Thấy tôi không mấy hứng thú với chuyện của Lương Dự Chu, Hạ Uyển Đường chủ động đưa tay ra:

“Tôi đến đây du lịch, nghe người địa phương bảo có một phòng khám đông y khá tốt. Chị xem giúp tôi với, tôi lấy chồng gần một năm rồi mà vẫn chưa có thai, không biết có vấn đề gì không.”

Ngoài việc hơi khí hư ra thì sức khỏe của Hạ Uyển Đường rất tốt. Tôi an ủi cô ta rằng việc mang thai không thể vội vàng, nếu thực sự lo lắng thì tốt nhất nên để cả chồng đi khám luôn.

“Chúng tôi đều đã khám cả rồi, trước đây cũng từng khám đông y, kết quả cũng giống chị nói vậy. Thôi được, tôi tin chị.”

Tôi và Hạ Uyển Đường, tính ra mới chỉ gặp nhau lần thứ hai, không ngờ cô ta lại thẳng thắn và dứt khoát đến vậy.

Lúc rời đi, cô ta còn chủ động nói: “Chị yên tâm, tôi sẽ không nói với Lương Dự Chu chuyện chị đang ở đây đâu. Năm xưa chị rời đi là đúng, cái tên đó đúng thật chẳng ra gì.”

Tôi cũng không ngờ mình lại có một cuộc trò chuyện như vậy với người suýt trở thành “tình địch”.

Khi Liêu Dục Phong đến, nét cười trên mặt tôi còn chưa kịp thu lại.

“Lại gặp bệnh nhân kỳ quặc à?”

Phòng khám đông y có thể vận hành suôn sẻ đến ngày hôm nay đúng là nhờ vào công sức không nhỏ từ nhà họ Liêu, nhất là Liêu Dục Phong. Từ khâu chọn địa điểm đến việc xử lý những tên côn đồ trong vùng, gần như anh ấy đều tự tay lo liệu.

Dù anh ấy luôn cố gắng hết sức để không cho những kẻ xấu lại gần tôi nhưng vẫn có vài bệnh nhân kỳ lạ đến gây sự. Vì thế, anh hay tranh thủ ghé qua phòng khám, sợ tôi bị bắt nạt.

Tôi vẫn chưa đồng ý ở bên anh ấy… Nhưng sau một năm bên nhau, tôi đã quen với việc chia sẻ những chuyện thường ngày với anh.

Anh ấy cũng biết chuyện tôi từng yêu Lương Dự Chu.

Tôi kể lại cho anh ấy nghe việc Hạ Uyển Đường đến thăm và những gì người phụ nữ ấy đã nói.

Anh ấy im lặng một lúc.

“Em vẫn không đồng ý với anh, có phải vì chưa quên được anh ta không?”

Phải mất vài giây tôi mới phản ứng kịp, nhận ra “anh ta” trong lời anh nói là ai. Tôi trợn mắt nhìn anh ấy: “Anh hết chuyện để nói rồi à? Em bị bệnh chắc, nhớ nhung anh ta làm gì?”

Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng trước mặt nhân viên, giờ đây lại nhìn tôi với vẻ ấm ức.

“Chẳng lẽ là anh làm chưa đủ tốt sao? Người ta giờ đã nghĩ tới chuyện sinh con rồi, còn vợ anh thì vẫn chưa thấy tăm hơi đâu! Cha anh còn nói, nếu năm nay mà anh chưa cưới được em về nhà thì ông sẽ từ anh luôn đấy!”

Thấy tôi im lặng không đáp, anh ấy lại bắt đầu than vãn về chuyện khi xã giao, có phụ nữ giả say lao vào người anh. Ở công ty thì nhân viên mới cố tình tạo ra những "vô tình gặp gỡ" với anh.

"Anh cũng muốn có thể tự tin nói mình có bạn gái, có vợ, để họ tránh xa anh ra, nhưng em lại chẳng cho anh một cơ hội nào cả..."

"Ấm ức thế à? Vậy thì ở bên nhau đi."

"Anh sắp bị đám anh em cười chết rồi... Khoan đã, em vừa nói gì cơ?"

Liêu Dục Phong bật dậy, lao thẳng đến trước mặt tôi: "Tiểu Du, vừa rồi em nói gì hả? Có thể nói lại lần nữa không?"

Thấy ánh mắt đầy mong đợi và lo lắng của anh ấy, tôi bật cười nhắc lại: "Em nói, nếu anh thấy ấm ức như vậy… thì mình ở bên nhau đi…"

Lời vừa dứt, tôi đã bị Liêu Dục Phong ôm chầm lấy. Cảm nhận được người anh ấy hơi run run, tôi vỗ lưng anh, khẽ khàng trấn an.

Đúng lúc đó, có người đẩy cửa bước vào: “Bác sĩ Tang… ối, xin lỗi đã làm phiền! Tôi sẽ quay lại sau!”

Nghe thấy tiếng động, Liêu Dục Phong buông tôi ra, vành mắt đỏ hoe nhưng gương mặt lại rạng ngời hạnh phúc: “Nhóm chat gia đình ngày nào cũng có người đếm xem anh mất bao lâu mới ‘cưa’ được em, giờ thì phải để họ biết tin vui này ngay!”

Ai mà ngờ được, một tổng giám đốc quyền lực và mưu lược như Liêu Dục Phong lại có một mặt đáng yêu đến vậy đâu chứ.

Tôi không dám chắc liệu chúng tôi có thể cùng nhau đi đến cuối con đường hay không nhưng "Tang Du chưa muộn", mọi thứ đều là sự sắp đặt tuyệt vời nhất.

(Hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện