Nguyễn Tinh Vãn càng thêm bối rối:

“Tiền vi phạm hợp đồng đã được trả rồi?”

"Đúng vậy, đây đều là việc của một tuần trước rồi."

Trương Nhạc nhấp một ngụm trà, cảm khái nói:

"Tôi vốn dĩ là đang đi nghỉ dưỡng ở Hy Lạp, nhưng CEO của Chu thị đột nhiên tìm đến tôi, trực tiếp đưa tiền vi phạm hợp đồng cho tôi. Tôi cũng coi như là nợ cô một ân tình, nên tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.”

Nguyễn Tinh Vãn: "........................."

Cô im lặng hồi lâu, không biết phải nói gì cả.

Nghĩa là, cô đã quyết định ký hợp đồng bán mình làm việc cho Thành Quang, để lấy hai trăm vạn trả cho Chu Từ Thâm, nhưng trong nháy mắt anh ta đã trả lại cho Thành Quang, cộng thêm gần một nghìn tiền vi phạm hợp đồng nữa.


Nguyễn Tinh Vãn cảm giác được thái dương đột nhiên giật giật.

Cô vừa rời khỏi văn phòng của Trương Nhạc, Lâm Tư đã đến gặp cô và nói rằng ứng cử viên được Chu thị ủng hộ đã được chọn, hiện tại cô không bị ràng buộc bởi hợp đồng và có thể liên hệ với Chu thị bất cứ lúc nào, có thể có được bất kì nguồn tài nguyên nào mà cô muốn.

Nguyễn Tinh Vãn mím môi không nói gì. Cô luôn cảm thấy Chu Từ Thâm đang cố ý đùa giỡn với cô, đi lòng vòng như thế này để xem trò đùa của cô.

Anh ấy ghét cô đến vậy sao? Cũng đã ly hôn lâu như vậy rồi, sự trả thù của anh vẫn chưa kết thúc sao, nó càng ngày càng lớn như một quả cầu tuyết.

Khi đó cô chỉ là...............................cùng đường bí lối, không muốn đứa con trong bụng phải chịu đựng cùng mình, nên mới phải dẵm đạp lên lòng tự trọng của bản thân mà đi tìm anh.

Chỉ cần anh nói không muốn đứa trẻ này, cô sẽ lập tức phá bỏ.

Chỉ là như vậy mà thôi.

Cô rốt cuộc đã làm ra điều gì mà không thể tha thứ được hay sao?

Sau khi rời khỏi Thành Quang, Nguyễn Tinh Vãn bắt taxi đến tập đoàn Chu thị.

Quầy lễ tân của Chu thị dường như từ sớm đã biết cô sẽ đến, chỉ hỏi họ của cô, cũng không cần làm thủ tục đăng kí, liền trực tiếp đưa cô thẳng đến thang máy dành riêng cho CEO.

Nguyễn Tinh Vãn vẫn nhớ rằng trước đây rất lâu rồi cô cũng từng đến đưa tài liệu cho Chu Từ Thâm, cô cũng không dám nói với nhân viên của Chu thị rằng cô là vợ của Chu Từ Thâm, sợ anh sẽ tức giận vì điều dó, nên cô chỉ có thể đứng tại quầy lễ tân như một kẻ ngốc, đợi khi nào rảnh họ sẽ báo với cô.

Cuối cùng vẫn không nhận được nét mặt dễ coi của tên đàn ông khốn nạn đó.

Sau khi ra khỏi thang máy, Lâm Nam đã đợi cô ở bên ngoài.

Lâm Nam nói:


"Bà chủ, Chu tổng đang họp, anh ấy bảo bà chủ hãy ngồi trong phòng làm việc của anh ấy đợi một lúc."

Nguyễn Tinh Vãn cố nhịn nhưng không nhịn được:

“Đừng gọi tôi là bà chủ nữa, tôi không xứng.”

".........................................."

Đúng là g.i.ế.c một nghìn kẻ địch sẽ tổn hại tám trăm.

Lâm Nam ho khan một tiếng, đưa tay ra nói:

"Bà.............. Cô Nguyễn, xin mời."

Ngồi trong phòng làm việc của Chu Từ Thâm, nhìn ly cà phê Lâm Nam mang đến, Nguyễn Tinh Vãn nói:

"Anh có thể đổi cho tôi một cốc nước ấm được không? Loại mà nếu hắt vào người cũng có thể khiến người ta bỏng c.h.ế.t đó."


"Cô Nguyễn...................thật biết nói đùa."

Nguyễn Tinh Vãn cười nhạt nói:

“Làm sao có thể giỏi đùa giỡn như Chu tổng của các anh được?”

Lâm Nam vừa nhìn thấy thái độ của cô liền biết cô đến đây để hỏi tội rồi, cũng không biết Chu tổng lấy đâu ra tự tin, cho rằng cô đến đây để bày tỏ lòng biết ơn nữa.

Tuy nhiên, Lâm Nam vẫn đổi cà phê bằng nước ấm cho cô, loại mà không làm bỏng c.h.ế.t ai được.

Anh trầm tư nghĩ, nếu lát nữa Chu tổng thật sự bị tạt nước, thì ít nhất nước trắng cũng sẽ không khó chịu như cà phê.

Thật ra Nguyễn Tinh Vãn chỉ là mạnh miệng để giải tỏa cơn tức giận mà thôi, cô cũng không có lá gan dám hắt nước vào Chu Từ Thâm.

Lúc này tên tiểu tử nhỏ trong bụng cô đang làm nũng, khiến cô nôn khan mấy lần, uống một ngụm nước mới dịu đi một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện