Tô Tín một lần chém giết nửa số người còn lại trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, những tổng bộ đầu châu phủ còn lại nom nóp lo sợ không dám có nửa phần bất mãn.
Hiện tại bọn họ xem ra Tô Tín căn bản không xem bọn họ là việc quan trọng.
Hắn căn bản không xem xét giết những ngời bọn họ ảnh hưởng tới thực lực Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hay không, dù sao Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại đã thành đức hạnh như vậy, có kém hơn nữa cũng có thể kém cỡ nào chứ?
Những tổng bộ đầu châu phủ khác bị Tô Tín cho đi, Lục Tục, Triệu Nhất Minh, Lưu Hạo là ba tổng bộ đầu thực lực mạnh nhất được lưu lại.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không biết Tô Tín lưu bọn họ làm gì.
Tô Tín gõ gõ cái bàn nói:
“Đừng khẩn trương như vậy, ta lưu các ngươi chính là muốn thương lượng một chút nên làm thế nào mới có thể bổ khuyết những vị trí còn trống trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.”
“Lục Phiến Môn Giang Nam đạo chúng ta có hơn bảy mươi châu phủ, kết quả hiện tại chỉ có hơn mười tên tổng bộ đầu Thần Cung Cảnh, số lượng này quá ít ah.”
Ba người thở ra một hơi, vừa rồi ngươi giết mười mấy người không nháy mắt, hiện tại muốn bổ sung?
Bọn họ chỉ dám nghĩ những lời này trong lòng mà thôi, trên mặt còn mang theo thần thái suy nghĩ.
Lục Tục lắc lắc đầu nói:
“Với điều kiện Lục Phiến Môn chúng ta ban cho hiện tại, chúng ta không thiếu võ giả cơ sở, tùy tiện chiêu nạp sẽ có một đống võ giả Hậu Thiên nhào vào.”
“Võ giả cảnh giới Tiên Thiên không dễ mời chào, đặc biệt là Thần Cung Cảnh, bởi vì người như vậy đặt ở đâu cũng là cao thủ một phương.”
“Cho dù là tán tu cũng không dễ dàng gia nhập Lục Phiến Môn, dù sao cái danh tay sai triều đình không dễ nghe, hơn nữa hiện tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo chúng ta thế yếu, đoán chừng sẽ ít có người nguyện ý gia nhập chúng ta.”
Tô Tín cau mày nói:
“Ah? Vậy ý ngươi là?”
Lục Tục cẩn thận nói:
“Ý của ta dùng tài nguyên hiện có của Lục Phiến Môn toàn lực bồi dưỡng bộ khoái cấp thấp Lục Phiến Môn, đồng thời chọn một ít võ giả Tiên Thiên bổ khuyết vào, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, trong vòng mười năm chúng ta sẽ có một đám võ giả Tiên Thiên.”
Tô Tín lắc đầu, phương pháp của Lục Tục có tính trầm ổn quá nặng, quả thực chỉ cầu không qua không cầu có công, chỉ có thể phát triển an ổn, dùng tài nguyên của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo thật sự có thể từ từ khôi phục nguyên khí.
Việc này không phải Tô Tín mong muốn, cũng không phải tổng bộ Lục Phiến Môn muốn, thời gian mười năm quá dài.
Tô Tín lại đưa mắt nhìn sang hai người Triệu Nhất Minh và Lưu Hạo, bọn họ một người trời sinh tính trầm mặc cứng nhắc có thể so sánh với Lý Phôi, một người rất lười nhác, bọn họ đương nhiên không có chủ ý gì hay.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, Tô Tín gõ gõ cái bàn và nói:
“Võ giả tán tu thực lực mạnh không muốn gia nhập Lục Phiến Môn, ghét bỏ thanh danh Lục Phiến Môn chúng ta không tốt, nếu như vậy chúng ta trực tiếp tìm những kẻ có thanh danh còn nát hơn cả Lục Phiến Môn chúng ta.
Ba người đều sững sờ, không rõ Tô Tín nói có ý gì.”
“Lão Hoàng, giao địa đồ cho ta.”
Tô Tín nói ra.
Hoàng Bỉnh Thành lập tức móc địa đồ Giang Nam đạo giao cho Tô Tín, phía trên có những đốm nhỏ được Tô Tín đánh dấu sẵn.
Tô Tín chỉ vào những đốm nhỏ và nói:
“Những đánh dấu này chính là đỉnh núi có một ít đạo phỉ hung nhân trong Giang Nam đạo, bọn chúng là mục tiêu của chúng ta.”
“Võ đạo Giang Nam đạo phồn hoa hưng thịnh, cho nên hoàn cảnh sinh tồn của đạo phỉ không tốt, nói không chừng có một ngày nào đó sẽ bị đệ tử trẻ tuổi của tông môn nào đó chọn làm mục tiêu hành hiệp trượng nghĩa và tiêu diệt, cho nên bọn họ sinh tồn gian nan trong Giang Nam đạo.”
“Chính bởi vì như thế, những đạo phỉ Giang Nam đạo có số lượng ít một chút nhưng thực lực không kém.”
“Trong tình huống như vậy, thực lực ngươi quá yếu đoán chừng không qua vài ngày đã bị tiêu diệt, có thể còn sống sót đều là tinh anh.”
“Ta đánh dấu mấy thế lực này, trong mỗi nhóm đạo phỉ, bọn chúng tối thiểu có vài võ giả Linh Khiếu Cảnh và Thần Cung Cảnh, các ngươi xem lực lượng này có đủ hay không?”
Mấy người sững sờ, bọn họ không nghĩ tới Tô Tín lại ý tưởng đột phá đi mời chào đạo phỉ.
Lục Tục là người phản đối đầu tiên:
“Đại nhân, ngàn vạn không được đâu, những đạo phỉ Giang Nam đạo đốt giết đánh cướp việc ác bất tận, thanh danh rất xấu, chúng ta ngày bình thường muốn tiêu diệt còn không có dịp, tại sao chúng ta đi mời chào bọn chúng?”
Tô Tín nói:
“Bởi vì ngày bình thường còn phải đi tiêu diệt bọn chúng, hiện tại mới chịu đi mời chào bọn chúng, chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua cách nói chiêu an không?
Các triều đại kiếp trước của Tô Tín dùng chiêu này rất thuần thục, biến những kẻ thù khó chơi nhất thành thủ hạ dưới tay, dùng bọn chúng đi giải quyết những kẻ thù khó giải quyết khác.”
Biến địch nhân thành chó của mình và dẫn đi cắn kẻ khác, cách này rất cao minh, tối thiểu không cần tổn thương tới khí lực của mình.
“Chiêu an?”
Trong mắt Lục Tục bắn ra một tia nghi hoặc, chỉ từ mặt chữ thì hắn cũng hiểu hàm nghĩa của nó.
Hiện tại bọn họ xem ra Tô Tín căn bản không xem bọn họ là việc quan trọng.
Hắn căn bản không xem xét giết những ngời bọn họ ảnh hưởng tới thực lực Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hay không, dù sao Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại đã thành đức hạnh như vậy, có kém hơn nữa cũng có thể kém cỡ nào chứ?
Những tổng bộ đầu châu phủ khác bị Tô Tín cho đi, Lục Tục, Triệu Nhất Minh, Lưu Hạo là ba tổng bộ đầu thực lực mạnh nhất được lưu lại.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, không biết Tô Tín lưu bọn họ làm gì.
Tô Tín gõ gõ cái bàn nói:
“Đừng khẩn trương như vậy, ta lưu các ngươi chính là muốn thương lượng một chút nên làm thế nào mới có thể bổ khuyết những vị trí còn trống trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.”
“Lục Phiến Môn Giang Nam đạo chúng ta có hơn bảy mươi châu phủ, kết quả hiện tại chỉ có hơn mười tên tổng bộ đầu Thần Cung Cảnh, số lượng này quá ít ah.”
Ba người thở ra một hơi, vừa rồi ngươi giết mười mấy người không nháy mắt, hiện tại muốn bổ sung?
Bọn họ chỉ dám nghĩ những lời này trong lòng mà thôi, trên mặt còn mang theo thần thái suy nghĩ.
Lục Tục lắc lắc đầu nói:
“Với điều kiện Lục Phiến Môn chúng ta ban cho hiện tại, chúng ta không thiếu võ giả cơ sở, tùy tiện chiêu nạp sẽ có một đống võ giả Hậu Thiên nhào vào.”
“Võ giả cảnh giới Tiên Thiên không dễ mời chào, đặc biệt là Thần Cung Cảnh, bởi vì người như vậy đặt ở đâu cũng là cao thủ một phương.”
“Cho dù là tán tu cũng không dễ dàng gia nhập Lục Phiến Môn, dù sao cái danh tay sai triều đình không dễ nghe, hơn nữa hiện tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo chúng ta thế yếu, đoán chừng sẽ ít có người nguyện ý gia nhập chúng ta.”
Tô Tín cau mày nói:
“Ah? Vậy ý ngươi là?”
Lục Tục cẩn thận nói:
“Ý của ta dùng tài nguyên hiện có của Lục Phiến Môn toàn lực bồi dưỡng bộ khoái cấp thấp Lục Phiến Môn, đồng thời chọn một ít võ giả Tiên Thiên bổ khuyết vào, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, trong vòng mười năm chúng ta sẽ có một đám võ giả Tiên Thiên.”
Tô Tín lắc đầu, phương pháp của Lục Tục có tính trầm ổn quá nặng, quả thực chỉ cầu không qua không cầu có công, chỉ có thể phát triển an ổn, dùng tài nguyên của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo thật sự có thể từ từ khôi phục nguyên khí.
Việc này không phải Tô Tín mong muốn, cũng không phải tổng bộ Lục Phiến Môn muốn, thời gian mười năm quá dài.
Tô Tín lại đưa mắt nhìn sang hai người Triệu Nhất Minh và Lưu Hạo, bọn họ một người trời sinh tính trầm mặc cứng nhắc có thể so sánh với Lý Phôi, một người rất lười nhác, bọn họ đương nhiên không có chủ ý gì hay.
Nhìn thấy bọn họ như vậy, Tô Tín gõ gõ cái bàn và nói:
“Võ giả tán tu thực lực mạnh không muốn gia nhập Lục Phiến Môn, ghét bỏ thanh danh Lục Phiến Môn chúng ta không tốt, nếu như vậy chúng ta trực tiếp tìm những kẻ có thanh danh còn nát hơn cả Lục Phiến Môn chúng ta.
Ba người đều sững sờ, không rõ Tô Tín nói có ý gì.”
“Lão Hoàng, giao địa đồ cho ta.”
Tô Tín nói ra.
Hoàng Bỉnh Thành lập tức móc địa đồ Giang Nam đạo giao cho Tô Tín, phía trên có những đốm nhỏ được Tô Tín đánh dấu sẵn.
Tô Tín chỉ vào những đốm nhỏ và nói:
“Những đánh dấu này chính là đỉnh núi có một ít đạo phỉ hung nhân trong Giang Nam đạo, bọn chúng là mục tiêu của chúng ta.”
“Võ đạo Giang Nam đạo phồn hoa hưng thịnh, cho nên hoàn cảnh sinh tồn của đạo phỉ không tốt, nói không chừng có một ngày nào đó sẽ bị đệ tử trẻ tuổi của tông môn nào đó chọn làm mục tiêu hành hiệp trượng nghĩa và tiêu diệt, cho nên bọn họ sinh tồn gian nan trong Giang Nam đạo.”
“Chính bởi vì như thế, những đạo phỉ Giang Nam đạo có số lượng ít một chút nhưng thực lực không kém.”
“Trong tình huống như vậy, thực lực ngươi quá yếu đoán chừng không qua vài ngày đã bị tiêu diệt, có thể còn sống sót đều là tinh anh.”
“Ta đánh dấu mấy thế lực này, trong mỗi nhóm đạo phỉ, bọn chúng tối thiểu có vài võ giả Linh Khiếu Cảnh và Thần Cung Cảnh, các ngươi xem lực lượng này có đủ hay không?”
Mấy người sững sờ, bọn họ không nghĩ tới Tô Tín lại ý tưởng đột phá đi mời chào đạo phỉ.
Lục Tục là người phản đối đầu tiên:
“Đại nhân, ngàn vạn không được đâu, những đạo phỉ Giang Nam đạo đốt giết đánh cướp việc ác bất tận, thanh danh rất xấu, chúng ta ngày bình thường muốn tiêu diệt còn không có dịp, tại sao chúng ta đi mời chào bọn chúng?”
Tô Tín nói:
“Bởi vì ngày bình thường còn phải đi tiêu diệt bọn chúng, hiện tại mới chịu đi mời chào bọn chúng, chẳng lẽ ngươi chưa nghe qua cách nói chiêu an không?
Các triều đại kiếp trước của Tô Tín dùng chiêu này rất thuần thục, biến những kẻ thù khó chơi nhất thành thủ hạ dưới tay, dùng bọn chúng đi giải quyết những kẻ thù khó giải quyết khác.”
Biến địch nhân thành chó của mình và dẫn đi cắn kẻ khác, cách này rất cao minh, tối thiểu không cần tổn thương tới khí lực của mình.
“Chiêu an?”
Trong mắt Lục Tục bắn ra một tia nghi hoặc, chỉ từ mặt chữ thì hắn cũng hiểu hàm nghĩa của nó.
Danh sách chương