Tôi nghĩ về mọi hành vi kiểm soát của hắn.

 

Hàng ngày bị ép ăn loại rau mình không thích, đồng nghiệp nam tỏ tình cũng phải bí mật không dám công khai.

 

Còn phải tự tay giặt đồ lót của tôi, cãi nhau cũng phải mặt lạnh đi giặt, thậm chí lúc ngủ còn bắt tôi kê gối dưới bụng…

 

Điên điên khùng khùng.

 

Tôi rất tức giận.

 

Tôi lè lưỡi khiêu khích, để lộ chiếc khuyên lưỡi đã trộm xỏ mấy ngày trước để chống đối hắn.

 

Chiếc khuyên lưỡi trong suốt lấp lánh dưới trần sao của chiếc Rolls-Royce.

 

“Em nói em muốn chia tay!!!!”

 

[Cứu mạng! Nụ phụ có khuôn mặt trong sáng nhưng cách lè lưỡi lại thật quyến rũ, trái ngược hẳn, bị mê hoặc nữa rồi…]

 

[Hận mình có một cái háng rỗng tuếch.]*

 

(*) ý nói ng đó là nữ kh có chim cò ấy, kiểu v =))

 

[Tôi rất thích phong cách của nữ phụ ngày hôm nay, áo quây đen, váy ngắn đính đinh tán, mờ lem mờ lem.]

 

Hơi thở của Tống Yếm Ly nguy hiểm, hắn nhéo má tôi, buộc tôi phải nhìn hắn.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

“Mở miệng.”

 

Tôi ậm ừ rồi lè lưỡi, thậm chí còn l.i.ế.m môi một cách khiêu khích.

 

Trình diễn chiếc khuyên lưỡi sáng bóng từ mọi góc độ.

 

Giây tiếp theo, tôi mạnh mẽ hôn lên đôi môi của Tống Yếm Ly.

 

Lưỡi hắn chạm vào khuyên của tôi, từ từ ngậm vào trong miệng, chà xát xung quanh.

 

Mặc dù đã xỏ mấy ngày nay, nhưng giờ vẫn có cảm giác nhức nhối.

 

Tôi đau đến nỗi không dám cử động.

 

Chỉ có thể lè lưỡi, nước mắt như cún con cầu xin: “Tống Yếm Ly, buông ra, đau quá.”

 

Đầu lưỡi trở nên đau và tê.

 

Bàn tay to lớn của Tống Yếm Ly ôm chặt lấy eo tôi, ép cơ thể tôi áp sát vào hắn.

 

Nước mắt chảy ra, tôi nức nở khóc lên.

 

 

23.

 

Ngày hôm sau, tôi ngủ đến tận khi mặt trời lên cao.

 

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy Tống Yếm Ly ở bên giường chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ của tôi.

 

Hắn mặc đồ ở nhà, mái tóc mềm mại rủ xuống.

 

Tống Yếm Ly quỳ bên giường nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi, giống như một chú cún con.

 

[Nữ phụ, cô nên hỏi hắn có sướng không.]

 

[Không được, phải kiềm chế, hắn là một con ch.ó điên.]

 

Tôi cố tình quay người không để ý đến hắn.

 

Không ngờ tay tôi ngay lập tức bị nâng lên, cảm giác lạnh lẽo truyền đến giữa các ngón tay.

 

Tôi quay lại nhìn, thấy một viên kim cương Graff màu hồng được đeo vào ngón áp út.

 

Cơn giận trong lòng tôi lập tức biến mất.

 

Sau đó, tôi bị Tống Yếm Ly ôm trọn cả người và chăn.

 

Hắn hạ mắt, nghiêm túc nói từng câu, từng chữ: "Gả cho anh."

 

Tôi vênh mặt "hứ" một tiếng, không trả lời mà lại hỏi ngược lại: "Anh thích em từ lúc nào?"

 

Tống Yếm Ly dịu dàng mỉm cười.

 

"Khi còn nhỏ, mẹ anh không bao giờ gần gũi với anh, có lần anh bị thương rất nặng, khóc rất lâu.”

 

"Mẹ chỉ lạnh lùng nhìn anh, không ôm lấy một cái. Từ đó anh không còn mong đợi ai yêu mình nữa.”

 

"Trưởng thành rồi, có rất nhiều cô gái cố gắng lại gần anh, ôm anh, nhưng một mặt anh rất khao khát một cái ôm ấm áp, mặt khác lại cảm thấy rất ghê tởm…”

 

"Cho đến khi gặp em, khi anh ngã bệnh trong một con hẻm, em mở to mắt, hoảng hốt như một con thỏ nhỏ.”

 

"Anh cảm nhận được đôi tay mềm mại của em vỗ về trên mặt, rồi để anh dựa vào em, sau đó miệng anh bị em nhét vào một viên kẹo, ngọt ngào và mềm mại, mang hương vị cam tươi, giống như em vậy…”

 

"Suốt một thời gian dài anh đều mơ thấy hương vị ấy…"

 

Tôi nắm lấy vạt áo của hắn, lắc lư.

 

"Vào ngày mưa lớn ấy, Cố Niệm ép em chia tay với anh, tại sao anh lại làm những chuyện như vậy với chính mình?"

 

Tống Yếm Ly nắm tay tôi đặt lên cổ hắn, hơi ngẩng đầu lên.

 

Tôi phối hợp tăng lực.

 

Hắn thở gấp một cách quyến rũ, yết hầu hơi nhô lên.

 

"Vì mất em chẳng khác gì ch."

 

“Gi*t anh, cũng là niềm hạnh phúc mà em ban cho.”

 

[Hoàn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện