Sau một hồi cân nhắc, Lưu Tử Viện quyết định tiến hành kế hoạch của mình. Cô ta chỉnh trang lại quần áo rồi bước đến trước mặt Lưu Bân, cười xinh đẹp:
- Tiểu Bân, anh có cần em lấy giúp đồ uống hay không? Em sẽ đi lấy giúp anh.
Bất chợt nghe được tiếng nói, Lương Bân hé nửa con mắt ra nhìn, đến lúc nhìn rõ đó là ai, anh cau mày nghĩ thầm vốn dĩ không hề thân thiết sao cô ta có thể gọi anh như vậy. Anh có chút phản cảm với cô gái này.
Anh nhắm mắt lại, không kiên nhẫn đáp lại cụt lủn:
- Tôi không cần.
Thật ra, Lưu Tử Viện có chút tức giận, nhưng cô ta vẫn cố giữ nụ cười tươi tỉnh:
- Vậy thôi, anh nghỉ ngơi đi, em không quấy rầy anh nữa.
Nói xong, cô ta giả bộ là đi chỗ khác, nhưng cô ta vừa xoay người lại làm vẻ trượt chân, rồi bị rơi xuống bể bơi.
Nghe được tiếng động, Lương Bân vội mở mắt ra nhìn. Đập vào mắt anh là Lưu Tử Viện với thân hình mảnh mai đang giãu giụa trong hồ bơi. Lương Bân nhìn quanh không có một ai cả, tuy rằng anh không thân với cô ta nhưng cũng thể mở to mắt đứng nhìn cô ta bị đuối nước. Trên mặt anh thể hiện rõ sự không kiên nhẫn nhưng anh vẫn nhảy xuống hồ cứu cô ta.
Yến tiệc ở đại sảnh rất náo nhiệt, âm nhạc như làn nước đổ xuống bốn phía. Trong sảnh, mọi người ăn uống tưng bừng, ánh sáng chiếu vào kim loại, trang sức khiến không gian rực rỡ chói lóa, thể hiện rõ ràng sự xa hoa của nơi này.
Không gian đang náo nhiệt bỗng bị cắt ngang bởi một tiếng hét lớn:
- Không hay rồi, không hay rồi, hậu viện xảy ra chuyện.
Tiếng hét này đã khiến yến tiệc bị dừng lại, mọi người vốn đang nói chuyện sôi nổi, giờ thì tất cả im lặng, người nọ nhìn người kia. Mấy người nhà họ Tạ thể hiện rõ nét không vui trên mặt, chỉ có Tạ lão gia phản ứng nhanh, ông giữ vẻ hiền hòa hỏi người vừa hét:
- Có chuyện gì vậy?
Người nó có chút ấp úng, có vẻ chuyện này khó nói lên lời:
- Mọi người vẫn nên tự đi xem đi.
Ở đây không thiếu người thích hóng hớt thị phi, giờ họ nghe được có chuyện hay để xem, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cho nên hơn một nửa số người trong sảnh theo toàn bộ thành viên Tạ gia đi về phía hậu viện. Và đương nhiên trong số đó cũng có Lương gia.
Thời điểm mọi người dẫn nhau tới bể bơi, họ thấy Lương Bân chỉ mặc cái quần bơi, anh đang bị hai tên người hầu của Tạ gia giữ chặt. Có vẻ bọn họ đang phòng trừ trường hợp anh phản kháng.
Còn Lưu Tử Viện toàn thân ướt đẫm, ngồi trên ghế khóc nức nở. Dù cô ta đã khoác một cái khăn tắm, nhưng mọi người đều thấy quần áo cô ta có điểm bất thường, trên cổ cô ta còn có một dấu đỏ. Dáng vẻ này ngầm nói lên cô ta vừa phải chịu khổ. Mà những người ở đây đa số là người từng trải, vừa thấy tình hình này, họ đã có ngay suy đoán trong đầu.
Có vẻ, Tạ lão gia cũng đã đoán ra gì đó, nhưng ông ta vẫn trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Tử Viện thút thít trả lời:
- Ban đầu là cháu thấy Lương nhị thiếu gia ở đây một mình nên đến hỏi anh ấy có cần đồ uống gì không, cháu sẽ lấy giúp. Cháu đâu ngờ anh ta lại là loại người như thế. Cháu sắp phải đính hôn rồi, cháu phải làm sao bây giờ?
Nghe được câu trả lời của cô ta, Lương Bân giận giữ thét lên:
- Cô là kẻ ngậm máu phun người. Rõ ràng cô rơi xuống nước, tôi có lòng tốt nhảy xuống cứu cô, vậy mà cô lại dám vu khống cho tôi.
Lưu Tử Viện ngẩng đầu, khuôn mặt cô ta tái nhợt, giàn giụa nước mắt, giống như bông hoa bị vùi dập trong gió bão, trông vô cùng đáng thương.
- Lý tiên sinh, Lý phu nhân và Lý thiếu gia có thể làm chứng cho cháu.
Lý thiếu gia mà Lưu Tử Viện nhắc tới chính là người chạy tới đại sảnh thông báo chuyện ở hậu viện. Nghe được câu này của cô ta, theo bản năng mọi người đều nhìn về phía Lý gia. Lý tiên sinh và Lý phu nhân sắc mặt cứng đờ, vội đáp qua loa:
- Vừa nãy bên này tối quá nên chúng tôi không nhìn rõ.
Lý thiếu gia tuổi còn nhỏ nên chưa biết rõ đạo lý đối nhân xử thế, cậu ta thẳng thắn đáp:
- Thời điểm tôi đi ngang qua đây, tôi thấy Lương nhị thiếu đang ghì Lưu tiểu thư vào thành bể bơi. Cô ấy khóc lóc, giãy giụa quyết liệt, còn Lương thiếu gia thấy chúng tôi đi đến nơi mới chịu buông cô ấy ra.
Lương Bân phát giận quát lên:
- Tên kia, con mắt nào của cậu thấy tôi ghì cô ta trên thành bể bơi?
Lý thiếu gia bị hoảng sợ, cậu ta vội vã tránh sau lưng cha mẹ, không dám nói thêm lời nào.
Lương Trinh im lặng quan sát mọi thứ, dựa vào những hiểu biết của cô về Lương Bân, cô chắc chắn anh ấy tuy có phá phách nhưng tuyệt đối không làm chuyện vũ nhục phụ nữ. Còn Lưu Tử Viện, đời trước cô đã từng dám vu oan giá hoa cho chồng của mình, nên nhân phẩm của cô ta không hề đáng tin.
Người phụ nữ này mưu kế thâm sâu, lại rất giỏi ngụy trang, cô đoán mọi chuyện hiện giờ đều là kế hoạch của ả.
Còn mục đích của ả thì rất rõ ràng, ả muốn mượn chuyện này để đeo bám Lương Bân.
Tuy rằng, thời bây giờ không coi trọng vấn đề trinh tiết như thời cổ đại, nhưng các đại gia tộc vẫn luôn chú trọng chuyện này. Con cháu trong nhà có thể ham chơi, có thể phách lối, tùy hứng nhưng tuyệt đối không được phép làm những chuyện boại hoại gia phong. Huống chi, từ nhỏ tới lớn ả được nuôi dưỡng tại Tạ gia, ả lại còn sắp đính hôn. Hơn nữa, chuyện giữa ả và Lương Bân bị nhiều người biết như vậy, Lương gia nhất định phải có lời giải thích xác đáng, và cưới ả cho Lương Bân chính là biện pháp tốt nhất.
Người phụ nữ này đã tính toán rất kĩ, ả không muốn về chung nhà với vị hôn phu tương lai nên giờ tìm cách bám lấy con cháu của các đại gia tộc – những kẻ coi tiền như rác.
Còn Lương Bân bất hạnh bị trở thành con mồi mà ả nhắm tới.
Xxung quanh mọi người đều im lặng nhìn nhau, nhưng thật ra bọn họ đang cố ý chờ xem hai nhà Lương – Tạ giải quyết chuyện này như thế nào.
Bỗng nhiên, Tạ Quân Hiến tách khỏi đám đông, rồi đi về phía Lưu Tử Viện. Hắn ta ngồi xổm trước mặt cô em họ, bình tĩnh hỏi:
- Cậu ta chạm vào chỗ nào trên người em?
Lưu Tử Viện lắc lắc đầu, cô ta tỏ vẻ mình đang phải chịu một nỗi bi ai cực kì lớn, mãi một hồi lâu mới nức nở thành lời:
- Hắn chạm vào bả vai của em.. Còn, còn cởi quần của em.. Hắn đưa tay sờ.. sờ..
Lương Bân tức đến mức không nhịn được, anh quát lên:
- Cô đừng có ngậm máu phun người, tôi sờ cô lúc nào, cô có biết xấu hổ không vậy?
Tạ Quân Hiến chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt hắn lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến mọi người cảm thấy dương như nhiệt độ không khí đang giảm xuống vài độ.
Hắn thong thả, ung dung cởi bỏ áo khoác, rồi bước về phía Lương Bân.
Lương Trinh hiểu rất rõ Tạ Quân Hiến, nhìn động tác của hắn ta, cô biết ngay hắn định làm gì. Cô vội vàng xông ra, hét to:
- Tạ Quân Hiến, anh dừng lại đi.
Nhưng mà đã không kịp nữa rồi, Tạ Quân Hiến đã túm lấy Lương Bân, hắn đấm thẳng vào sườn mặt của anh hai.
Cú đấm này của hắn rất tàn nhẫn, Lương Bân ngã thẳng vào bể bơi.
Xung quanh yên tĩnh giống như mọi người đang sợ hãi đến nín thở.
Lương Trinh vội chạy ra thành bể bơi, cô giơ tay kéo anh hai lên bờ, rồi lau hộ anh vết máu chỗ khóe miệng. Cô quay đầu nhìn Tạ Quân Hiến thấy hắn cau chặt mày, mím môi, có vẻ như hắn vẫn đang cố kìm nén cơn giận của mình.
Khi đánh nhau Tạ Quân Hiến luôn ra tay rất tàn nhẫn, chỉ là hắn không phải kẻ dễ dàng phát giận với người khác, trừ phi tên xui xẻ nào đó cố tình chọc hắn giận.
Có thể mất bình tĩnh đến mức làm trò trước mặt nhiều người như vậy, không màng sĩ diện của Tạ gia, chứng tỏ Tạ đại thiếu đã thực sự giận đến mất kiểm soát.
Lương Trinh cười lạnh lùng:
- Mọi chuyện còn chưa rõ ràng sao anh đã dám đánh anh hai của tôi?
- Còn chưa rõ ràng? – Trong cơn giận dữ, Tạ Quân Hiến nâng cao giọng:
- Lời Lý thiếu gia nói em không nghe rõ sao? Vết thương trên người Tử viện em không thấy sao? Hành vi của cậu ta bại hoại như vậy, mặc kệ hắn là ai, đều đáng bị đánh.
Lương Trinh tiếp nhận khăn tắm từ tay người làm, cô phủ khăn lên người Lương Bân rồi lạnh lùng tiếp lời:
- Nếu em của anh luôn miệng nói anh trai tôi sàm sỡ cô ta, chúng ta gọi cảnh sát tới giải quyết chuyện này đi.
Nghe Lương Trinh nói vậy, Lưu Tử Viện vội vàng kéo ống tay áo của Tạ Quân Hiến:
- Không cần.. Anh đừng gọi cảnh sát, nếu báo cảnh sát, em còn mặt mũi nào để sống.
Lương Trinh vẻ mặt trào phúng:
- Hiện giờ đã nhiều người thấy như vậy rồi, dù có thêm mấy cảnh sát cũng đâu thêm vấn đề gì. Thêm nữa cưỡng gian là tội lớn, chúng tôi đều không sợ, thì cô sợ cái gì?
Bị Lương Trinh chẹn lời, Lưu tử Viện không nói thêm được gì. Cô ta đành im lặng chỉ ngồi khóc thút thít rồi nhìn Tạ Quân Hiến.
Lúc hai bên đang giằng co để đưa ra quyết điịnh cuối cùng, thì bỗng nhiên có một người từ đám đông bước ra:
- Đây thật sự là trò hay xuất sắc, vô cùng xuất sắc.
Lương Trinh nhìn về phía người đó, hóa ra đây là người cô biết. Hắn ta tên là Trương Cảnh Trạch, là cháu trai của Trương Mẫn Sơn, kẻ cũng có tiếng ăn chơi ở Thủ đô. Chỉ là hắn ta hơn tuổi Lương Trinh khá nhiều, nên không phải là người cùng hội cùng thuyền với anh em Lương gia. Hắn ta là thế hệ ăn chơi ở lứa tuổi tiền bối.
Bởi vì đã trải qua một đời nên Lương Trinh cũng biết rõ hơn một chút về hắn ta. Người này thực chất không hề giống với những gì hắn ta biểu hiện ra bên ngoài. Hành vi ăn chơi trác táng của hắn ta chỉ là trò ảo thuật để che mắt người đời, bởi vì mấy năm sau hắn chính là trợ thủ đắc lực nhất của Tạ An Hoài, hay nói cách khác hắn là người của Tạ An Hoài.
Tạ Quân Hiến cho rằng Trương Cảnh Trạch chỉ muốn cười nhạo một chút nên đang định ra hiệu cho người làm mời hắn đi nời khác thì bỗng nhiên hắn lại rút điện thoại từ trong túi ra:
- Thật không khéo, lúc nãy tôi trùng hợp đi qua đây nên có chụp được mấy bức ảnh đặc sắc. Mọi người có hứng thú xem thử hay không?
Nhưng chưa đợi mọi người phản ứng lại, hắn đã mở điện thoại, rồi phát một đoạn video. Trong video đúng là Lương Bân và Lưu Tử Viện.
Bắt đầu video là cảnh Lưu Tử Viện không cẩn thận nên bị rơi xuống nước, còn Lương Bân nhảy xuống cứu cô ta. Đây rõ ràng là một hành động tốt đẹp, nhưng điều mọi người không ngờ là sau khi được cứu Lưu Tử Viện lại ôm ghì lấy Lương Bân, miệng hét to kêu cứu mạng.
Càng đặc sắc hơn là nhân lúc Lương Bân chưa kịp phản ứng, cô ta kéo tay anh đặt lên ngực mình, rồi còn tự mình tạo ra vết thương ở cổ. Đợi đến lúc Lương Bân hoàn hồn muốn đẩy cô ta ra thì ba người nhà họ Lý xuất hiện.
Tuy rằng ở đây đèn không sáng rực rỡ, nhưng do điện thoại di động của Trương Cảnh Trạch là sản phẩm đời cao nên quay cảnh rất rõ ràng. Xung quanh mọi người đều bị video này dọa sợ, mà kẻ vừa mới nước mắt nước mũi tèm lem, hoàn toàn là bộ sáng ủy khuất giờ đây khuôn mặt cô ta tái nhợt, chết sững.
Tạ Quân Hiến cũng bị sốc, anh ta ngoảnh đầu nhìn Lưu Tử Viện. Nhìn thấy ánh mắt của Tạ Quân Hiến, cô ta vội vàng lắc đầu:
- Anh họ, anh họ.. em.. – Cô ta muốn nói nhưng lại nói không thành lời.
- Thật là một vở kịch hay, nếu không phải Trương thiếu gia vô tình quay được đoạn video này, Lương Bân nhà ta chính là rơi vào hố chết, có lý mà không cãi được. – Bạch Hần Nguyệt nói xong, bà nhìn về phía Tạ lão gia đầy ẩn ý:
- Tạ lão, ngài nói xem có phải hay không?
Là Đại sứ thường trú tại Mỹ nên Bạch Hàn Nguyệt luôn có khí chất cường ngạnh. Mặc dù bà đang đối mặt với đương gia Tạ gia – Tạ lão gia, bà vẫn có thể giữ vững vẻ tự tin để hỏi vặn lại.
Tạ lão gia cố nở cụ cười:
- Chuyện này là do Tạ gia lo lắng mọi chuyện không chu toàn. Hàn Nguyệt, cháu yên tâm, ta chắc chắn sẽ có câu trả lời thỏa đáng với Lương gia.
Tạ Quân Hiến cũng mau chóng phục hồi tinh thần, hắn vội vàng đi tới trước mặt hai vị trưởng bối Lương gia, cúi đầu xin lỗi:
- Là do cháu nhất thời xúc động, cháu xin được tạ lỗi với hai vị. – Nói xong, hắn lại xoay người về phía Lương Bân:
- Anh xin lỗi Tiểu Bân.
Lương Bân không chấp nhận lời xin lỗi của hắn, anh xoay mặt, không thèm nhìn. Tât nhiên Tạ Quân Hiến cũng không dám chấp nhặt, hắn phẩy tay ra hiệu cho hai người giúp việc:
- Hai người mau đưa Lương nhị thiếu đi bôi thuốc. – Hắn quay đầu lạnh lùng ra lệnh cho Lưu tử Viện:
- Em cũng mau đi về trước đi.
Ở đây, Lưu Tử Viện phải chịu đựng những ánh mắt xỉa xói, săm soi nên khi nhận được lời này của Tạ Quân Hiến, cô ta như nhận được lệnh đại xá. Cô ta vội vàng đứng lên, thì lại nghe được tiếng quát của Lương Trinh:
- Cô đứng lại đã.
Tạ gia nói sẽ có câu trả lời xứng đáng cho Lương gia, không cần nghĩ cô cũng biết câu trả lời ấy là gì. Nhất định là ép Lưu Tử Viện mang theo hậu lễ đến Lương gia để xin lỗi.
Ả chỉ cần cong eo, cúi đầu thì chuyện này cho qua, vậy còn cú đấm Lương Bân phải chịu thì sao? Rồi chỉ chút nữa Lương Bân bị hãm hại thì phải tính thế nào? Trên đời không thể có chuyện tốt như vậy, mà Lương gia tất nhiên cũng sẽ không im lặng chịu thiệt như thế.
- Tiểu Bân, anh có cần em lấy giúp đồ uống hay không? Em sẽ đi lấy giúp anh.
Bất chợt nghe được tiếng nói, Lương Bân hé nửa con mắt ra nhìn, đến lúc nhìn rõ đó là ai, anh cau mày nghĩ thầm vốn dĩ không hề thân thiết sao cô ta có thể gọi anh như vậy. Anh có chút phản cảm với cô gái này.
Anh nhắm mắt lại, không kiên nhẫn đáp lại cụt lủn:
- Tôi không cần.
Thật ra, Lưu Tử Viện có chút tức giận, nhưng cô ta vẫn cố giữ nụ cười tươi tỉnh:
- Vậy thôi, anh nghỉ ngơi đi, em không quấy rầy anh nữa.
Nói xong, cô ta giả bộ là đi chỗ khác, nhưng cô ta vừa xoay người lại làm vẻ trượt chân, rồi bị rơi xuống bể bơi.
Nghe được tiếng động, Lương Bân vội mở mắt ra nhìn. Đập vào mắt anh là Lưu Tử Viện với thân hình mảnh mai đang giãu giụa trong hồ bơi. Lương Bân nhìn quanh không có một ai cả, tuy rằng anh không thân với cô ta nhưng cũng thể mở to mắt đứng nhìn cô ta bị đuối nước. Trên mặt anh thể hiện rõ sự không kiên nhẫn nhưng anh vẫn nhảy xuống hồ cứu cô ta.
Yến tiệc ở đại sảnh rất náo nhiệt, âm nhạc như làn nước đổ xuống bốn phía. Trong sảnh, mọi người ăn uống tưng bừng, ánh sáng chiếu vào kim loại, trang sức khiến không gian rực rỡ chói lóa, thể hiện rõ ràng sự xa hoa của nơi này.
Không gian đang náo nhiệt bỗng bị cắt ngang bởi một tiếng hét lớn:
- Không hay rồi, không hay rồi, hậu viện xảy ra chuyện.
Tiếng hét này đã khiến yến tiệc bị dừng lại, mọi người vốn đang nói chuyện sôi nổi, giờ thì tất cả im lặng, người nọ nhìn người kia. Mấy người nhà họ Tạ thể hiện rõ nét không vui trên mặt, chỉ có Tạ lão gia phản ứng nhanh, ông giữ vẻ hiền hòa hỏi người vừa hét:
- Có chuyện gì vậy?
Người nó có chút ấp úng, có vẻ chuyện này khó nói lên lời:
- Mọi người vẫn nên tự đi xem đi.
Ở đây không thiếu người thích hóng hớt thị phi, giờ họ nghe được có chuyện hay để xem, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cho nên hơn một nửa số người trong sảnh theo toàn bộ thành viên Tạ gia đi về phía hậu viện. Và đương nhiên trong số đó cũng có Lương gia.
Thời điểm mọi người dẫn nhau tới bể bơi, họ thấy Lương Bân chỉ mặc cái quần bơi, anh đang bị hai tên người hầu của Tạ gia giữ chặt. Có vẻ bọn họ đang phòng trừ trường hợp anh phản kháng.
Còn Lưu Tử Viện toàn thân ướt đẫm, ngồi trên ghế khóc nức nở. Dù cô ta đã khoác một cái khăn tắm, nhưng mọi người đều thấy quần áo cô ta có điểm bất thường, trên cổ cô ta còn có một dấu đỏ. Dáng vẻ này ngầm nói lên cô ta vừa phải chịu khổ. Mà những người ở đây đa số là người từng trải, vừa thấy tình hình này, họ đã có ngay suy đoán trong đầu.
Có vẻ, Tạ lão gia cũng đã đoán ra gì đó, nhưng ông ta vẫn trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lưu Tử Viện thút thít trả lời:
- Ban đầu là cháu thấy Lương nhị thiếu gia ở đây một mình nên đến hỏi anh ấy có cần đồ uống gì không, cháu sẽ lấy giúp. Cháu đâu ngờ anh ta lại là loại người như thế. Cháu sắp phải đính hôn rồi, cháu phải làm sao bây giờ?
Nghe được câu trả lời của cô ta, Lương Bân giận giữ thét lên:
- Cô là kẻ ngậm máu phun người. Rõ ràng cô rơi xuống nước, tôi có lòng tốt nhảy xuống cứu cô, vậy mà cô lại dám vu khống cho tôi.
Lưu Tử Viện ngẩng đầu, khuôn mặt cô ta tái nhợt, giàn giụa nước mắt, giống như bông hoa bị vùi dập trong gió bão, trông vô cùng đáng thương.
- Lý tiên sinh, Lý phu nhân và Lý thiếu gia có thể làm chứng cho cháu.
Lý thiếu gia mà Lưu Tử Viện nhắc tới chính là người chạy tới đại sảnh thông báo chuyện ở hậu viện. Nghe được câu này của cô ta, theo bản năng mọi người đều nhìn về phía Lý gia. Lý tiên sinh và Lý phu nhân sắc mặt cứng đờ, vội đáp qua loa:
- Vừa nãy bên này tối quá nên chúng tôi không nhìn rõ.
Lý thiếu gia tuổi còn nhỏ nên chưa biết rõ đạo lý đối nhân xử thế, cậu ta thẳng thắn đáp:
- Thời điểm tôi đi ngang qua đây, tôi thấy Lương nhị thiếu đang ghì Lưu tiểu thư vào thành bể bơi. Cô ấy khóc lóc, giãy giụa quyết liệt, còn Lương thiếu gia thấy chúng tôi đi đến nơi mới chịu buông cô ấy ra.
Lương Bân phát giận quát lên:
- Tên kia, con mắt nào của cậu thấy tôi ghì cô ta trên thành bể bơi?
Lý thiếu gia bị hoảng sợ, cậu ta vội vã tránh sau lưng cha mẹ, không dám nói thêm lời nào.
Lương Trinh im lặng quan sát mọi thứ, dựa vào những hiểu biết của cô về Lương Bân, cô chắc chắn anh ấy tuy có phá phách nhưng tuyệt đối không làm chuyện vũ nhục phụ nữ. Còn Lưu Tử Viện, đời trước cô đã từng dám vu oan giá hoa cho chồng của mình, nên nhân phẩm của cô ta không hề đáng tin.
Người phụ nữ này mưu kế thâm sâu, lại rất giỏi ngụy trang, cô đoán mọi chuyện hiện giờ đều là kế hoạch của ả.
Còn mục đích của ả thì rất rõ ràng, ả muốn mượn chuyện này để đeo bám Lương Bân.
Tuy rằng, thời bây giờ không coi trọng vấn đề trinh tiết như thời cổ đại, nhưng các đại gia tộc vẫn luôn chú trọng chuyện này. Con cháu trong nhà có thể ham chơi, có thể phách lối, tùy hứng nhưng tuyệt đối không được phép làm những chuyện boại hoại gia phong. Huống chi, từ nhỏ tới lớn ả được nuôi dưỡng tại Tạ gia, ả lại còn sắp đính hôn. Hơn nữa, chuyện giữa ả và Lương Bân bị nhiều người biết như vậy, Lương gia nhất định phải có lời giải thích xác đáng, và cưới ả cho Lương Bân chính là biện pháp tốt nhất.
Người phụ nữ này đã tính toán rất kĩ, ả không muốn về chung nhà với vị hôn phu tương lai nên giờ tìm cách bám lấy con cháu của các đại gia tộc – những kẻ coi tiền như rác.
Còn Lương Bân bất hạnh bị trở thành con mồi mà ả nhắm tới.
Xxung quanh mọi người đều im lặng nhìn nhau, nhưng thật ra bọn họ đang cố ý chờ xem hai nhà Lương – Tạ giải quyết chuyện này như thế nào.
Bỗng nhiên, Tạ Quân Hiến tách khỏi đám đông, rồi đi về phía Lưu Tử Viện. Hắn ta ngồi xổm trước mặt cô em họ, bình tĩnh hỏi:
- Cậu ta chạm vào chỗ nào trên người em?
Lưu Tử Viện lắc lắc đầu, cô ta tỏ vẻ mình đang phải chịu một nỗi bi ai cực kì lớn, mãi một hồi lâu mới nức nở thành lời:
- Hắn chạm vào bả vai của em.. Còn, còn cởi quần của em.. Hắn đưa tay sờ.. sờ..
Lương Bân tức đến mức không nhịn được, anh quát lên:
- Cô đừng có ngậm máu phun người, tôi sờ cô lúc nào, cô có biết xấu hổ không vậy?
Tạ Quân Hiến chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt hắn lạnh lùng, lạnh lùng đến mức khiến mọi người cảm thấy dương như nhiệt độ không khí đang giảm xuống vài độ.
Hắn thong thả, ung dung cởi bỏ áo khoác, rồi bước về phía Lương Bân.
Lương Trinh hiểu rất rõ Tạ Quân Hiến, nhìn động tác của hắn ta, cô biết ngay hắn định làm gì. Cô vội vàng xông ra, hét to:
- Tạ Quân Hiến, anh dừng lại đi.
Nhưng mà đã không kịp nữa rồi, Tạ Quân Hiến đã túm lấy Lương Bân, hắn đấm thẳng vào sườn mặt của anh hai.
Cú đấm này của hắn rất tàn nhẫn, Lương Bân ngã thẳng vào bể bơi.
Xung quanh yên tĩnh giống như mọi người đang sợ hãi đến nín thở.
Lương Trinh vội chạy ra thành bể bơi, cô giơ tay kéo anh hai lên bờ, rồi lau hộ anh vết máu chỗ khóe miệng. Cô quay đầu nhìn Tạ Quân Hiến thấy hắn cau chặt mày, mím môi, có vẻ như hắn vẫn đang cố kìm nén cơn giận của mình.
Khi đánh nhau Tạ Quân Hiến luôn ra tay rất tàn nhẫn, chỉ là hắn không phải kẻ dễ dàng phát giận với người khác, trừ phi tên xui xẻ nào đó cố tình chọc hắn giận.
Có thể mất bình tĩnh đến mức làm trò trước mặt nhiều người như vậy, không màng sĩ diện của Tạ gia, chứng tỏ Tạ đại thiếu đã thực sự giận đến mất kiểm soát.
Lương Trinh cười lạnh lùng:
- Mọi chuyện còn chưa rõ ràng sao anh đã dám đánh anh hai của tôi?
- Còn chưa rõ ràng? – Trong cơn giận dữ, Tạ Quân Hiến nâng cao giọng:
- Lời Lý thiếu gia nói em không nghe rõ sao? Vết thương trên người Tử viện em không thấy sao? Hành vi của cậu ta bại hoại như vậy, mặc kệ hắn là ai, đều đáng bị đánh.
Lương Trinh tiếp nhận khăn tắm từ tay người làm, cô phủ khăn lên người Lương Bân rồi lạnh lùng tiếp lời:
- Nếu em của anh luôn miệng nói anh trai tôi sàm sỡ cô ta, chúng ta gọi cảnh sát tới giải quyết chuyện này đi.
Nghe Lương Trinh nói vậy, Lưu Tử Viện vội vàng kéo ống tay áo của Tạ Quân Hiến:
- Không cần.. Anh đừng gọi cảnh sát, nếu báo cảnh sát, em còn mặt mũi nào để sống.
Lương Trinh vẻ mặt trào phúng:
- Hiện giờ đã nhiều người thấy như vậy rồi, dù có thêm mấy cảnh sát cũng đâu thêm vấn đề gì. Thêm nữa cưỡng gian là tội lớn, chúng tôi đều không sợ, thì cô sợ cái gì?
Bị Lương Trinh chẹn lời, Lưu tử Viện không nói thêm được gì. Cô ta đành im lặng chỉ ngồi khóc thút thít rồi nhìn Tạ Quân Hiến.
Lúc hai bên đang giằng co để đưa ra quyết điịnh cuối cùng, thì bỗng nhiên có một người từ đám đông bước ra:
- Đây thật sự là trò hay xuất sắc, vô cùng xuất sắc.
Lương Trinh nhìn về phía người đó, hóa ra đây là người cô biết. Hắn ta tên là Trương Cảnh Trạch, là cháu trai của Trương Mẫn Sơn, kẻ cũng có tiếng ăn chơi ở Thủ đô. Chỉ là hắn ta hơn tuổi Lương Trinh khá nhiều, nên không phải là người cùng hội cùng thuyền với anh em Lương gia. Hắn ta là thế hệ ăn chơi ở lứa tuổi tiền bối.
Bởi vì đã trải qua một đời nên Lương Trinh cũng biết rõ hơn một chút về hắn ta. Người này thực chất không hề giống với những gì hắn ta biểu hiện ra bên ngoài. Hành vi ăn chơi trác táng của hắn ta chỉ là trò ảo thuật để che mắt người đời, bởi vì mấy năm sau hắn chính là trợ thủ đắc lực nhất của Tạ An Hoài, hay nói cách khác hắn là người của Tạ An Hoài.
Tạ Quân Hiến cho rằng Trương Cảnh Trạch chỉ muốn cười nhạo một chút nên đang định ra hiệu cho người làm mời hắn đi nời khác thì bỗng nhiên hắn lại rút điện thoại từ trong túi ra:
- Thật không khéo, lúc nãy tôi trùng hợp đi qua đây nên có chụp được mấy bức ảnh đặc sắc. Mọi người có hứng thú xem thử hay không?
Nhưng chưa đợi mọi người phản ứng lại, hắn đã mở điện thoại, rồi phát một đoạn video. Trong video đúng là Lương Bân và Lưu Tử Viện.
Bắt đầu video là cảnh Lưu Tử Viện không cẩn thận nên bị rơi xuống nước, còn Lương Bân nhảy xuống cứu cô ta. Đây rõ ràng là một hành động tốt đẹp, nhưng điều mọi người không ngờ là sau khi được cứu Lưu Tử Viện lại ôm ghì lấy Lương Bân, miệng hét to kêu cứu mạng.
Càng đặc sắc hơn là nhân lúc Lương Bân chưa kịp phản ứng, cô ta kéo tay anh đặt lên ngực mình, rồi còn tự mình tạo ra vết thương ở cổ. Đợi đến lúc Lương Bân hoàn hồn muốn đẩy cô ta ra thì ba người nhà họ Lý xuất hiện.
Tuy rằng ở đây đèn không sáng rực rỡ, nhưng do điện thoại di động của Trương Cảnh Trạch là sản phẩm đời cao nên quay cảnh rất rõ ràng. Xung quanh mọi người đều bị video này dọa sợ, mà kẻ vừa mới nước mắt nước mũi tèm lem, hoàn toàn là bộ sáng ủy khuất giờ đây khuôn mặt cô ta tái nhợt, chết sững.
Tạ Quân Hiến cũng bị sốc, anh ta ngoảnh đầu nhìn Lưu Tử Viện. Nhìn thấy ánh mắt của Tạ Quân Hiến, cô ta vội vàng lắc đầu:
- Anh họ, anh họ.. em.. – Cô ta muốn nói nhưng lại nói không thành lời.
- Thật là một vở kịch hay, nếu không phải Trương thiếu gia vô tình quay được đoạn video này, Lương Bân nhà ta chính là rơi vào hố chết, có lý mà không cãi được. – Bạch Hần Nguyệt nói xong, bà nhìn về phía Tạ lão gia đầy ẩn ý:
- Tạ lão, ngài nói xem có phải hay không?
Là Đại sứ thường trú tại Mỹ nên Bạch Hàn Nguyệt luôn có khí chất cường ngạnh. Mặc dù bà đang đối mặt với đương gia Tạ gia – Tạ lão gia, bà vẫn có thể giữ vững vẻ tự tin để hỏi vặn lại.
Tạ lão gia cố nở cụ cười:
- Chuyện này là do Tạ gia lo lắng mọi chuyện không chu toàn. Hàn Nguyệt, cháu yên tâm, ta chắc chắn sẽ có câu trả lời thỏa đáng với Lương gia.
Tạ Quân Hiến cũng mau chóng phục hồi tinh thần, hắn vội vàng đi tới trước mặt hai vị trưởng bối Lương gia, cúi đầu xin lỗi:
- Là do cháu nhất thời xúc động, cháu xin được tạ lỗi với hai vị. – Nói xong, hắn lại xoay người về phía Lương Bân:
- Anh xin lỗi Tiểu Bân.
Lương Bân không chấp nhận lời xin lỗi của hắn, anh xoay mặt, không thèm nhìn. Tât nhiên Tạ Quân Hiến cũng không dám chấp nhặt, hắn phẩy tay ra hiệu cho hai người giúp việc:
- Hai người mau đưa Lương nhị thiếu đi bôi thuốc. – Hắn quay đầu lạnh lùng ra lệnh cho Lưu tử Viện:
- Em cũng mau đi về trước đi.
Ở đây, Lưu Tử Viện phải chịu đựng những ánh mắt xỉa xói, săm soi nên khi nhận được lời này của Tạ Quân Hiến, cô ta như nhận được lệnh đại xá. Cô ta vội vàng đứng lên, thì lại nghe được tiếng quát của Lương Trinh:
- Cô đứng lại đã.
Tạ gia nói sẽ có câu trả lời xứng đáng cho Lương gia, không cần nghĩ cô cũng biết câu trả lời ấy là gì. Nhất định là ép Lưu Tử Viện mang theo hậu lễ đến Lương gia để xin lỗi.
Ả chỉ cần cong eo, cúi đầu thì chuyện này cho qua, vậy còn cú đấm Lương Bân phải chịu thì sao? Rồi chỉ chút nữa Lương Bân bị hãm hại thì phải tính thế nào? Trên đời không thể có chuyện tốt như vậy, mà Lương gia tất nhiên cũng sẽ không im lặng chịu thiệt như thế.
Danh sách chương