Nguyễn Tinh Vãn nói:

“Không cần đâu, tôi tự mình đi là được rồi.....................”

Cô chỉ là đi làm thôi, không cần phải phiền phức như vậy.

"Chu tổng dặn dò rồi, nếu phu nhân ra ngoài, thì để tôi đưa cô đi.”

Nguyễn Tinh Vãn thở dài một hơi:

“Được rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn có thể tưởng tượng ra nếu cô không đồng ý, tên đàn ông khốn kiếp đó sẽ dùng những lý lẽ gì để nói cô.

Nhưng chiếc xe này thực sự quá nổi bật, Nguyễn Tinh Vãn bảo tài xế dừng xe ở ngã tư trước khi tới Thành Quang. Tài xế dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng thái độ của Nguyễn Tinh Vãn rất kiên quyết, anh ta đành thôi.

“Vậy tôi sẽ đợi phu nhân ở gần đây.”

Nói xong, cũng không chờ Nguyễn Tinh Vãn đồng ý hay không, tài xế vội lên xe đi mất.

Nguyễn Tinh Vãn thở phào nhẹ nhõm, xoay người bước về phía Thành Quang.


Ở phía bên kia đường, Ôn Thiển từ xa nhìn thấy cảnh này, chân mày không khỏi nhíu lại, ánh mắt khinh bỉ và khinh miệt càng rõ rệt. Cô ta biết ngay mà, cái vẻ cao quý của Nguyễn Tinh Vãn đều là giả vờ, trong xương tủy của cô ta, Nguyễn Tinh Vãn là người vì tiền mà không tiếc bán rẻ thân xác, bất chấp để leo lên.

Người vui mừng nhất khi Nguyễn Tinh Vãn quay lại không ai khác chính là Bùi Sam Sam.

Sau khi báo cáo xong công việc từ văn phòng của Lâm Tư bước ra, Bùi Sam Sam ngay lập tức kéo Nguyễn Tinh Vãn vào văn phòng của mình:

“Tinh Tinh, cậu về từ khi nào thế, sao không nói cho mình biết?”

“Về từ hôm kia rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn đáp:

“Sam Sam, Nguyễn Quân c.h.ế.t rồi.”

Nguyễn Tinh Vãn kể ngắn gọn lại toàn bộ sự việc, bao gồm cả mấy tấm ảnh tìm thấy trong hộp của Nguyễn Quân.

Bùi Sam Sam nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều: “Mình thực sự không bất ngờ chút nào, cái tên Nguyễn Quân đó........... ông ta không có chút dáng vẻ nào của một người cha cả, người tồi tệ đến đâu cũng không thể làm chuyện bán con gái ruột của mình, ông ta thực sự quá vô liêm sỉ.”

Nói đến đây, Bùi Sam Sam lại hỏi:

“Vậy cậu định làm gì bây giờ? Có đi tìm cha ruột của cậu không?”


Nguyễn Tinh Vãn lắc đầu:

“Thôi bỏ đi.”

“Tại sao? Cậu không muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Cho dù đã xảy ra chuyện gì, thì cũng đã qua nhiều năm rồi, dù có tìm thấy cũng không có ý nghĩa gì nữa.”

Bùi Sam Sam suy nghĩ một lát, rồi thăm dò hỏi:

“Tinh Tinh, lý do cậu không muốn tìm hiểu ngyên nhân, có phải là vì tiểu Thầm không?”

Cô hiểu quá rõ Nguyễn Tinh Vãn, đối với Nguyễn Tinh Vãn, người cha mà cô không nhớ rõ khuôn mặt so với người em trai mà cô cùng nhau lớn lên, chẳng là gì cả.

Nguyễn Tinh Vãn cười nhẹ:

“Không, cậu nghĩ nhiều rồi. Tớ chỉ nghĩ rằng, Nguyễn Quân c.h.ế.t rồi, cuộc sống khó khăn lắm mới có thể yên bình trở lại, tớ không muốn tự đặt mình vào một tình huống không biết trước. Hơn nữa, nếu ông ấy còn sống, chắc ông ấy sẽ tìm tớ, nếu ông ấy không tìm, có thể là ông ấy đã không còn trên đời này, hoặc đã cưới vợ sinh con rồi. Tớ tìm đến chẳng phải là khiến cả hai bên đều không vui sao.”

Bùi Sam Sam nghĩ một lúc cũng thấy có lý, liền chuyển chủ đề:

“Nhưng so với chuyện này, tớ tò mò hơn về một chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

“Cậu và Chu Từ Thâm có phải sắp tái hôn không?”

Nguyễn Tinh Vãn: “……”

Bùi Sam Sam nghiêm túc: “Cậu đừng có trốn tránh, lần trước nghe cậu kể xong, Mình lại nghĩ. Dù Chu Từ Thâm có thể thích cậu, nhưng với kiểu đàn ông như anh ta, sẽ không động lòng thật đâu, cậu xem Thư Tư Vi, lúc đó đồn đại rầm rộ, rất nhiều người nghĩ cô ta sẽ lấy Chu Từ Thâm, cuối cùng cũng không đâu vào đâu. Tên đàn ông khốn kiếp đó chắc chắn chỉ ham mê nhan sắc của cậu thôi, nhất thời nổi hứng, dục vọng che mờ lý trí mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện