Trước khi gặp nàng, ta không biết rung động là gì, cũng không hiểu được mùi vị của tình yêu. Sau khi gặp nàng, ta sẽ không bao giờ rung động vì bất kỳ nữ tử nào khác nữa.

Gặp nàng đã trở thành niềm hy vọng lớn nhất trong những ngày tháng hoang vắng này.

Ban đầu ta thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn nàng, nàng nhận ra sự lúng túng của ta, thường nói đùa trêu chọc để giải tỏa cho ta. Người của An phủ đều là người tốt, qua lại nhiều lần, ngay cả lão gia và phu nhân cũng rất dễ gần.

Cứ như vậy, dần dần từ việc muốn gặp nàng, ta nảy sinh thêm một chút tham vọng, ta muốn cưới nàng, muốn ôm nàng vào lòng, muốn ngày nào cũng được gặp nàng.

Mấy lần đến phủ, cũng nghe được tin An đại nhân định gả nàng, ta biết mình không xứng với nàng, nhưng vẫn muốn liều lĩnh thử một lần.

Ta không ngờ, nàng lại đồng ý.

Nàng đưa tay vén rèm, lộ ra gương mặt như ngọc.

Nhìn ta mỉm cười, đó là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong đời ta, như hoa nở rộ trong phút chốc.

Nàng muốn cả đời chỉ có một đôi vợ chồng.

Nàng không biết, nếu có nàng, ta làm sao có thể chia sẻ tình yêu của mình cho người khác.

Ta trở về vội vàng chuẩn bị mọi thứ để đến cầu hôn nhưng không ngờ, rất nhanh sau đó lại nghe tin nàng được gả cho Thái tử.

Linh Lung của ta, đã trở thành Thái tử phi.

Nói là đau lòng tan nát cõi lòng cũng được, nói là đau đớn tột cùng cũng được, tóm lại ta đã trải qua một khoảng thời gian rất khó khăn.

Ta không thể chấp nhận nhưng cũng đành bất lực.

Ta cảm thấy mình thậm chí không có tư cách hỏi nàng một câu, chẳng phải đã nói sẽ gả cho ta sao?

Ngay từ đầu ta đã không xứng với nàng, bất kể nội tình bên trong là gì, ta cũng không có quyền lên tiếng.

Nhưng ta vẫn yêu nàng.

Những lời đồn đại không thể nghe nổi, ta đều đã nghe, đã thấy, thì đã sao?

Không quên được, không buông bỏ được, nhắm mắt lại vẫn là hình bóng nàng hiện lên trong tâm trí.

Ta gặp nàng ở hậu hoa viên, trăm mối tơ vò dâng lên trong lòng lúc nửa đêm, lại tan biến. Bởi vì ta yêu nàng trước, nên cả đời này ta nguyện cúi đầu xưng thần với nàng. Ta chỉ nhìn nàng một cái, vẫn là muôn vàn dịu dàng.

Nàng giả vờ say rượu, mặt đỏ bừng, cau mày.

Từ chỗ Tiểu Hạ ta mới biết được những uẩn khúc sau cuộc hôn nhân này, ta tức giận vì sự bất lực của bản thân, hận mình địa vị thấp kém, hận mình không có năng lực, nhìn gương mặt như ngọc của nàng nhuốm màu u buồn, ta thương nàng xót nàng, đây là người ta đặt trong tim mà.

Ta đưa cho nàng một con dấu, là di vật duy nhất của cha mẹ ta, ta đã khắc chữ lên đó, nàng sẽ hiểu.

Nàng nhận lấy con dấu, nhìn ta, như hồ nước soi bóng trăng, tĩnh lặng u tối nhưng vẫn le lói ánh sáng.

Khoảnh khắc đó ta đã quyết tâm, nếu nàng có một chút tình cảm với ta, ta nguyện hiến dâng cả đời này, xương m.á.u của mình để đi theo nàng. Linh Lung là người con gái đầu tiên khiến ta rung động, cũng là ánh trăng sáng mãi mãi trong lòng ta.

Nhưng vì tình yêu, Tiểu Hạ vẫn luôn giữ liên lạc với ta, bởi vì ta thật sự không yên tâm về Linh Lung, nên đã nhờ nàng thường xuyên báo cho ta biết tin tức trong phủ, nếu có mời thái y ta sẽ chuẩn bị trước để có thể gặp nàng một lần.

Nàng ở trong phủ, có vẻ sống rất tốt, không hề gầy yếu, ngược lại còn thêm phần cao quý, chỉ là trông không còn vui vẻ như trước nữa. Ta vốn muốn xem tình hình gần đây của nàng, nếu nàng hạnh phúc, ta sẽ đứng từ xa nhìn nàng, âm thầm bảo vệ nàng là được. Nếu nàng chịu uất ức ở đây, ta sẽ dùng hết mọi cách đưa nàng đi.

Nàng xin ta thuốc, xin thuốc giả c.h.ế.t để thoát thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-phi-tu-tren-troi-roi-xuong/ngoai-truyen-tong-thanh-thu-2.html.]

Điều đó có nghĩa là nàng không tham luyến quyền quý, cũng không có tình cảm với Thái tử, nàng vẫn là An Linh Lung đó.

Trái tim vốn bơ vơ không nơi nương tựa của ta, cuối cùng cũng đã yên ổn, nàng chưa bao giờ thay lòng.

Tình cảm của nàng, là định hải thần châm của ta, nàng không thay đổi, dù trời sụp đất nứt ta cũng sẽ không lùi bước, loại thuốc này ta nhất định sẽ giúp nàng điều chế ra.

Xin sư phụ, vào núi sâu, tìm kiếm phương thuốc bí truyền, tìm kiếm tiên thảo.

Tình sâu nghĩa nặng có thể vượt qua muôn vàn khó khăn.

Lúc đó ta cứ ngỡ mình là chỗ dựa duy nhất của nàng, có thể cứu nàng thoát khỏi bể khổ.

Gặp lại nàng, ta chẩn đoán ra nàng đã có thai.

Người ta yêu, đã lấy chồng, sinh con đẻ cái.

Kinh ngạc, hoảng loạn, không thể tin nổi, nhưng lại là điều hiển nhiên.

Nàng đỏ mắt, mặt trắng bệch, run rẩy như cầy sấy.

Nàng nói là do Liễu gia hạ thuốc, ta lập tức hiểu ra được bảy tám phần, đứa con này, không phải nàng mong muốn.

Nhìn nàng như vậy, lần đầu tiên ta nảy sinh ý định liều c.h.ế.t với Thái tử.

Ta ôm nàng, bất chấp lễ nghĩa tôn ti, bất chấp luân thường đạo lý, ta yêu nàng, bất kể tình cảm của nàng ra sao, ta cũng không còn quan tâm nàng có yêu ta hay không, ta chỉ biết, ta không thể nhìn nàng chịu uất ức. Đã không buông bỏ được, không dứt bỏ được, vậy thì cứ như vậy đi.

Nàng còn gầy yếu hơn ta tưởng, khóc đến sụp đổ, nhưng vẫn xinh đẹp như vậy.

Nàng nói rất nhiều lời tuyệt tình, nhưng ta chỉ lo nàng quá đau lòng sẽ làm hại đến đứa bé, cũng làm hại đến bản thân. Còn những lời đó, ta chỉ nghe qua, không để trong lòng.

Ngốc ạ, nàng nói muộn rồi, ta sẽ không bao giờ rời xa nàng.

Ta từ bỏ chức vụ ở Thái Y Viện, chuyên tâm luyện thuốc cho nàng.

Ta chỉ là rất nhớ nàng, những khoảnh khắc ở bên nàng, cứ như cưỡi ngựa xem hoa hiện lên trong đầu ta hết lần này đến lần khác, hồi tưởng quá nhiều ngược lại thường xuyên không phân biệt được hiện thực, cứ như nàng vẫn luôn ở bên cạnh ta vậy.

Ta cũng biết nàng đi chùa cầu phúc.

Muốn nói làm sao biết được thì chỉ có thể nói Tiểu Hạ là cô nương tốt, nếu không có nàng ta, e rằng ta thật sự sẽ cô độc cả đời.

Đi gặp nàng cũng không có ý đồ gì khác, lúc đó chỉ nghĩ, chuyện nàng nhờ ta đã làm xong rồi, muốn đưa thuốc đã luyện xong cho nàng, nàng có dùng hay không cũng không sao, ta chỉ làm hết sức mình.

Sau này, viên thuốc này quả nhiên không phụ lòng khổ tâm của ta, bởi vì nó đã giúp ta cưới được nương tử của mình.

Lần đầu tiên trong đời đào mộ người khác là đào mộ nương tử của mình, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ.

Cho dù cứu nàng ra, ta cũng chưa từng nghĩ nàng sẽ gả cho ta, ta nhìn nàng nằm trên giường, tái nhợt bình yên, xinh đẹp như cũ.

Trong lòng ta, nàng mãi mãi là cô nương như ánh mặt trời ấm áp mùa xuân ở phủ An, nụ cười của nàng đã cho ta một tháng ba chim hót hoa nở.

Ta và Tiểu Hạ thay phiên nhau canh chừng nàng không kể ngày đêm, nói cũng lạ, những ngày này lại là khoảng thời gian yên bình nhất của ta.

Nàng cứ nằm im lặng ở đó, mở mắt ra là có thể nhìn thấy nàng, ta không cần lo lắng nàng có chịu uất ức, có bị lạnh, có bị bệnh hay không. Linh Lung của ta, ở ngay đây, hít thở, ấm áp, bình yên, chỉ cần nghĩ vậy thôi, lòng ta đã tràn ngập sự ấm áp ẩm ướt.

Nơi an toàn nhất trên thế giới, chính là nơi có người mình yêu.

- HẾT-

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện