Khi về đến nhà, trời đã trưa, hai người đói lả sau cả buổi sáng đi mua sắm. Họ vội vàng ngồi xuống ăn một bát cơm lớn. Tiểu A Sơ ngồi bên cạnh, bắt chước tiếng xì xụp của hai người: "Xì xụp, xì ..."

Kiều Triều cười: "Đừng có mà cái gì cũng học."

Chân Nguyệt kéo tay Tiểu A Sơ, cười kể: "Dạo này nó học cái gì cũng nhanh, thấy Tiểu Hoa ngoài sân bắt giun, nó cũng đi đào được một con rồi mang về cho ta xem, dơ muốn chết!"

Kiều Triều tưởng tượng cảnh đó mà cảm thấy ghê, cũng hiểu sao bây giờ Tiểu A Sơ không mặc quần áo buổi sáng nữa."Sau này để nó tự giặt quần áo luôn!" Hắn véo nhẹ má Tiểu A Sơ.

Tiểu A Sơ kêu lên: "Cha, hư!"

Chân Nguyệt xoa đầu Tiểu A Sơ: "Thôi, nó còn nhỏ, cứ để nó mặc cái áo ngoài thôi. Ta đã bàn với nương, sẽ may cho Tiểu A Sơ mấy chiếc áo khoác mới từ vải chịu dơ, để thay đổi mặc luân phiên."

Sau khi ăn xong, Kiều Triều kể lại những tin tức nghe được ở huyện thành: "Giá lương thực lại tăng nữa rồi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Cũng đoán trước được, trong nhà còn đủ lương thực, nhưng nếu có thể mua thêm thì cứ mua để dự trữ."

Kiều Triều: "Đúng vậy, sáng nay nàng đưa thêm bạc, ta đã mua thêm lương thực về."

"Ừm."

Chưa kịp đợi châu chấu đến, bên phía Háo Tử Sơn đã xảy ra chuyện với đàn heo con.

Sáng sớm, khi Hồ Đại và Hồ Nhị ra cho heo ăn, họ phát hiện một con heo có vẻ không ổn. Nó nằm bẹp trên mặt đất, kêu rên yếu ớt, không có chút sức sống nào. Thậm chí, khi họ cố gắng đút thức ăn, nó cũng không thèm ăn, rõ ràng đang có dấu hiệu bệnh.

 

Hai huynh đệ liếc nhìn nhau, cảm thấy lo lắng. Nếu heo bị bệnh, việc này sẽ không thể thoát khỏi liên quan đến họ.

Hồ Nhị nói khẽ: "Đại ca, hay chúng ta đi tìm đại phu về xem sao?"

Hồ Đại cắt ngang: "Đệ ngốc sao? Đại phu nào lại đi khám bệnh cho heo?"

Hồ Nhị lo lắng hỏi tiếp: "Thế giờ phải làm sao? Nếu Đại Sơn thúc biết chuyện, liệu có nghĩ chúng ta không chăm sóc tốt mà đuổi chúng ta không?"

Hồ Đại thở dài: "Không còn cách nào khác, nếu phải bồi thường thì cũng đành chịu. Thôi, đi báo cho Đại Sơn thúc sớm còn hơn để bị phát hiện. Dù sao Kiều Tam mỗi ngày đều ghé qua, chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị phát hiện."

Lúc này, Kiều Tam vừa cõng một bó lá cải tới: "Hồ đại ca, Hồ nhị ca, ta mang lá cải đến đây."

Hồ Nhị nhìn Hồ Đại, rồi cả hai vội vã chạy tới, Hồ Đại quỳ xuống ngay trước mặt Kiều Tam: "Kiều Tam đệ, thật xin lỗi!" Hồ Nhị cũng quỳ theo.

Kiều Tam ngạc nhiên, hốt hoảng hỏi: "Ai ai ai! Các huynh làm gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?"

Hồ Đại vội nói: "Trong chuồng heo có một con heo bị bệnh, nó nằm liệt, hơn nữa còn không chịu ăn uống gì, trông rất yếu."

Nghe vậy, Kiều Tam chạy ngay đến chuồng heo kiểm tra. Quả nhiên, một con heo nằm bẹp trông rất yếu ớt. Hồ Đại liền giải thích: "Hôm qua ta đã thấy nó không được khỏe, nhưng cứ nghĩ do thời tiết thay đổi nên nó ăn ít. Không ngờ hôm nay lại nặng như thế."

Kiều Tam vội trấn an: "Hai huynh đứng lên đi, để ta đi gọi cha ta tới xem thế nào."

Hồ Đại và Hồ Nhị vội vã đứng dậy, lòng đầy lo lắng, còn Kiều Tam nhanh chóng chạy đi gọi Kiều Đại Sơn.

Khoảng nửa giờ sau, Kiều Tam dẫn Kiều Đại Sơn đến chuồng heo. Sau khi kiểm tra, Kiều Đại Sơn nhận thấy tình hình không liên quan gì đến vấn đề mà Kiều Nhị từng gặp trước đây. Nếu do nguyên nhân đó thì con heo này đã xảy ra chuyện từ lâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện