Khóe môi Nguyễn Tinh Vãn giật giật, một lúc lâu sau mới mở miệng:

“Mình biết.”

Dù Bùi Sam Sam không nói, Nguyễn Tinh Vãn cũng rất rõ, sự thích thú đột ngột này của Chu Từ Thâm có lẽ chỉ vì đã quen với việc cô luôn lặng lẽ đứng sau anh, tận tụy làm một người vợ tốt. Khi cô rời khỏi vị trí của bà Chu và bắt đầu cuộc sống của mình, không còn cam chịu nữa, anh lại thấy mới mẻ hơn, đàn ông không phải đều như thế sao.

Ngay cả anh cũng đã từng nói, ba năm là một thời gian dài, lên giường vô số lần, nếu thích đã thích từ lâu rồi.

Về điều này, Nguyễn Tinh Vãn vẫn là tự mình biết mình.

Bùi Sam Sam lại nói:

“Tinh Tinh, cậu về đúng lúc lắm, mình dọn đến ở cùng cậu nhé, nhà mình định bán đi, mỗi lần về nhà mình lại nhớ Lý Ngang từng ở đó, thật kinh tởm.”

Nguyễn Tinh Vãn: “... hì hì.”

Bùi Sam Sam: “? ”

Nguyễn Tinh Vãn sờ sờ cổ một cách không tự nhiên:

“Cậu cứ trực tiếp chuyển đến ở là được, mình..................... không ở đó nữa.”

“Á? Vậy cậu ở đâu? Lại thuê một căn nhà khác à?”


Nguyễn Tinh Vãn biết chuyện này giấu cũng không được lâu, nên quyết định thẳng thắn nói ra.

Bùi Sam Sam: “...”

Một lúc sau, Bùi Sam Sam mới nghiêm túc nói:

“Tinh Tinh, vì tình bạn nhiều năm của chúng ta, nếu cậu và tên khốn.......Chu tổng làm lành, cậu đừng kể với anh ta những gì mình đã mắng anh ta, cho mình một con đường sống nhé.”

...

Khi Nguyễn Tinh Vãn và Bùi Sam Sam ra khỏi văn phòng, họ gặp Ôn Thiển vừa đón một khách hàng cao cấp trở về. Rõ ràng, Bùi Sam Sam và Ôn Thiển như nước với lửa, gặp mặt là không ưa nhau, thậm chí không duy trì mối quan hệ đồng nghiệp bề ngoài.

Khi mấy người đi lướt qua nhau, một giọng nữ thản nhiên vang lên:

“Đợi đã.” Cô quay đầu lại, nhìn Nguyễn Tinh Vãn:

“Vị này cũng là nhà thiết kế của Châu báu Thành Quang nhỉ, nếu tôi đoán không nhầm, cô là nhà thiết kế của bộ sưu tập ‘mối tình đầu’, cô Nguyễn phải không?”

Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng gật đầu:

“Xin chào.”

“Tôi đã đến Thành Quang vài lần mà không gặp cô, còn tưởng cô đã nghỉ việc rồi.”


Nguyễn Tinh Vãn lịch sự trả lời:

“Trước đây tôi có chút việc, nên xin nghỉ một thời gian.”

Thấy vậy, Ôn Thiển vội vàng lên tiếng:

“Lâm tiểu thư, chúng ta.......................”

Lâm Tri Ý cười nhẹ, ngắt lời cô ta:

“Không sao, không vội, dù sao tôi cũng không có việc gì.”

Nói rồi, cô lại quay sang Nguyễn Tinh Vãn:

“Tôi rất thích bộ sưu tập ‘Mối tình đầu’ của cô, tôi có một em gái sắp kết hôn, tôi muốn tặng cô ấy một món quà, có thể nhờ cô thiết kế không?”

Ôn Thiển cắn môi:

“Lâm tiểu thư...................”

“Ôn tiểu thư,thỏa thuận của chúng ta trước đó sẽ không thay đổi. Cô em gái này rất quan trọng với tôi, hơn nữa, quà thì không bao giờ là thừa, đúng không?”

Lâm Tri Ý đã nói như vậy, Ôn Thiển tự nhiên không tiện tìm lý do nữa, chỉ là cô ta không cam lòng, tại sao khách hàng mà cô ta vất vả tìm được lại rơi vào tay Nguyễn Tinh Vãn?

Nói xong, Lâm Tri Ý lại nhìn về phía Nguyễn Tinh Vãn, nhẹ nhàng hỏi:

“Được không, Cô Nguyễn?”

Nguyễn Tinh Vãn còn chưa kịp mở miệng, Bùi Sam Sam đã vội vàng đáp:

“Được, tất nhiên là được. Lâm tiểu thư có mắt nhìn thật tốt, Tinh Vãn là nhà thiết kế trang sức đầu tiên ký hợp đồng với tạp chí của chúng tôi, bộ sưu tập ‘Mối tình đầu’ đến giờ vẫn thường xuyên cháy hàng. Cô nhờ cô ấy thiết kế quà cưới cho em gái là lựa chọn tốt nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện