Đợi đến khi cốc nước đã cạn, Chu Từ Thâm mới quay lại.

Anh cởi cúc áo vest, ngồi đối diện Nguyễn Tinh Vãn, dùng giọng điệu lạnh lùng như công việc:

“Tìm tôi có việc gì?”

Tên đàn ông khốn nạn này đúng là khốn nạn thật sự, biết rõ còn hỏi.

Nguyễn Tinh Vãn không muốn nói chuyện vô nghĩa với anh, nên từ trong túi lấy ra một phiếu nợ:

“Mặc dù tôi đối với việc xen vào việc của người khác này của Chu tổng, cảm thấy cách làm không đồng nhất hai mặt hai lòng này rất....................................…”

Nói được nửa chừng, cô chợt cảm thấy nhiệt độ trong văn phòng đột nhiên giảm xuống.

Nguyễn Tinh Vãn chuyển chủ đề mặt không đổi sắc:

“Cảm thấy rất khâm phục, tôi từ tận đấy lòng khâm phục phương pháp g.i.ế.c người không thấy m.á.u của Chu tổng."


Chu Từ Thâm không đủ kiên nhẫn ở đây để nghe những lời vô nghĩa của cô, không oán trách ngắt lời cô:

“Nói tiếng người đi.”

“Nói một cách đơn giản, mặc dù tôi cảm thấy việc anh làm thật đáng xấu hổ, nhưng tôi vẫn không thể yên tâm thoải mái gánh khoản nợ kếch xù này. Tôi chỉ có thể bẻ răng, nuốt vào bụng và viết cho anh một tờ giấy nợ."

Đây không phải là điều mà tên đàn ông khốn nạn này muốn thấy nhất hay sao?

Chu Từ Thâm ngước mắt nhìn cô, trên mặt nghiêm nghị không có cảm xúc:

"Vậy cho nên, lần này em định trả như thế nào?"

Nguyễn Tinh Vãn mím môi, lúc cô đang định nói, anh dường như biết cô định nói gì, thong thả ung dung chặn đường trốn thoát của cô:

“Tôi không nhận trả góp.”

"......................................."

Cô sớm biết nhà tư bản độc ác này chẳng hề tốt đẹp gì.

Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Nếu Chu tổng đã cố gắng như vậy để làm tôi xấu hổ, tôi thực sự không có tiền để trả lại cho anh, anh muốn gì, có thể trực tiếp nói với tôi."

Đôi lông mày xinh đẹp của Chu Từ Thâm khẽ cau lại:

"Em cho rằng tôi làm điều này để khiến em xấu hổ à?"

" Lẽ nào không phải vậy ư? Tôi không biết Chu tổng muốn làm tới mức nào mới hài lòng. Nếu Chu tổng thực sự muốn tôi rời Thành Quang, được thôi, tôi hứa với anh, tôi sẽ từ chức và chấm dứt hợp đồng ngay hôm nay khi tôi quay trở lại Thành Quang, đi đến một nơi mà anh không thể nhìn thấy, không phải phiền lòng.


Chu Từ Thâm lạnh lùng nói:

"Nguyễn Tinh Vãn, não của em có phải là được dán lại không? tôi phái một đội quan hệ công chúng đến Thành Quang, chọn ra một người xuất sắc trong chương trình để nâng đỡ, để Hứa Loan thay thế chỗ trống trên sân khấu. Làm những điều này chỉ vì muốn em biến mất khỏi mắt tôi hay sao?"

"Anh làm tất cả những điều đó đều là vì Thư Tư Vi, liên quan gì đến tôi? không cần phải đánh lừa dư luận."

"Tôi vì cô ta? Dựa vào cái gì mà muốn tôi vì cô ta? Cô ta đã từng đứng ngang hàng với tôi hay chưa?"

Nguyễn Tinh Vãn cũng không cam lòng mà phản bác:

“Anh không phải chuẩn bị cho cô ta sao?”

Chu Từ Thâm trực tiếp bị cô làm cho tức cười, giọng điệu trở nên bình tĩnh hơn:

"Nguyễn Tinh Vãn, tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi, ăn ít thực phẩm rác lại, ăn nhiều quả óc chó lên, để nuôi dưỡng trí não."

".................................."

Trước đây cô thường xuyên ở nhà nấu lẩu bò và tôm hùm. Khi Chu Từ Thâm trở về nhìn thấy cô, anh sẽ vứt tất cả mọi thứ vào thùng rác bên ngoài, sau đó đẩy cô vào bồn tắm, tắm rửa cho cô ba lần cho đến khi không còn có mùi nữa mới thôi.


Đợi một chút, đây có phải là lúc để nói về chuyện này không?

Nguyễn Tinh Vãn đưa chủ đề trở quỹ đạo:

"Chu tổng muốn tôi trả ơn anh bằng cách nào?"

Chu Từ Thâm nhướng mày không nói một lời, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào tay vịn ghế sofa.

Cả người còn thiếu mỗi nước viết lên hai chữ " xin tôi "

Nhưng Nguyễn Tinh Vãn cũng biết rất rõ, tên đàn ông khốn nạn này sẽ không dễ dàng tới mức chỉ nghe cô cầu xin anh.

Nhưng bây giờ quả thực cô không thể đoán ra được anh đang muốn cái gì.

Thấy cô cúi đầu không nói gì, Chu Từ Thâm chậm rãi nói:

"Nguyễn Tinh Vãn, tôi đã từng nói, nếu em hối hận, tôi có thể cho em thêm một cơ hội nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện