Editor: Cảnh An Hỏa
Beta: Cảnh An Hỏa
Ngụy Gia Minh im lặng trong chốc lát mới nói: "Bố cô dạy dỗ cô như thế nào vậy?" trong giọng nói còn có vài phần sắc bén.
Thế mà còn lấy bố ra để uy hiếp cô? Bạch Tuyết cũng chẳng thèm để ý, "Bố tôi trong miệng quý tộc mấy người chẳng phải là nhà giàu mới nổi không có gia giáo hay sao? Người nhà giàu mới nổi như bố sao dạy được con gái ngoan chứ? Ngụy tiên sinh cứ xem như tôi là loại người không có đạo đức không có dạy dỗ là được rồi."
Ngụy Gia Minh không nói nữa, nhưng Bạch Tuyết lại cảm thấy ngay cả tiếng hít thở của anh cũng trở nên nặng nề.
Bạch Tuyết mở cửa sổ, không khí tươi mát bên ngoài tràn vào, trong xe cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn. Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, mãi cho đến khi xe dừng lại ở ngoài cửa lớn Bạch gia.
Ngụy Gia Minh theo Bạch Tuyết xuống xe, cô nghi hoặc nhìn anh, thì thấy anh cười nói: "Tôi vào chào hỏi bố mẹ vợ."
Không còn vẻ sắc bén thâm trầm như vừa nãy, anh lại khôi phục vẻ nho nhã lễ độ, dường như hai người chưa từng giương cung bạt kiếm. Bạch Tuyết cũng chẳng muốn so đo nhiều, trước giờ trong phương diện lễ phép, Ngụy Gia Minh luôn luôn rất chu đáo, nên cũng không để ý đến anh nữa.
Cả ba mẹ Bạch Tuyết và Nghiêm Phi Bạch đều ở nhà, ba người thấy Bạch Tuyết và Ngụy Gia Minh cùng trở về thì đều khá kinh ngạc, dù sao họ đều biết quan hệ của hai vợ chồng trẻ chẳng ra sao, tỷ lệ hai người xuất hiện đồng thời là rất ít.
"Các con sao lại về cùng nhau vậy?" Liễu Như Vân hỏi, gương mặt bà nở nụ cười, có thể nhìn ra được, bà rất vui khi thấy hai người họ cùng về.
Bạch Tuyết đáp lời bà: "Gặp nhau trong phòng bệnh ạ, Ngụy..." Bạch Tuyết vốn muốn gọi anh là "Ngụy tiên sinh", nhưng sợ cả nhà nghe được sẽ cảm thấy kỳ lạ, cô sửa lời: "Gia Minh vừa lúc rảnh nên đưa con về."
Nghĩ đến việc Liên Cảnh Thành cứu mình bị thương đã có Nghiêm Phi Bạch nói cho họ biết, Bạch Tuyết không nhắc lại chuyện này, nhưng Liễu Như Vân lại hỏi tình hình của cậu, Bạch Tuyết bảo cậu không sao bà mới yên lòng.
Bạch Khánh Đông lúc này mới lên tiếng: "Nếu đã tới rồi, Gia Minh lưu lại một lúc rồi ăn cơm ở đây luôn đi, vừa lúc uống chút rượu với bố."
Ngụy Gia Minh không hề nghĩ ngợi, sảng khoái đồng ý: "Được ạ."
Anh trả lời như thế khiến Bạch Tuyết thấy kỳ lạ, anh ta rất ít khi lưu lại nhà cô, chẳng lẽ có công việc gì cần thương lượng với bố?
Nghiêm Phi Bạch đứng dậy nói: "Hôm nay dì giúp việc phụ trách nấu cơm có việc nên đã xin nghỉ rồi, bố cũng không cần gọi đầu bếp khách sạn tới đây đâu, để con nấu vài món nhé?"
Bạch Khánh Đông: "Cũng được." Sợ Ngụy Gia Minh không yên tâm, ông lại giải thích thêm một câu với anh: "Phi Bạch nấu ăn rất được đấy."
Ngụy Gia Minh tỏ vẻ không ngại, nhưng vẫn nói: "Làm phiền Phi Bạch rồi."
Nghiêm Phi Bạch đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa nói với Bạch Tuyết: "Em có muốn tới làm trợ thủ cho anh không?"
Bạch Tuyết cũng sợ một mình anh không lo được hết, nên nói: "Được."
Liễu Như Vân thấy thế, tức khắc vui mừng: "Hai ông bà già này đã lâu chưa ăn thức ăn hai anh em làm rồi, hôm nay phải ăn cho thỏa thích mới được.
Nghiêm Phi Bạch là cô nhi, từ lúc còn nhỏ đã phải học cách sống độc lập, những việc như nấu ăn đã thành thạo từ lâu. Lúc hắn vừa tới Bạch gia còn từng dạy Bạch Tuyết nấu ăn, hai đứa trẻ cũng thường xuyên nấu ăn cho bố mẹ thưởng thức, chỉ là về sau quan hệ giữa hai người không còn tốt nữa, nên rất ít khi cùng nhau làm một việc gì đó.
Trong phòng bếp, Bạch Tuyết cũng chỉ có thể làm trợ thủ, lúc Nghiêm Phi Bạch rửa rau, tay áo luôn sắn tới khuỷu tay, trong lúc vô ý Bạch Tuyết nhìn thấy một vết sẹo trên cánh tay của hắn, cô nghi hoặc hỏi: "Cái sẹo này của anh là làm sao vậy?"
Nghiêm Phi Bạch liếc mắt nhìn vết sẹo trên tay mình, vẻ như không hề để bụng: "Không cẩn thận nên bị thương."
Hắn nói xong thì ngồi xổm xuống, mở tủ tủ bát bên dưới tìm khoai tây, lúc hắn ở nhà sẽ mặc những kiểu trang phục thoải mái, phía trên mặc một cái hoodie rộng thùng thình, cổ áo hơi rộng, ngay lúc hắn ngồi xuống có một khoảng da lộ ra phía sau lưng, bên dưới cổ áo và sau lưng đều có vết sẹo, rất giống với vết roi quất.
Nếu chỉ là một vết thương mà thôi, rất có thể chỉ vì không cẩn thận, nhưng trên người hắn có nhiều vết sẹo như vậy, thì không đơn giản như thế nữa, rất có thể đã từng bị bạo hành.
Bạch Tuyết đang ngây người, thì nghe Nghiêm Phi Bạch hỏi: "Sao Gia Minh vào đây?"
Bạch Tuyết hồi thần lại, đưa mắt nhìn qua theo ánh mắt của Nghiêm Phi Bạch, quả nhiên thấy Ngụy Gia Minh đang đứng ở cửa phòng bếp, đôi tay đút vào túi quần, cười nói: "Có gì cần hỗ trợ không?"
Nghiêm Phi Bạch đáp lời: "Không có gì cần hỗ trợ cả, phòng bếp nhiều khói dầu, cậu vẫn nên tới phòng khách trò chuyện với bố tôi đi." Nghiêm Phi Bạch nói xong thì quay sang Bạch Tuyết: "Ở đây không có khoai tây, anh lên gác tìm xem."
Nghiêm Phi Bạch đã đi ra ngoài, Ngụy Gia Minh thì vẫn đứng cửa ở chưa đi, Bạch Tuyết đành hỏi chuyện: "Anh còn có việc gì không?"
Trên mặt Ngụy Gia Minh lại là nụ cười muôn thuở: "Quan hệ giữa hai người tốt hơn từ khi nào vậy?"
Bạch Tuyết cảm thấy anh có gì đó kỳ quái, quan hệ giữa cô và anh nuôi thì liên quan gì tới anh chứ, anh hỏi làm gì?
Bạch Tuyết nói: "Anh ấy là anh trai nuôi của tôi, dù sao cũng là lớn lên với nhau từ nhỏ, mối quan hệ này có kém đến mấy cũng không tới nỗi nào."
Ngụy Gia Minh cũng không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ nói: "Nếu không cần tôi hỗ trợ, vậy tôi không ở lại gây trở ngại cho cô nữa." Nói xong thì đi mất.
Tuy đồ ăn cô và Nghiêm Phi Bạch làm kém hơn đầu bếp khách sạn, nhưng dùng để nhắm rượu thì cũng khá ổn.
Lúc ăn cơm chiều, Ngụy Gia Minh uống rượu trắng cùng Bạch Khánh Đông, thật ra anh không uống rượu trắng, nhưng sợ không khí không thoải mái, anh vẫn uống một ly.
Sau khi ăn xong, Liễu Như Vân nói với Ngụy Gia Minh: "Đã trễ thế này, con lại uống rượu, hay là hôm nay ở lại đây đi?"
Lời này làm Bạch Tuyết sợ hết hồn, Bạch Khánh Đông và Liễu Như Vân cũng không biết "cô" và Ngụy Gia Minh kết hôn lâu như vậy mà vẫn chưa "cùng giường", nếu anh ngủ lại đây, vậy tất nhiên phải ngủ cùng cô. Nhưng sau đó cô lại nghĩ, theo như thái độ của Ngụy Gia Minh đối với cô, hẳn sẽ không ở lại đây qua đêm, quả nhiên, anh uyển chuyển từ chối.
"Con cũng muốn ở lại đây, chỉ là công ty vẫn còn có việc chưa xử lý xong, con còn phải về công ty một chuyến.
Liễu Như Vân hơi thất vọng, "Vậy trên đường đi cẩn thận một chút."
Ngụy Gia Minh gật đầu, trước khi đi nói với Bạch Tuyết một câu: "Qua mấy ngày nữa tôi lại đến đón em."
Anh nói chuyện tự nhiên đến mức dường như quan hệ giữa họ rất tốt vậy, nhưng Bạch Tuyết biết rõ, đây là đang khách sáo trước mặt trưởng bối mà thôi, nên cũng gật đầu, "Vâng, biết rồi."
Ngày hôm qua đã hứa sẽ đến thăm Liên Cảnh Thành, cho nên sáng sớm hôm sau Bạch Tuyết đã đến bệnh viện, không ngờ Vu Đình Mị cũng đang ở đó. Liên Cảnh Thành đang ở phòng bệnh VIP, là một phòng đơn rất lớn, còn có cả sô pha và giường đơn nhỏ cho người nhà đến thăm, lúc này Vu Đình Mị đang ngồi trên sô pha chơi trò chơi.
Cô ấy nhìn thấy Bạch Tuyết tới thăm thì hơi kinh ngạc, trên gương mặt lộ vẻ chờ mong rồi lại hơi thấp thỏm: "Bạch Tuyết, cậu tới thật rồi."
Bạch Tuyết cười nói: "Hôm qua có nói là sẽ tới thăm cậu ấy, đương nhiên phải tới chứ."
Bạch Tuyết đặt trái cây vừa mua lên bàn, nghe Liên Cảnh Thành nói: "Tới thì tới lại còn mua trái cây, khách khí như vậy." Nói thì nói thế, nhưng cậu chẳng thèm khách khí chút nào, cầm quả quýt lên lột vỏ ăn.
Bạch Tuyết nhìn thoáng qua giao diện trên điện thoại của Vu Đình Mị, hỏi: "Cậu còn chơi trò này đấy à?"
Vu Đình Mị cứ rảnh rỗi sẽ thích chơi game Tây du, cô ấy gật đầu, thử thăm dò: "Có muốn tớ dẫn theo cậu không? Bây giờ tớ là đại thần rồi."
Bạch Tuyết không thèm nghĩ đã vui vẻ đồng ý, hai người ngồi trên sô pha cùng nhau chơi trò chơi. Liên Cảnh Thành nằm trên giường bệnh, một tay gối sau đầu, một tay cầm quýt ăn, hơi nghiêng người nhìn về phía hai cô gái, dường như rất vui vẻ thư thái.
Hai người chơi được một lúc thì có thêm mấy người nữa tới thăm bệnh, là Liên Cảnh Mặc, Ngụy Gia Minh và Tưởng Phảng Quý. Ba người này là anh em tốt với nhau, Liên Cảnh Thành xảy ra chuyện, họ tới đây thăm hỏi cũng là chuyện nên làm. Mấy người đứng dậy chào hỏi lẫn nhau, Tưởng Phảng Quý nhìn hai cô gái đang chơi game cùng nhau thì kinh ngạc nói: "Không phải hai người tuyệt giao rồi à? Từ khi nào mà quan hệ lại tốt thế?"
Tên Tưởng Phảng Quý này bình thường không có mắt, rất nhiều lúc lời nói ra khỏi miệng mà không đi qua não. Trước đó chuyện Bạch Tuyết và Vu Đình Mị tuyệt giao vì Ngụy Gia Minh bị Tu Mẫn Nhi làm quá lên, nên người quen Ngụy Gia Minh đa số đều biết chuyện này.
Người này vừa nói hết câu, Vu Đình Mị có hơi xấu hổ, cô ấy cúi đầu không dám nhìn ai, nhưng Bạch Tuyết lại rất thản nhiên, cô ôm lấy Vu Đình Mị, nói: "Giữa bạn bè có mâu thuẫn cũng là bình thường, giải quyết được mâu thuẫn thì quan hệ lại càng tốt hơn trước kia."
Tưởng Phảng Quý cũng biết cậu ta vừa nói sai, sờ sờ mũi không phát biểu thêm gì nữa.
Bạch Tuyết cũng không để trong lòng chuyện này, thấy cậu ta không hỏi lại nữa, cô lại muốn tiếp tục chơi game, trong lúc vô tình nhấc đầu lên thấy Ngụy Gia Minh đang nhìn mình đánh giá, nhưng anh đã nhanh chóng chuyển mắt đi nói chuyện với Liên Cảnh Mặc.
"A! Mọi người đều tới đây à?"
Tiếng vang ở cửa phá vỡ bầu không khí hơi xấu hổ trong phòng, trùng hợp thật, Tu Mẫn Nhi và Phùng Tư Nghiên cũng tới. Hai người đi vào phòng, đưa quà tặng xong, lại hỏi thăm tình huống của Liên Cảnh Thành, lúc này ánh mắt Tu Mẫn Nhi mới chuyển qua Bạch Tuyết và Vu Đình Mị, hỏi: "Hai người cũng ở đây à?"
Bạch Tuyết và Vu Đình Mị gật đầu chào hỏi, thái độ của hai người đều có hơi lãnh đạm, Tu Mẫn Nhi liền cười: "Lần trước tôi không cẩn thận làm hỏng bản vẽ của cô, xin lỗi nhé, cô cũng ném đá lên tay tôi, lúc đó cũng gần nát rồi, hai chúng ta xem như thanh toán xong nhé, mọi người cũng đừng ghi hận đối phương, về sau chúng ta nên hòa hợp với nhau, được không?" Thái độ của cô ta rất hào phóng, lúc nói lời này còn ý vị lấy lòng, nhưng trên thực tế sẽ làm người nghe cảm thấy Bạch Tuyết lòng dạ hẹp hòi, Tu Mẫn Nhi chỉ không cẩn thận làm hỏng một bức họa thôi, vậy mà cô lại thiếu chút nữa phế đi một bàn tay của người ta, không những lòng dạ hẹp hòi mà tâm tư còn ác độc.
Mấy người ở đây nghe thế đều nhìn sang tay cô ta, quả nhiên trên đó còn quấn băng gạc, Tưởng Phảng Quý không nhịn được, ngay lập tức kinh ngạc hỏi: "Làm hỏng bản vẽ liền phá tay cô? Hả... Không đến mức đó chứ?"
Phùng Tư Nghiên lập tức nói tiếp: "Sao mà không đến mức đó? Bác sĩ nói chỉ cần đập mạnh thêm chút nữa thôi là tay của Mẫn Nhi sẽ bị phế rồi. Vốn dĩ trước đó bởi vì tôi và Bạch Tuyết có chút mâu thuẫn, Mẫn Nhi thay tôi xin lỗi cô ta, trước đó một ngày chúng tôi còn cùng đi chọn quà, hôm sau Mẫn Nhi còn tự pha cà phê tới nhận lỗi, không ngờ chỉ mới không cẩn thận làm dơ một bức vẽ mà thôi, cô ta lại xuống tay tàn nhẫn như thế!"
Liên Cảnh Thành đang ngồi trên giường bệnh nhíu mày lại nói: "Tuyết Nhi là người lương thiện, cô ấy sẽ không ra tay tàn nhẫn như thế, trừ phi là thật sự chạm tới giới hạn của cô ấy."
Vu Đình Mị cũng lên tiếng: "Tôi cũng cảm thấy vậy, Tuyết Nhi không bao giờ chỉ vì một cử chỉ vô tâm mà ra tay nặng như thế, trừ phi là người khác cố ý."
Editor: Chương này rất dài nên mình sẽ chia làm 3 phần nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện