Tiên sinh:
Lâu rồi không nghe tin anh.
Hôm nay là một ngày tháng 12 năm 1999, thứ lỗi cho em vì đã không nói cụ thể là ngày nào, lâu rồi em không xem lịch, không còn quan tâm buổi sáng mặt trời mọc, buổi tối mặt trời lặn.
Nhưng em nhớ đây là năm thứ hai em trở về Trung Quốc.
Mọi việc ở quê nhà vẫn tốt, cuộc sống của em cũng đi vào quỹ đạo.
Em đã bắt đầu có vài người bạn ở Bắc Kinh, giáo viên và bạn bè đều rất hứng thú với trải nghiệm sống của em ở Việt Nam.
Thỉnh thoảng tụ tập cùng đồng nghiệp, em cũng kể về cuộc sống của em ở Sài Gòn, em thường miêu tả ánh đèn xanh đỏ trên đường phố ẩm ướt về đêm, miêu tả cơn mưa nặng hạt biến mất và mặt trời trở lại vào thời gian chuyển giao giữa mùa mưa và mùa khô, em cũng nhắc đến cuộc sống phiêu bạt và quãng đời đại học của em.
Nhưng em che giấu sự tồn tại của anh với họ.
Em không có cách nào nói ra tên anh, em không cách nào miêu tả anh bằng tiếng Trung, tiếng Việt, tiếng Pháp, hay bất kỳ ngôn ngữ nào.
Em không cách nào miêu tả được sự khó quên và đau đớn của em vào đêm em gặp anh.
Thứ lỗi cho em vì đã dùng từ đau đớn để miêu tả đêm mưa đó.
Em gõ cửa xe anh, ở nơi đất khách mà em tưởng mình sẽ bị khước từ, anh dịu dàng bao bọc cành hoa hồng, mặc dù em biết chuyện này chỉ xuất phát từ sự tôn trọng và lòng thương xót.
Nhưng lòng thương xót của anh không hề ngạo mạn, vào đêm mưa nhem nhuốc, chuyện đó đối với anh dễ như trở bàn tay, nhưng em lại đặt trong lòng thật nhiều năm, tựa như đã gặp được một vị thần linh.
Vốn dĩ em nghĩ đó chỉ là hiệu ứng cầu treo (*) mà cuộc đời khốn khổ mang đến cho em, người ta luôn nói khi chân trời mở ra, người mà chúng ta từng ngưỡng mộ vào thời niên thiếu sẽ trở nên u ám, tối tăm.
(*) Khi trải qua trạng thái căng thẳng, cơ thể con người sẽ tiết ra adrenaline khiến nhịp tim và hô hấp tăng vọt. Sau đó, một loạt các cảm giác như cồn cào, lo sợ, hoang mang, hồi hộp sẽ xuất hiện. Nhịp tim đập nhanh khi trải qua sợ hãi sẽ làm người ta liên tưởng với nhịp đập tình yêu.
Nhưng thế giới của em không giống như lời người ta nói.
Ngược lại, em càng gặp nhiều, càng đi nhiều, em mới phát hiện, hóa ra em đã gặp được người tốt nhất trên thế giới.
Hậu quả của việc gặp được người nổi bật nhất chính là cảm thấy tất cả những người khác đều mất đi ánh hào quang.
Em từng buồn bực vì khuyết điểm của chính mình, vì không xứng với trải nghiệm và tầm nhìn của anh.
Nhưng anh chưa từng xem đó là vấn đề hay khoảng cách, anh luôn cúi đầu để đứng ngang hàng với sự bất lực và cô đơn của em, giống như năm đó, anh đứng trên bậc thang thấp hơn em, đưa tay ra, trịnh trọng giới thiệu bản thân.
Dịch Thính Sanh.
Em chỉ dám nghĩ đến cái tên này trong mơ.
Thật khó để quên anh.
Cuộc sống ở Bắc Kinh rất yên bình, nhưng có đôi khi em tỉnh mộng, lại nhớ đến quãng thời gian bên cạnh anh ở Paris, nhớ đến đêm đó chúng ta cùng xem “Titanic”, anh chúc em viết nên những câu chuyện hay.
Cây bút máy anh tặng vẫn nằm trên kệ sách của em.
Em từng dùng nó để viết rất nhiều bản thảo, tiếng Trung, tiếng Việt, tiếng Pháp… Em làm công việc dịch thuật, lúc trao đổi với người trong nghề, họ đều lịch sự gọi em là cô Đông.
Tiên sinh, có lẽ anh chưa từng thấy dáng vẻ em ngồi nghiêm túc, cũng chưa từng thấy dáng vẻ người lớn tự lập của em.
Vào ngày tốt nghiệp, anh đã nói, từ nay về sau, em thật sự là người lớn, có thể một mình đảm đương mọi việc.
Em nghĩ điều quan trọng nhất để trở thành người lớn tự lập chính là kiểm soát mọi cảm xúc của mình, bình thản đối mặt với sự thay đổi của số phận, của vạn vật.
Điều nổi bật nhất của việc trở thành người lớn chính là em chỉ dám nhắc đến tên anh trong hồi ức.
Sau đó cẩn thận ghi tên anh vào trang đầu tiên của quyển tiểu thuyết, rồi hóa mắt mù tai điếc, trốn tránh sự phán xét của thế gian đối với anh.
Em luôn nghĩ mình nên chết đi sau khi viết xong “Hoa Hồng Tiên Sinh”.
Thân thể yên nghỉ giữa gai hoa hồng, cống hiến chất dinh dưỡng cho đất đai.
Anh đừng lo, em sẽ không chết thật đâu.
Đó là các phân tử lãng mạn trong cơ thể em đang rên rỉ, nhất định là vì em đã gặp anh, gặp một người quá rực rỡ và lãng mạn.
Thật ra em đã từng đến Pháp, quay về quê hương, viết nên câu chuyện của mình, gặp được anh, cuộc đời của em không có gì đáng tiếc.
Nỗi buồn duy nhất chính là em không cách nào có được anh mãi mãi.
Em nhớ lồng ngực rộng lớn của anh, nhớ hơi thở nhẹ nhàng của anh, nhớ cảm giác an toàn mà anh mang lại cho em, nhớ những lần chúng ta gặp nhau.
Em cũng hơi muốn quay lại Sài Gòn.
Không liên quan đến ai, cũng không liên quan đến ý niệm nào, chỉ là em rất nhớ những năm đó.
Những năm luôn làm hốc mắt em đau xót mỗi khi nghĩ đến.
Những năm khắc nghiệt, xuôi theo số phận.
Tháng 12 năm 1999, khắp nơi tràn ngập niềm vui đón chào thế kỷ mới.
Trong dòng chảy lịch sử mênh mông của nhân loại, có bao nhiêu người may mắn sống qua thế kỷ mới như chúng ta?
Tiên sinh yêu dấu.
Em không còn tiếc nuối.
Những ký ức kia sẽ luôn ở bên em.
Cho đến một ngày em già đi, phải về với cát bụi.
Em hy vọng thế hệ tương lai sẽ đến phúng viếng em,
Mang theo bó hoa hồng mà em yêu thích.
——
Lời cuối sách:
Trong tiếng chuông đón chào thế kỷ mới.
Người luôn xuất hiện trong giấc mơ của em thật sự đứng trong biển người.
Vào giây phút đó, mọi nỗi buồn và sự bất an của em biến mất tăm.
Em chỉ biết cảm ơn số phận.
Cũng chắc chắn rằng niềm hạnh phúc của em gắn liền với mỗi lần anh trở về.