Huấn luyện giả lập có hiệu quả tương đồng với huấn luyện chân thực, không tiêu hao thể lực, không tiêu hao tinh thần.

Một điểm võ đạo có thể đổi 120 canh giờ tu luyện, cũng chính là thời gian 10 ngày.

Sở Hi Thanh nhìn chằm chằm vào biểu tượng này một chút, sau đó liền tiếp tục nhìn xuống.

Bên dưới không còn biểu tượng thương phẩm, mà chỉ có một đoạn chữ: Võ Đạo Bảo Khố mỗi tháng đổi mới một lần, cũng có thể sử dụng điểm võ đạo để đối mới.

Sở Hi Thanh không biết là, trong khi hắn đang nghiên cứu hệ thống, thì bên gian phòng sát vách với hắn, Sở Vân Vân đang xem một quyển sách hơi ố vàng.

Đây là một bản viết tay về công báo của triều đình, một đoạn nội dung ở trong đó khiến cho Sở Vân Vân chú ý một lúc lâu.

“Ngày mùng 7 tháng 4, An Bắc đại tướng quân, Uy Viễn Hầu Tân Mộc Oa bạo bệnh bỏ mình trong phủ, đế lâm khóc, triều chính ngừng ba ngày. Mùng tám, truy tặng Thái Bảo, phong Bá Võ vương”

“Ngày 12 tháng 4, Trạc Vân Huy tướng quân Tần Thắng kế nhiệm Uy Viễn hầu, An Bắc đại tướng quân, đô đốc quân sự của bốn châu Băng, U, Cực, Tuyệt”

“Ngày 17 tháng 4, phong muội muội của An Bắc đại tướng quân Tân Mộc Ca, Tân Tịch Nhan thành Thiết Sơn quận chúa”

Một lúc sau, Sở Vân Vân mặt không biểu cảm, vò nát công báo trong tay thành từng mảnh, sau đó lặng yên không một tiếng động mà đi ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn về phía phòng của Sở Hi Thanh qua khe hở của song cửa.

Sở Hi Thanh ở trong phòng đang ngồi trên giường, mắt nhìn về phía trước, trên mặt còn hiện lên vẻ sĩ ngốc, khóe môi còn ch ảy nước miếng.

Sở Vân Vân nhất thời nhíu mày, tên này đang suy nghĩ cái gì vậy?

Sẽ không phải là đang nghĩ đến nữ nhân chứ?

Sắc quỷ được cả triều công nhận là Khang Vương điện hạ, mỗi khi nhìn thấy mỹ nữ thì đều có dáng vẻ như con lợn động d*c này.

Sở Vân Vân bỗng nhiên có một cảm giác không thoải mái không tên.

Sau đó nàng liền thu hồi tạp niệm, cả người bỗng dưng phiêu không, nhảy ra khỏi tường viện.

Sở Vân Vân di chuyển nhanh chóng trong bóng đêm như một con báo.

Nàng không thể sử dụng chân nguyên võ đạo, nhưng thân thể của nàng vẫn là "Vô lậu kim thân” của võ tu nhất phẩm như cũ.

Khi cất bước không chỉ không có tiếng động, mà khí tức cũng bị thu đến cực hạn.

Tuy rằng ven đường cũng có võ sư gác đêm của võ quán Chính Dương, nhưng không ai có thể phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của nàng.

Thậm chí dù là Sở Vân Vân đứng ở bên cạnh nơi họ đi qua, thì đám võ sư này cũng không có cảm giác. gì.

Sở Vân Vân đi thẳng đến một sân sau của võ. quán, lại nhảy qua một tường đá cao hơn bốn trượng.

Khoảng sân bên trong mảnh tường cao này rộng khoảng hai mươi trượng, bên trong không có một bóng người, không có một cành cây ngọn có,

Trung ương có hai cái trụ sắt ngăm đen cực to lớn đang đứng thắng

Trụ sắt cao tận mười trượng, hai bên trái phải giao nhau c ắm vào mặt đất.

Trong con ngươi của Sở Vân Vân xuất hiện một vệt dị sắc, sau đó cả người phiêu đi qua giống như một cái lông chim không có trọng lượng.

Khi rơi vào hai cái trụ sắt, đầu tiên nàng cắt mạch của mình, đem máu tươi bôi lên mặt ngoài hai cây trụ sắt, sau đó đè hai tay lên, ngưng thần nhắm mắt để cảm ứng.

Chớp mắt tiếp theo, Sở Vân Vân liễn nghe thấy tiếng thú hung mãnh rống lên, hai cỗ thần niệm kỳ dị đồng thời nhảy vào tâm thần của nàng.

Tuy thần niệm này chỉ có trình độ bát phẩm, đối với nàng thì không đáng nhắc đến, nhưng lại cực kỳ thuần túy, duy tinh duy nhất, ác liệt bá đạo đến tột đỉnh.

Sở Vân Vân mơ hồ nhận ra, hai con hung thú đen thuần bị từng lưỡi đao đâm vào trong thân thể ở bên dưới kia đang giận dữ rít gào với nàng.

Một con thân sài đầu rồng giống như Nhai Tí, một con giống như sư tử, cả người đầy khói lửa, tựa như oan Nghê.

Nhưng hình thể của chúng rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả mấy con mèo nhỏ.

Đây cũng không phải là hung thú chân chính, mà là do hoàn cảnh đặc thù nơi này ngưng tụ thành sát.

Nhưng hôm nay sát đã thành linh, chúng ta đang nhẫn nại tiềm tàng, tùy thời hóa long.

Sở Vân Vân không khày, trong lòng Sở Vân Vân lại sinh ra cảnh giác.

“Là ai?”

Theo tiếng nói này vang lên, một bóng người khôi ngô cao lớn đang nhanh chóng xuyên qua bóng đêm. mà đến.

Sở Vân Vân nhìn về nơi xa, phát hiện đó chính là quán chủ Lôi Nguyên.

Nàng “chậc” một tiếng, có chút không cam lòng mà xóa vết máu trên trụ sắt đi, sau đó cả người như: thuấn ảnh, lại lặng yên không một tiếng động mà ẩn vào trong bóng đêm một lần nữa.

Khi quán chủ Lôi Nguyên bay đến nơi, nơi này đã không có một bóng người, cũng không có bất cứ tình hình dị thường nào.

Hắn không khỏi nhíu mày, nghỉ ngờ có phải mình đã bị ảo giác hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện