Lần này Nguyễn Tinh Vãn phản ứng rất nhanh, biết anh đang ám chỉ cái gì, trực tiếp hỏi:

"Tại Sao?"

"Không có lý do."

Nguyễn Tinh Vãn gượng cười, cô biết tại sao, đó chỉ là sự trả thù từ anh mà thôi.

Trong cuộc hôn nhân không tình yêu này, cô có thể là một người không hạnh phúc, cũng có thể là một người bị ghét bỏ, thậm chí chỉ có thể là một người vợ lặng lẽ ở nhà đợi anh về nhà.

Nhưng sau khi ly hôn, cô có thể làm rất nhiều việc mà bản thân muốn.

Đây cũng có thể là điều mà Chu Từ Thâm không mong muốn sẽ nhìn thấy.

Đúng vậy, ba năm trước chính cô là người đã kéo anh vào trong nấm mồ hôn nhân, sao cô có thể cứ như vậy phủi m.ô.n.g bỏ đi được.

Một lúc lâu sau, cô mới nói:


“Mặc dù tôi từng bị một nhà tư bản chỉ trích là không có ước mơ”.

Chu Từ Thâm: "........................."

Nguyễn Tinh Vãn mệt mỏi nói tiếp:

“ Nhưng tôi vẫn luôn biết bản thân mình muốn gì, cũng biết là bản thân có thể đạt được gì trong khả năng của mình. Nhưng sau khi trải qua ba năm thất bại trong hôn nhân, tôi vốn nghĩ rằng có thể dựa vào năng lực của bản thân, để theo đuổi ước mơ của mình một lần nữa, nhưng nếu Chu tổng thực sự không muốn buông tha cho tôi, tôi có thể phế bỏ đôi tay này, từ nay trở đi tôi sẽ không bao giờ động vào bút vẽ nữa, cũng sẽ không bao giờ thiết kế thêm bất kì tác phẩm nào nữa.

“Nếu như Chu tổng vẫn không thể nguôi giận được, anh có thể dứt khoát thuê người g.i.ế.c tôi là được.”

Chu Từ nhắm mắt một cái, ép ra thanh âm từ trong cổ họng:

"Ra ngoài, giữ giấy nợ và trả dần cho tôi."

"Được, tạm biệt Chu tổng."

Nguyễn Tinh Vãn cầm túi lên và nhanh nhẹn rời đi.

Lúc vừa bước tới cửa, cô dừng lại:

“Chu tổng, số tiền tôi nợ anh, hàng tháng tôi đều sẽ chuyển vào tài khoản của anh đúng hạn. Nếu anh còn có yêu cầu gì thì cứ nhờ trợ lý liên lạc với tôi là được rồi, điện thoại di động của tôi đều bật nguồn 24 giờ / ngày."

Ngụ ý của cô là, cô không có ý định lần nữa thêm thông tin liên lạc của anh lại.

Sau khi rời khỏi Chu thị, tâm trạng của Nguyễn Tinh Vãn cũng không vì có thể phân chia giai đoạn trả nợ mà tốt lên.

Cô dự định tiết kiệm tiền để nuôi con, nhưng cuối cùng lại phải gánh một khoản nợ khổng lồ một cách khó hiểu.


Cô cũng không biết nên gọi tên đàn ông khốn nạn đó là hào phóng hay keo kiệt.

Nói anh là hào phóng, vì để khiến cô trả lại hai trăm vạn, mà anh sẽ đứng trước giường bệnh ngay cả khi cô ngất đi, chỉ vì sợ cô bỏ chạy mất.

Nói anh là keo kiệt, vì chỉ trong chớp mắt anh cho cô nợ gần một nghìn vạn tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.

Tuy nhiên, món nợ lại quay trở lại trên đầu cô, cho nên chu từ thâm là vừa khốn nạn vừa keo kiệt.

............................................

Sau khi Nguyễn Tinh Vãn rời đi một thời gian không lâu, Chu Từ Thâm mới nhận ra rằng mình lại bị cô lừa thêm lần nữa.

Một người phụ nữ có nhiều thủ đoạn và tâm tư sâu thẳm như cô, sao có thể sẵn sàng hủy hoại đôi tay của mình cơ chứ?

Chu Từ Thâm bấm số điện thoại nội bộ, gọi Lâm Nam vào đây.

Anh lạnh lùng nói:

“Chuyện Thư Tư Vi là sao thế?”


Lâm Nam vừa mở miệng liền biết tai họa sắp đến rồi, liền nhanh chóng đem sự việc này ra giải thích rõ ràng một lượt từ đầu đến cuối.

Nói đến đoạn cuối, hắn còn chân thành bổ sung thêm một câu:

“Lần trước tôi vốn định nói cho anh biết, nhưng tôi chưa kịp nói, anh đã nói Thành Quang là việc hợp tác của mấy năm trước rồi, yêu cầu tôi từ nay về sau không bao giờ được nhắc tới nữa.

Chu Từ lạnh lùng ngước mắt lên.

Lâm Nam thấy mà giật mình:

"Chu tổng, bây giờ tôi sẽ đến Thành Quang làm rõ sự việc."

"Không cần nữa."

Nguyễn Tinh Vãn bây giờ dám mắng anh hết lần này đến lần khác, nếu cho cô biết những điều đó, chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc cô tự cho mình là đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện