Lê Khải Liệt là loại người sẽ không phản kháng hay sao? Tuyệt đối không phải, đáp án này là điều không thể nghi ngờ.
“Có lẽ hắn có kế hoạch gì khác…” Samantha nói như vậy, nhưng ngay cả nàng cũng không thể tin tưởng, “Không, không đúng! Cho dù có kế hoạch gì thì cũng phải đợi chúng ta đến đó mới đúng chứ!”
“Hiện tại nói mấy thứ này cũng vô nghĩa, chỉ có tận mắt nhìn thấy thì mới biết là vì sao!” Vu Duy Thiển cực lực trấn tĩnh, hắn đã sống nhiều năm như vậy, cho dù tình huống nguy hiểm như thế nào thì hắn cũng đều gặp qua, trước mắt không đáng là gì.
Đùng! Tiếng súng vang lên, kẻ địch ẩn nấp ở bên ngoài bị trúng đạn vào cổ rồi ngã xuống đất, mặc dù động tác cầm súng của Vu Duy Thiển vẫn ổn định như trước nhưng Samantha có thể nhìn thấy một chút run rẩy khi hắn buông khẩu súng.
Chết tiệt! Vì sao vẫn còn nhiều người như vậy? Tầm mắt của Vu Duy Thiển nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ, tính toán thời gian thoát vòng vây, “Cấp dưới của ngươi đâu rồi? Chẳng lẽ toàn bộ Hecate chỉ có bấy nhiêu đây?”
“Ngươi rất tức giận? Nhưng chuyện này không thể trách ta, tuy nói là sở chỉ huy nhưng ngươi đừng quên Hecate là tổ chức gì, sở chỉ huy là nơi giữ bí mật, người của ta đương nhiên được phân bố đi khắp nơi trên thế giới!” Samantha cũng vừa tức vừa vội, “Xem ra những người này đã tính trước, mọi người bị phái đi đảo Capri, hiện tại ở đây không đủ người! Ta có biện pháp gì cơ chứ!”
Nếu không phải Lê Khải Liệt mạo hiểm như thế, nếu không phải thời cơ chưa đúng thì làm sao lại rơi vào tình trạng bị động như vậy?
Vu Duy Thiển cũng ảo não như nàng, “Ngay lúc này mà cái tên kia lại….!” Cơ hồ là có thể nghe được tiếng nghiến răng ken két, hắn không còn biện pháp nào khác. Ở trong này càng lâu thì càng bất lợi cho Lê Khải Liệt.
“Senzou.” Buông súng, hắn đứng lên, mái tóc đen cuồng loạn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc, cầm lấy một miếng gỗ rất mỏng, trong khoảnh khắc máu từ cổ tay phun ra như mưa.
Một nhát rất kiên quyết, ngay cả thời gian để mở miệng mà Senzou cũng không có, máu tươi bắn ra trên mặt đất, ngay trước mắt Samantha, màu đỏ tươi nở rộ như huyết hoa yêu dị, dẫn tới một hơi thở tử vong vô cùng lạnh lẽo.
Tối tăm, bóng đêm vô biên vô hạn phủ xuống, vây quanh gian phòng bên ngoài, phóng thích từ trong máu tươi ngay trước mặt Samantha, ngay trước mặt các thành viên còn lại của Hecate, bóng tối buông xuống chỉ trong chớp mắt, hình ảnh vượt quá trí tưởng tượng của bọn họ, tựa như một pha chiếu chậm trên phim, chiếu rọi đồng tử nở to bởi vì kinh ngạc của bọn họ.
Tiếng khóc thét một khi đã bắt đầu thì liền không thể ngừng lại, đối mặt với cái chết thì con người đều trở nên vô năng bất lực.
“Chúa ơi, hắn rốt cục là loài quái vật gì vậy….” Lực lượng vượt quá sự nhận thức của bọn họ đang diễn ra trước mặt, cảm giác sợ hãi làm cho người ta cũng bất lực.
Quái vật hay sao? Vu Duy Thiển hơi nhếch khóe miệng làm hằn lên độ cong mỉa mai ở trên mặt.
Nếu nói cho người khác biết lực lượng bóng tối này chính là bất tử mà không ít người đang theo đuổi thì không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì, nếu nói cho bọn họ biết đó là vong linh của người thân hắn thì không biết những kẻ đang khiếp sợ đến mức bất động sẽ có biểu tình gì?
Người duy nhất nhìn thấy cảnh tượng này mà chỉ nhún vai rồi nói ngươi còn có ta, hiện tại lại đang nằm trong tay của Claudy.
Khi gặp lại thì Lê Khải Liệt sẽ nói cái gì, hắn cũng không dám suy nghĩ, nhưng trong đầu vẫn hiện ra nội dung được viết trên quyển sổ tay của Naryn Claudy.
Cảm giác sợ hãi giống như sóng biển bao phủ lấy hắn, chưa bao giờ có cảm giác không xác định như vậy làm cho Vu Duy Thiển cảm thấy chính mình sắp phát điên, vì có thể sớm tiến đến nơi đó, cho dù máu có chảy hết thì cũng không sao, chỉ cần hắn tới kịp, chỉ mong hắn tới kịp, tới kịp—
Liệt!
Dường như có cái gì đó đang gọi hắn, Lê Khải Liệt ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt già nua suy yếu của Kent Claudy, có lẽ vừa rồi nghe được chỉ là ảo giác, “A, trúng độc quá nặng, trong tình huống như vậy mà vẫn có thể nghe được giọng của hắn…”
Đảo Capri, trên danh nghĩa bị lưu đày, kỳ thật là âm thầm nhận mật lệnh, nhà tổ của gia tộc Claudy.
“Ngươi đang lẩm bẩm cái gì đó? Leo, cháu ngoan của ta, ngươi quả nhiên như ta đã suy nghĩ, thật sự có gien đặc biệt, đáng tiếc ngươi lại không chịu phát huy nó.” Kent Claudy tiếc nuối mỉm cười rồi vỗ tay, “Nói thêm một ít nữa đi, ngươi yêu người kia đến mức nào, ta rất muốn biết.”
Sau khi Claudy lên tiếng thì Bode liền thu hồi nụ cười, khuôn mặt nghiêm túc lấy ra cây kim bằng đồng từ trong cái khay nằm trên tay của tên người hầu, đến khi châm vào cổ tay của Lê Khải Liệt thì hắn vẫn nhịn không được mà tán thưởng một tiếng, “Không hổ là Leo, phải dùng một lượng lớn thuốc tự bạch như vậy, đã là mũi thứ hai, nếu là người thường thì sẽ chịu không nổi.”
Lê Khải Liệt cười lạnh mà liếc mắt nhìn Bode một cái, bị nhìn như thế thì không có ai lại không cảm thấy sởn gai ốc, Bode tiêm xong thuốc thì lập tức lui ra.
Người đàn ông bị xích trên cây cột gỗ màu đỏ sậm, khi thì vẻ mặt ngẩn ngơ, khi thì ánh mắt sáng như đuốc, từ trong đôi mắt màu tro lục phóng ra hào quang có thể làm cho bất luận kẻ nào cũng cảm thấy e ngại, đó là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lạnh như băng.
Ý chí phản kháng của Lê Khải Liệt mạnh mẽ như vậy, Bode không biết nên nói là hiển nhiên hay là nên tán thưởng Lê Khải Liệt thật sự không giống người thường.
Lợi dụng thuốc tự bạch, bất cứ mọi vấn đề đều có thể được trả lời chân thật, những người có ý chí và tinh thần cực mạnh thì rất khó bị nó khống chế, vì để đạt được hiệu quả cho nên chỉ có thể tăng liều thuốc, nhưng nếu khống chế không tốt thì sẽ gây tổn thương vĩnh viễn đến hệ thần kinh.
Đây đã là mũi thứ hai.
Vì sao Vu Duy Thiển cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, gia tộc Claudy cũng không bận tâm, Lê Khải Liệt cho dù lo lắng như thế nào thì tình hình trước mắt lại không cho phép hắn nghĩ nhiều, kỳ thật hắn càng nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn.
Ngọn nến thiêu đốt dưới tầng hầm được bố trí xa hoa, tản mát ra hơi thở tà ác cổ xưa, tựa như hình ảnh mấy trăm năm trước đang được tái hiện, rèm che cao rộng được treo trong phòng, trên tường có những bức tranh thời kỳ văn hóa phục hưng, nhưng càng gây chú ý hơn cả chính là những sợi dây xích và còng sắt, còn có cọc gỗ được dựng giữa phòng.
Cọc gỗ và xiềng xích có vết máu loang lổ, nhìn không ra nhan sắc ban đầu của chất liệu gỗ, màu đỏ sậm đen thùi đứng lặng giữa phòng giống như tế đàn được đặt trên mỏm đá.
Căn phòng rộng lớn tựa như ngăn cách với thế giới bên ngoài, mặc kệ là vật trang trí hay bày biện, thậm chí là mỗi một hạt bụi liên tục lượn lờ trong không khí cũng tràn ngập hương vị cũ kỹ tang thương, tản ra hơi thở của tội ác tích tụ mấy trăm năm qua.
Nơi này vĩnh viễn không thấy mặt trời, bóng đêm trở thành minh chứng cho hết thảy những gì đã xảy ra ở đây. Kent Claudy chống gậy đứng trong phòng, bàn tay vuốt lên huy hiệu của gia tộc trên đầu gậy, đôi mắt đục ngầu vẫn ẩn chứa hy vọng, có lẽ người cháu nội có huyết thống không thuần chủng đang đứng trước mặt hắn sẽ trở thành bước chuyển của toàn bộ gia tộc Claudy.
“Chờ đến khi thuốc có tác dụng thì lần này hỏi hắn nguyên nhân dẫn đến biến dị và quá trình tiến triển, phải biết là ngay cả Josen cũng không có biến dị kỳ lạ như vậy, nhất định phải hỏi cho rõ ràng, không tiếc bất cứ giá nào!”Giọng nói tràn ngập uy nghiêm của ông lão làm cho Bode cúi đầu nhận lệnh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lê Khải Liệt.
“Ông chủ, không tiếc bất cứ giá nào, như vậy có nghĩa là…” Vì để xác định, Bode không thể không truy vấn, nếu làm sai một chút thì có thể hỏng hết toàn bộ.
“Chỉ cần hắn không chết là được rồi.” Kent Claudy đi đến bên cửa rồi quay đầu lại, ngay góc tối nơi cánh cửa, khuôn mặt khá giống Lê Khải Liệt vô cùng bình tĩnh, “Áp dụng tất cả những gì mà ngươi có, đừng lãng phí, đây là cơ hội thay cho cha của ngươi chuộc tội. Bode, đừng giống như Rick cha của ngươi trước kia.:”
Cha của hắn – Rick, sau khi Kent Claudy mang theo giọng điệu khó chịu khi nhắc đến cái tên này thì mùi mục nát trong tro bụi càng thêm nồng nặc.
“Dạ, ông chủ.” Bode cúi đầu càng thấp, biểu tình lộ ra ý cười hơi buồn bã, nhưng nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, “Xin yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lãng phí tư liệu tham khảo tốt như vậy, nhất định sẽ cho ông chủ một kết quả hoàn mỹ.”
“Thiếu ta thì không được, ta cũng muốn gia nhập.” Cánh cửa truyền đến giọng nói của một người khác, Josen kính cẩn hỏi thăm ông nội của hắn, “Ông nội, hắn là do con mang về, kết quả như thế nào thì con nhất định cũng phải biết, con sẽ ở đây để trông coi Bode, cứ giao cho con.”
“Cũng tốt, tuy rằng lần này ngươi hành động rất mạo hiểm, bất quá mạo hiểm như vậy cũng đáng giá, thoạt nhìn hắn quả nhiên rất xem trọng người kia, hiện tại nếu có thể đồng thời chiếm được cả hai thứ thì công lao của ngươi là tốt nhất.” Kent Claudy tán dương gật đầu, hắn có vẻ hài lòng đối với người cháu trai này, chỉ tiếc trên người của Josen cũng mang dòng máu của Naryn – thằng con vốn không nên tồn tại.
Sau khi Kent Claudy rời đi thì bên trong lại trở nên im lặng, đôi giày da của Josen cất lên tiếng vang nặng nề trên mặt sàn.
“Leo, ta gọi ngươi một tiếng anh hai thì ngươi có cao hứng hay không? Hay là rất tức giận, tức đến nỗi muốn giết ta? Bây giờ ngươi còn có thể giết hay sao?” Nở nụ cười quỷ dị mà bước đến gần, Josen phái người nâng rất nhiều thứ tiến vào.
Bode đứng bên cạnh, chỉ có thể nhắc nhở một lần cuối cùng, “Cậu Josen–”
“Ta biết, miễn là không chết thì được rồi!” Josen phất tay một cách mất kiên nhẫn, khí sắc phờ phạt của hắn đã khôi phục một chút nhưng vẻ mặt vẫn tái nhợt, “Leo, hiện tại ta cũng cho ngươi nếm thử mùi vị không thể không khóc thét, trả lại cho ngươi toàn bộ cảm giác khổ sở vì tội đã nổ súng với ta!” Hắn nhe răng cười rồi đi đến trước mặt Lê Khải Liệt.
Có đôi khi thời gian trôi qua rất nhanh, có đôi khi lại làm cho người ta cảm thấy rất dài lâu, một giây chờ đợi đều làm cho người ta có cảm giác ruột gan đều bị thiêu trụi, ngay cả một giây mà Vu Duy Thiển cũng không thể chờ được, nghi vấn ở trong lòng càng lúc càng trầm trọng, giống như một tảng đá đè ngay trước ngực.
Vì sao Lê Khải Liệt không phản kháng?
Trong tình huống không còn cách nào khác, cho dù có lưỡng bại câu thương thì Lê Khải Liệt cũng sẽ không thể tự nguyện bị mang đi, vẫn chưa lấy được thuốc giải độc cho Lydia, hắn rơi vào tay của Claudy sẽ chỉ càng làm cho đối phương có lợi thế, chẳng lẽ Lê Khải Liệt lại không biết điểm này.
Sau khi giải quyết nguy cơ của Hecate, Samantha và hắn rốt cục cũng đến được đảo Capri, lúc này đã mất một ngày, khi hắn lên đến nhà tổ của Claudy ở trên đỉnh núi chính là lúc chạng vạng.
Trên đỉnh núi có thể nhìn thấy ánh trăng tròn vành vạch, trong bầu không khí yên tĩnh, nhà tổ của gia tộc Claudy đứng sừng sững trên đỉnh núi, đắm chìm trong ánh sáng lạnh lẽo, làm toát ra vẻ trang trọng mà thần bí.
Đối phương tựa hồ không có ý ngăn cản hắn tiến vào, Vu Duy Thiển được dẫn đến một căn phòng dưới tầng hầm, lúc này ánh trăng bên ngoài sáng rực rỡ, nhưng bầu không khí dưới tầng hầm lại vẫn nặng nề như cũ, rèm che được vén lên, hắn nhìn thấy Lê Khải Liệt.
Vừa đập vào mắt, hắn liền nhịn không được mà hít một hơi, phẫn nộ bùng lên như mũi kim đâm sâu vào ngực hắn.
“Có lẽ hắn có kế hoạch gì khác…” Samantha nói như vậy, nhưng ngay cả nàng cũng không thể tin tưởng, “Không, không đúng! Cho dù có kế hoạch gì thì cũng phải đợi chúng ta đến đó mới đúng chứ!”
“Hiện tại nói mấy thứ này cũng vô nghĩa, chỉ có tận mắt nhìn thấy thì mới biết là vì sao!” Vu Duy Thiển cực lực trấn tĩnh, hắn đã sống nhiều năm như vậy, cho dù tình huống nguy hiểm như thế nào thì hắn cũng đều gặp qua, trước mắt không đáng là gì.
Đùng! Tiếng súng vang lên, kẻ địch ẩn nấp ở bên ngoài bị trúng đạn vào cổ rồi ngã xuống đất, mặc dù động tác cầm súng của Vu Duy Thiển vẫn ổn định như trước nhưng Samantha có thể nhìn thấy một chút run rẩy khi hắn buông khẩu súng.
Chết tiệt! Vì sao vẫn còn nhiều người như vậy? Tầm mắt của Vu Duy Thiển nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ, tính toán thời gian thoát vòng vây, “Cấp dưới của ngươi đâu rồi? Chẳng lẽ toàn bộ Hecate chỉ có bấy nhiêu đây?”
“Ngươi rất tức giận? Nhưng chuyện này không thể trách ta, tuy nói là sở chỉ huy nhưng ngươi đừng quên Hecate là tổ chức gì, sở chỉ huy là nơi giữ bí mật, người của ta đương nhiên được phân bố đi khắp nơi trên thế giới!” Samantha cũng vừa tức vừa vội, “Xem ra những người này đã tính trước, mọi người bị phái đi đảo Capri, hiện tại ở đây không đủ người! Ta có biện pháp gì cơ chứ!”
Nếu không phải Lê Khải Liệt mạo hiểm như thế, nếu không phải thời cơ chưa đúng thì làm sao lại rơi vào tình trạng bị động như vậy?
Vu Duy Thiển cũng ảo não như nàng, “Ngay lúc này mà cái tên kia lại….!” Cơ hồ là có thể nghe được tiếng nghiến răng ken két, hắn không còn biện pháp nào khác. Ở trong này càng lâu thì càng bất lợi cho Lê Khải Liệt.
“Senzou.” Buông súng, hắn đứng lên, mái tóc đen cuồng loạn, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc, cầm lấy một miếng gỗ rất mỏng, trong khoảnh khắc máu từ cổ tay phun ra như mưa.
Một nhát rất kiên quyết, ngay cả thời gian để mở miệng mà Senzou cũng không có, máu tươi bắn ra trên mặt đất, ngay trước mắt Samantha, màu đỏ tươi nở rộ như huyết hoa yêu dị, dẫn tới một hơi thở tử vong vô cùng lạnh lẽo.
Tối tăm, bóng đêm vô biên vô hạn phủ xuống, vây quanh gian phòng bên ngoài, phóng thích từ trong máu tươi ngay trước mặt Samantha, ngay trước mặt các thành viên còn lại của Hecate, bóng tối buông xuống chỉ trong chớp mắt, hình ảnh vượt quá trí tưởng tượng của bọn họ, tựa như một pha chiếu chậm trên phim, chiếu rọi đồng tử nở to bởi vì kinh ngạc của bọn họ.
Tiếng khóc thét một khi đã bắt đầu thì liền không thể ngừng lại, đối mặt với cái chết thì con người đều trở nên vô năng bất lực.
“Chúa ơi, hắn rốt cục là loài quái vật gì vậy….” Lực lượng vượt quá sự nhận thức của bọn họ đang diễn ra trước mặt, cảm giác sợ hãi làm cho người ta cũng bất lực.
Quái vật hay sao? Vu Duy Thiển hơi nhếch khóe miệng làm hằn lên độ cong mỉa mai ở trên mặt.
Nếu nói cho người khác biết lực lượng bóng tối này chính là bất tử mà không ít người đang theo đuổi thì không biết bọn họ sẽ có phản ứng gì, nếu nói cho bọn họ biết đó là vong linh của người thân hắn thì không biết những kẻ đang khiếp sợ đến mức bất động sẽ có biểu tình gì?
Người duy nhất nhìn thấy cảnh tượng này mà chỉ nhún vai rồi nói ngươi còn có ta, hiện tại lại đang nằm trong tay của Claudy.
Khi gặp lại thì Lê Khải Liệt sẽ nói cái gì, hắn cũng không dám suy nghĩ, nhưng trong đầu vẫn hiện ra nội dung được viết trên quyển sổ tay của Naryn Claudy.
Cảm giác sợ hãi giống như sóng biển bao phủ lấy hắn, chưa bao giờ có cảm giác không xác định như vậy làm cho Vu Duy Thiển cảm thấy chính mình sắp phát điên, vì có thể sớm tiến đến nơi đó, cho dù máu có chảy hết thì cũng không sao, chỉ cần hắn tới kịp, chỉ mong hắn tới kịp, tới kịp—
Liệt!
Dường như có cái gì đó đang gọi hắn, Lê Khải Liệt ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt già nua suy yếu của Kent Claudy, có lẽ vừa rồi nghe được chỉ là ảo giác, “A, trúng độc quá nặng, trong tình huống như vậy mà vẫn có thể nghe được giọng của hắn…”
Đảo Capri, trên danh nghĩa bị lưu đày, kỳ thật là âm thầm nhận mật lệnh, nhà tổ của gia tộc Claudy.
“Ngươi đang lẩm bẩm cái gì đó? Leo, cháu ngoan của ta, ngươi quả nhiên như ta đã suy nghĩ, thật sự có gien đặc biệt, đáng tiếc ngươi lại không chịu phát huy nó.” Kent Claudy tiếc nuối mỉm cười rồi vỗ tay, “Nói thêm một ít nữa đi, ngươi yêu người kia đến mức nào, ta rất muốn biết.”
Sau khi Claudy lên tiếng thì Bode liền thu hồi nụ cười, khuôn mặt nghiêm túc lấy ra cây kim bằng đồng từ trong cái khay nằm trên tay của tên người hầu, đến khi châm vào cổ tay của Lê Khải Liệt thì hắn vẫn nhịn không được mà tán thưởng một tiếng, “Không hổ là Leo, phải dùng một lượng lớn thuốc tự bạch như vậy, đã là mũi thứ hai, nếu là người thường thì sẽ chịu không nổi.”
Lê Khải Liệt cười lạnh mà liếc mắt nhìn Bode một cái, bị nhìn như thế thì không có ai lại không cảm thấy sởn gai ốc, Bode tiêm xong thuốc thì lập tức lui ra.
Người đàn ông bị xích trên cây cột gỗ màu đỏ sậm, khi thì vẻ mặt ngẩn ngơ, khi thì ánh mắt sáng như đuốc, từ trong đôi mắt màu tro lục phóng ra hào quang có thể làm cho bất luận kẻ nào cũng cảm thấy e ngại, đó là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lạnh như băng.
Ý chí phản kháng của Lê Khải Liệt mạnh mẽ như vậy, Bode không biết nên nói là hiển nhiên hay là nên tán thưởng Lê Khải Liệt thật sự không giống người thường.
Lợi dụng thuốc tự bạch, bất cứ mọi vấn đề đều có thể được trả lời chân thật, những người có ý chí và tinh thần cực mạnh thì rất khó bị nó khống chế, vì để đạt được hiệu quả cho nên chỉ có thể tăng liều thuốc, nhưng nếu khống chế không tốt thì sẽ gây tổn thương vĩnh viễn đến hệ thần kinh.
Đây đã là mũi thứ hai.
Vì sao Vu Duy Thiển cho đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, gia tộc Claudy cũng không bận tâm, Lê Khải Liệt cho dù lo lắng như thế nào thì tình hình trước mắt lại không cho phép hắn nghĩ nhiều, kỳ thật hắn càng nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn.
Ngọn nến thiêu đốt dưới tầng hầm được bố trí xa hoa, tản mát ra hơi thở tà ác cổ xưa, tựa như hình ảnh mấy trăm năm trước đang được tái hiện, rèm che cao rộng được treo trong phòng, trên tường có những bức tranh thời kỳ văn hóa phục hưng, nhưng càng gây chú ý hơn cả chính là những sợi dây xích và còng sắt, còn có cọc gỗ được dựng giữa phòng.
Cọc gỗ và xiềng xích có vết máu loang lổ, nhìn không ra nhan sắc ban đầu của chất liệu gỗ, màu đỏ sậm đen thùi đứng lặng giữa phòng giống như tế đàn được đặt trên mỏm đá.
Căn phòng rộng lớn tựa như ngăn cách với thế giới bên ngoài, mặc kệ là vật trang trí hay bày biện, thậm chí là mỗi một hạt bụi liên tục lượn lờ trong không khí cũng tràn ngập hương vị cũ kỹ tang thương, tản ra hơi thở của tội ác tích tụ mấy trăm năm qua.
Nơi này vĩnh viễn không thấy mặt trời, bóng đêm trở thành minh chứng cho hết thảy những gì đã xảy ra ở đây. Kent Claudy chống gậy đứng trong phòng, bàn tay vuốt lên huy hiệu của gia tộc trên đầu gậy, đôi mắt đục ngầu vẫn ẩn chứa hy vọng, có lẽ người cháu nội có huyết thống không thuần chủng đang đứng trước mặt hắn sẽ trở thành bước chuyển của toàn bộ gia tộc Claudy.
“Chờ đến khi thuốc có tác dụng thì lần này hỏi hắn nguyên nhân dẫn đến biến dị và quá trình tiến triển, phải biết là ngay cả Josen cũng không có biến dị kỳ lạ như vậy, nhất định phải hỏi cho rõ ràng, không tiếc bất cứ giá nào!”Giọng nói tràn ngập uy nghiêm của ông lão làm cho Bode cúi đầu nhận lệnh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lê Khải Liệt.
“Ông chủ, không tiếc bất cứ giá nào, như vậy có nghĩa là…” Vì để xác định, Bode không thể không truy vấn, nếu làm sai một chút thì có thể hỏng hết toàn bộ.
“Chỉ cần hắn không chết là được rồi.” Kent Claudy đi đến bên cửa rồi quay đầu lại, ngay góc tối nơi cánh cửa, khuôn mặt khá giống Lê Khải Liệt vô cùng bình tĩnh, “Áp dụng tất cả những gì mà ngươi có, đừng lãng phí, đây là cơ hội thay cho cha của ngươi chuộc tội. Bode, đừng giống như Rick cha của ngươi trước kia.:”
Cha của hắn – Rick, sau khi Kent Claudy mang theo giọng điệu khó chịu khi nhắc đến cái tên này thì mùi mục nát trong tro bụi càng thêm nồng nặc.
“Dạ, ông chủ.” Bode cúi đầu càng thấp, biểu tình lộ ra ý cười hơi buồn bã, nhưng nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, “Xin yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lãng phí tư liệu tham khảo tốt như vậy, nhất định sẽ cho ông chủ một kết quả hoàn mỹ.”
“Thiếu ta thì không được, ta cũng muốn gia nhập.” Cánh cửa truyền đến giọng nói của một người khác, Josen kính cẩn hỏi thăm ông nội của hắn, “Ông nội, hắn là do con mang về, kết quả như thế nào thì con nhất định cũng phải biết, con sẽ ở đây để trông coi Bode, cứ giao cho con.”
“Cũng tốt, tuy rằng lần này ngươi hành động rất mạo hiểm, bất quá mạo hiểm như vậy cũng đáng giá, thoạt nhìn hắn quả nhiên rất xem trọng người kia, hiện tại nếu có thể đồng thời chiếm được cả hai thứ thì công lao của ngươi là tốt nhất.” Kent Claudy tán dương gật đầu, hắn có vẻ hài lòng đối với người cháu trai này, chỉ tiếc trên người của Josen cũng mang dòng máu của Naryn – thằng con vốn không nên tồn tại.
Sau khi Kent Claudy rời đi thì bên trong lại trở nên im lặng, đôi giày da của Josen cất lên tiếng vang nặng nề trên mặt sàn.
“Leo, ta gọi ngươi một tiếng anh hai thì ngươi có cao hứng hay không? Hay là rất tức giận, tức đến nỗi muốn giết ta? Bây giờ ngươi còn có thể giết hay sao?” Nở nụ cười quỷ dị mà bước đến gần, Josen phái người nâng rất nhiều thứ tiến vào.
Bode đứng bên cạnh, chỉ có thể nhắc nhở một lần cuối cùng, “Cậu Josen–”
“Ta biết, miễn là không chết thì được rồi!” Josen phất tay một cách mất kiên nhẫn, khí sắc phờ phạt của hắn đã khôi phục một chút nhưng vẻ mặt vẫn tái nhợt, “Leo, hiện tại ta cũng cho ngươi nếm thử mùi vị không thể không khóc thét, trả lại cho ngươi toàn bộ cảm giác khổ sở vì tội đã nổ súng với ta!” Hắn nhe răng cười rồi đi đến trước mặt Lê Khải Liệt.
Có đôi khi thời gian trôi qua rất nhanh, có đôi khi lại làm cho người ta cảm thấy rất dài lâu, một giây chờ đợi đều làm cho người ta có cảm giác ruột gan đều bị thiêu trụi, ngay cả một giây mà Vu Duy Thiển cũng không thể chờ được, nghi vấn ở trong lòng càng lúc càng trầm trọng, giống như một tảng đá đè ngay trước ngực.
Vì sao Lê Khải Liệt không phản kháng?
Trong tình huống không còn cách nào khác, cho dù có lưỡng bại câu thương thì Lê Khải Liệt cũng sẽ không thể tự nguyện bị mang đi, vẫn chưa lấy được thuốc giải độc cho Lydia, hắn rơi vào tay của Claudy sẽ chỉ càng làm cho đối phương có lợi thế, chẳng lẽ Lê Khải Liệt lại không biết điểm này.
Sau khi giải quyết nguy cơ của Hecate, Samantha và hắn rốt cục cũng đến được đảo Capri, lúc này đã mất một ngày, khi hắn lên đến nhà tổ của Claudy ở trên đỉnh núi chính là lúc chạng vạng.
Trên đỉnh núi có thể nhìn thấy ánh trăng tròn vành vạch, trong bầu không khí yên tĩnh, nhà tổ của gia tộc Claudy đứng sừng sững trên đỉnh núi, đắm chìm trong ánh sáng lạnh lẽo, làm toát ra vẻ trang trọng mà thần bí.
Đối phương tựa hồ không có ý ngăn cản hắn tiến vào, Vu Duy Thiển được dẫn đến một căn phòng dưới tầng hầm, lúc này ánh trăng bên ngoài sáng rực rỡ, nhưng bầu không khí dưới tầng hầm lại vẫn nặng nề như cũ, rèm che được vén lên, hắn nhìn thấy Lê Khải Liệt.
Vừa đập vào mắt, hắn liền nhịn không được mà hít một hơi, phẫn nộ bùng lên như mũi kim đâm sâu vào ngực hắn.
Danh sách chương