Sở Hi Thanh nghỉ ngờ nhìn sang nàng: “Ta không chỉ cảm nhận được, mà còn lĩnh ngộ được một chút, ngươi nói ngộ tính của ta tốt? Vì sao lại vậy?”

“Đao ý ở trong bức tranh đó được giấu rất sâu, mặc dù người có ngộ tính cực kỳ tốt cũng không phát hiện được. Bằng không thì nó cũng không được treo vài trăm năm ở võ quán Chính Dương, rất ít người có thể nhìn thấu bức Nhai Tí Đồ này.” Sở Vân Vân hờ hững giải thích: “Vì lẽ đó, ta chỉ để ngươi ghi nhớ đường nét, kết cấu và hoa văn của nó, chỉ cần ghi nhớ được khoảng tám phần, là có thể phát động đao ý khi quan tưởng.”

Sở Hi Thanh không khỏi nhướn mày, hẳn phán đoán ngộ tính của mình tuyệt đối không tốt như vậy.

Mà là “Ưng nhãn” của hắn, để cho hắn chú ý đến từng chỉ tiết nhỏ ở trên bức Nhai Tí Đồ đó, khiến cho hắn càng nhớ sâu hơn.

Còn nữa, có phải cô muội muội tiện nghỉ này, đang biến tướng khoe khoang ngộ tính của nàng không?

“Ngươi còn chưa nói bức tranh này có lai lịch gì, cộng thêm chuyện tại sao nó lại cực kỳ quan trọng với chúng ta, lại có liên quan đến sinh tử của chúng ta? Ta nghe Diệp Tri Thu nói, bức tranh này không chỉ có một, mà mỗi một võ quán trong bảy mươi hai võ quán dưới trướng của Vô Tướng Thần Tông đều có.”

Lần này Sở Vân Vân không tránh né, nàng hơi suy ngẫm một lát, rồi bình tĩnh đáp lại: “Khoảng tâm 1300 năm trước, Vô Tướng Thần Tông có một nghịch đồ, lấy danh hào Huyết Nhai Đao Quân, người này tự nghĩ ra Thần Ý Xúc Tử Đao, đã từng đăng đỉnh số một Thiên bảng, hoành hành 170 năm, không người nào có thể địch lại. Bức tranh này chính là ghi chép tinh hoa trong đao ý của hắn.”

“Sau khi người này phản môn đã không đội trời chung với Vô Tướng Thần Tông, nợ máu đầy rẫy, lúc Vũ Hóa lại để lại Đao Ý Đồ và Thần Ý Xúc Tử Đao của mình cho Vô Tướng Thần Tông. Bức đồ này tổng cộng có tám bức, lần lượt tiến tới. Bản vẽ đầu có hơn 100 bức, tồn ở các võ quán. Chỉ có đệ tử chân truyền xuất sắc nhất võ quán mới có thể tiếp xúc với bức vẽ thứ hai. Còn về phần tại sao nó quan trọng như vậy...”

Giọng nói của Sở Vân Vân hơi dừng lại, nàng đưa cánh tay trắng ngọc về phía Sở Hi Thanh, đè vào vị trí ngực trái của hắn.

Trái tim của thiếu niên đang đập thình thịch, tần suất lại chậm hơn người bình thường nhiều, nhiệt độ thân thể cũng thấp hơn người bình thường.

Nàng cũng có cái đặc trưng này.

“Chúng ta sống sót là vì Lục âm Hoàn Hồn Chú, cái gọi Lục âm Hoàn Hồn, chính là nghịch thiên sống tạm, có mượn nhất định phải có trả, mỗi ngày sẽ có một trình độ dương khí nhất định của chúng ta trả lại hư không. Nếu như một ngày nào đó, ngươi và ta không có năng lực trả lại, vậy chắc chắn là trần quy. trần, thổ quy thổ.“

“Ngươi và ta muốn kéo dài tính mạng, chỉ có hai biện pháp là, một là tu hành một loại nguyên công bí pháp thuần dương giống như Dưỡng Nguyên Công, hai là lấy võ đạo và thần ý của bản thân để loại bỏ âm sát hàn độc. Nhưng mà chỉ kéo dài tính mạng thôi là chưa đủ, ngươi có nghĩ đến cái Lục âm Hoàn Hồn Chú này là do người nào làm ra không?”

Trái tim Sở Hi Thanh chợt ngừng, sắc mặt hắn cũng trầm xuống.

Sao hắn có thể không nghĩ đến chứ?

Ở bên trong “Lăng mộ Bá Võ Vương", quá trình phục sinh của bọn họ tràn ngập bí ẩn, bọn họ cũng không biết vì sao mà mình lại sống lại.

Lại càng không biết cái Lục âm Hoàn Hồn Chú này là do ai làm ra.

“Ta rất cảm kích người đã cải tử hồi sinh cho ta, cũng đồng ý báo đáp, nhưng ta không muốn bị người khác khống chế.” Trong mặt Sở Vân Vân lóe lên một vệt thần quang, đồng thời thu tay về: “Tám bức Nhai Tí Đồ này, chính là đường tắt để chúng ta thoát khỏi tay người thi thuật. Nói đến Nhai Tí, ngươi nghĩ đến cái gì?”

Sở Hi Thanh ngưng thần suy nghĩ một chút: “Trừng mắt tất báo?”

“Báo ở bên trong trừng mắt tất báo, có ý là báo thù, cũng có ý là báo ứng." Sở Vân Vân gật đầu: “Báo ứng là gần với đại thần thông Nhân Quả. Thời điểm Huyết Nhai Đao Quân mạnh nhất, chỉ một ánh mắt là có thể tru diệt võ tu tam phẩm, vì lẽ đó đao của hắn được gọi là Thần Ý Xúc Tử Đao, chạm vào tức chết. Có điều, ta muốn mượn chính là năng lực báo thú của Nhai Tí, Nhai Tí có thể bắn ngược lại tất cả thần thông và dị năng lên người kẻ thù."

“Cái gọi là 'Một cơm chỉ đức phải đền, Nhai Tí có thù tất báo, báo thì không tránh khỏi giết chóc', đây chính là Nhai Tí, con trai thứ hai của rồng! Ngươi chỉ cần tu luyện Nhai Tí đao ý đến bản vẽ thứ sáu, vậy người thi chú kia sẽ không làm khó. được ngươi và ta.”

Sở Hi Thanh nghe thấy hai chữ “báo thù”, hắn đã nhớ đến người đàn ông trung niên đánh nhau với cự nhân lôi đình ở trong ảo giác của Nhai Tí Đồ, người này có năng lực phản sát thương của cự nhân.

“Thật ra thì Nhai Tí đao ý rất khó tu luyện, tuy Huyết Nhai Đao Quân để Đao Ý Đồ cho Vô Tướng Thần Tông, nhưng đến tận bây giờ, chưa có ai luyện được đến bức vẽ thứ năm. Dù là ta ngày xưa cũng phải từ bỏ. Có điều, khoảng thời gian này, võ quán Chính Dương sẽ có một cơ duyên lớn.”

Sở Vân Vân nghiêng đầu, nhìn về một phía khác: “Chỉ cần ngươi chiếm được thứ đó, thiên phú và căn cơ của ngươi có thể đuổi kịp đám thiên tài xuất thân từ thế gia đại tộc kia, ngày sau còn có khả năng tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao.”

Sở Hi Thanh không khỏi cảm thấy tò mò một lần nữa.

Hắn muốn dò hỏi đến tột cùng, nhưng Sở Vân Vân lại im lặng không nói, nàng chỉ đứng dậy dọn dẹp bát đũa.

Sở Hi Thanh nào dám động vào nàng?

Đây người có thể đánh gẫy đũa của hẳn chỉ vì một sợi khoai tây đấy.

Hắn vội vàng cản Sở Vân Vân lại, đồng thời mở miệng: “Đúng rồi, còn có một chuyện.”

Hắn lấy hai cái lệnh bài thanh đồng ở trong tay áo ra, để chúng lên bàn.

Sở Vân Vân nhìn hai cái lệnh bài này, vẻ mặt đã hơi ngưng trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện