Trận chiến Thanh Trúc Bang kết thúc còn nhanh hơn Tô Tín tưởng tượng rất nhiều, trời vừa sáng thì đám người Lý Phôi cũng kết thúc chiến đấu.

“Bang chủ, Mã Thanh Nguyên và Trần Hoành trốn, chúng ta chỉ bắt được bang chủ khôi lỗi Ngụy Phong.”

Thần sắc Lý Phôi hơi xấu hổ.

Tô Tín vỗ vỗ bả vai hắn: “Không cần chú ý, hai người kia đều có cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, muốn chạy thì ngươi không ngăn cản được, Ngụy Phong đâu rồi, ngươi dẫn ta đi gặp hắn.

Lý Phôi bảo người dẫn Ngụy Phong tới, Tô Tín nhìn Ngụy Phong nước mắt giàn dụa, hắn nói: “Ngụy bang chủ, đã lâu không gặp ah.

Ngụy Phong sững sờ nhìn Tô Tín, hắn lúc nào gặp mặt qua Tô Tín chứ?

“Người đáng thương ah.”

Tô Tín thở dài một hơi, khoát khoát tay nói: “Giết chết đi.”

Ngụy Phong chấn động và không ngừng hô lớn: “Tô bang chủ đừng giết ta! Thanh Trúc Bang ta nguyện hàng, nguyện hàng ah!”

Tô Tín xoay người sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Thật có lỗi, hiện tại đã không có Thanh Trúc Bang, bang chủ ngươi vừa chết, Thanh Trúc Bang cũng chỉ là quá khứ.”

Lý Phôi không có cho Ngụy Phong cơ hội nói chuyện, hắn xuất kiếm kết thúc công việc.

Tô Tín xem ra Ngụy Phong đúng là người đáng thương, hắn chính là người thừa kế Thanh Trúc Bang nhưng lại bị thủ hạ đoạt quyền lực.

Nhưng chuyện này có nửa điểm quan hệ gì với Tô Tín? Phế vật vô dụng, có giữ lại cũng chỉ lãng phí lương thực mà không làm được cái gì.

Lúc này Lưu Thắng Minh đã mang người chạy tới, sắc mặt hắn khó coi và oán hận nói: “Bang chủ, Thanh Trúc Bang bị Mã Thanh Nguyên và Trần Hoành mang nửa gia sản rời đi, chúng ta lỗ lớn rồi.

Tô Tín cau mày, hai gia hỏa này đúng là đủ gian xảo, biết rõ không thủ được Thanh Trúc Bang cho nên sớm mang theo gia sản rời đi, sự đáo lâm đầu trực tiếp đào tẩu.

“Bỏ đi, không có cái gì, trước phái các huynh đệ thu nạp tốt địa bàn của Thanh Trúc Bang, hai con chó nhà có tang kia lại tìm cơ hội thu thập bọn chúng.”

Thời điểm trời vừa sáng rõ, tin tức Thanh Trúc Bang bị diệt trong một đêm cũng truyền khắp Thường Ninh phủ.

Tuy lúc trước mọi người vẫn cho rằng Phi Ưng Bang rất mạnh nhưng không có nhận thức rõ ràng mạnh như thế nào.

Nhưng ngày hôm qua Phi Ưng Bang lại diệt Thanh Trúc Bang trong vòng một đêm, loại thực lực này đã có tư cách vấn đỉnh bang phái đỉnh phong trong Thường Ninh phủ.

Không nói so sánh với Tam Anh hội, tối thiểu cũng có thực lực không kém gì Thần Phong Hội, Thiết Đao Hội.

Lúc này trong một gian mật thất giữa Tam Anh hội, Mạnh Trường Hà đang ngồi trên ghế, trước mặt hắn có hai ngời, đó là Mã Thanh Nguyên và Trần Hoành trốn từ Thanh Trúc Bang tới.

Mạnh Trường Hà thản nhiên nói: “Hang ổ các ngươi bị người ta diệt, không tranh thủ thời gian trốn chạy để khỏi chết, còn tới chỗ ta làm gì? Nhờ ta cứu các ngươi hay sao?”

Trần Hoành xấu hổ cười nói: “Mạnh hội chủ nói giỡn, kỳ thật chúng ta tới tìm ngươi hợp tác. Tô Tín giết ái tử và đồ đệ của ngài đã sớm có thù không đội trời chung.”

“Hiện tại hắn diệt Thanh Trúc Bang, thù hận giữa chúng ta khó mà rửa sạch, cho nên không bằng hai bên hợp tác tìm cơ hội tiêu diệt Tô Tín, bằng không với tư thế như hiện tại, sớm muộn gì cũng trở thành uy hiếp lớn nhất của các bang phái trong Thường Ninh phủ!”

Nghe Trần Hoành nói thế, trên ămtj Mạnh Trường Hà lúc này lộ ra thần thái xem thường.

“Hợp tác? Ha ha ha, thật sự là cười chết người! Chỉ bằng hai con chó nhà có tang không dám chiến đấu mà bỏ chạy như các ngươi cũng xứng hợp tác với ta sao?”

Mạnh Trường Hà lạnh lùng nhìn hai người: “Hai tên tiểu lâu la Hậu Thiên trung kỳ mà thôi, ta tùy tiện tìm hai tên đệ tử cũng có thể giết các ngươi, ngươi nói các ngươi dựa vào cái gì nói chuyện hợp tác với ta? Có tư cách gì hợp tác với ta?”

Nhìn thấy thái độ của Mạnh Trường Hà như vậy, Trần Hoành và Mã Thanh Nguyên nói thầm một tiếng không tốt, chính mình sợ rằng tính sai thái độ của Mạnh Trường Hà.

Hắn hận Tô Tín không sai nhưng Trần Hoành và Mã Thanh Nguyên bọn họ chỉ là chó nhà có tang mà thôi, hoàn toàn không có giá trị lợi dụng.

“Hiện tại cút cho ta a, hai tên phế vật cũng muốn nói chuyện hợp tác với ta quả thực chính là lãng phí thời gian của ta.”

Mạnh Trường Hà trực tiếp phất tay đuổi người.

Trần Hoành lúc này cắn răng nói: “Mạnh hội chủ thỉnh lại nghe ta một lời! Chúng ta rời đi đã mang theo gần nửa gia sản tích lũy trăm năm của Thanh Trúc Bang, giá trị gần hai trăm vạn lượng bạch ngân! Chỉ cần ngươi có thể giúp chúng ta đoạt Thanh Trúc Bang trở lại, số tiền này là của ngươi.”

“Ngươi điên!

Mã Thanh Nguyên trầm giọng nói với Trần Hoành.

Trước kia bọn họ từng nói muốn cầm số tiền đó sang châu phủ khác sống tiêu dao nửa đời còn lại nhưng không nghĩ tới Trần Hoành lại thay đổi tìm tới Mạnh Trường Hà, bây giờ lại còn muốn giao số tiền đó ra.

Trần Hoành âm thanh lạnh lùng nói: “Người trong giang hồ thân không thể về mình, ngươi xác định chúng ta đi sang phủ khác là có thể sống tiêu dao sao? Huống hồ ngươi cam tâm chắp tay tặng Thanh Trúc Bang kinh doanh nửa đời người cho kẻ khác sao? Hai trăm vạn lượng bạc, chỉ cần Thanh Trúc Bang trở về trong tay sẽ kiếm lại được.”

Mã Thanh Nguyên lập tức không nói lời nào, quyền lợi tư vị một khi nếm thử đến sẽ thấy khó buông, hắn cam tâm đi làm ông nhà giàu? Đương nhiên không cam lòng!

Trần Hoành quay đầu nhìn về phía Mạnh Trường Hà: “Mạnh hội chủ, chỉ cần ngươi gật đầu, hai trăm vạn lượng bạch ngân là của ngươi! Chỉ cần ngươi có thể giúp chúng ta đoạt Thanh Trúc Bang trở lại!”

“Các ngươi thật sự mang nửa gia sản Thanh Trúc Bang ra đi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện