Hán tử lùn cầm đầu kia, đại khái là cửu phẩm hạ, mấy người phía sau hắn thì yếu hơn nhiều, thực lực chỉ tương đương với đám người ở tiêu cục Tứ Thông.

Sở Hi Thanh dùng đao không hề dây dưa dài dòng, ác liệt quả quyết, lòng dạ độc ác.

Hai mươi mấy người của Long gia ở phía sau đã vọt tới.

Lúc này, chỉ cần hẳn hơi do dự một chút, là sẽ bị đám người này chặn đường ở miệng quật.

Sau khi Sở Hi Thanh giết hai người, tốc độ của hẳn không giảm mà còn tăng lên.

Sở Hi Thanh nhìn thấy rõ vẻ sợ hãi trong mắt của ba người ở trước mặt, hẳn thản nhiên xông về phía rước, gạt trường kiếm đâm về phía mình ra, đồng thời múa đao móc nghiêng một cái.

Ngay khi hắn lướt qua thân của người này, người này nhất thời rên lên một tiếng, máu tươi phun đầy ngực.

Một đao này của Sở Hi Thanh đâm thắng vào bụng hắn, trực tiếp đánh vào trái tim của hắn.

Sở Hi Thanh giải quyết người này xong, lại không hề dừng lại chút nào, hẳn lấy tư thế đánh đâu thẳng đó không gì cản nổi, để tiếp tục xông về phía trước.

Hai người phía trước mặt hẳn, vẻ sợ hãi trong mắt bọn họ càng đậm hơn, vô thức lùi hai bước về phía sau.

Một cái lùi này, làm cho không gian trước mặt bọn họ bị mở ra, Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly một trước một sau nhảy vào nơi sâu xa nhất của miệng quật.

Hai người Sở Hi Thanh vội vã chạy trốn ở bên trong quật.

Tuy rằng trong quật âm u sâu thẩm, nhưng không phải là hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Bốn vách tường ở nơi này đều có những hoa văn giống như dung nham, chúng tỏa ra những ánh sáng lộng lẫy màu đỏ sậm, khiến cho người ta có thể miễn cưỡng nhìn thấy con đường phía trước.

Có điều, nhiệt độ trong quật cũng rất cao, thị trấn bên ngoài đã rất nóng rồi, nhưng nhiệt độ trong quật này còn cao hơn nhiều.

Sở Hi Thanh chạy một lúc, bất đầu thở hồng hộc.

Trên người hắn có Lục âm Hoàn Hồn Chú, trong cơ thể tích trữ một lượng hàn độc âm sát rất lớn, tổn thương đến phổi.

Chỉ mới chạy được một thời gian, mà hắn đã cảm thấy lồ ng ngực của mình như sắp nổ tung.

May mắn là sau khi Lục Loạn Ly phát hiện ra tình hình khác thường của hắn, nàng trực tiếp vỗ một cái phù lùng lên trên lưng hẳn, đây là một tấm Thần Hành Phù.

Pháp thuật vừa có tác dụng, Sở Hi Thanh liền cảm thấy chân của mình nhẹ hơn không ít, thể lực cũng từ từ khôi phục.

Hãn cũng có thể vừa chạy vừa quan sát bảng hệ thống của mình.

Lúc nấy, trong tầm mắt của hẳn lại có pháo hoa. nổ tung tóe.

Điểm võ đang trong bảng hệ thống cũng từ 25 tăng lên 26.

Hãn cũng không phải người chưa từng giết người, khi còn đi áp tiêu thì hẳn đã giết ba người.

Nhưng khi đó hệ thống của hẳn không hề có biến hóa gì.

Nếu như muốn nói có gì khác biệt, vậy chính là tên lùn kia có thực lực mạnh mẽ, đã tiếp cận cửu phẩm hạ đỉnh cao.

Nếu như người này có phòng bị với khoái đao của hẳn, sử dụng sách lược ổn thỏa hơn, Sở Hi Thanh đoán rằng phần thẳng của mình không cao.

Sở Hi Thanh đoán là tác dụng của Nhai Tí đao ý.

Nếu như tên lùn kia không bị ảnh hưởng bởi xung kích tỉnh thần, tốc độ đao chậm một nhịp, thì sẽ có thể lưỡng bại câu thương với hắn.

Sở Hi Thanh vẫn có thể chém chết người này như cũ, nhưng hắn cũng sẽ bị thương.

Đúng lúc này, đầu óc Sở Hi Thanh hơi choáng váng, một cảm giác mệt mỏi lan tràn toàn thân hắn.

Sở Hi Thanh đã ý thức được, đây là hậu hoạn khi hắn sử dụng 'đao ý'.

Hắn lợi dụng xung kích tinh thần để đá kích đối thủ, đông thần tinh thần lực của hắn cũng bị hao tổn.

Sau khi bỏ rơi đám người ở phía sau một đoạn, Lục Loạn Ly nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt tán thưởng: “Ba đao vừa rồi rất không tệ, nhanh gọn ác liệt, thế như lôi đình, hiếm thấy nhất là còn xúc động đao ý. Đây chắc hẳn là Nhai Tí đao ý mà ngươi lĩnh ngộ được từ Tàng Kinh Lâu? Tiếc là tu vị của ngươi có hạn, còn không thể khống chế được nó.”

Sau khi nàng khen xong, lại đưa tay về phía Sở Hi Thanh: “Đưa đao của ngươi cho ta”

Da mặt Sở Hi Thanh run run, hẳn đoán được Lục Loạn Ly muốn làm cái gì.

Hiển nhiên là nữ nhân này lại muốn hẳn cõng nồi.

Sở Hi Thanh lại không chút nghĩ ngợi mà đưa thanh Bách luyện Khinh cương đao của mình qua, sau đó lặng lẽ cầm thanh cương đao dự bị ở phía sau.

Sau khi Lục Loạn Ly tiếp nhận thanh đao, nàng áng chừng một chút, rồi đột nhiên giẫm lên vách đá ở bên phải, lao nhanh về phía bên kia.

Tại một khúc rẽ khác, có năm tráng hán áo xanh ở' đây.

Trong năm người này, có ba người cầm đao, còn có hai người cầm cường nỏ ở trong tay, nhằm thắng về phía bọn họ.

Lục Loạn Ly lại giẫm vách đá, cả người năm ngang ở giữa không trung, lấy một góc độ bất ngờ mà lao về phía bọn họ.

Người trẻ tuổi cầm đầu ở trong đó bỗng nhiên nhìn thấy thanh Bách luyện Khinh cương đao kia càng ngày càng lớn ở trước mắt mình.

“Ngươi là ai, lại có biết ta là người Long gia... ”

Người này còn chưa nói hết lời, ánh đao màu trắng đã phá tan cổ của hẳn rồi

Lục Loạn Ly cũng dùng Truy Phong đao pháp, đao thế lại càng nhanh càng gọn hơn, dáng người thì thoải mái thong dong, tựa như là đang nhảy múa chứ không phải là đang chém giết với người khác.

Khi nàng lướt qua năm người đó, trên người của nàng vẫn không dính một giọt máu nào

Lúc này, Sở Hi Thanh mới lững thững xuất hiện ở ngã rẽ, hắn nhìn năm thi thể trên mặt đất, khóe môi không khỏi co quắp lại.

Từ vết thương ở trên năm thi thể này, hẳn có thể nhận ra Lục Loạn Ly không chỉ mô phỏng Truy Phong đao pháp của hắn, mà còn mô phỏng sức mạnh của hẳn nữa.

Sức mạnh này hoàn toàn giống với sức mạnh của Sở Hi Thanh, không nhiều một tia, cũng không thiếu một phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện