Bạch Tuyết đi vào nhà, cha mẹ lại không thấy đâu, dì quản gia nói cho cô biết, bố đi cùng mẹ đại nhân tới xem buổi biểu diễn của Chương Đại Mạc rồi. Mẹ cô chính là một fan trung thành của Chương Đại Mạc.
Dì quản gia đi nấu cơm cho cô, tất cả đều là đồ ăn mà cô thích ăn, dì nói trong thời gian ngắn cha mẹ cô chắc sẽ chưa về, thiếu gia Phi Bạch cũng không dặn dò chuẩn bị cơm, chắc là sẽ ăn ở công ty, nên bảo cô ăn trước.
Bạch Tuyết cũng không khách khí, ngồi xuống ăn, không ngờ cô vừa ngồi xuống thì Nghiêm Phi Bạch trở về.
Hắn nhìn thấy cô thì sửng sốt mất một lúc, ngay sau đó cười nói: "Về rồi à?"
Bạch Tuyết gật đầu, hỏi hắn: "Đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì cùng ăn đi."
Hắn hơi kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên người cô trong chốc lát, xác định cô không phải đùa giỡn thì liền nói: "Ăn rồi." Nói xong thì đi lên lầu.
Bạch Tuyết dùng cơm xong, Bạch Khánh Đông và Liễu Như Vân vẫn chưa về. Phía sau nhà họ Bạch có một cái bể bơi, Bạch Tuyết nhàn rỗi lại nhàm chán nên đến đó bơi một lát.
Bơi một vòng đang chuẩn bị lên bờ thì chân cô đột nhiên rút gân, chuyện đến quá đột nhiên, cơ thể Bạch Tuyết không ổn định, cả người ngã lại vào trong nước.
Ngay khoảnh khắc đầu sắp chìm xuống nước, cô thoáng thấy một bóng người từ đâu chạy vụt ra nhảy vào trong nước, cô mới chìm trong nước chưa được bao lâu thì đã được một cánh tay mạnh mẽ vớt lên. Lúc này Bạch Tuyết mới thấy rõ người cứu mình là Nghiêm Phi Bạch.
Nghiêm Phi Bạch gấp gáp hỏi cô: "Em không sao chứ?"
Bây giờ cô đã không còn là một đứa trẻ nữa, nước trong bể cũng không tính là sâu, chờ cơn đau qua đi cô cũng có thể tự mình đứng lên được, cho nên biểu cảm của Nghiêm Phi Bạch thực sự quá mức căng thẳng rồi. Hơn nữa hắn xuất hiện kịp thời như vậy có phải là nãy giờ vẫn luôn ở gần đây không?
Quần áo của hắn đã ướt cả, mái tóc cũng đang nhỏ nước, đôi mày chau chặt, vẻ mặt nôn nóng, nhìn qua có phần chật vật.
Bạch Tuyết nói: "Tôi không sao, chẳng qua không nghĩ tới là anh sẽ lập tức nhảy xuống cứu tôi, tôi còn nhớ rõ năm tôi mười bốn tuổi suýt chết đuối, lúc đó sao không thấy anh tích cực như vậy, có thể nói cho tôi biết lúc đó anh nghĩ gì không?"
Chuyện này chính là khởi đầu cho sự ngăn cách của "Bạch Tuyết" và Nghiêm Phi Bạch, cô ấy thích anh trai như vậy, anh trai cũng yêu thương cô ấy, quan tâm cô ấy, bảo vệ cô ấy, nhưng lúc đó khi cô ấy chìm xuống nước, rõ ràng anh ngay lập tức có thể cứu "cô" lên, nhưng anh lại do dự, gương mặt anh không có biểu cảm đứng đó nhìn "cô" giãy giụa trong nước cầu cứu, cho đến khi "cô" sắp kiệt sức không chịu được nữa anh mới đi tới vớt cô lên.
Vẻ mặt Nghiêm Phi Bạch như không dám tin nhìn cô, không ngờ có một ngày cô lại tự nhiên nhẹ nhàng hỏi ra vấn đề này như thế, đó là khúc mắc chôn sâu trong lòng hai người, đau đớn kịch liệt nhưng không ai dám đối mặt.
Bạch Tuyết hơi mím miệng rồi nói: "Nói cho tôi biết đi, tôi muốn nghe lời nói thật."
Đôi mắt hắn cứ trừng lớn kinh ngạc nhìn cô, lâu sau mới nhắm mắt lại như đang cố gắng khôi phục lại tâm trạng, khi hắn mở mắt ra thì ánh mắt đã trở nên trống rỗng, như một cái hố đen bị quái vật hút sạch sẽ cảm xúc. Hắn cười khổ: "Khi đó anh nghĩ, nếu em chết rồi thì ba mẹ nuôi có phải sẽ yêu thương anh hay không." Hắn đưa mắt nhìn về nơi xa, khóe mắt ươn ướt, nụ cười thê lương đau khổ: "Em xem, có phải anh rất đáng sợ không?"
Trên thực tế câu trả lời của hắn không khác lắm so với phỏng đoán của Bạch Tuyết, cô suy nghĩ rồi nói: "Nhưng cuối cùng anh vẫn cứu tôi lên, chứng tỏ anh vẫn chưa tới nông nỗi không thuốc nào cứu được."
Hắn quay mạnh đầu qua nhìn cô, nhìn gương mặt cô không có nhiều biểu cảm, gọi tên cô một cách không xác định: "Tuyết... Tuyết Nhi?"
Bạch Tuyết cúi đầu cười rồi nói tiếp: "Hơn nữa, tôi có thể hiểu được sự ích kỷ của anh, con người đều ích kỷ mà, đúng không?"
Nghiêm Phi Bạch: "..."
Bạch Tuyết đứng dậy, nói: "Được rồi, chuyện quá khứ rồi thì cứ để cho nó qua đi, tương lai còn rất dài, nếu cứ so đo mãi cũng thật là không thú vị."
Bạch Tuyết đi đến cửa sau thì quay đầu nhìn lại một cái, thấy Nghiêm Phi Bạch vẫn còn ngồi ở đó, hai tay đặt trên đầu gối, chôn mặt ở cánh tay, Bạch Tuyết hơi hé miệng nhưng cuối cùng không nói thêm gì, quay người rời đi.
Cô đi tắm rồi đổi một bộ quần áo khác, Bạch Khánh Đông và Liễu Như Vân lúc này cũng đã về, trông thấy cô thì rất vui vẻ, bà Liễu nói: "Sao bảo bối lại về thế? Không phải nói là đang bận thiết kế gì đó sao?"
Bạch Tuyết cười trả lời bà: "Bản thảo thiết kế đã làm xong rồi, cho nên con về thăm hai người."
Bạch Khánh Đông nói: "Nếu chính sự đã làm xong, con cứ ở đây nhiều thêm mấy ngày."
Bạch Tuyết vội vàng gật đầu nói được. Tâm tình của Liễu Như Vân vô cùng tốt, vẻ mặt hưng phấn chia sẻ với cô về chuyện vừa mới nhìn thấy được thần tượng, còn đưa tấm ảnh được thần tượng ký tên cho cô xem, còn Bạch Khánh Đông ngồi bên mặt mày chua lòm nói tên đó không có vũ đạo đẹp hát lại khó nghe. Liễu Như Vân tất nhiên không phục, thế là mắng ông.
Nhìn hai ông bà nhốn nháo ồn ào, trong lòng cô lại thấy vô cùng thoải mái, đây chính là cuộc sống mà cô mong muốn, người một nhà khỏe mạnh, trong nhà vui vẻ náo nhiệt, đôi lúc sẽ có tức giận cãi vã nhưng lại đầy ắp yêu thương và quan tâm, như vậy mới giống một gia đình.
Bạch Tuyết nhìn hai oan gia vui vẻ trong chốc lát rồi trở về phòng để ngủ. Cô bị ác mộng làm bừng tỉnh, là cơn ác mộng mà cô vẫn thường xuyên gặp phải, đã nhiều năm rồi, giấc mơ này vẫn luôn quấn lấy cô, cho dù là hiện tại vẫn không chịu buông tha cho cô.
Bạch Tuyết thở phì phò nhìn mọi thứ trước mắt, vẫn là căn phòng hoa lệ đẹp đẽ đó, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lúc cô xuống lầu thì những người khác trong nhà đều đã ngồi trên bàn ăn, Liễu Như Vân thấy con gái đã dậy thì vội vẫy tay với cô: "Mau tới đây ăn sáng nào."
Bữa sáng hôm nay là mì thịt bò, sợi mì do đầu bếp tự tay cán sợi, độ dai vừa phải.
Sau khi ăn xong, Bạch Tuyết nói với Bạch Khánh Đông: "Ba, hôm nay con không có việc gì làm, con muốn tới xem kế hoạch E."
Bạch Khánh Đông: "Vừa lúc Phi Bạch cũng muốn đi thị sát, con đi với nó đi."
Bạch Tuyết nhìn thoáng qua Nghiêm Phi Bạch, hắn đang nhìn cô mỉm cười gật đầu. Bạch Tuyết lên xe mới biết là Nghiêm Phi Bạch tự mình lái xe, vậy là trêu chọc một câu: "Được CEO tập đoàn Kiến Thiết làm tài xế cho, tôi quả đúng là vinh hạnh mà."
Nghiêm Phi Bạch: "Có thể làm tài xế cho Bạch tiểu thư là vinh hạnh của tôi mới phải."
Dọc theo đượng đi, hai người tùy ý trò chuyện dăm ba câu, Nghiêm Phi Bạch hỏi cô về cuộc sống ở bên Lam Hải như thế nào, Bạch Tuyết hỏi hắn tiếp nhận công ty có thuận lợi hay không, đều là những câu hỏi quan tâm thông thường, hai người ăn ý không đề cập đến chuyện của nhiều năm trước, mà ngăn cách giữa họ cũng dường như đang được hóa giải trong vô thức.
Lúc đi ngang qua một tiệm cà phê, Nghiêm Phi Bạch hỏi: "Có muốn đi uống một ly cà phê không? Kế hoạch E còn chưa khai phá xong, bên đó bây giờ rất hoang vắng, xung quanh mười dặm chẳng có một quán cà phê nào."
Bạch Tuyết ngẫm lại cũng đúng, nên đồng ý luôn: "Vậy cũng được."
Hai người gọi hai ly cà phê, Bạch Tuyết ngại trong quán mở điều hòa quá lạnh, nên ra ngoài sân ngồi ghế mây.
Đối diện với quán cà phê có một quảng trường, ngay chính giữa quảng trường là một tòa cao ốc sừng sững có màn hình led quảng cáo, lúc này đang chiếu hình ảnh của một bộ phim điện ảnh mới ra mắt.
Đó là một bộ phim hành động, diễn viên chính là Tào Á Nam, một ảnh hậu xinh đẹp có diễn xuất không thể chê, lại còn rất kính nghiệp, từ khi debut cho tới bây giờ chưa từng truyền ra tai tiếng gì, là một nữ diễn viên khó gặp trong giới giải trí.
Bạch Tuyết chống cằm nhìn đoạn trailer đang chiếu trên màn hình lớn, nói lời tán thưởng chân thành: "Cô ấy thật xinh đẹp."
Là sự xinh đẹp làm người ta phải kinh diễm, đôi mắt nhu tình nhưng cũng rất sắc bén, mỗi cái ngoái đầu nhìn lại đều chất chứa ngàn vạn phong tình, cho dù đứng giữa một rừng mĩ nữ thì vẫn vô cùng lóa mắt.
Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, tuy Bạch Tuyết là một cô gái, nhưng thấy cô gái xinh đẹp vẫn sẽ thích, cô cứ vậy nhìn chằm chằm Tào Á Nam trên màn hình, còn có chút si mê.
Nghiêm Phi Bạch ngồi đối diện đột nhiên nói một câu: "Thật ra anh có một chuyện muốn nói với em."
Bạch Tuyết hồi phục lại tinh thần: "A? Gì thế?"
Ánh mắt Nghiêm Phi Bạch dừng lại trên màn hình một lúc, hình như có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Trước khi em kết hôn với Ngụy Gia Minh, cha nuôi đã từng bảo anh điều tra hắn, chủ yếu muốn tra xem hắn có đam mê bất lương gì không. Đam mê gì đó thì không có, nhưng anh lại tra ra được thời niên thiếu hắn từng yêu đương một lần, đó cũng là lần yêu đương duy nhất của hắn trước khi kết hôn với em."
Nghiêm Phi Bạch nói xong thì đưa tay chỉ lên màn hình lớn, Bạch Tuyết nhanh chóng hiểu ra. Nói thật, cô bị tin tức này làm cho bất ngờ, cô tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình lớn một lúc lâu mới không xác định hỏi lại: "Anh nói Tào Á Nam là mối tình đầu của Ngụy Gia Minh?"
Nghiêm Phi Bạch gật đầu.
Bạch Tuyết: "..."
Thật sự không nghĩ tới đó, thì ra Ngụy Gia Minh còn từng có một đoạn tình cảm với Tào Á Nam. Khó trách "Bạch Tuyết" dùng đủ "thủ đoạn" vẫn không thể làm Ngụy Gia Minh liếc mình nhiều một cái, cô còn tưởng rằng là do anh mắt cao hơn đỉnh, bây giờ xem ra là do trong lòng anh đã sớm có người khác, cho nên không thể nhìn thấy người phụ nữ khác được nữa.
Không đúng, ở thế giới khác, Ngụy Gia Minh cũng không kết hôn với bất kì ai, mà Tào Á Nam cũng luôn độc thân, nếu trong lòng họ vẫn còn nhớ đến nhau, hẳn là không đến mức như vậy chứ? Chẳng lẽ giữa hai người có hiểu lầm gì?
Nghiêm Phi Bạch cẩn thận đánh giá sắc mặt cô, thấy cô không có vẻ gì khổ sở, lúc này anh mới thở phào, hỏi: "Em không thèm để ý hả?"
Bạch Tuyết không suy nghĩ liền lắc đầu, nhưng nghĩ tới trước đây "Bạch Tuyết" yêu Ngụy Gia Minh đến chết đi sống lại, lắc đầu dứt khoát như thế có phần không hợp lý, cô vội vàng giải thích: "Đều là chuyện quá khứ cả rồi, so đo mãi cũng chẳng có ý nghĩa."
Nghiêm Phi Bạch cười nói: "Em có thể nghĩ như thế thì quá tốt rồi." Hắn nói xong, rồi lại cảm khái: "Chẳng qua, em đã trưởng thành lên nhiều."
Bạch Tuyết: "Ai rồi cũng phải trưởng thành."
Nghiêm Phi Bạch trầm mặc trong chốc lát rồi cười khổ, thấp giọng nói: "Thật ra anh hy vọng em vĩnh viễn không cần phải trưởng thành."
Hắn đè giọng nói xuống thật thấp, Bạch Tuyết không nghe rõ.
Bạch Tuyết đã uống gần hết ly cà phê, cũng chẳng có tâm tư suy nghĩ chuyện của người khác, liền rời khỏi đó cùng Nghiêm Phi Bạch.
Kế hoạch E đang được tiến hành ở vùng ngoại ô, lái xe qua đó phải mất khoảng nửa giờ. Nghiêm Phi Bạch nói cho cô biết cả bên tập đoàn Thời Đại Kiến Thiết và bên Ngụy gia đều cảm thấy đề nghị lần trước của Bạch Tuyết không tệ, cho nên đang làm theo đề nghị đó, xây dựng khu dân cư theo hướng nông thôn, tạo cảm giác nhàn hạ, thoải mái.
Lúc hai người tới công trường thì có người phụ trách tự mình ra nghênh đón, hai người đội xong nón bảo hộ, lúc đang muốn đi vào thì thấy phía bên kia đường cái có một chiếc xe thể thao đang lái tới đây, bởi vì ở đây toàn là công trường, ở trên đường cái là một tầng bụi, chiếc xe thể thao kia lái tới đây làm bụi đất bay đầy trời, khiến người ta muốn không chú ý tới cũng khó.
Chiếc xe dừng lại ở cách đó không xa, Bạch Tuyết nhìn thấy từ trong bụi mù có một người từ từ đi tới, anh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo choàng đen, trên cổ còn đeo đồng hồ quả quýt, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, cả người sạch sẽ chẳng ăn nhập gì với bụi đất xung quanh.
Tác giả có lời muốn nói:
Bảo bảo nào từng đọc truyện của tôi hẳn đều biết, nam chính của tôi đều thâm tình với chỉ một người, cả đời đều chỉ yêu nữ chính, truyện này cũng không ngoại lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện