Editor: Cảnh An Hỏa
Beta: Cảnh An Hỏa
Từ rất xa cậu đã nở nụ cười với cô, nụ cười kia giống như đang rải lên người cậu một tầng sáng, bụi mù cũng không che được ánh sáng của cậu. Bạch Tuyết sửng sốt vài giây mới hồi phục tinh thần lại, hỏi cậu: "Sao cậu lại tới đây?"
Liên Cảnh Thành đi tới trước mặt cô, từ đầu tới cuối trong mắt cậu chỉ có một mình cô: "Tớ đã sớm nghe nói kế hoạch E sẽ là một công trình rất lớn nên muốn đến tham quan một chút, không nghĩ rằng lại trùng hợp như thế, tới đây liền gặp được cậu."
Bạch Tuyết: "..."
Thực sự có chuyện trùng hợp như vậy sao? Nhưng cậu nói chân thành như vậy, chân thành đến mức khiến người khác không cách nào hoài nghi.
Bạch Tuyết đành nói: "Đã vậy thì cùng đi đi."
Nghiêm Phi Bạch và Liên Cảnh Thành cũng quen biết nhau, liền gọi người đi lấy cho cậu một cái nón bảo hộ tới đây, mà Liên Cảnh Thành lúc này mới nhìn sang những người khác, lễ phép chào hỏi với Nghiêm Phi Bạch.
Ba người cùng nhau đi vào trong, Nghiêm Phi Bạch nghiêm túc giới thiệu cho cô, bên này sẽ làm một cái đài phun nước, bên kia sẽ xây một cái công viên trò chơi loại nhỏ...
Bạch Tuyết đi ở giữa, bên trái là Liên Cảnh Thành, bên phải là Nghiêm Phi Bạch, tuy rằng Liên Cảnh Thành không nói chuyện, nhưng cô rõ ràng cảm giác được ánh mặt cậu đang dừng trên mặt cô, trong tầm mắt cô vẫn có thể thấy cậu đang cười. Cũng không biết cậu đang vui vẻ cái gì nữa.
Trong trí nhớ của cô, Liên Cảnh Thành là người lạnh lùng, những lúc cậu ngồi một mình sẽ luôn mang đến cho người khác cảm giác người sống chớ lại gần, khí chất lạnh băng. Nhưng lại có rất nhiều nữ sinh yêu thích tính cách lãnh đạm và đôi mắt mê người đó của cậu.
Chẳng qua ở trước mặt "Bạch Tuyết", cậu lại trở thành đứa trẻ ngoan đến không thể ngoan hơn, "Bạch Tuyết" giống như chúa tể của cậu, "cô" nói cái gì cậu liền làm cái đó, hơn nữa cậu thích nhất là ở bên cạnh "Bạch Tuyết", cái gì cũng không nói, cứ vậy nhìn cô cười.
Cho nên mỗi khi Bạch Tuyết nghe được có người nghị luận về Liên Cảnh Thành, bảo cậu lạnh lùng khó gần, cô đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, Liên Cảnh Thành rõ ràng là một cậu bé thích cười ngây ngô.
Ánh mắt muốn dính lên người cô của cậu khiến cô không được tự nhiên, có rất nhiều lần Bạch Tuyết muốn nhắc nhở cậu một chút, nhưng lại không đành lòng quấy rầy tâm tình đang vui vẻ của cậu.
Thôi, thấy cậu ngoan như vậy, để cậu nhìn cho đủ đi.
Cứ vậy cả đường đi đều nghe Nghiêm Phi Bạch giới thiệu về công trình này. Lúc đi qua một đoạn đường hẹp thì nghe thấy từ giàn giáo trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng hét kinh hãi: "Cẩn thận."
Bạch Tuyết còn chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, đã bị Liên Cảnh Thành đẩy mạnh ra, lúc được Nghiêm Phi Bạch đỡ lấy đứng vững lại thì một khối xi măng đã nện lên cái ót của Liên Cảnh Thành. Cậu ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Bạch Tuyết: "..."
Nói cậu ngốc cậu đúng là ngốc thật đấy à!
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Bạch Tuyết vẫn còn chưa hồi thần, Nghiêm Phi Bạch thì tương đối bình tĩnh, hắn nâng Liên Cảnh Thành dậy, thấy người đã ngất đi thì dặn dò mấy nhân viên giám sát đi theo: "Mau hỗ trợ đưa người lên xe, tôi đưa cậu ấy đi bệnh viện."
Liên Cảnh Thành được mấy nhân viên đỡ lên xe thì Bạch Tuyết cũng vội vàng theo sau, cùng mọi người đưa cậu tới bệnh viện.
Liên Cảnh Thành được đưa vào phòng cấp cứu, Bạch Tuyết và Nghiêm Phi Bạch ở ngoài phòng chờ, Nghiêm Phi Bạch nhìn ra sự căng thẳng của cô, vội an ủi: "Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."
Bạch Tuyết gật gật đầu, lúc này cô cũng chỉ có thể cầu xin trong lòng là cậu ấy đừng xảy ra chuyện gì.
Đợi hồi lâu cửa phòng cấp cứu mới mở ra, bác sĩ chủ trị đi về phía hai người: "May mắn có mũ bảo hộ, người bệnh không có gì đáng ngại, chỉ bị chấn động não nhẹ."
Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi bác sĩ: "Bây giờ có thể vào xem cậu ấy không?"
Bác sĩ nói: "Có thể."
Lúc Bạch Tuyết nói chuyện với bác sĩ, Nghiêm Phi Bạch nhận một cuộc điện thoại, sau khi nói chuyện xong thì quay sang phía cô: "Nếu Cảnh Thành không có việc gì thì anh an tâm rồi, bên phía công trường còn có việc cần anh xử lý, vậy anh không vào nữa."
Bạch Tuyết nghĩ ngày thường anh cũng rất bận, liền gật đầu: "Vậy được, anh đi đi."
Nghiêm Phi Bạch lại hỏi: "Lát nữa em còn về nhà sao? Nếu phải về nhà thì anh tới đón em."
Bạch Tuyết: "Xem tình huống đi, nếu phải về nhà thì em sẽ gọi điện thoại cho anh."
Đợi Nghiêm Phi Bạch đi rồi Bạch Tuyết mới vào phòng bệnh, Liên Cảnh Thành đã tỉnh, đang cau mày hết sức chăm chú nhìn về phía cửa, thấy Bạch Tuyết đi vào vẻ mặt cậu mới thả lỏng lại, cười cười với cô.
Bạch Tuyết đi tới bên mép giường, thở dài: "Sao cậu lại ngốc vậy hả?"
Cậu không hề để bụng, chỉ cười: "Nếu tớ không ngốc như thế, khối xi măng đó sẽ đập lên đầu cậu đấy."
Bạch Tuyết: "..." Cô nhìn dáng vẻ không thèm để ý của cậu, không rõ trong lòng đang có cảm giác gì, vô cùng phức tạp: "Về sau cậu không thể như vậy nữa."
Liên Cảnh Thành lại lắc đầu: "Lúc tớ đẩy cậu ra ngay cả thời gian tự hỏi cũng không có, phản ứng đầu tiên là bảo vệ cậu. Thế nên tớ không thể bảo đảm chuyện lần sau đâu."
Trong phòng bệnh rộng rãi, thoáng đãng chỉ có hai người, nhưng những lời này của cậu khiến cô cảm thấy không khí ở đây như cô đặc lại, khiến hơi thở nghẹn lại, hô hấp khó khăn.
Cậu lại nói tiếp: "Huống chi cái mạng này của tớ cũng là do cậu cứu, cho dù thật sự bởi vì bảo vệ cậu mà xảy ra chuyện gì cũng là tớ tình nguyện."
Năm đó khi xảy ra chuyện, họ vừa tốt nghiệp cấp hai không lâu, Liên Cảnh Thành và người nhà xảy ra mâu thuẫn, đêm đó cậu ra quán net lên mạng suốt đêm, sau khi rời khỏi quán đó thì bị người ta bắt cóc.
Thời gian cậu mất tích dài đến một năm, ban đầu người nhà cũng vô cùng lo lắng, vội vàng báo cảnh sát, tìm kiếm khắp nơi, nhưng tìm hơn nữa năm vẫn không có tin tức gì, tìm kiếm mãi mà không có manh mối gì đúng là khiến người ta tuyệt vọng, cảnh sát đã sắp bỏ cuộc, ngay cả người nhà cũng sắp từ bỏ việc tìm kiếm.
Chỉ có "Bạch Tuyết" vẫn luôn không từ bỏ, "cô" cầu xin ba tiếp tục tìm người, sống phải thấy người chết phải thấy xác, "cô" thề nhất định phải tìm được Liên Cảnh Thành. Mỗi con phố đều phải tìm, cho dù là núi hoang cũng không buông tha, tìm kiếm khắp nơi, đến lúc khai giảng cũng không thèm đến trường, không tìm được cậu thề không bỏ qua.
"Bạch Tuyết" là cô gái mạnh mẽ, ba cô chẳng làm gì được cô, chỉ đành phải có lệ, cho người đi theo "cô" tiếp tục tìm kiếm, xem như là cho "cô" được đi du ngoạn vậy.
Có lẽ sự thành tâm của "cô" đã cảm động trời đất, cuối cùng cũng tìm thấy Liên Cảnh Thành ở một ngọn núi hoang, lúc đó cậu đang chạy trốn khỏi tay bọn buôn người, kiệt sức nấp sau hai khối đá lớn, cả người cậu toàn là vết thương, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Không ai biết cậu đã phải chịu đựng những gì trong tay bọn buôn người, cũng không ai biết cậu đã trốn trong núi bao lâu, chịu dày vò khổ sở bao nhiêu ngày.
May mắn là mọi chuyện dần trở nên tốt hơn, sức khỏe dần ổn định lại sau nhiều ngày dưỡng bệnh. Nhưng sau biến cố đó, Liên Cảnh Thành trở nên trầm mặc ít nói, ngoại trừ Bạch Tuyết và Vu Đình Mị cậu rất ít khi nói chuyện với người khác.
Bạch Tuyết có ký ức của những ngày tháng đó, cho nên cô hiểu những gì mà Liên Cảnh Thành đang nói, nhưng cho dù có ký ức thì cô cũng không phải là người đã cứu cậu, cô thực sự không biết phải tiếp lời này như thế nào.
Bạch Tuyết chuyển đề tài: "Để tớ gọi điện thoại cho ba mẹ cậu."
"Không cần đâu, họ ra nước ngoài nghỉ phép rồi."
"Vậy tớ gọi cho anh trai cậu, chuyện lớn như thế này phải thông báo cho người nhà của cậu biết."
Bạch Tuyết ra vẻ như không có việc gì tránh đi tầm mắt của cậu, vươn tay ra: "Đưa di động của cậu cho tớ đi."
Liên Cảnh Thành cuối cùng vẫn đưa cho cô. Bạch Tuyết liền gọi điện cho Liên Cảnh Mặc, nói với anh ta về tình hình của Liên Cảnh Thành. Anh ta cũng rất quan tâm tới em trai mình, bảo là sẽ lập tức qua đó.
Bạch Tuyết nói chuyện điện thoại xong thì đưa di động lại cho cậu, lại bảo cậu nghỉ ngơi. Nhưng Liên Cảnh Thành lại không có tâm tư muốn nghỉ ngơi, cứ nằm trên giường nhìn chằm chằm cô, Bạch Tuyết bị cậu nhìn như thế thì không được tự nhiên, cô đi tới sô pha rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem tin tức.
Cậu vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, hình như nghĩ tới chuyện gì đó, cậu thu lại ý cười, biểu cảm trở nên căng thẳng, hỏi cô: "Sau khi ly hôn cậu có tính toán gì chưa?"
Bạch Tuyết: "Tạm thời còn chưa có."
Liên Cảnh Thành nhíu chặt đầu mày, thần sắc trong mắt rất phức tạp, dường như là đang do dự, trầm mặc một hồi rồi gục đầu xuống nói: "Cậu có thể suy xét... làm vợ của tớ."
Bạch Tuyết: "..."
Bạch Tuyết sao ngờ được là cậu lại nói trắng ra như thế, cảm giác dường như không khí cũng ngừng chuyển động khiến cô hít thở không thông, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Liên Cảnh Thành đợi một lúc cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, cậu ngẩng đầu nhìn lên, hơi hơi hé miệng, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì, cuối cùng cậu thở dài: "Thôi vậy, chỉ cần cậu không ngó lơ tớ là được rồi."
Dáng vẻ ảm đạm thương tâm kia của cậu quả thật rất khiến người ta phải đau lòng, Bạch Tuyết nhìn cậu mà phảng phất như nhìn thấy "chính mình" đã từng vì yêu mà không có được, trái tim cũng thấy khó chịu theo: "Tớ..."
Không ngờ chỉ mới mở lời thì nghe ở cửa truyền đến âm thanh của Liên Cảnh Mặc: "Cảnh Thành! Em không sao đấy chứ?"
Hai chữ "Cảnh Thành" dường như cố ý tăng lớn âm lượng vậy, Bạch Tuyết quay đầu nhìn lại, thấy Liên Cảnh Mặc đang mở cửa bước vào, mà ở phía sau còn có Ngụy Gia Minh.
Ngụy Gia Minh sao cũng theo tới đây vậy?
Liên Cảnh Thành thấy Ngụy Gia Minh xuất hiện ở đây thì thần sắc trở nên phức tạp, nhưng vẫn chào hỏi với hai người: "Anh hai, anh Gia Minh."
Bạch Tuyết hồi thần lại cũng chào một tiếng: "Anh Cảnh Mặc."
Tính tình của Liên Cảnh Mặc còn lãnh đạm hơn cả Liên Cảnh Thành, nghe vậy chỉ gật đầu, đi tới bên giường bệnh để hỏi tình huống của cậu.
Ngụy Gia Minh cũng đi vào trong, đứng yên bên cạnh Bạch Tuyết, anh không nói gì, trên gương mặt vẫn treo nụ cười ôn hòa đặc trưng.
Sau khi biết rõ tình huống của Liên Cảnh Thành, Ngụy Gia Minh mới nói: "Nếu cảnh thành đã không sao, vậy tôi đưa Bạch Tuyết đi trước."
Liên Cảnh Mặc cũng đã tới rồi, Bạch Tuyết cũng thấy không nhất thiết phải ở lại đây nữa, cô quay sang nói với Liên Cảnh Thành: "Cậu nghỉ ngơi đi, tớ về trước."
Liên Cảnh Thành rõ ràng không nỡ, nhưng Ngụy Gia Minh và anh trai đều đang ở đây, nên cậu không biểu hiện ra mà chỉ nói: "Cậu còn tới thăm tớ không?"
Bạch Tuyết: "Ngày mai tớ sẽ lại đến thăm cậu."
Bạch Tuyết lên xe cùng Ngụy Gia Minh, nói với anh: "Anh đưa tôi về nhà ba mẹ tôi đi."
Ngụy Gia Minh trầm mặc trong chốc lát rồi nó: "Cũng đã lâu tôi không đến thăm ba mẹ vợ, thừa dịp này cũng nên đi thăm hỏi, sau đó tôi lại đưa cô về."
Mấy chữ ba mẹ vợ thật sự là khiến Bạch Tuyết không biết phải nói sao. Cô nhíu nhíu mày: "Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở nhà ba mẹ, sẽ không quay về."
"À? Muốn ở bao lâu?" Ngụy Gia Minh giả vờ như vô tình hỏi một câu.
Chẳng qua nghe anh hỏi vậy khiến Bạch Tuyết có phần kinh ngạc, Ngụy Gia Minh là một người chẳng bao giờ quản chuyện không đâu, nhất là chuyện của cô, nhưng cô vẫn nói: "Đại khái là khoảng một thời gian nữa."
Ngụy Gia Minh không nói thêm gì.
Trong xe nhất thời trở nên yên tĩnh, anh ngồi vắt chân, sắc mặt bình tĩnh, nhưng Bạch Tuyết lại cảm thấy dường như không khí ngưng trọng lại làm cô không thoải mái một cách không thể hiểu nổi.
Lúc cô đang do dự có nên mở cửa xe để hóng chút gió hay không thì Ngụy Gia Minh đột nhiên nói thêm một câu: "Cô tính sau khi ly hôn với tôi xong sẽ ở bên Liên Cảnh Thành sao?" Lúc anh nói những lời này còn đưa tay lên phủi tro bụi không tồn tại trên ống tay áo, giọng nói rất bình tĩnh, dường như đang nói chuyện phiếm. Bạch Tuyết nhíu mày, nhớ lại vừa nãy hình như Liên Cảnh Mặc cố ý cắt đứt lời cô đang nói, có vẻ như hai người này đã đứng ngoài cửa được một lúc rồi, cũng không biết đứng được bao lâu, nghe được bao nhiêu rồi.
Ai bị nghe lén trong lòng đều sẽ thấy khó chịu, sắc mặt Bạch Tuyết trầm xuống, cô nở nụ cười có thâm ý, "Chuyện của tôi sau khi ly hôn không đến lượt Ngụy tiên sinh hỏi chứ nhỉ?"
Ngụy Gia Minh quay đầu nhìn cô, sắc mặt vẫn không thay đổi, khóe miệng vẫn hơi cong mang ý cười: "Đúng là không đến lượt tôi hỏi, chẳng qua... tôi phải nhắc nhở cô một chút, thân phận của cô bây giờ vẫn đang là vợ của tôi, nên chú ý đến lời nói và việc làm của mình."
Bạch Tuyết đột nhiên nghĩ đến một lần Ngụy Gia Minh đã cảnh cáo cô đừng để anh ta phải đội nón xanh, lúc này lại nhắc nhở cô chú ý lời nói việc làm, còn nhắc nhở mình là vợ của anh ta. Chậc, nhìn cái vẻ này của anh ta, đúng là đàn ông sĩ diện. Với quan hệ hôn nhân của hai người, anh ta cũng chẳng thèm cho cô chút mặt mũi nào, kết hôn cũng được một năm, với vợ mình mà ngay cả cái liếc mắt cũng tiếc, trước tiên chưa nói đến việc cô không thèm để ý đến thân phận Ngụy phu nhân này của mình, anh ta cũng đâu có tư cách gì mà trách cô?
"Lời nói và việc làm của tôi? Cảnh Thành vì cứu tôi mà bị thương, tôi chăm sóc cậu ấy là chuyện nên làm, tôi chẳng thấy chuyện mình làm có gì khác người cả, mà ngay cả có khác người thì thế nào?"
Ngụy Gia Minh nhíu mày, mắt hơi híp lại, ánh mắt cũng có phần sắc nhọn. Bạch Tuyết lại nói tiếp: "Ngụy tiên sinh và tôi vẫn còn chưa ly hôn là vì ngại hai nhà đang hợp tác, không ly hôn cũng không quy định phải tương thân tương ái, việc anh không vừa ý với vợ mình là chuyện mà cả Hạ thành này không ai không biết, chuyện tôi thủ tiết sau khi kết hôn cũng biến thành chuyện cười mặc người ta chỉ trỏ, đó là tự do của Ngụy tiên sinh, tôi sẽ không có ý kiến gì. Nhưng nếu anh có thể theo đuổi tự do, vậy sao tôi không thể theo đuổi tự do của mình. Anh có thể chơi của anh, tôi tự nhiên cũng có thể chơi của tôi, như vậy mới công bằng mà, đúng không?"
Anh cúi đầu cười nhạt: "Cho nên, cô đang oán tôi không thường xuyên về nhà sao?"
Bạch Tuyết: "..."
Tuy rằng lúc anh nói những lời này giọng điệu bình tĩnh, dường như chỉ là câu dò hỏi đơn giản, nhưng không biết có phải ảo giác của Bạch Tuyết hay không, cô cảm thấy có một sự ái muội không rõ nào đó.
Ngụy Gia Minh nghĩ rằng những lời này của cô là giận dỗi vì anh ta không thường về nhà? Thật là không thể hiểu được! Từ khi cô tỉnh lại đã được một khoảng thời gian rồi, anh ta vẫn cho rằng cô còn yêu anh ta sao? Anh ta cũng quá xem trọng bản thân rồi đó?!
Bạch Tuyết kìm nén sự khó chịu trong lòng, nở nụ cười nhợt nhạt với anh ta: "Ngụy tiên sinh đừng nghĩ nhiều, chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, cần gì phải để ý anh có về hay không. Tôi nói như vậy là muốn anh biết, với tình huống hôn nhân của chúng ta, Ngụy tiên sinh không có tư cách hỏi về việc tư của tôi, chúng ta việc ai người nấy làm không liên quan đến nhau."
Anh nhướng mày lên, nhưng ánh mắt đang dần trầm xuống: "Nghe ý trong lời của cô, cô muốn ngoại tình quang minh chính đại?"
Bạch Tuyết nhún vai: "Tôi không nói như thế, nhưng cũng không phải là không thể."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngụy tiên sinh sắp mắng chửi tới nơi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện