng đây là tiếng cười thê lương lại có phần giận dữ. Cô đẩy hắn ra, nghiêm giọng nói với hắn:

- Tạ Quân Hiến, anh là tên vô liêm sỉ, là kẻ lừa gạt. Bốn năm trước, anh không phải là người đã cứu tôi. Người cứu tôi không hề nói gì cả, câu nói vừa rồi là tôi cố tình gạt anh. – Cô lùi bước về phía sau, trong mắt đã rưng rưng:

- Tôi thật không nghĩ tới mình bị anh lừa nhiều năm như vậy. – Đời trước đến lúc chết cô vẫn không biết mình đã bị lừa, tên này thật đáng giận, hắn quá khốn khiếp.

Bỏ lại những lời này, Lương Trinh xoay người đi thẳng, hắn ta phục hồi tinh thần rồi nhanh chóng đuổi theo cô, vừa níu tay cô vừa nói:

- Coi như chuyện bốn năm trước không phải là do anh cứu em, nhưng chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, chả lẽ tình cảm của chúng ta lại không bằng cảm xúc em dành cho người đó. Bốn năm ở bên nhau của chúng ta em coi đó là cái gì.

Đối với hắn ta Lương Trinh không còn gì để nói, cô lạnh lùng hất tay hắn ra, nói với hắn bằng giọng kiên quyết:

- Tạ Quân Hiến, bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi – Lương Trinh với anh – Tạ Quân Hiến không còn quan hệ gì cả. Bốn năm chung đụng với anh, giờ so với bất kì ai tôi đều hy vọng bốn năm đó chưa từng tồn tại.

Nghe được lời phủ nhận quá khứ của cô, hắn lùi về phía sau, ngơ ngác nhìn cô. Lương Trinh cũng không nhiều lời với hắn, cô đi thẳng.

Trở lại bữa tiệc, Lương Trinh phát hiện, Tạ An Hoài đã không còn ngồi ở cái góc xó đó nữa. Giờ khắc này đám người đang ồn ào đòi người cầm K cơ hôn môi người cầm Q bích. Lâm tiểu thư cầm quân K cơ, còn người cầm quân Q bích là Tạ Quân Thụy, em họ của Tạ Quân Hiến.

Hai người bọn họ có vẻ xấu hổ nên hỏi mọi người có thể thay đổi nhiệm vụ được không. Cũng chỉ là một trò chơi nên mọi người khá thoải mái chỉ yêu cầu bọn họ chạm mặt hôn phớt là được.

Căn bản Lương Trinh không có tâm tình để ý xem bọn họ chơi kiểu gì, cô chạy đi tìm Lương Khiêm. Anh cả đang cùng mấy người bạn bàn luận về kinh tế thị trường, Lương Trinh tới cạnh anh, thì thầm mấy câu. Lương Khiêm nói lời xin lỗi với các bạn, cùng cô đi tới một góc phòng không người.

- Thế nào? – Lương Khiêm hỏi cô.

Lương Trinh cũng không vòng vo, cô hỏi thẳng luôn:

- Em muốn biết chính xác địa chỉ của Tạ An Hoài, anh có thể tìm hiểu cho em được không?

Lương Khiêm nghi ngờ hỏi lại:

- Tạ An Hoài? Em cần địa chỉ của anh ta để làm gì?

- Bây giờ em không có thời gian giải thích với anh. Chờ đến khi em trở lại em sẽ kể tường tận cho anh nghe.

Từ nhỏ Lương Khiêm đã rất dung túng em gái, cho nên anh chỉ trầm tư nhìn em gái, nhưng rồi vẫn gọi điện hỏi thăm giúp cô. Trong chốc lát, anh đưa điện thoại đến trước mặt cô:

- Đây em.

Lương Trinh lập tức lấy điện thoại của mình nhập dòng địa chỉ kia vào máy.

- Em đừng nói với anh là em phải đến nhà Tạ An Hoài để tìm anh ta nhé.

- Không sai anh ạ. – Lương Trinh vừa nhét điện thoại vào túi xách vừa nói với anh:

- Có một vài chuyện em cần sự chứng thực của anh ta. Em đi trước đây, nếu tí nữa ba mẹ có hỏi, anh chống chế giúp em nhé.

- Tiểu Trinh.

Lương Khiêm gọi cô nhưng cô không quay lại mà tiếp tục chạy ra cửa. Lương Khiêm không có cách nào đành nói với theo:

- Em phải cẩn thận đó.

Dù đã chạy xa Lương Trinh vẫn đáp:

- Em biết rồi.

Nơi ở của Tạ An Hoài tên là Bắc Hải Vũ, tuy rằng có chữ "Hải" nhưng nơi đây không thực sự có biển mà chỉ có một cái hồ nhân tạo rất lớn. Phía bên kia hồ là dãy biệt thự xây men theo bờ hồ, bởi vì hồ rất lớn nên đó đem lại cảm giác nơi đây là biển cho mọi người. Vì vậy nó mới có tên gọi như vậy.

Chỗ ở của Tạ An Hoài nằm ở phía chính Bắc của Bắc Hải Vũ, mà nơi đây chỉ có 12 tòa biệt thự.

Lương Trinh đối chiếu mấy lần, khẳng định mình đã tìm đúng chỗ rồi mới dè dặt bấm chuông. Trong chốc lát có người quản gia già xuất hiện, ông đứng sau cửa sắt nhìn cô đầy nghi ngờ:

- Cháu là người của công ty Lương Thành, tên cháu là Lương Trinh. Cháu có việc tìm tiên sinh ạ.

Lão bá nhìn đi nhìn lại cô, rồi mới trả lời:

- Tiểu thư chờ một chút, để tôi đi vào hỏi tiên sinh giúp cô.

- Vâng.

Lão bá chính là quản gia của Tạ An Hoài, ông ấy họ Thành. Tạ An Hoài luon một mực gọi ông ấy là bác Thành. Lúc bác Thành đi vào Tạ An Hoài đang ngồi dựa vào cửa sổ sát đất trong phòng khách để đọc sách. Nơi này có bày một cái bàn nhỏ, mặc dù anh có thư phòng nhưng anh lại rất thích đọc sách ở chỗ này.

Bác Thành đi vào nói với anh:

- Tiên sinh, bên ngoài có vị Lương tiểu thư của công ty Lương Thành tới tìm ngài. Ngài có gặp hay không?

Tạ An Hoài đang bưng ly cà phê định uống, nghe được lời thông báo, tay anh bị run, hơn nửa ly cà phê bị vẩy ra ngoài. Bác Thành thấy vậy, ông vội vàng đi lấy khăn giấy, giúp anh ấy lau cà phê dính trên tay và trên quần áo, ông nghi ngờ hỏi lại:

- Tiên sinh, ngài định thế nào?

Tạ An Hoài sửng sốt một lúc lâu rồi mới bảo:

- Không có gì, bác mở cửa cho cô ấy vào đi.

Bác Thành ra ngoài trong chốc lát rồi dẫn Lương Trinh đi vào. Khách muốn nói chuyện riêng với chủ nên bác Thành sẽ không ở đây quấy rầy. Sau khi dẫn Lương Trinh vào bác liền đi ra ngoài, lúc này trong phòng khách rộng lớn chỉ còn Lương Trinh và Tạ An Hoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện