Tô Tín nhìn người rất chuẩn, La Chấn rất coi trọng tình nghĩa huynh đệ, chỉ cần liên quan tới đám huynh đệ dưới trướng thì hắn sẽ thỏa hiệp.

Quả nhiên La Chấn chỉ hơi do dự sau đó nói: “Vậy thì tốt, ba chiêu thì ba chiêu.”

Hắn đồng ý cũng là có tâm tư đọ sắc với Tô Tín.

Lần trước hắn đấu với Tô Tín một trận kỳ thật có cơ hội thắng nhưng đáng tiếc hắn không có chơi liều như Tô Tín, cho nên hắn thua.

Hiện tại thực lực của hắn thấp hơn Tô Tín một cảnh giới, mặc dù không có khả năng thắng nhưng hắn vẫn không tin mình không tiếp được ba chiêu của Tô Tín.

Tô Tín cầm du long kiếm trong tay, hắn bước nhanh làm tiểu cầu chấn động phát ra âm thanh ‘ ông ông ’ thanh thúy, tần suất thập phần kỳ dị.

La Chấn hít sâu một hơi và cầm thiết thương tấn công.

Chỉ có ba chiêu, vậy hắn cần dùng ba chiêu mạnh nhất ngăn cản Tô Tín, hắn cũng không tin mình tập võ hơn mười năm lại không tiếp được ba chiêu của Tô Tín.

Thiết thương nặng nề bị La Chấn múa nhẹ nhàng như không có gì..

Hắn đã từng nói qua muốn tiếp ba chiêu của Tô Tín thì không có khả năng phòng thủ chờ chết, ngược lại hắn chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường.

“Tiềm Long Xuất Hải!”

Chợt La Chấn quát một tiếng, thiết thương đâm tới như chân long lao ra biển cả, chung quanh đều là bóng thương sáng ngời, căn bản không phân biệt được thiết thương chân thật đang ở đâu.

Tiềm Long ra biển, chính là long ẩn dưới biển, chờ đúng thời cơ sẽ lao ra khỏi biển đấu với thiên địa.

Ông!

Du long kiếm trong tay Tô Tín lúc này phát ra âm thanh ngân nga, phong nhận băng lãnh bắn thẳng về phía trước, trực tiếp đâm vào thương hoa, mũi kiếm chém chính xác vào mũi thương, lúc này tấn suất chấn động kỳ lạ xuất hiện, La Chấn cảm giác có lực lượng to lớn ập tới, thiếu chút nữa làm thiết thương trong tay hắn bay đi.

Hắn cầm chặt thân thương nhưng sau một khắc chợt nghe âm thanh ‘ loong coong ’ vang lên, thiết thương của hắn vỡ vụn, du long kiếm của Tô Tín đặt ngang cổ của hắn.

Sững sờ một lát, trên mặt La Chấn nở nụ cười khổ, hắn nói: “Ta thua.”

Hắn cũng không cho rằng binh khí Tô Tín tốt hơn mình mới thua, cho dù Tô Tín không có thanh kiếm kia thì hắn cũng thua.

Có thể từ trong thương ảnh đầy trời tìm ra ‘ Tiềm Long ’, kiếm của Tô Tín còn nhanh và chuẩn hơn hắn rất nhiều.

“Tham kiến bang chủ!”

La Chấn ném bán thương bị gãy đi, ôm quyền quỳ một chân trên đất.

Tô Tín vội vàng nâng hắn lên, hơn tám trăm bang chúng dưới trướng La Chấn đang đứng ngây người, hắn lập tức quát lớn: “Đám ranh con các ngươi còn nhìn cái gì? Còn không mau tới tham kiến bang chủ?

Những huynh đệ thủ hạ cũng giống như La Chấn, trong mắt không có Thanh Trúc Bang, chỉ có lão đại mà thôi, cho nên cũng không có nhiều suy nghĩ khi thân phận cải biến, ngoan ngoãn tới gọi bang chủ.

Tô Tín biểu hiện mỉm cười nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ.

La Chấn mang theo huynh đệ gia nhập Phi Ưng Bang này tự nhiên là chuyện tốt, đám người của hắn lại quá đặc thù, chỉ nhận hắn làm lão đại, thậm chí không nhận bang chủ hắn, đây cũng không phải là chuyện gì tốt.

Mặc dù nói chỉ cần La Chấn không phản, bọn họ sẽ không phản nhưng hơn tám trăm người tạo thành một ngọn núi nhỏ sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn với bầu không khí trong chiến đường.

Tuy Tô Tín không sợ, chỉ cần hơn tám trăm người dung nhập vào trong chiến đường hắn tin tưởng bọn họ sẽ nhanh chóng bị đồng hóa.

Bởi vì tiền tài mà thôi.

Hiện tại bọn họ được La Chấn bảo hộ quá tốt, cũng quá bình quân, đẳng cấp mọi người như nhau cho nên mới có thể ở chung như huynh đệ.

Trên chiến trường vĩnh viễn thực lực vi tôn, chiến công chí thượng.

Chỉ cần có thực lực, ngươi chiến công đầy đủ sẽ có được tiền tài và quyền lợi xứng đáng.

Chỉ cần qua đoạn thời gian, trong hơn tám trăm người nhất định sẽ có tiến bộ tích cực, bắt đầu dốc sức liều mạng tu luyện giành chiến công, cũng không như hiện tại chỉ vì kiếm miếng cơm manh áo.

Hai quần thể tách ra, những người này sẽ bị phân hóa, đến lúc đó cho dù là ngọn núi nhỏ cũng chỉ có thể là một ngọn núi nhỏ mà thôi.

“La đại đầu mục, không đúng, hiện tại nên gọi ngươi là La phó đường chủ mới đúng, ngươi không tham gia chiến đấu kế tiếp mới tốt, ta an bài ngươi quay về bang phái, cũng bảo huynh đệ đăng ký danh sách thủ hạ của ngươi.”

La Chấn cảm kích chắp tay với Tô Tín: “Đa tạ bang chủ thông cảm.”

Vừa rồi hắn vẫn là người Thanh Trúc Bang, hiện tại đã đầu nhập vào Phi Ưng Bang, nếu bảo hắn lập tức xoay người chém giết người Thanh Trúc Bang thì hắn sẽ cảm thấy xấu hổ và không được tự nhiên, Tô Tín làm như vậy cũng cho hắn cầu thang đi xuống.

Kỳ thật nguyên nhân chủ yếu nhất chính là La Chấn cảm thấy bang chiến không có ý nghĩa, Phi Ưng Bang thắng chắ rồi.

Trong tất cả đại đầu mục Thanh Trúc Bang cũng chỉ có một mình La Chấn đáng giá Tô Tín coi trọng, những kẻ khác chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi.

Hiện tại La Chấn đầu hàng, Trần Hoành và Mã Thanh Nguyên không đặt trong mắt Tô Tín, các đại đầu mục và tiểu lâu la khác, với thực lực của đám người Lý Phôi có thể giải quyết dễ dàng.

Cho dù Mã Thanh Nguyên và Trần Hoành quyết định dẫn đầu bang chúng tử đấu với Phi Ưng Bang, khi đối diện với cả vạn đệ tử chiến đường cũng đủ nghiền áp tất cả, địa bàn Thanh Trúc Bang cũng nằm trong tay Tô Tín.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện