Kể từ ngày Ngu Ninh rời khỏi, đã năm sáu tháng trôi qua. Nửa năm tưởng chừng dài đằng đẵng, vậy mà thoáng cái đã qua, như mới chỉ hôm qua.

Mọi người vào đến chính đường, Tiểu Hoàng tử trong lòng Hứa Như Yên thức giấc khóc ré lên. Hoắc thị lúc này mới nhớ ra chưa được nhìn mặt cháu ngoại.

Bà nhận lấy Tiểu Hoàng tử từ tay Hứa Như Yên, các nữ quyến Tạ gia vây quanh ngắm nhìn.

Lâm thị cười nói: "Tiểu Hoàng tử trắng trẻo bụ bẫm, thật đáng yêu. Tiếng khóc cũng vang dội, nhìn không giống đứa trẻ sinh non chút nào, chẳng khác gì đứa trẻ sinh đủ tháng."

Ngu Ninh đáp: "Ăn uống đầy đủ, lại được v.ú em chăm sóc cẩn thận, chắc là hai tháng này đã bồi bổ lại được rồi."

Trong phòng chỉ có Hoắc thị và Lâm thị là dám bế Tiểu Hoàng tử. Những người khác chỉ đứng nhìn, không dám lại gần.

"Hóa ra tên A Bạch là do Tiểu Bảo đặt." Thẩm Thác định nói cái tên này nghe như tên mèo tên chó, con mèo trắng Thẩm Ưng tặng hắn còn có tên hay hơn, gọi là Nhược Tuyết. Tên một con mèo mà còn tao nhã hơn tên Hoàng tử.

Nhưng nghĩ đến cái tên này là do con gái bảo bối của mình đặt, Thẩm Thác đành nuốt lời nhận xét vào trong. Tên gọi ở nhà thì gọi thế nào cũng được, nhưng tên chính thức phải đặt cho đàng hoàng, không thể qua loa với con trẻ được.

Thấy con trai có vẻ đói bụng, Ngu Ninh gọi v.ú em vào cho A Bạch bú.

"Đi đường xa mệt mỏi, Tiểu Bảo cũng đi nghỉ ngơi đi."

Tiểu Bảo ngoan ngoãn nghe lời, cùng v.ú em đi ra ngoài.

Thẩm Thác đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Ngu Ninh, một tay đặt lên eo nàng: "Hơn nửa năm rồi, trải qua bao nhiêu biến cố, lần trước ôm nàng hình như là lúc ta rời kinh."

Tính ra cũng đã bảy tháng rồi, bảy tháng hắn không được ôm nàng thế này, hai người yên tĩnh trò chuyện cùng nhau.

"Lâu vậy sao?" Ngu Ninh tựa vào vai Thẩm Thác, mỉm cười nói: "Thật ra cũng nhanh thôi. Cảm giác như mới chớp mắt đã trôi qua rồi. Bất tri bất giác, A Bạch đã chào đời. Về sau sẽ không còn những ngày tháng sóng gió như vậy nữa."

"Ừm, Lễ Bộ đã bắt đầu chuẩn bị cho đại hôn, chắc khoảng ba tháng nữa."

"Vậy thì nhanh thôi."

"Nhanh sao? Ta vẫn thấy hơi chậm."

Hắn chỉ hận không thể ngay hôm nay mang Ngu Ninh và hai đứa nhỏ về cung. Tuy Hoàng hậu có Phượng Nghi Cung riêng, nhưng Tử Thần Điện cách đó hơi xa, Thẩm Thác vẫn muốn Ngu Ninh ở lại Tử Thần Điện, cùng giường chung gối, ngày ngày gặp mặt, mới đúng là phu thê.

Thẩm Thác ôm chặt người trong lòng, ghé sát tai nàng, khẽ nói: "Hay là đêm nay nàng theo ta hồi cung..."

Ngu Ninh gỡ tay Thẩm Thác ra, đẩy hắn một cái: "Không được, con còn nhỏ, không thể rời ta."

 

Thẩm Thác không tin: "A Bạch cũng đâu có dính nàng lắm, bình thường toàn v.ú em bế, thời gian nàng bế nó chắc chẳng được bao nhiêu. Trẻ con có gì hay ho mà bế, chi bằng vào cung bầu bạn với ta."

"Vẫn không được." Người trong phủ đông đúc, Ngu Ninh cũng lười, bình thường đúng là không hay bế con. Nhưng dù có nhàn rỗi, nàng cũng không thể cứ thế theo Thẩm Thác vào cung. Nhiều người nhìn như vậy, ở lại cung trước khi đại hôn, hình như không hay lắm.

"Sau này vào cung rồi sẽ không được thường xuyên về nhà nữa. A Nương, A Cha sẽ nhớ ta, ta phải tranh thủ những ngày này ở bên cạnh họ."

Nói xong, Ngu Ninh suy nghĩ một chút, xoay người ôm lấy Thẩm Thác, cười tươi nói: "Làm Hoàng hậu rồi có thể thường xuyên xuất cung không? Ta vẫn muốn giống như trước, mỗi tháng về nhà ở hai ngày."

"Hoàng hậu đâu phải nữ quan, làm sao có thể muốn gì được nấy."

Ngu Ninh lập tức xị mặt, nhíu mày nhìn hắn: "Vậy ra làm Hoàng hậu cũng chẳng có gì tốt. Chi bằng tiếp tục làm nữ quan, ta không làm Hoàng hậu nữa."

"Không đổi được đâu, kháng chỉ là tử tội."

Ngu Ninh nhướng mày, chẳng hề sợ hãi, ưỡn cổ nói: "Vậy Bệ hạ bóp c.h.ế.t thần thiếp đi."

Thẩm Thác véo nhẹ vào eo nàng, cười tủm tỉm: "Nhờ vả người khác phải có thái độ chứ. Chưa thấy ai cứng đầu như nàng. Đã có yêu cầu, vậy thì trước tiên phải hầu hạ trẫm cho tốt đã. Đợi trẫm vui vẻ, có khi sẽ suy xét đề nghị của nàng."

Ngu Ninh đứng dậy khỏi giường La Hán, đưa tay đè Thẩm Thác xuống: "Được thôi, ta hầu hạ Bệ hạ ~"

"Suỵt." Thẩm Thác sờ sau gáy, cười trách móc: "Dịu dàng một chút được không? Trẫm thích dịu dàng, ngoan ngoãn cơ."

Ngu Ninh đúng là không học được cách dịu dàng là gì, nàng véo cằm Thẩm Thác: "Yêu cầu nhiều quá, Bệ hạ vẫn nên im lặng thì hơn."

Nàng chống hai tay lên vai Thẩm Thác, ngồi lên người hắn, rũ mắt nhìn xuống.

Tư thế này giống hệt đêm tân hôn trong doanh trại năm xưa.

Khi đó, Thẩm Thác mặt mày âm u phẫn nộ, gào thét muốn băm nàng thành tám mảnh. Còn bây giờ, hắn dường như cam chịu số phận, ngoan ngoãn nằm yên mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Chậc, hình như có gì đó sai sai.

Sao trông hắn lại có vẻ… mong đợi thế kia?

Quả nhiên, bị ngược quen rồi nên thích kiểu này sao?

"Đã nói sau đại hôn ta vẫn phải về nhà, chàng không được nuốt lời đâu đấy."

Thẩm Thác đang nằm im, nghe vậy liền nhướng mày, có chút ai oán mở miệng: "Ừ, nhớ về cung là được."

"Phu quân cứ tin tưởng nương tử này vẫn còn chút lương tâm, sẽ không bỏ chồng bỏ con đâu."

 

 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện