Mặc dù bà Ôn Lệ Chân đã tưởng tượng về cảnh mẹ chồng nàng dâu thân thiết như mẹ con ruột từ lâu, nhưng hiểu rõ tính cách của mình cũng như kinh nghiệm từ những người xung quanh, bà biết khả năng đó rất mong manh.

Bao năm qua, ngay cả với Tôn Như Phi, bà còn chưa thể đạt đến mức không giấu nhau chuyện gì, huống hồ là một cô con dâu bước vào từ gia đình khác. Vì vậy, thái độ của Từ Kiêu khiến bà vừa tức giận vừa bất lực, đồng thời cũng khiến bà bắt đầu tự vấn bản thân—bà đã quen với việc được người khác dỗ dành, chờ người ta đến lấy lòng, nhưng dựa vào đâu mà bà lại tự cho mình cao hơn người khác? Trần Hạ không quá nồng nhiệt, cũng không nhất thiết phải nhận được sự công nhận của bà, nhưng cô vẫn cư xử đúng mực, không chê vào đâu được. Thế mà ngay từ đầu, bà lại tự áp đặt một tiêu chuẩn lên cô. Như vậy, có phải quá bất công không?

Bà Ôn Lệ Chân chợt nhớ đến lời Từ Thịnh An từng nói, rằng Trần Hạ đã mang đến những thay đổi tốt đẹp cho Từ Kiêu. Đến giờ, bà mới nhận ra mình chính là người cuối cùng thừa nhận điều đó.

Bà khẽ vỗ vào mền của người bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Này, anh thấy Trần Hạ thích thằng Kiêu nhà mình ở điểm nào?”

Từ Thịnh An đã ngủ từ lâu, giọng mơ màng: “Hả?”

“Em hỏi, hai đứa nó có thật sự xứng đôi không?”

“Chuyện đó đâu đến lượt vợ chồng mình quyết định.”

“Đúng là thế, nhưng sao lần này anh dân chủ quá vậy? Trước đây anh còn mắng Từ Kiêu là kẻ hời hợt, chỉ biết nhìn mặt chọn người cơ mà.”

Từ Thịnh An bị bà làm cho tỉnh ngủ, bực mình nói: “Anh chỉ nói nó ham cái đẹp, sợ nó trở thành kẻ hời hợt, chứ chưa bao giờ nói nó vốn dĩ như vậy.” Rồi ông lái sang chuyện khác: “Em không phải bảo sẽ kiểm điểm chuyện dùng tiền gây áp lực à? Kết quả thế nào?”

“Kết quả là em sai rồi, vừa bất lịch sự lại vừa làm tổn thương người khác. Nên em muốn tiếp xúc với Trần Hạ nhiều hơn.”

Từ Thịnh An không lên tiếng, còn bà Ôn Lệ Chân thì bắt đầu nghĩ xem nên tiếp xúc thế nào. Bà cưng chiều Từ Kiêu suốt bao năm, nhưng lại quên mất rằng con trai rồi cũng sẽ đến tuổi ba mươi, có chính kiến và trách nhiệm của một người đàn ông.

Bà trầm tư hồi lâu, rồi tắt đèn nằm xuống: “Không hiểu sao, em lại thấy trong lòng trống trải.”

Từ Thịnh An nói: “Em không hiểu, nhưng anh hiểu. Em sợ con trai lấy vợ rồi quên mẹ chứ gì?”

“…”

Ông dịu giọng: “Sắp làm bà nội rồi, phải rộng lượng hơn chứ.”

“Em có hẹp hòi gì đâu? Em chưa từng nghĩ mình sẽ thành bà mẹ chồng khó tính… chỉ là thiếu kinh nghiệm thôi.”

“Vậy thì phải dùng hành động để bù đắp.”

“Bù đắp thì phải xin lỗi trước, thế thì sau này em còn có địa vị trong nhà không?”

“Vậy là em chấp nhận con bé vào nhà rồi?”

Bà không đáp.

Từ Thịnh An tiếp tục: “Em yên tâm, hai đứa nó đều thông minh. Nếu em chịu xuống nước, chắc chắn chúng nó sẽ cho em lối thoát. Còn nếu làm căng quá, đến lúc đó anh cũng bị vạ lây đấy.”

“Vạ lây gì chứ?” Bà Ôn Lệ Chân tức giận đấm ông một cái. Từ Thịnh An cười: “Anh và Tiểu Trần còn phải gặp nhau ở công ty, không thể vì một chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến công việc được.”

“Hừ, trong mắt anh lúc nào cũng chỉ có công việc.” Bà hờn dỗi quay lưng đi. Nhưng Từ Thịnh An nhẹ nhàng nắm lấy tay bà: “Câu này em nói sai rồi. Trong lòng anh, em luôn là số một.”

“Bớt đi, hai cha con anh liên thủ bắt nạt em.” Bà Ôn Lệ Chân ngoài miệng thì nói cứng, nhưng trong lòng đã thấy dễ chịu hơn nhiều. Người ngoài luôn nói Từ Thịnh An đối với bà muôn vàn tốt đẹp, bà cũng không phủ nhận. Nhưng thực ra, bà cũng bị ông “trị” chặt lắm.

“Vậy em phải xin lỗi thế nào đây? Có khi nào con bé đã chán ghét em, nói xấu em sau lưng không? Nếu em chủ động làm lành, liệu nó có thấy em buồn cười không?”

“Không đâu.”

“Sao anh chắc vậy?”

“Chắc chắn.”

“Vậy thì anh đi cùng em.”

Lúc này, Từ Thịnh An mới nhận ra mình đã bị đưa vào bẫy. Nhưng bà Ôn Lệ Chân đã làm nũng, tựa vào lưng ông.

Không còn cách nào khác, ông chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Trưa hôm sau, trợ lý Tiểu Phan gọi điện nội bộ cho Trần Hạ. Cô cứ tưởng có sắp xếp gì cho giờ ăn nên bước vào văn phòng báo với Từ Kiêu. Anh ngơ ngác: “Ba anh không hề nói trước.”

Thực ra, Từ Thịnh An không kịp báo trước, vì bà Ôn Lệ Chân đột nhiên muốn đích thân mang cơm đến. Không những vậy, bà còn mang hẳn bốn suất, hai suất như thường lệ, hai suất còn lại được gửi đến văn phòng tổng giám đốc.

Giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp bên ngoài đều không có mặt. Khi thấy vợ chồng chủ tịch xuất hiện, Trần Hạ lập tức đứng dậy.

Bà Ôn Lệ Chân dịu giọng nói với Trần Hạ: “Bác mang cơm từ nhà đến, dì Thôi nấu đấy. Nhạt hơn đồ ăn ở căng tin một chút, nhưng rất tốt cho sức khỏe. Bác còn cắt sẵn hoa quả, con với Từ Kiêu ăn nhé?”

Trần Hạ vội nói: “Dạ, phiền bác và dì Thôi quá ạ.”

“Không phiền đâu. Bác rảnh mà, lại có tài xế đưa đón, đi một chuyến thôi mà.”

Từ Thịnh An hắng giọng, bà Ôn Lệ Chân hiểu ý: “Từ Kiêu ở bên trong à? Hay là chúng ta vào trong nói chuyện?”

“Dạ được ạ.” Trần Hạ dẫn họ vào phòng trong. Ngay cả Từ Kiêu cũng có chút bất ngờ.

Bà Ôn Lệ Chân đóng cửa lại, nhanh chóng lên tiếng: “Tiểu Hạ, bác muốn xin lỗi con trước. Không phải bác có ý gì với con đâu, chỉ là hôm đó bác chưa nghĩ thông suốt. Sau khi con đi, Từ Kiêu và bác trai con cũng đã nói bác một trận. Bác quen tùy hứng rồi, đôi khi không để ý đến hoàn cảnh mà lỡ lời, khiến người khác khó xử. Nếu bác có nói gì không đúng, làm gì không phải, mong con bỏ qua cho bác nhé.”

“Bác nói quá lời rồi ạ.” Trần Hạ biết rõ bà nghĩ gì, nhưng nhờ có tình yêu của Từ Kiêu, cô rất an tâm, cũng hoàn toàn có thể thấu hiểu cho bà Ôn Lệ Chân.

Là bậc phụ huynh, chắc chắn họ không thể chỉ quan tâm đến tình yêu đơn thuần như cô và Từ Kiêu. Môn đăng hộ đối đúng là có thể khiến người khác tổn thương, nhưng cũng là một tiêu chuẩn thực tế và cơ bản.

Cô cũng từng nghĩ, nếu bà Ôn Lệ Chân có xuất thân giống cô, có những trải nghiệm như cô, hoặc nếu bản thân cô tươi sáng, lạc quan hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn. Nhưng mà—

“Mẹ.” Từ Kiêu lên tiếng giải vây cho cô, “Mẹ quá đáng lắm đấy. Trước đây chưa từng mang cơm cho con, giờ có Trần Hạ thì lại yêu ai yêu cả đường đi lối về rồi.”

“Đương nhiên rồi. Con về nhà lúc nào mà chẳng có cơm ăn, nhưng Tiểu Hạ đâu có thường xuyên đến.”

“Vậy bọn con có thể về nhà thường xuyên không?”

“Tất nhiên rồi, cũng là cơ hội để mẹ thể hiện nữa.” Bà Ôn Lệ Chân đã hạ thấp thái độ, nhìn Trần Hạ với ánh mắt chân thành: “Thật đấy, Tiểu Hạ, đừng giận bác nhé.”

“Không đâu ạ. Con cũng có nhiều điều chưa làm tốt, cảm ơn bác đã thấu hiểu.”

“Con nói vậy bác yên tâm rồi.” Nhìn thấy hai bàn tay nắm chặt của họ, bà mỉm cười.

Từ Thịnh An nói: “Để tụi nhỏ ăn cơm đi, có gì rảnh rỗi nói chuyện tiếp.”

“Đúng rồi, ăn đi, kẻo nguội.”

“Cảm ơn mẹ.” Từ Kiêu nhận lấy trước, Trần Hạ cũng nói: “Cảm ơn bác ạ.”

“Không có gì.”

Cô nhìn sang Từ Thịnh An, ngập ngừng một lúc rồi nhẹ nhàng gọi: “Cảm ơn… bác ạ.”

“Ừm.”

Từ Thịnh An vui vẻ đáp lại, rồi rời đi cùng vợ. Bà Ôn Lệ Chân thở phào nhẹ nhõm. Bà phát hiện, Trần Hạ thực sự tinh tế và rộng lượng. Ra khỏi phòng, bà thấy Từ Kiêu cười rạng rỡ, không biết thì thầm gì đó, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên môi Trần Hạ. Bà vừa giật mình, vừa vui mừng. Từ Thịnh An thấy bà đứng đó mãi, bèn hỏi: “Sao vậy?”

Bà Ôn Lệ Chân lập tức giơ tay ra hiệu im lặng, kéo Từ Thịnh An vào thang máy, rồi chạm nhẹ hai ngón trỏ vào nhau: “Hôn rồi.”

“…”

“Hôn rồi đấy.”

“…”

“Anh phản ứng kiểu gì vậy?”

Từ Thịnh An khẽ hừ một tiếng: “Không ra thể thống gì.”

“Sao lại không ra thể thống gì?” Bà Ôn Lệ Chân lườm ông, “Đúng là lạc hậu.” Nói rồi, bà thấy nét cười bên khóe miệng ông, “Hừ, lạc hậu mà còn giả vờ nghiêm túc.”

Từ Thịnh An cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười: “Em ấy.”

“Em làm sao?” Bà Ôn Lệ Chân cười khanh khách, khoác tay ông bước ra ngoài.

Càng gần đến cuối năm dương lịch, công việc của Từ Kiêu càng bận rộn hơn. Từ Thịnh An đã nói rõ với anh rằng ông chưa thể giao toàn quyền quản lý công ty, nên vài năm tới vẫn chưa nghỉ hẳn. Tuy nhiên, ông sẽ tập trung vào quản lý nội bộ, còn tất cả các công việc đối ngoại sẽ giao hết cho anh.

Dù Từ Kiêu là người hướng ngoại, nhưng suốt ngày phải tiếp xúc đủ kiểu đối tác với đủ mục đích khác nhau cũng khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Nhân lúc rảnh rỗi, anh chạy sang chỗ Từ Thịnh Khải than thở: “Chú hai, ba con coi con như trâu bò vậy. Bao năm qua, chú chịu đựng kiểu gì thế?”

“Chú có phải chịu đựng gì đâu, ba con không khắt khe với chú.” Từ Thịnh Khải cười, “Ba con muốn rèn giũa con đó.”

“Hừ, lỡ rèn hỏng rồi thì ông ấy chỉ có mà khóc thôi.” Từ Kiêu bất mãn nhưng cũng tự hiểu rằng mình còn lâu mới đủ tiêu chuẩn để kế thừa công ty. “Chú hai, chú chưa đến sáu mươi, đừng vội rút lui, vẫn nên dìu dắt con thêm đi. Đừng vì có cháu ngoại rồi mà bỏ mặc con, con sẽ buồn lắm đấy.”

“Làm gì có chuyện chú bỏ mặc con, bạn bè của chú con đều đã gặp hết rồi còn gì. Chỉ là họ đều lớn tuổi, thuộc thế hệ chú bác của con. Đợi họ về hưu hết thì sẽ đến lượt đám trẻ tụi con làm chủ thôi.”

Đúng vậy. Giờ còn có thể lấy danh nghĩa con cháu mà giao thiệp, sau này sẽ là cuộc cạnh tranh giữa những người cùng thế hệ. Từ Kiêu nhếch miệng cười bất đắc dĩ. Mười lăm phút sau, anh trở lại văn phòng. Tiểu Trịnh báo khách đang trên đường đến, dự kiến ba giờ chiều sẽ có mặt. Hỏi đến Trần Hạ, anh biết cô đang ở tầng hai mươi lăm, bèn tập trung xem tài liệu trước.

Trần Hạ xuất hiện đúng giờ trước khi khách đến. Trong phòng họp, Từ Kiêu có quyền lực trong tay, tác phong cử chỉ có phần kiềm chế hơn, nhưng khí thế lại càng áp đảo. Nhờ vậy, cuộc đàm phán diễn ra nhanh gọn và thuận lợi hơn anh dự đoán.

Kết thúc một ngày làm việc, anh nhận được thiệp cưới điện tử từ Giang Thịnh, đồng thời cũng có tin nhắn của Khương Tư Hân. Đám cưới của họ tổ chức vào dịp Tết Dương lịch, người kia thì mời anh tham dự, còn người này thì hỏi anh có đi không.

Anh suy nghĩ một chút, rồi nhắn lại cho Giang Thịnh: “Cảm ơn lời mời, ba mẹ tôi sẽ đến dự. Chúc mừng hạnh phúc.”

Còn với Khương Tử Hân, anh chỉ nhắn gọn: “Không đi.”

Cô ấy lập tức phản hồi: “Tạ ơn trời đất, tốt nhất anh đừng đến. Nếu Giang Thịnh thấy anh, lại đa nghi rồi gây phiền phức cho em, em đau đầu lắm.”

Từ Kiêu cười nhạt, không nhắn thêm gì nữa. Anh dọn dẹp mặt bàn, đóng cửa sổ, rồi đem tài liệu hỏng bỏ vào máy hủy giấy. Dì lao công bước vào, mang túi rác đã buộc gọn đi: “Cậu chủ, hôm nay cậu không làm thêm chứ?”

“Không, có chuyện gì sao?”

“Không có gì, trợ lý Trần bảo tôi dọn dẹp lại kho nhỏ, nói là cậu có cái tủ cũ muốn chuyển qua đó. Cậu đã dọn dẹp chưa?”

“Ồ, suýt quên.”

“Vậy cậu sắp xếp xong gọi tôi nhé, tôi qua dọn lại.”

“Được.”

Chờ bà ấy rời đi, Từ Kiêu mở tủ ra. Ban quản lý tài sản từng đề xuất đổi văn phòng hoặc tu sửa lại, nhưng anh đều từ chối, chỉ yêu cầu thay hai chiếc tủ tài liệu lớn hơn. Ngày mai tủ mới sẽ được chuyển đến, anh tranh thủ kiểm tra bên trong. Rác không nhiều, nhưng bụi bẩn khá nhiều. Tới tầng cuối cùng, anh bất ngờ phát hiện một chồng tài liệu được sắp xếp gọn gàng, chính là hồ sơ khảo sát của anh ở thôn Thạch Lâm từ hồi đầu.

Đúng lúc đó, Trần Hạ gõ cửa bước vào: “Em xong rồi, có thể về chưa?”

Anh đứng dậy, giơ tập tài liệu lên: “Em để đây à?”

Trần Hạ bước đến xem, có chút lờ mờ ấn tượng: “Là em sao?”

“Chắc chắn là em.” Khi dự án bị bác bỏ, anh đã tức giận vứt sạch mọi thứ. “Em dọn dẹp xong rồi quên luôn? Chính em còn trân trọng tâm huyết của anh hơn anh đấy.”

Trần Hạ cười: “Em cũng không nhớ lắm. Có lẽ vì sợ sau này anh cần mà tìm không ra, nên em để vào góc khuất.”

“Vậy nghĩa là hồi đó em có niềm tin vào anh?”

“Một chút thôi. Em thấy anh làm nghiêm túc như thế, vứt đi thì phí. Nhưng phần lớn là vì em sợ lỡ anh nổi hứng hỏi lại mà em không có, thì anh sẽ càng ghét em hơn.”

“Anh chưa bao giờ ghét em.”

“Ai mà tin.”

“…”

Từ Kiêu cầm tập tài liệu mà có chút ngỡ ngàng, Trần Hạ thì đón lấy: “Nhưng cuối cùng, mấy thứ này cũng không dùng đến, đúng không?”

“Có dùng.” Nhưng không phải nhờ chúng. Anh nói: “Anh tất nhiên có lưu bản điện tử.”

“…Ồ.”

Vậy thì có vứt đi cũng không sao.

Trần Hạ thấy nhẹ nhõm. Anh thường hay bộc trực, nhưng chưa bao giờ bốc đồng đến mức thiếu suy nghĩ. Ngược lại, chính cô lại hay lo lắng quá mức. Còn Từ Kiêu thì thấy rất vui, một là vì cô quan tâm đến những điều anh trân trọng, hai là vì hóa ra sự vụng về đôi lúc của cô lại đáng yêu đến thế.

Bất chợt, anh nghiêng người ôm lấy cô. Trần Hạ giật mình, vội la lên: “Này!”

“Sao vậy?”

“Cửa còn mở kìa.”

“Thấy thì thấy thôi, đã hết giờ làm rồi.” Từ Kiêu giữ chặt không cho cô vùng ra, “Hơn nữa, sớm muộn gì mọi người cũng biết anh là chồng em. Em định giấu đến bao giờ? Giấu được bao lâu?”

“Nhưng đâu ai như anh.”

“Không ai như anh, mà cũng không ai như em. Cả hai chúng ta đều là kiểu hiếm có khó tìm.” Anh nới lỏng tay, cúi đầu nhìn cô, “Em đã báo với gia đình rồi, Trần Trác cũng nói với anh, ba mẹ em bảo lúc nào cũng hoan nghênh anh đến thăm.”

Anh cười, ghé sát hôn cô: “Tuần này hoặc tuần sau, em chọn đi. Anh muốn sớm được làm con rể.”

Bị anh trêu chọc đến mềm lòng, Trần Hạ cũng hiểu rằng cuối năm cận kề, công việc chỉ càng lúc càng bận rộn hơn: tuần tra nhà máy, hội nghị ngành, gặp gỡ các đại lý khắp nơi, lớn nhỏ gì anh cũng phải tham dự, nên cô liền thuận miệng đồng ý. Chỉ là, cô chợt nhớ ra điều gì, liền vùng khỏi vòng tay anh: “Mẹ anh sẽ đồng ý sao?”

“Sao lại không? Mẹ anh thay đổi rõ ràng thế còn gì?”

Chính vì thay đổi quá nhanh, cô mới thấy không thật: “Nhưng em có làm gì để thay đổi suy nghĩ của bác ấy đâu.”

“Không cần thay đổi đâu, ngay từ đầu mẹ anh cũng không có ấn tượng xấu với em. Mẹ anh khôn lắm, đánh không thắng thì nhập hội. Một khi thay đổi góc nhìn, mẹ chỉ thấy em ngày càng thuận mắt thôi.”

“Anh nói cứ như em có sức hút lắm vậy.”

“Không thì sao?”

Dạo gần đây, Trần Hạ đúng là đã vài lần theo Từ Kiêu đến Tương Vân, có lần còn đi cùng cả Tôn Như Phi. Thái độ của Tôn Như Phi với bà Ôn Lệ Chân cũng chẳng có gì ngạc nhiên: “Chị nói rồi mà, bác gái cũng có điểm đáng yêu đấy chứ.”

Thế là, cô quyết định tự tin hơn một chút. Dù sao cũng không thể lúc nào cũng để Từ Kiêu che chắn phía trước, “Em sẽ cố gắng để sớm được công nhận.”

“Em đã rất xuất sắc rồi.” Từ Kiêu hôn lên trán cô, “Hôm nay anh thèm ăn lẩu lắm, đi với anh nhé?”

“Được thôi.” Cô đương nhiên đồng ý. Nhưng khi hai người nắm tay bước ra ngoài, không ngờ dì lao công và Tiểu Trịnh vẫn còn đó.

“Wow.” Tiểu Trịnh lập tức thốt lên.

Từ Kiêu cười: “Wow cái gì?”

“Tôi có cần giữ bí mật không?”

“Tùy cậu, miễn là đừng cầm loa phát thanh đi rao khắp nơi. Tôi còn chưa kịp mua kẹo cưới đâu.”

“Rõ rồi, tổng giám đốc đi thong thả.” Tiểu Trịnh vốn đã quen với Từ Kiêu, không khách sáo gì, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Trần Hạ đỏ mặt. Đợi hai người vào thang máy, dì lao công hỏi Tiểu Trịnh: “Cậu biết trước rồi à?”

“Không hẳn, con cũng chỉ đoán được sau khi trợ lý Trần quay lại làm thôi.”

“Thế có phải tôi nên gọi cô ấy là phu nhân tổng giám đốc không?” Dì lao công vui vẻ, “Trợ lý Trần rất tốt với tôi, mà cậu chủ xem ra cũng nghe lời cô ấy lắm đấy.”

Tiểu Trịnh cười khẽ: “Đúng vậy, con cũng thấy thế.”

Cuối tuần, Từ Kiêu về quê của Trần Hạ. Mùa đông trên thị trấn nhỏ có nhịp sống chậm hơn so với Lam Thành rất nhiều.

Ba mẹ Trần Hạ sau khi bán hàng cả buổi sáng về nhà, nhìn thấy Từ Kiêu thì mừng rỡ ra mặt. Dù đã biết con gái có bạn trai mới, nhưng khi tận mắt thấy một chàng trai cao ráo, điển trai, lại vô cùng lễ phép và ân cần, họ vừa vui mừng vừa luống cuống, không ngừng mời anh ngồi, còn hận không thể dâng hết hoa quả, bánh kẹo trong nhà ra mời anh.

Lúc nấu cơm, Từ Kiêu đề nghị giúp đỡ nhưng ba Trần không cho. Tuy nhiên, do căng thẳng nên ông lỡ tay nêm món nào cũng mặn hơn bình thường, khiến ông có phần bối rối. Nhưng Từ Kiêu vẫn ăn rất ngon lành, còn liên tục trấn an: “Không sao đâu bác, khẩu vị con vốn dĩ đậm đà mà.”

Vì quãng đường không gần, Trần Hạ đã tính ở lại qua đêm, mẹ cô cũng đã chuẩn bị phòng. Nhưng Từ Kiêu lại đề xuất thuê khách sạn, sáng mai sẽ quay lại chào hỏi.

Ba mẹ Trần Hạ lúc đầu chưa hiểu ý, nhưng nhanh chóng nhận ra. Ấn tượng của họ về anh lại càng tốt hơn: “Đừng ra khách sạn làm gì, con ở chung với Trần Hạ cũng được, hoặc ngủ phòng của Trần Trác cũng được. Mền gối đều để trong tủ, sạch sẽ tinh tươm cả.”

Từ Kiêu gãi đầu, quay sang Trần Hạ: “Có được không em?”

Cô cũng hơi ngượng ngùng: “Được.”

Tối đó, Từ Kiêu ngủ phòng bên cạnh. Còn Trần Hạ thì trằn trọc cả đêm. Trong lòng cô có đủ loại cảm xúc, vừa chua xót, vừa hạnh phúc, vừa ngọt ngào, vừa cay đắng. Cô nằm trên giường nhắn tin cho Trần Trác. Em trai cô trả lời rất nhanh: “Không sao, chị phải tập thích ứng đi. Lần trước em đưa Lâm Khả về, ba mẹ cũng y hệt vậy đó.”

Cô không chắc sự “quá đà” này là tốt hay xấu. Sáng hôm sau, khi rời quê về Lam Thành, thấy ba mẹ lại ra chợ bày hàng, cô mới cảm thấy an lòng hơn.

Vì căn nhà mới gần Thịnh An vẫn đang sửa sang, hai người lại quay về Nhã Phong. Buổi tối, Từ Kiêu quấn lấy cô trên giường, hôn cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô cuối cùng cũng buông lỏng, bật ra tiếng rên khẽ xen lẫn cả sự giải tỏa cảm xúc.

Anh hôn đi những giọt nước mắt của cô: “Sao vậy?”

“Có kỳ quá không?” Cô quay mặt đi.

Anh giữ lấy mặt cô, trấn an: “Tin anh đi, đừng nghĩ nhiều. Anh không hề thấy bài xích.” Giọng anh rất chân thành, “Nhà em nhỏ, nhưng ấm áp. Ba mẹ em cần cù, giản dị, lại chân thành với anh. Được họ chấp nhận, anh thật sự rất vui.”

“Em cũng vui. Em không sợ chuyện đó, chỉ là—” Cô lau nước mắt, giấu đi sự tự ti, “Có lẽ em giận bản thân hơn. Trước giờ em vẫn nghĩ ba mẹ không thương em, nhưng khi thấy họ dè dặt cẩn thận như vậy, em mới nhận ra rằng họ chỉ không biết cách thể hiện. Có thể họ thương Trần Trác hơn, nhưng không có nghĩa là họ không quan tâm đến em. Họ cũng mong em được hạnh phúc.”

“Chắc chắn là vậy.”

Trần Hạ gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Đêm qua, nửa đêm em thức dậy, thấy mẹ ngồi một mình trên ghế sô pha. Em đến gần mới phát hiện bà đang khóc. Em hỏi bà sao vậy, bà nói bà biết anh có thân phận và điều kiện thế nào, muốn khuyên em suy nghĩ kỹ, nhưng lại không nỡ. Bà cảm nhận được anh đối với em rất tốt. Chỉ là, ba mẹ em đều quá căng thẳng, không cư xử được bình thường, làm em mất mặt, em không biết phải trả lời thế nào.”

Cô ngập ngừng: “Chúng em im lặng rất lâu. Cuối cùng, em nhẹ nhàng ôm lấy bà. Chỉ khi đó, em mới nhận ra mẹ đã gầy đi rất nhiều. Trước đây bà hơn bảy mươi ký, giờ không biết gầy đi từ khi nào. Có lẽ vì mặc đồ mùa đông nên em không để ý, hoặc có lẽ vì em cả nửa năm mới về nhà một lần, sự quan tâm của em dành cho ba mẹ rõ ràng là chưa đủ…”

Nước mắt cô trào ra, Từ Kiêu đau lòng, rút khăn giấy đưa cho cô: “Em bận công việc chứ có phải cố tình không về đâu.”

“Không,” cô lắc đầu, “Em cố tình đó. Từ lâu em đã không coi đó là nhà mình nữa, mà chỉ là nhà của ba mẹ và Trần Trác. Em cũng giận dỗi, cũng ích kỷ, cũng có lúc thái độ lạnh nhạt. Khi mẹ anh xin lỗi em, em đã nghĩ, em lớn thế này rồi, nhưng mẹ em chưa từng nói lời xin lỗi với em lần nào. Nhưng thật ra, bà có những điều chưa đúng, em cũng có. Trần Trác biết cách dỗ ngọt, lại hay tâm sự với bà, còn em thì ít khi trò chuyện. Làm sao bà lại tin tưởng và dựa dẫm vào em cho được?”

“Trần Hạ.”

“Em luôn nghĩ rằng tình thương phải đến từ hai phía. Vì em biết ba mẹ không thương em nhiều, nên em cũng không mong chờ, không cố tranh giành, cứ thế để quan hệ giữa chúng em nhạt dần. Nhưng Từ Kiêu, từ khi ở bên anh, em cảm thấy rất hạnh phúc. Anh đã đem tình yêu của anh và gia đình anh cho em, khiến em cũng có thể trao đi sự yêu thương của mình. Em thật sự rất biết ơn anh.”

“Anh biết. Nhưng anh cũng mong em biết rằng, chính em đã khiến anh cảm thấy tình yêu mà anh dành cho em là xứng đáng.” Anh xúc động hôn cô, “Nếu em muốn về nhà, anh sẽ luôn đi cùng em. Không thể ở bên ba mẹ, đúng là một điều tiếc nuối. Vậy năm nay, để anh cùng em về quê ăn Tết nhé?”

“Được.” Cô ôm lấy anh, dần dần bình ổn cảm xúc. Ở bên anh, cô cảm nhận được sự bao dung và cưng chiều độc nhất vô nhị mà cô đã mong chờ từ lâu. “Từ Kiêu.”

“Anh đây.”

“Nếu năm nay Lam Thành có tuyết, anh cùng em đi đăng ký kết hôn đi, được không?”

“Được. Nhưng nếu trời không có tuyết thì sao?”

“Vậy thì em sẽ đi cùng anh.”

“…”

Từ Kiêu khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mịn màng, trắng như sứ của cô. Hai người càng ôm càng chặt. Anh hỏi cô: “Em có lạnh không?”

“Không lạnh.”

“Vậy thì… chúng ta sinh con đi?”

“?”

“Anh làm cậu được hơn một năm rồi, em cũng làm cô lâu như thế rồi. Về khoản thăng cấp vai vế, anh không muốn bị tụt lại phía sau đâu.” Anh nghiêm túc nói, “Anh còn nghĩ sẵn tên rồi. Dù là con trai hay con gái, đều gọi là Tiếu Tiếu.”

Cô sững người, rồi đỏ mặt trêu anh: “Tiếu cái đầu anh ấy.”

“Ừ, tiếu cái đầu anh.” Anh cười dịu dàng, kéo cô lại khi cô định bỏ chạy. Lần này, anh không kìm nén nữa, mà dốc hết yêu thương và đam mê…

Trời đã khuya. Ngoài cửa sổ, ánh trăng cong vắt trên bầu trời, gió bấc thổi không lay nổi tầng mây. Trong phòng lại ấm áp, đong đầy yêu thương, tình cảm mãnh liệt chưa vơi.

Từ Kiêu vốn không thích mùa đông, nhưng anh lại mong chờ mùa đông năm nay. Anh hy vọng Lam Thành có tuyết, không cần quá lớn, không làm gián đoạn giao thông hay công việc, nhưng đủ để phủ trắng cả đất trời. Anh sẽ chuẩn bị một bó hoa hồng đỏ thắm, một chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ, quỳ xuống cầu hôn giữa trời đông lạnh giá và những bông tuyết bay lả tả. Sau đó, anh sẽ nắm tay người phụ nữ của đời mình trở về nhà.

Người phụ nữ ấy chính là vợ anh, là người sẽ bên anh đến cuối đời.

Anh sẽ cho cô sự bình yên và hạnh phúc, sẽ dùng cả quãng đời còn lại để chứng minh rằng— Anh yêu cô biết nhường nào.

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện