“Các ngươi muốn làm gì hắn?” Tiếng gầm gừ vì tức giận mà trở nên run rẩy, hai từ phẫn nộ đã không còn đủ để hình dung tâm tình của Vu Duy Thiển, lồng ngực giống như có cái gì đó muốn bùng nổ, chua xót và đau đớn cùng xông lên não.

Hắn nói không nên lời, cổ họng như là bị ngăn chặn, bị một cục sắt nung nóng đang ấn vào.

Trong căn phòng trống trải có một loạt dụng cụ, một cái lồng sắt cao hơn thân người có đủ loại dụng cụ đặt bên cạnh và trước mặt, người bên trong chính là Lê Khải Liệt, trên người của hắn cắm đầy điện cực, chiếc áo sơ mi màu đen dính đầy máu tươi, vết thương trên trán thoạt nhìn đã trải qua xử lý, hắn nhắm mắt như đang ngủ say, bởi vì đau đớn mà biểu tình nhăn nhó dữ tợn, tựa như có nhát dao khắc sâu trực tiếp vào trong lòng của Vu Duy Thiển.

Cho dù lúc này có người muốn giết hắn thì hắn cũng sẽ không có cảm giác, tất cả cảm giác của hắn đều bị ngưng tụ vì cảnh tượng trước mắt.

Không có cái gì có thể gò bó, không có cái gì có thể trói buộc, vậy mà người kia hiện tại lại bị nhốt trong lồng giam, lướt sắt rỉ sét cầm cố tự do của hắn, giống như một con thú bị thương, máu tươi không chỉ bám lên mái tóc màu nâu đỏ rối tung của hắn mà cũng chiếu đỏ đôi mắt của Vu Duy Thiển.

Hắn rốt cục cũng bị đối đãi giống như cha của hắn, Naryn. Tiêm thuốc, giật điện, kích thích thần kinh, thí nghiệm thính giác, thí nghiệm thị giác, kiểm tra sinh mệnh, kiểm tra đủ loại triệu chứng bệnh tật, sóng điện não….nhiều đến mức không thể đếm được….

Trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng, cổ họng nghẹn ngào run rẩy, Vu Duy Thiển xông lên, nhổ xuống những điện cực lung tung được cắm trên người của Lê Khải Liệt, đưa tay vói vào trong lồng sắt, hai tay run rẩy vuốt ve mái tóc của đối phương, đụng đến vết máu ngưng tụ trên trán của Lê Khải Liệt, ngữ điệu của hắn bất chợt trở nên giá rét, “Là ai?”

“Không phải ta làm hắn bị thương.” Bode sợ sẽ gây ra hậu quả nên trước tiên vội vàng giải thích, nhưng hàn ý lạnh lẽo xung quanh nói cho hắn biết cho dù có giải thích vào lúc này thì cũng vô ích.

Ánh mắt còn sắc bén hơn so với sấm sét bắn thẳng về phía Bode, gằn lên từng tiếng đều mang theo hơi thở lạnh lẽo và giá rét, “Là ai? Ai làm?”

“Là chính hắn tự làm.” Một ông lão đi cùng Josen bước ra trước mặt Vu Duy Thiển đã trả lời hắn như vậy.

Kent Claudy chống gậy đi vào tầng hầm, không cần phải nghi ngờ gì nữa, người đàn ông đứng giữa phòng để lộ ra hơi thở thịnh nộ khiến người ta sợ hãi là người mà cháu nội hắn yêu, cũng là người ở trong truyền thuyết.

“Nghe tiếng đã lâu, đây là lần đầu tiên gặp mặt ngươi, ngài Wirth, ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Giống như thời gian đảo ngược, Kent Claudy trở thành một ông lão quý tộc nho nhã lịch sự ở vài thế kỷ trước, gật đầu hàn huyên với Vu Duy Thiển.

Kent Claudy, tộc trưởng của gia tộc Claudy, hết thảy ngọn nguồn tội ác là đây. Trên khuôn mặt già nua, ngoại trừ nếp nhăn và đôi mắt đục ngầu nhìn không ra có gì đặc biệt, nhưng sự bình thường như vậy lại có thể tạo thành tội ác khiến người ta cảm thấy ghê tỏm.

“Người mà các ngươi muốn chính là ta, thả hắn ra.” Vu Duy Thiển không có tâm tư nhiều lời với Kent Claudy, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, phát ra hơi thở khủng bố. Bode lại cẩn thận lui ra sau từng bước.

“Có lẽ ngươi hiểu lầm, tuy rằng chúng ta rất muốn biết bí mật trên người của ngươi, nhưng đối với ông nội của ta mà nói thì vẫn còn có chuyện quan trọng hơn, đương nhiên nếu có thể thuận tiện có được bất tử trên người của ngươi thì xem như hoàn hảo.” Không biết vì sao trong giọng điệu khoái trá của Josen lại có một loại ghen tỵ khó hiểu.

“Các ngươi muốn lợi dụng hắn làm cái gì? Những gì các ngươi đang làm là muốn lấy mạng của hắn!” Đôi mắt sắc bén như băng, Vu Duy Thiển không thể giữ được bình tĩnh.

“Đó là một chút sai sót trong quá trình mà thôi, là Bode không buộc chặt nên hắn phát cuồng vì phản ứng của thuốc, đập vào song sắt làm bị thương chính mình, ta không cần thiết phải gạt ngươi.” Kent Claudy vẫn bình tĩnh như trước, hắn đi đến chiếc ghế sô pha ở bên tường rồi ngồi xuống, “Dù sao hắn cũng là cháu của ta, mặc kệ ngươi có tin hay không thì ta cũng không muốn hắn chết.”

“Kent Claudy! Hắn là Lê Khải Liệt, là cháu của ngươi, ngươi hại hắn thành nông nỗi như vậy mà còn có thể nói ra những lời đó?” Không thể tha thứ, cho dù như thế nào cũng không thể tha thứ! Toàn thân của Vu Duy Thiển đều bị lửa giận chiếm cứ, đưa hắn thiêu đốt thành tro bụi.

Không cần lý trí, không cần bất cứ thứ gì khác, hắn chỉ muốn cứu ra Lê Khải Liệt, “Buông hắn ra nếu các ngươi vẫn chưa muốn chết…” Trong đồng tử màu đen nổi lên gió lốc.

“Quả nhiên nghĩa trọng tình thâm.” Kent Claudy gật đầu, lấy ra đồng hồ rồi nhìn một chút, sau đó mỉm cười, “Nhưng ngươi cũng đã nói, hắn gọi là Lê Khải Liệt, họ của hắn là từ bà mẹ vô dụng của Naryn, con đàn bà người Trung Quốc kia, nếu hắn nghe lời thằng cha vô tích sự của mình mà dùng họ Trung Quốc thì cũng đã chứng tỏ không phải chân chính là người nhà Claudy.”

Mẹ của Naryn, hầu gái của gia tộc Claudy năm đó sau khi bị Kent Claudy đùa bỡn thì vứt bỏ, với hắn mà nói đó là một loại sỉ nhục, đứa cháu kế thừa họ của bà nó thì sẽ đại biểu cho cái gì?

Bị nhốt trong lồng sắt là cháu nội ruột của hắn, nhưng đối với Kent Claudy mà nói thì hình như chẳng có ý nghĩa gì, hắn dùng ánh mắt thương hại để nhìn Vu Duy Thiển, “Chỉ cần là con người thì sẽ có nhược điểm, chúng ta nắm được nhược điểm của hắn cho nên mới có thể không phí công thổi bụi mà vẫn thắng được trận này, hắn thua.”

Josen vừa cười vừa lấy ra một thứ, “Có nó thì Leo chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo ta, ta muốn hắn làm cái gì thì hắn sẽ làm cái đó, cho dù bị nhốt trong lồng sắt, bị cắm điện cực để làm thí nghiệm, bị đối đãi giống như thú vật thì hắn cũng sẽ không dám nói một câu.”

“Ngươi có biết đây là cái gì hay không?” Tiếng cười đắc ý tựa như từ nơi phương xa truyền lại, “Tuy rằng Monica đã chết nhưng nhiệm vụ cuối cùng đã hoàn thành một nửa, cô ta không kịp gắn con chíp thứ hai lên người của ngươi, cũng may cái thứ nhất vẫn có tác dụng, nó đã hợp nhất với trái tim của ngươi, con chíp mini kia rất nhỏ, nó vẫn luôn ở trong cơ thể của ngươi.”

Vu Duy Thiển xé mở áo sơ mi, trên ngực của hắn vẫn còn vết sẹo hình chữ thập, những vết thương khác đều trở nên phai nhạt, duy nhất chỉ có nó là vẫn như cũ, tựa hồ càng ngày càng rõ ràng, chẳng lẽ là do ảnh hưởng của con chíp? Lúc trước khi hắn mất đi ý thức, Monica đã kịp gắn một con chíp vào trong tim của hắn?

“Chỉ cần ta ấn nút thì cho dù ngươi bất tử cũng sẽ bị nó tra tấn đến mức sống không bằng chết, nó sẽ thu thập số liệu trong máu của ngươi để cung cấp cho chúng ta nghiên cứu.” Giống như thưởng thức một món đồ chơi, Josen xoay tròn bộ điều khiển trong tay, hắn đắc ý cười to.

“Khi ta nói với hắn chuyện này, ngay cả thử mà hắn cũng không dám, hắn lập tức đi theo ta trở về, ha ha ha ha ha ha ha ha, Miracle Leo? Cũng chỉ đến trình độ này mà thôi.”

Tiếng cười đắc ý quanh quẩn trong phòng, Vu Duy Thiển mắt ngơ tai điếc, trên mặt mất sạch huyết sắc, từ tái nhợt đến đỏ ửng, cho đến khi chuyển thành xanh, xanh như sắt, giống như mất đi độ ấm cuối cùng trên người, toàn thân lạnh như băng.

Hóa ra đây là lý do mà Lê Khải Liệt không phản kháng.

Vì không muốn hắn bị tổn thương nên làm cho chính mình rơi vào nông nỗi như vậy….

“Cái tên ngu ngốc này! Ai bảo ngươi cứu ta? Ngốc đến mức tự mình nhảy vào cạm bẫy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ cao hứng hay sao? Ta nhìn thấy bộ dáng này của ngươi thì sẽ vui vẻ? Trong đầu của ngươi rốt cục đang nghĩ cái gì? Ngươi tỉnh lại cho ta!” Tiếng hét giận dữ khiến cho song sắt chấn động, Vu Duy Thiển nắm lấy Lê Khải Liệt ở trong lồng sắt, ngay cả nhịp tim cũng đang run rẩy.

Ánh trăng âm u lạnh lẽo, người trong lồng sắt dường như bị cơn thịnh nộ và hò hét điên cuồng của hắn đánh thức, dưới ánh trăng có cái bóng giật giật, mở ra hai mắt, “Ta đang nằm mơ hay sao, lúc này lại nhìn thấy Duy yêu của ta đang rơi nước mắt vì ta….”

Chậm rãi vươn tay, Lê Khải Liệt dùng ngón tay đông máu để sờ lên gò má của Vu Duy Thiển, “Hiếm thấy ngươi lo lắng cho ta đến trình độ này, tuy rằng ta rất vui sướng….nhưng mà ta vẫn chưa chết, thắng hay thua…..vẫn chưa quyết định.”

Không biết từ khi nào thì khóe mắt đã ẩm ướt, Vu Duy Thiển hung hăng cắn răng, “Ngu ngốc, đây là mồ hôi, không phải nước mắt!” Hắn nắm lấy tay của Lê Khải Liệt, đối phương cũng nắm chặt tay của hắn.

“Xem ngươi mạnh miệng tới khi nào, ta nhìn thấy ngươi tới mà vui đến mức muốn khóc, ngươi làm sao lại mất hứng như vậy….” Dùng tay kia ôm mặt của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt kề sát vào lưới sắt, nhướng mi cười cười, “Để cho ta hôn ngươi một chút có được hay không? Bằng không ta sợ không có sức mà tiếp tục kiên trì.”

“Muốn bổ sung năng lượng? Một nụ hôn thì làm sao mà đủ.” Vu Duy Thiển đến gần hắn, nhìn sắc mặt tiều tụy của hắn, “Ngươi muốn hôn bao lâu cũng được, bất quá tuyệt đối đừng tắt thở mà chết ở chỗ này.” Mặc dù Lê Khải Liệt biểu hiện vẫn thản nhiên vô sự, nhưng Vu Duy Thiển có thể nhìn thấy sự cáu kỉnh và thịnh nộ cùng với vẻ dữ tợn và bướng bỉnh của một con thú bị kiềm hãm.

Cho dù hôn bao lâu cũng không thành vấn đề, miễn là Lê Khải Liệt còn sống.

Bọn họ vẫn chưa thua.

Cách lồng sắt, môi chạm môi, truyền cho nhau độ ấm, Lê Khải Liệt không hỏi Vu Duy Thiển vì sao hiện tại mới đến, nhìn thấy người này bình yên vô sự là đủ rồi, hiện tại hắn chỉ muốn hấp thu lực lượng của đối phương.

Sau khi kề sát vào nhau thì Vu Duy Thiển mới phát hiện trên người của Lê Khải Liệt có rất nhiều dấu vết bị kim tiêm, bàn tay vươn ra từ trong lồng sắt tuy rằng đã cực lực ôm lấy hắn nhưng hắn vẫn cảm giác được Lê Khải Liệt hơi hơi run rẩy. Lê Khải Liệt đã không thể tiếp tục duy trì được nữa, Vu Duy Thiển thở dài một tiếng, nhẹ nhàng giữ chặt tay của đối phương đang vòng lên cổ của mình, ôm lấy thắt lưng của Lê Khải Liệt, cứ như vậy mà len vào giữa khe hở của lồng sắt để cho người này nụ hôn nồng nàn nhất.

Cho dù cách lồng sắt nhưng vẫn không thể ngăn cản bọn họ truyền tình cảm cho nhau, tựa như ngay cả ánh trăng trong trẻo lạnh lùng cũng bị hòa tan thành dòng nước màu bạc, ngọn nến nhẹ nhàng nhấp nháy trong gió, làm cho bóng dáng của hai người bên lồng sắt kéo ra rất dài, rất dài.

Vừa hôn xong, Lê Khải Liệt vuốt ve mái tóc của Vu Duy Thiển, “Có nhớ ta hay không?”

“Sau này đừng làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy nữa, nếu không thì ta sẽ đổi người yêu.” Vu Duy Thiển không để ý đến câu hỏi của Lê Khải Liệt, ánh mắt hơi nheo lại, tràn ngập cảnh cáo và tức giận cùng với nỗi lo lắng vẫn chưa hoàn toàn buông xuống.

“Mặc kệ ngươi đổi ai thì vẻ ngoài và thân thể của bọn họ đều nhất định không hợp ý của ngươi như ta, vậy thì đổi làm cái gì? Tốt nhất chỉ cần giải quyết chướng ngại vật che giữa chúng ta rồi ngươi muốn trút giận lên người của ta như thế nào cũng được.” Lê Khải Liệt nâng mắt lên, tầm mắt của hai người cùng chuyển về phía Kent Claudy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện