Ngoại truyện: Thời đại rời rạc

Trong thế giới không tồn tại thời gian này, mọi thứ đều rất dài, dài đến nỗi cô đã quên tại sao mình ở đây, thậm chí, quên mất mình là ai; nhưng mọi thứ cũng rất ngắn ngủi, ngắn đến nỗi bắt đầu và kết thúc dường như là cùng một khái niệm.

Ban đầu, nếu từ “bắt đầu” ở đây còn có thể dùng một cách thích hợp, cô đã thử mọi cách có thể nghĩ ra để giữ cho tâm trí tỉnh táo.

Trước tiên cô hồi tưởng lại cuộc đời mình, hết lần này đến lần khác, khóc cho những khoảnh khắc đáng khóc mà cô đã không khóc, cười cho những hình ảnh đáng cười mà cô đã không cười. Nhưng hồi tưởng mãi, cô nhận ra, những thứ ấy không còn đáng để hồi tưởng nữa. Thế là cô bắt đầu tự đặt cho mình những thí nghiệm tưởng tượng kỳ lạ, hoặc tự chơi cờ một mình. Thí nghiệm từ ‘bộ não trong thùng’, ‘người đầm lầy’ ban đầu dần biến thành những thứ không thể diễn tả bằng lời, ván cờ cũng từ không gian hai chiều ban đầu phát triển thành vô số chiều.

Nhưng dù vậy, thời gian cô buồn ngủ dần nhiều hơn thời gian cô “suy nghĩ”. Dần dà, cô bắt đầu quên, quên thân phận, quên mục đích, quên ngôn ngữ, thậm chí quên cả khả năng suy nghĩ, chìm vào giấc ngủ dài đằng đẵng.

Nhưng giấc ngủ này sẽ có lúc thức tỉnh, mỗi lần thức tỉnh, cô bị sự hoang mang vô tận bao trùm. Hoang mang tại sao mình hoang mang, hoang mang thế nào là hoang mang, sau đó, cô lại rơi vào vòng tuần hoàn của giấc ngủ say.

Lặp đi lặp lại, không bao giờ kết thúc.

Nhưng dù là sự tuần hoàn vô hạn như thế, cũng có lúc đột nhiên xuất hiện một lần khác thường. Bởi vì lần này, cô bị một “sự tồn tại” tương tự đánh thức. Hoặc có thể nói, chính cô đã đánh thức sự tồn tại tương tự kia.

“Ngươi là…… ai?” Cô dùng một thứ ngôn ngữ rời rạc, cố gắng diễn đạt ý của mình.

“Tôn……” Bất ngờ, đối phương đáp lại.

“…… Tôn?” Cô không biết “Tôn” là gì, chỉ vụng về bắt chước theo.

“Tôn, tìm, đường hầm, tân nhạc……” Đối phương ném ra một loạt từ ngữ vô nghĩa và tự do.

Cô cảm thấy dường như mình đã hiểu ra điều gì đó, nhưng cô lại không biết “hiểu” có nghĩa là gì. Cô chỉ bằng vào chút bản năng cuối cùng ẩn sâu trong ý thức, tiến đến gần sự tồn tại kia……

———

Một buổi sáng mùa hè năm 2025.

“Anh!” Đổng Sương đẩy mạnh cửa phòng Đổng Thạc.

“Vào nhà người ta mà không biết gõ cửa một cái, biết thế đã không cho em chìa khóa rồi.” Đổng Thạc ngồi bên bàn làm việc, không quay đầu lại nói.

“Anh chưa kết hôn mà, sợ gì.” Đổng Sương nhiệt tình kéo ghế ngồi xuống.

“Em cũng chưa kết hôn mà, sao không cho anh đến chỗ em?” Đổng Thạc liếc mắt.

“Có giống nhau đâu?”

“Sao lại không giống?”

“Nhà anh là đãi ngộ của đại học Y, được cấp nguyên căn, tên trên giấy chứng nhận quyền sở hữu là tên của anh! Còn em là thuê chung với người khác, trong nhà còn có người khác nữa mà.”

“Vậy thì đi tìm nhà nào có tên em mà ở.”

“Anh nghĩ em là anh sao? Tiến sĩ, giáo sư, nhân tài tiến cử. Em chỉ là một cảnh sát nho nhỏ, chút tiền lương đó chỉ đủ để lấp đầy bụng thôi. Còn cái khách sạn thuộc công ty của cha, anh thích ở sao? Ngày nào cũng đầy người ra kẻ vào.”

“Được rồi, đừng than nghèo nữa.” Đổng Thạc xoay người qua: “Tìm anh có việc gì? Xưa nay em không việc thì không lên điện Tam Bảo mà.”

“Còn có thể là gì chứ, có vụ án cần giáo sư Đổng, cố vấn Đổng ra tay nè.” Đổng Sương nhún vai.

“Còn cần anh ra tay? Hình sự đặc biệt các em không giải quyết được sao?”

“Chứ còn gì nữa.” Đổng Sương đứng lên, thừa dịp Đổng Thạc không chú ý, ghé sát sau lưng anh nhìn trộm màn hình máy tính. Nhưng bị Đổng Thạc nhanh tay gập màn hình lại.

“Giấu cái gì.” Đổng Sương bĩu môi: “Có phải em không biết đâu. Anh, chuyên gia kỹ thuật não kết hợp máy móc tiếng tăm lừng lẫy của đại học Y, sở thích thật sự lại là đọc giấc mơ, Coi những thứ trong mơ là thật đã đành, viết ra cũng thôi đi, còn uy hiếp dụ dỗ em gái lạm dụng chức quyền, giúp anh tra này tra nọ.”

“Không phải em lắm lời đâu nhé anh.” Đổng Sương lại nghiện thuyết giáo: “Em mặc kệ các nhà khoa học não giải thích thế nào, nhưng mơ chính là mơ, đều là giả! Người tình trong mộng của anh căn bản không tồn tại! Em đã tra hết những người họ Lư ở hai tỉnh Sơn Châu và Kinh Châu cho anh rồi, hoàn toàn không thấy ai phù hợp với điều kiện của anh cả, Hứa Quân Duệ, Lư Tuấn, Lư Ki và Lư Linh Vận.”

“Nhưng Trâu Tường Bình và Bành Toa lại có thật.” Đổng Thạc phản bác.

“Ôi, anh đừng nhắc đến chuyện này nữa, cứ nhắc là em bực mình. Tường Bình đắc tội gì với anh? Người ta đường đường là trai nhà lành, có mẹ sinh có mẹ nuôi, tự nhiên trong mơ của anh lại biến thành cô nhi có cha mắc bệnh tâm thần, mẹ phạm tội giết người? Nếu để cả nhà chú Trâu biết, chậc chậc chậc, không dám nghĩ tới.”

“Còn nữa, cô gái con lai mà anh bảo em tìm khắp cả nước, Toa Toa ấy. Người ta mới sáu tuổi thôi đấy? Sao có thể là chị họ của người tình trong mộng của anh được? Chẳng lẽ anh thích trẻ con sao?” Đổng Sương càng nói càng tức: “Cũng không biết cha mẹ nghĩ thế nào, đã có hai đứa con cưng là hai đứa mình, thế mà vừa thấy Toa Toa thì cứ như thấy con gái thất lạc nhiều năm, nhận con bé từ viện mồ côi về nuôi!”

“Trời ơi, anh có biết vì đứa em gái từ trên trời rơi xuống này, em chạy đôn chạy đáo làm thủ tục mệt thế nào không? Vốn dĩ hai vợ chồng trung niên đã có con như cha mẹ không phù hợp lắm với điều kiện nhận nuôi mà.”

“Hai anh em mình không thường về nhà, có Toa Toa ở bên cha mẹ, chẳng phải rất tốt sao?” Đổng Thạc nói.

“Người không thường về nhà là anh á! Cả ngày em đi làm mệt muốn chết, thế mà còn phải đến trường mẫu giáo đón đứa em gái đáng tuổi con gái mình nữa!”

“Bây giờ đã biết ngày xưa anh đưa đón em đi học vất vả thế nào chưa?” Đổng Thạc nhướng mày.

“……”

“Đi thôi, chẳng phải cảnh sát Thái đang đợi sao?” Đổng Thạc đứng lên.

“Đừng đánh trống lảng!” Đổng Sương đi theo sau Đổng Thạc, vẫn thao thao bất tuyệt: “Em chưa nói xong mà. Giấc mơ của anh, thứ khiến em khó chịu nhất không phải mấy thứ kia, mà là cha! Cha làm gì sai sao? Tuy rằng mười mấy năm trước, tự nhiên ông ấy không muốn làm bác sĩ ngoại khoa mà lại góp vốn mở công ty với bạn bè, khiến cả nhà khói lửa mịt mù một thời gian, nhưng không đến nỗi khiến anh mơ thấy ông ấy chết chứ?”

“……”

“Nhìn xem bây giờ công ty của cha làm ăn phát đạt thế nào, Chuyển Tiếp Giới Hạn, đại gia số một của Bách Lý Họa Lang! Đã liên tỉnh, sắp xuyên quốc gia luôn rồi! Nếu không thì tiền anh học cao học và ra nước ngoài học tiến sĩ lấy đâu ra, nếu không thì sao anh thành giáo sư Đổng được. Xem giấc mơ kia của anh đi, còn viết ra nữa chứ! Nếu cha biết, không đánh anh ra bã mới lạ.”

“……”

“Còn nữa, cái giấc mơ kia của anh, chuyện tốt duy nhất mà anh mơ thấy, vậy mà không cho người ta thực hiện. Cái kế hoạch ‘Tri Liễu’ gì đó? Cơ hội kinh doanh tốt như vậy, tại sao không nói với cha để cha làm? Để dành cho người tình trong mộng của anh à? Thật hay giả vậy trời, đầu óc của anh có vấn đề thật rồi.”

“……”

Đổng Thạc cứ như vậy bị em gái lải nhải quở trách suốt chặng đường, mãi đến khi đến cục cảnh sát.

“A, giáo sư Đổng, cậu đến rồi.” Vừa bước vào đã gặp Tể Phong, rõ ràng tuổi của anh ta lớn hơn Đổng Thạc không ít, thế mà lại vô cùng khách sáo với Đổng Thạc. 

“Sếp Tể, chào anh.” Đổng Thạc mỉm cười bắt tay anh ta.

“Chậc chậc chậc.” Sau khi Tể Phong đi khuất, Đổng Sương nấp sau lưng Đổng Thạc ló đầu ra: “Khi nào sếp Tể nói chuyện khách sáo với em như vậy, chắc em vui đến phát điên mất.”

 “Vậy thì em phải cố gắng lên, đừng hở chút không phá án được là lại tìm đến anh trai.” Đổng Thạc cười nói.

“Em đã nói bao nhiêu lần nữa, không phải em tìm anh, là sếp Thái!”

“Vâng vâng vâng!”

Hôm nay không biết là ngày gì, vừa nhắc đến Thái Trì, Thái Trì đã xuất hiện ở cửa thang máy. Anh ta vừa nhìn thấy Đổng Thạc đã nhiệt tình chạy tới, không thở d ốc một hơi đã giải thích mục đích gọi Đổng Thạc đến.

Cứ như vậy, Đổng Thạc thành thạo bắt đầu công việc cố vấn của mình.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác công việc đã tạm kết thúc, mọi người tụm năm tụm ba lần lượt đi xuống nhà ăn ở tầng một. Đổng Thạc tự nhiên trà trộn vào hàng người xếp hàng lấy cơm của hình sự đặc biệt.

“Không phải tôi nhiều chuyện đâu nhé.” Thái Trì bưng khay cơm, vừa đảo mắt tìm bàn trống, vừa nói: “Đôi khi tôi cứ cảm thấy giáo sư Đổng mới đội trưởng của hình sự đặc biệt ấy, cách đây không lâu còn mơ thấy nữa cơ. Đừng nói, thay bộ âu phục này của anh thành cảnh phục, cũng rất hợp đấy.”

Đổng Thạc cười trừ, không đáp lời.

“Nhưng nhắc tới cũng xấu hổ quá, anh giúp chúng tôi nhiều như vậy, thế mà tôi không làm xong chuyện duy nhất mà anh nhờ.” Thái Trì tìm được chỗ ngồi, gọi Đổng Thạc qua: “Ống tiêm mà anh đưa sáu năm trước, đúng là công cụ đặc chế của hình sự đặc biệt chúng tôi, nhưng kỳ lạ là, tôi đã tra hết hồ sơ sản xuất và sử dụng ống tiêm, căn bản không có ghi chép về cái ống tiêm thừa ra này. Cái anh đưa đến giống như đến từ một thời không khác vậy.”

“Còn nữa, máu trong ống tiêm kia.” Thái Trì vừa vung đũa vừa thao thao bất tuyệt: “Tôi vận dụng quan hệ tra toàn bộ ngân hàng gen khắp cả nước, nhưng không tìm thấy bất cứ ai có nửa điểm tương đồng. Kết luận chỉ có thể là, hoặc là người ấy và tất cả người thân của người ấy chưa từng đăng ký ngân hàng gen, hoặc là người ấy căn bản không tồn tại.”

“……” Không tồn tại sao? Đây là câu nói mà Đổng Thạc đã nghe vô số lần suốt sáu năm qua. Nhưng anh không muốn từ bỏ, cảm giác trống rỗng trong lòng khiến anh không thể từ bỏ.

“Hơn nữa hồng cầu co rút bất thường trong máu kia, thế mà giống như sợi cơ, còn có nhịp điệu nữa. Anh có chắc nó không phải sản phẩm công nghệ cao gì đó trong phòng thí nghiệm của mình không?” Thái Trì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Đúng rồi đúng rồi đúng rồi, nói đến co rút, hôm đó tôi cũng đột nhiên nghĩ đến, anh có cảm thấy nó giống mật mã nhị phân không?”

“Cái gì?!” Đổng Thạc đột nhiên đứng dậy.

“Tôi nói co rút……”

“Câu sau!”

“Mật mã nhị phân…… Này, giáo sư Đổng!!” Thái Trì chưa nói hết câu, Đổng Thạc đã không thấy tăm hơi.

———

Mật mã nhị phân, mật mã nhị phân!! Một thứ đơn giản như vậy, tại sao sáu năm nay chưa từng nghĩ tới?!

Đổng Thạc chạy như bay, hoàn toàn không để ý mình đụng phải ai, hoàn toàn không để ý đến hình tượng giáo sư của mình. Anh đẩy mạnh những người cản đường, thậm chí quên xin lỗi, xông thẳng vào thang máy. Anh dậm chân liên tục trong thang máy, cửa thang máy còn chưa mở hết mà anh đã lao ra ngoài.

Anh xông vào xe, lái xe đến Viện Nghiên cứu Khoa học Não bộ thuộc đại học Y Nhất Đại, anh chạy vào phòng thí nghiệm của mình, mở tủ nuôi cấy ở sâu bên trong nhất, lấy ra hộp đựng ống nghiệm chứa tế bào máu kia.

Mật mã nhị phân, hạt thời gian, đường hầm thời không. Đổng Thạc không ngừng vắt kiệt những đoạn ngắn mộng cảnh trong ký ức, dường như anh nghe thấy cô gái kia dùng giọng điệu dửng dưng quen thuộc, kề bên tai anh thì thầm những điều khó tin này.

Hạt thời gian đã rời cơ thể vẫn duy trì liên kết với hạt thời gian trong cơ thể kí chủ, mà đường hầm thời gian, ngoài nhân tạo ra, còn có đường hầm tự nhiên. Nếu sự co rút của hồng cầu là do hạt thời gian gây ra, dưới sự liên kết của hai phần hạt thời gian ở hai nơi khác nhau, thì bản thân sự co rút này rất có thể là đang truyền đi một số thông tin nào đó. Chẳng hạn như, thời gian và địa điểm xuất hiện của đường hầm thời không tự nhiên có thể kết nối với kí chủ.

Mật mã nhị phân! Đơn giản như vậy, dễ hiểu như vậy. tại sao không nghĩ đến sớm hơn?!

Hư Không Tĩnh Giới không có thời gian cũng không có phương hướng, dù phát hiện ra đường hầm thời không tự nhiên cũng không biết nó dẫn đến đâu, đây chính là sự đáng sợ của Hư Không Tĩnh Giới. Nhưng nếu đường hầm thời không tự nhiên có “định vị” thì sao? Nếu sự liên kết giữa các hạt thời gian có thể đóng vai trò định vị thì sao? Cô ấy có thể thoát khỏi đó không? Tại sao mình không nghĩ đến sớm hơn?!

Cứ như vậy, Đổng Thạc vừa tự trách mình, vừa ghi lại quy luật co rút dưới kính hiển vi. Anh đã giải mã được mật mã ấy, anh đã biết được thời gian và địa điểm ấy.

———

Vài tháng sau, bệnh viện trực thuộc đại học Y, nơi hai người lần đầu gặp gỡ, cũng là nơi lần cuối gặp nhau.

Đổng Thạc cầm cái ống nghiệm kia, mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, đứng ở sảnh lớn. Anh nhìn đồng hồ, chầm chậm đếm ngược.

“Còn ba mươi giây.”

“Hai mươi giây.”

“Mười giây.”

Thời gian giảm dần, nhưng nhịp tim của anh lại tăng dần.

“Tám, bảy, sáu, năm, bốn…”

“Ba!”

“Hai!”

“Một!”

Không có gì xảy ra, nhưng lại như tất cả đã xảy ra rồi. Bởi vì, Đổng Thạc phát hiện ống nghiệm trong tay mình đột nhiên trống rỗng, một cô gái quen thuộc mà lạ lẫm, người lúc nãy không hề tồn tại, đang nằm dưới chân mình. Mọi người nhìn thấy cô, nhưng dường như không hề ngạc nhiên, giống như ký ức bị thao túng, cô không phải trống rỗng xuất hiện.

“Linh…… Linh Vận?” Đổng Thạc hơi sợ hãi, anh run rẩy cúi người xuống, run rẩy chạm vào khuôn mặt cô. Anh phát hiện cô rất lạnh, phát hiện mặt cô chẳng còn chút sắc máu nào, anh phát hiện cô không có hô hấp, anh phát hiện đồng tử của cô đang giãn ra.

“Linh Vận!!!” Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp sảnh bệnh viện.

———

Nửa tiếng sau, Đổng Thạc dùng bông gòn ấn vào vết thương lưu lại do lấy máu, ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật.

Ca phẫu thuật không kéo dài lâu, một vị bác sĩ mặc đồ phẫu thuật màu xanh nhanh chóng bước ra: “Đúng là nghìn cân treo sợi tóc mà, nếu anh đến muộn một bước, có lẽ người đã không còn.” Bác sĩ nói.

Đổng Thạc vẫn đang chìm trong sự khiếp sợ, chưa hoàn hồn.

“Nhưng kỳ lạ thật đấy, tôi làm bác sĩ bao nhiêu năm nay, loại bệnh này, tôi thật sự chưa từng gặp. Làm sao có khiến hồng cầu trong máu của một người biến mất không còn chút nào như vậy chứ? Chẳng lẽ đã thay thế với cái gì đó ở bên ngoài? May mà anh và cô ấy cùng nhóm máu, nếu không thì kho máu căn bản không đủ dùng.”

Bác sĩ thấy Đổng Thạc mãi không lên tiếng, cho rằng mình dọa anh sợ, nên vội bổ sung: “Nhưng bây giờ cô ấy đã qua cơn nguy kịch rồi, có lẽ vài tiếng nữa sẽ khôi phục ý thức. Cô ấy vừa khôi phục ý thức, chúng tôi sẽ chuyển cô ấy đến phòng bệnh thường, anh có thể gặp cô ấy. Tôi thấy anh quan tâm cô ấy như vậy, chẳng lẽ cô ấy là bạn gái của anh……”

Những lời phía sau, Đổng Thạc đã không còn nghe rõ nữa, bởi vì bốn chữ “qua cơn nguy kịch” đột nhiên cởi trói cho thần kinh căng thẳng của anh, khiến trước mắt anh tối sầm lại, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

———

Đổng Thạc tỉnh lại giữa một giọng độc thoại.

“Ồ, xem ra hạt thời gian thật sự không còn nữa rồi, nó thay em đến Hư Không Tĩnh Giới rồi sao? Lần này thật sự thành người phàm rồi. Phản ứng thay thế đỉnh thật, trực tiếp đổi em về. Đổng Thạc à anh đúng là kho tàng thú vị, chuyện ghi chép giấc mơ gì đó em chỉ nói bừa mà thôi, thế mà anh vẫn làm theo dù đã thay đổi thời không.”

“Vốn dĩ em không hề có bất cứ hy vọng gì về việc trở về của kế hoạch này, tuy biết ống máu đó sẽ không chịu ảnh hưởng của dây xích nhân quả mà biến mất, nhưng ai biết liệu Thời Chủ có xử lý nó trước rồi mới phá hủy đường hầm thời không hay không, ai biết liệu anh có hiểu ý em khi anh nhìn thấy ống máu đó hay không. Em đã chuẩn bị sẵn sàng để trở thành ngôi sao sáng nhất bầu trời rồi, thế mà vèo một cái đã trở về?”

“Hơn nữa thế giới thay đổi thật lớn, Tường Bình trở thành con ruột của bà Trâu rồi? Cha anh lại trở thành ông chủ của Chuyển Tiếp? Chị Toa lại thành em gái nuôi của anh? Trời ạ, quan hệ nhân quả tự sửa chữa đúng là đáng sợ thật. Sao có thể như thế chứ? Hơn nữa em thành Tôn Ngộ Không chui ra từ đá rồi, không có hộ khẩu lại còn thất nghiệp nữa chứ.”

“Đúng rồi, hay là em theo đường cũ làm thuê cho Chuyển Tiếp nữa nhỉ? Ơ khoan khoan, bây giờ là ngày mấy, tháng mấy, năm mấy? Sao em thấy anh già đi nhiều nhỉ? Nhưng nếu tính toán kỹ, theo góc độ vật lý học mà nói, có lẽ em còn già hơn anh, chắc là già hơn vài tỷ năm ấy chứ.”

“Chậc, chậc, chậc, đáng sợ, quá đáng sợ.”

“Nhưng nhắc tới cũng lạ thật, rõ ràng ở đó em đã mất đi bản ngã rồi, tại sao vừa trở về, đừng nói là ký ức, ngay cả ngôn ngữ và tư duy cũng bình thường một cách bất ngờ? Là vì đã trở về môi trường vật lý bình thường mà nhục thể c ần sao? Nhục thể cưỡng ép khôi phục tinh thần tan vỡ sao? Không hiểu.”

Âm thanh đột nhiên dừng lại, Đổng Thạc hơi hoảng hốt, nhưng ý thức chưa hoàn toàn tỉnh táo khiến anh không thể cử động.

“Không phải em chê đâu nhé.” May mà âm thanh quay lại rất nhanh, đổi thành giọng điệu xấu tính hơn trước: “Đàn ông con trai như anh, ôm ngực khóc lớn đã đành, thế mà còn hai chân duỗi thẳng ngã sấp xuống đất, làm cái gì thế hả? Anh……”

Lư Linh Vận không thể nói hết câu, bởi vì một cái ôm dùng hết sức lực, hận không thể hòa tan cô vào xương cốt mình, đã chặn lại những lời tiếp theo của cô.

“Linh Vận…” Đổng Thạc nghẹn ngào.

“Ừm.”

“Linh Vận, là em sao?”

“Ừ, là em.”

“Linh Vận, thật sự là em sao? Đây không phải là mơ chứ?”

“Thật sự là em, không phải mơ. Mặc dù đối với anh bây giờ mà nói, em chỉ xuất hiện trong giấc mơ của anh.”

“Linh Vận, Linh Vận, Linh Vận…”

“Là em, em về rồi.”

“Em…… về rồi.”

“Ừ, về rồi, sẽ không đi đâu nữa đâu…… Ơ, anh khóc à? Không, không phải, em…… là em…… khóc…… à? Sao lại khóc nhỉ? Sao lại không kìm được……”

“Linh Vận ngốc.”

“…… Đổng Thạc, có thể gặp lại anh, thật tốt.”

(Hoàn thành toàn văn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện