Lưu Hạo nghe được Lục Tục, đôi mắt hắn đang tuyệt vọng lại sáng ngời, vội vàng nói:
“Tô đại nhân, chỉ cần ngươi không giết ta, cái mạng Lưu Hạo ta sau này là của đại nhân.”
“Ah? Vậy ngươi không hận ta sao?”
Tô Tín cau mày nói.
Lưu Hạo lắc lắc đầu nói:
“Tại sao phải hận? Các ngươi cũng biết ta xuất thân tán tu, nhưng kỳ thật trước kia ta là đạo phỉ chuyên cướp bóc thương đội.”
“Loại người như ta chỉ tin tưởng người thắng là vua, ta mắt mù đi theo Lôi Viễn phản đối ngài, đó là ta không có ánh mắt, nếu muốn hận thì phải hận ta, hận ngài làm gì?”
Tô Tín nhìn Lưu Hạo, thẳng tới khi toàn thân Lưu Hạo phát lạnh thì hắn mới nói:
“Đứng lên đi, nhớ kỹ lời ngươi nói, đi theo ta, sửa tính xấu lúc trước của ngươi, nếu không hậu quả ngươi biết.”
Lưu Hạo như được đại xá, hắn gật đầu như gà mổ thóc.
“Đương nhiên, về sau đại nhân bảo ta giết ai ta sẽ giết kẻ đó, cho dù đại nhân bảo ta giết Tiêu gia chủ ta xông lên đầu tiên.”
Tô Tín giết Trần Bách thả Lưu Hạo không phải là không có nguyên nhân, Lưu Hạo có thực lực là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân là tính cách của hắn khác biệt.
Trần Bách đã không có nhuệ khí, thủ hạ dưới tay hắn là người tham lam láu cá, cho dù huấn luyện lần nữa cũng không có tác dụng gì.
Tô Tín đã nghiên cứu qua tư liệu của Lưu Hạo, Lưu Hạo có đủ các khuyết điểm, ví dụ như hắn lười nhác, háo sắc nhưng bản thân hắn còn trẻ, vẫn còn nhuệ khí của người trẻ tuổi.
Huống chi hắn cũng không phải Trần Bách là kẻ có lòng tham không đáy.
Trước kia mỗi tháng Lưu Hạo nhận lấy vật tư tu luyện cũng không có cắt xén bao nhiêu, mà là chia đều cho thủ hạ dưới tay, cho nên thủ hạ trong tay hắn có lực ngưng tụ tương đối mạnh, cho nên hắn mới có thể trở thành một trong mấy tổng bộ đầu châu phủ mạnh nhất Giang Nam đạo.
Người như vậy còn có khả năng cứu chữa, tối thiểu Tô Tín có lòng tin khống chế được hắn, cho nên Tô Tín mới không có giết Lưu Hạo.
Lúc này những tổng bộ đầu các châu phủ đi theo Lôi Viễn nhìn thấy Tô Tín buông tha Lưu Hạo, trong mắt mang theo hi vọng.
Bởi vì cái gọi là pháp không trách chúng, bọn họ cho rằng Lôi Viễn đã chết, bọn họ chỉ cần đầu nhập vào Tô Tín, thực lực của bọn họ chiếm một nửa lực lượng Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, Tô Tín không có lý do gì không tiếp thu bọn chúng.
Nhưng kết quả Tô Tín chỉ nhìn bọn họ sau đó cười lớn, mọi người lúc này mừng rỡ, Tô Tín lại thản nhiên nói:
“Còn lại đều giết đi.”
Mọi người lập tức sững sờ, ngay cả đám người Lục Tục còn không kịp phản ứng.
Nơi này có hơn mười mấy tên tổng bộ đầu Tiên Thiên Thần Cung Cảnh, là một nửa lực lượng Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại, hơn nữa thủ hạ bộ khoái trong tay bọn họ có hơn ngàn người, nhiều người như vậy là lực lượng lớn, giết hết có đáng tiếc không?
Tô Tín thản nhiên nói:
“Ta nói giết hết, các ngươi không nghe sao?”
Tô Tín vừa mới dứt lời, Lý Phôi cũng đã ra tay, các tổng bộ đầu các châu phủ kêu thảm thiết, bọn họ bị Tịch Tà kiếm pháp quỷ dị của Lý Phôi chém giết hai người.
Những người còn lại nhìn thấy Tô Tín muốn đuổi tận giết tuyệt nên liều mạng ra tay phản kháng, đám người Lục Tục đành phải ra tay đồ sát những người còn lại.
Thời điểm này Lưu Hạo dốc sức nhiều nhất, hắn cũng biết chính mình vừa mới đầu nhập vào Tô Tín, đương nhiên hắn phải quăng đầu danh trạng, cho nên một mình hắn đánh bốn tổng bộ đầu Thần Cung Cảnh châu, cũng bộc lộ thực lực phi phàm.
Không đến một phút đồng hồ, hơn mười tên tổng bộ đầu châu phủ bị tàn sát không còn, đám người Lục Tục sợ hãi nhìn Tô Tín.
Vị đại nhân này quá mức độc ác, không chỉ hung ác với người khác, hắn còn hung ác với bản thân mình.
Cả Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có bốn tên phó tổng bộ đầu, hiện tại không còn người nào.
Vốn có hơn bảy mươi tên tổng bộ đầu châu phủ, sau sự việc lần trước bị thanh lý mất một nửa chỉ còn lại hơn ba mươi, hiện tại lại bị Tô Tín giết hơn mười người, lúc này còn mười bảy người.
Tô Tín ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Hoàng Bỉnh Thành lập tức đi tơi ra lệnh đám thủ hạ thanh lý sạch sẽ thi thể trong đại sảnh.
“Những người này cấu kết dư nghiệt Ngô quốc, phán xử tội phản quốc, thủ hạ bọn họ cũng phải tru sát, những chuyện này giao cho Lưu Hạo ngươi xử lý.
Tô Tín nói.”
Lưu Hạo lập tức vui mừng gật gật đầu, hắn sợ Tô Tín không cần hắn, hiện tại Tô Tín dùng hắn đã chứng minh Tô Tín xem hắn như người mình.
Nhìn thấy nhân số trong đại sảnh giảm bớt một nửa, Tô Tín thoả mãn gật gật đầu, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đã nát tới gốc rễ, chỉ cần cắt bỏ những khối thịt thối này đi mới có thể đạt được tân sinh.
Những tổng bộ đầu châu phủ đi theo Lôi Viễn đều là kẻ mục nát, bọn họ còn có một tính chất đặc biệt, tuổi của bọn họ đã lớn tuổi, tư lịch lâu năm trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo nhưng thực lực không tốt lắm, tất cả vô cùng láu cá và lòng tham không đáy.
Loại người này biểu hiện thần phục ngươi nhưng tối đa chỉ có thể hò reo phía sau và đánh những trận dễ dàng, muốn bọn họ liều mạng là chuyện khó khăn.
Tô Tín cũng không muốn phế khí lực đi thu phục bọn họ, hiện tại giết đi cho xong việc, lưu bọn họ cũng chỉ lãng phí tài nguyên.
“Tô đại nhân, chỉ cần ngươi không giết ta, cái mạng Lưu Hạo ta sau này là của đại nhân.”
“Ah? Vậy ngươi không hận ta sao?”
Tô Tín cau mày nói.
Lưu Hạo lắc lắc đầu nói:
“Tại sao phải hận? Các ngươi cũng biết ta xuất thân tán tu, nhưng kỳ thật trước kia ta là đạo phỉ chuyên cướp bóc thương đội.”
“Loại người như ta chỉ tin tưởng người thắng là vua, ta mắt mù đi theo Lôi Viễn phản đối ngài, đó là ta không có ánh mắt, nếu muốn hận thì phải hận ta, hận ngài làm gì?”
Tô Tín nhìn Lưu Hạo, thẳng tới khi toàn thân Lưu Hạo phát lạnh thì hắn mới nói:
“Đứng lên đi, nhớ kỹ lời ngươi nói, đi theo ta, sửa tính xấu lúc trước của ngươi, nếu không hậu quả ngươi biết.”
Lưu Hạo như được đại xá, hắn gật đầu như gà mổ thóc.
“Đương nhiên, về sau đại nhân bảo ta giết ai ta sẽ giết kẻ đó, cho dù đại nhân bảo ta giết Tiêu gia chủ ta xông lên đầu tiên.”
Tô Tín giết Trần Bách thả Lưu Hạo không phải là không có nguyên nhân, Lưu Hạo có thực lực là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân là tính cách của hắn khác biệt.
Trần Bách đã không có nhuệ khí, thủ hạ dưới tay hắn là người tham lam láu cá, cho dù huấn luyện lần nữa cũng không có tác dụng gì.
Tô Tín đã nghiên cứu qua tư liệu của Lưu Hạo, Lưu Hạo có đủ các khuyết điểm, ví dụ như hắn lười nhác, háo sắc nhưng bản thân hắn còn trẻ, vẫn còn nhuệ khí của người trẻ tuổi.
Huống chi hắn cũng không phải Trần Bách là kẻ có lòng tham không đáy.
Trước kia mỗi tháng Lưu Hạo nhận lấy vật tư tu luyện cũng không có cắt xén bao nhiêu, mà là chia đều cho thủ hạ dưới tay, cho nên thủ hạ trong tay hắn có lực ngưng tụ tương đối mạnh, cho nên hắn mới có thể trở thành một trong mấy tổng bộ đầu châu phủ mạnh nhất Giang Nam đạo.
Người như vậy còn có khả năng cứu chữa, tối thiểu Tô Tín có lòng tin khống chế được hắn, cho nên Tô Tín mới không có giết Lưu Hạo.
Lúc này những tổng bộ đầu các châu phủ đi theo Lôi Viễn nhìn thấy Tô Tín buông tha Lưu Hạo, trong mắt mang theo hi vọng.
Bởi vì cái gọi là pháp không trách chúng, bọn họ cho rằng Lôi Viễn đã chết, bọn họ chỉ cần đầu nhập vào Tô Tín, thực lực của bọn họ chiếm một nửa lực lượng Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, Tô Tín không có lý do gì không tiếp thu bọn chúng.
Nhưng kết quả Tô Tín chỉ nhìn bọn họ sau đó cười lớn, mọi người lúc này mừng rỡ, Tô Tín lại thản nhiên nói:
“Còn lại đều giết đi.”
Mọi người lập tức sững sờ, ngay cả đám người Lục Tục còn không kịp phản ứng.
Nơi này có hơn mười mấy tên tổng bộ đầu Tiên Thiên Thần Cung Cảnh, là một nửa lực lượng Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại, hơn nữa thủ hạ bộ khoái trong tay bọn họ có hơn ngàn người, nhiều người như vậy là lực lượng lớn, giết hết có đáng tiếc không?
Tô Tín thản nhiên nói:
“Ta nói giết hết, các ngươi không nghe sao?”
Tô Tín vừa mới dứt lời, Lý Phôi cũng đã ra tay, các tổng bộ đầu các châu phủ kêu thảm thiết, bọn họ bị Tịch Tà kiếm pháp quỷ dị của Lý Phôi chém giết hai người.
Những người còn lại nhìn thấy Tô Tín muốn đuổi tận giết tuyệt nên liều mạng ra tay phản kháng, đám người Lục Tục đành phải ra tay đồ sát những người còn lại.
Thời điểm này Lưu Hạo dốc sức nhiều nhất, hắn cũng biết chính mình vừa mới đầu nhập vào Tô Tín, đương nhiên hắn phải quăng đầu danh trạng, cho nên một mình hắn đánh bốn tổng bộ đầu Thần Cung Cảnh châu, cũng bộc lộ thực lực phi phàm.
Không đến một phút đồng hồ, hơn mười tên tổng bộ đầu châu phủ bị tàn sát không còn, đám người Lục Tục sợ hãi nhìn Tô Tín.
Vị đại nhân này quá mức độc ác, không chỉ hung ác với người khác, hắn còn hung ác với bản thân mình.
Cả Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có bốn tên phó tổng bộ đầu, hiện tại không còn người nào.
Vốn có hơn bảy mươi tên tổng bộ đầu châu phủ, sau sự việc lần trước bị thanh lý mất một nửa chỉ còn lại hơn ba mươi, hiện tại lại bị Tô Tín giết hơn mười người, lúc này còn mười bảy người.
Tô Tín ngồi ngay ngắn trên chủ vị, Hoàng Bỉnh Thành lập tức đi tơi ra lệnh đám thủ hạ thanh lý sạch sẽ thi thể trong đại sảnh.
“Những người này cấu kết dư nghiệt Ngô quốc, phán xử tội phản quốc, thủ hạ bọn họ cũng phải tru sát, những chuyện này giao cho Lưu Hạo ngươi xử lý.
Tô Tín nói.”
Lưu Hạo lập tức vui mừng gật gật đầu, hắn sợ Tô Tín không cần hắn, hiện tại Tô Tín dùng hắn đã chứng minh Tô Tín xem hắn như người mình.
Nhìn thấy nhân số trong đại sảnh giảm bớt một nửa, Tô Tín thoả mãn gật gật đầu, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đã nát tới gốc rễ, chỉ cần cắt bỏ những khối thịt thối này đi mới có thể đạt được tân sinh.
Những tổng bộ đầu châu phủ đi theo Lôi Viễn đều là kẻ mục nát, bọn họ còn có một tính chất đặc biệt, tuổi của bọn họ đã lớn tuổi, tư lịch lâu năm trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo nhưng thực lực không tốt lắm, tất cả vô cùng láu cá và lòng tham không đáy.
Loại người này biểu hiện thần phục ngươi nhưng tối đa chỉ có thể hò reo phía sau và đánh những trận dễ dàng, muốn bọn họ liều mạng là chuyện khó khăn.
Tô Tín cũng không muốn phế khí lực đi thu phục bọn họ, hiện tại giết đi cho xong việc, lưu bọn họ cũng chỉ lãng phí tài nguyên.
Danh sách chương